Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 10 - Chương 10: Ngoại truyện: Tây Trúc - Chương 10




Lan Nguyễn Hạ dịch

Kentu biên tập

"Tây Tây à, con đang xem gì vậy?"

Tây Trúc giật thót tim, mau chóng nhét tấm ảnh về chỗ cũ rồi tiện tay miết lên lớp plastic vẫn còn độ dính: “Xem ảnh."

Vừa nói cô vừa làm ra vẻ lật ảnh xem, cầm quyển album mới giở được một nửa, quay người lại.

Khổng Thanh Hoa quấn khăn tắm, những giọt nước trên tóc và trên cơ thể chưa lau lăn từng giọt trên làn da, sau đó đọng thành một vệt nước ngay bàn chân.

Nước trong phòng vệ sinh vẫn róc rách liên hồi, Tây Trúc nhìn về phát ra phía âm thanh: “Sao tắm xong không tắt vòi nước! Cô giáo dặn phải tiết kiệm nước!"

Khổng Thanh Hoa vẫn đứng yên: “Ban nãy mẹ quên mất! Sao tự dưng Tây Tây lại muốn xem ảnh!"

Tây Trúc giơ tay chỉ ra ngoài phòng khách: “Trên TV bảo giở cuốn album cũ ra xem để ôn lại kỷ niệm."

Cô lưu loát bắt chước giọng điệu trong TV. Lúc này TV đang phát quảng cáo, nhưng cũng có lẽ vừa rồi thực sự phát chuyên mục Năm Tháng Tươi Đẹp. Tây Tây thường xuyên bắt chước TV, đến nỗi cô giáo Lâm Quyên còn phải nhắc nhở cho Tây Tây xem TV ít thôi, để tránh con bé học những thứ quái lạ.

Khổng Thanh Hoa nhìn chằm chằm quyển album trên tay Tây Trúc: “Thế Tây Tây xem xong chưa?"

Đúng lúc này Tây Trúc ngáp một cái: “Chẳng có gì đẹp."

Hành động của cô rất tùy ý, tiện tay vứt luôn quyển album trên giường, trèo xuống bằng cả tay lẫn chân. Khổng Thanh Hoa cau mày, cố gắng nhẫn nhịn không dạy bảo con bé. Bà cúi người nhặt quyển album ấy lên.

Sau lưng bà, Tây Trúc bỗng thốt ra một câu: “Chị gái trong này là ai?"

Người Khổng Thanh Hoa run lên khe khẽ. Sau đó, bà cố gắng tỏ vẻ bình thường, cất lại quyển album lên tủ đầu giường và bảo: “Tây Tây không biết đâu."

Tây Trúc kéo dài giọng “ờm” một tiếng: “Con đã gặp chị gái này rồi."

Gần như trong dự đoán của cô, quyển album từ trên cao rơi xuống đất vang lên tiếng “bộp” khá to.

Khổng Thanh Hoa chẳng buồn nhặt quyển album lên, giọng điệu thảng thốt: “Con gặp rồi hả? Ở đâu?"

Tây Trúc bịa chuyện như thật: “Thì ở cổng trường mẫu giáo. Chị ấy cho con kẹo, khen tên con hay này."

Dứt lời, cô bé lại lạch bạch đi về phòng. Nếu trước đây Dịch Như cũng tên là Tây Trúc thì câu “khen tên con hay này” vừa rồi của cô để lại mang ẩn ý sâu xa.

Lúc đóng cửa, Tây Trúc âm thầm liếc mắt quan sát, Khổng Thanh Hoa vẫn đứng im tại chỗ, hệt pho tượng đất.

***

Đêm nay, Tây Trúc trằn trọc mãi không sao ngủ được, cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên tấm ảnh của Dịch Như.

Tấm ảnh đó cực kỳ nhức mắt, thậm chí có thể gọi là ảnh sex. Dịch Như trần truồng đang cùng một người đàn ông quấn chặt lấy nhau. Kỳ quái hơn là còn có một người đàn ông nữa ngồi bên cạnh.

Nếu coi như họ đang chụp ảnh thì ngoài Dịch Như ra, ở hiện trường phải có ba người nữa. Sao Dịch Như có thể đồng ý chụp loại ảnh này? Là bởi năm đó trẻ người non dạ không hiểu chuyện, tình nguyện, bị ép buộc hay bị chuốc thuốc đây?

Điều kỳ quặc hơn là: Tại sao Khổng Thanh Hoa là mẹ của Dịch Như mà có thể giữ một tấm ảnh đáng xấu hổ như vậy?

Hơn nữa, Tần Phóng và Dịch Như ở cùng nhau, liệu Tần Phóng có biết chuyện quá khứ này của Dịch Như không? Hay là anh bị lừa gạt che dấu, giống như chuyện của An Mạn năm xưa?

***

Hôm sau, biểu hiện của Khổng Thanh Hoa lộ rõ tinh thần hoảng hốt và tâm sự nặng nề. Trên đường đưa Tây Trúc tới trường mẫu giáo, bà hay nhìn ngang ngó dọc như thể mắc bệnh tâm thần. Tây Trúc cố ý hỏi: “Khi nào về quê nhỉ?"

Về quê à? Khổng Thanh Hoa thoáng sững sờ, hóa ra mình đã quên sạch việc này. Bà cười gượng: “Mẹ còn phải thu xếp đồ đã, hai ngày nữa nhé!"

Hai ngày nữa ư? Tây Trúc cụp mi, tiện chân đá bay một viên sỏi.

***

Vào giờ nghỉ trưa, cậu nhóc béo Cao Toàn An thở hổn hển chạy vào phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, hét lên với vẻ hoang mang sợ hãi: “Cô ơi, cô ơi, Tây Tây khóc ạ!"

Tất cả giáo viên trong văn phòng đều ngồi im. Lâm Quyên xác nhận lại với Cao Toàn An: “Là Tây Tây khóc hay Tây Tây đánh bạn khác khóc?"

Cao Toàn An khẳng định chắc nịch: “Là Tây Tây khóc ạ!"

Ai nấy đều chấn động. Thầy giáo bị giọng hát của Tây Trúc dọa là người kích động nhất: “Sao có thể thế được!"

Thầy còn tiện tay cầm di động lên, tỏ ý nếu Tây Tây khóc thật thì mình nhất định phải chụp ảnh rồi đăng lên trang cá nhân cho bạn bè xem.

***

Tiến triển sự việc luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Rõ ràng ai ai cũng hào hứng đến xem trò hay, cuối cùng diễn biến lại có vài phần trầm trọng.

Lâm Quyên ôm Tây Trúc vào lòng, vừa dỗ dành vừa kéo tay áo Tây Trúc lên để thầy giáo kia chụp ảnh: “Ở đây, cả chỗ này nữa!"

Trên người Tây Trúc đều là vết thương xanh tím hoặc dấu ngón tay đan xen, trông mà thương. Thầy giáo tức giận đến nỗi tay cũng run run, liên tục ca thán: “Quá đáng! Thật là quá đáng!"

Lâm Quyên thở dài, còn vén cổ áo Tây Trúc ra xem: “Sau lưng cũng có này!"

Mấy giáo viên khác đứng quanh cũng bàn tán xôn xao.

"Phải làm sao đây? Chúng ta có can thiệp được không?"

"Phải can thiệp chứ! Đây là ngược đãi trẻ em đấy! Cha mẹ ruột còn không được phép, huống chi Tây Tây là con nuôi lại càng nhạy cảm hơn. Thầy Tiểu Cao, thầy tìm trên mạng xem, đến mức này có thể tước quyền nuôi dưỡng Tây Tây của bà ta, đúng không?"

"Trên đời này có mấy ai coi con nuôi như con đẻ chứ? Trẻ con được nhận nuôi thật đáng thương!"

Hiếm có người đưa ra ý kiến bất đồng: “Nghe nói Tây Tây rất không vâng lời, liệu có phải là em ấy quá đáng không?"

"Cái gì gọi là không vâng lời!" Thầy giáo kia bức xúc, chỉ vào Tây Trúc: “Cô nhìn Tây Tây xem! Nó mới mấy tuổi? Con bé còn bé thế này, không vâng lời thì cũng là bản tính của trẻ con! Sao có thể là quá đáng được!"

Xem ra, thầy ấy hoàn toàn quên mất vụ mình bị Tây Tây dọa ma rồi.

Tây Tây nằm trong vòng tay Lâm Quyên, nước mắt lăn dài, tội nghiệp túm lấy tay áo cô giáo: “Cô ơi, con không muốn về nhà đâu!"

Lâm Quyên xoa đầu cô bé: “Tây Tây đừng sợ, sẽ không về nhà đâu!"

***

Nói thì dễ nhưng lúc đối diện với cơn thịnh nộ của Khổng Thanh Hoa, Lâm Quyên suýt nữa không chống đỡ nổi. Cô hết sức bình tĩnh trao đổi với Khổng Thanh Hoa: “Không phải chúng tôi muốn mang con bé đi, chúng tôi không có quyền này! Chẳng qua hiện giờ Tây Tây rất sợ hãi, cứ ôm tôi khóc mãi, khuyên thế nào cũng vô dụng! Chị xem thế này có được không, tối nay cứ để Tây Tây ở lại với tôi. Tôi là giáo viên chính thức của trường, không có khả năng bắt cóc Tây Tây đâu! Đợi cảm xúc của con bé ổn định, tôi sẽ đưa con bé về nhà!"

Khổng Thanh Hoa không đồng ý: “Tôi không đánh Tây Tây! Các cô chụp mấy tấm ảnh đó là có ý gì? Cô gọi Tây Tây ra đây, tôi phải hỏi cho ra nhẽ!"

Vừa nãy di động của thầy giáo kia suýt nữa bị Khổng Thanh Hoa ném đi nên tỏ vẻ hục hặc bực tức: “Chúng tôi cũng quan tâm đến Tây Tây! Chính con bé không muốn về nhà, khóc lên khóc xuống. Chị lôi con bé thẳng một mạch về nhà, khó coi lắm! Cô Tiểu Lâm cũng có ý tốt mới nhận chăm sóc Tây Tây một tối. Mọi người đều muốn giải quyết vấn đề cả thôi!"

Nói thì nói vậy nhưng thầy ấy càng nhìn Khổng Thanh Hoa càng thầm nghĩ chắc chắn chín mươi phần trăm là bà ta đánh Tây Tây: Cứ để bà ta dẫn Tây Trúc về nhà, chẳng phải sẽ đánh con bé thành tàn phế à?

Các giáo viên khác cũng khuyên nhủ, nói hết nước hết cái mới thuyết phục được Khổng Thanh Hoa xuôi xuôi. Để thể hiện thành ý, Lâm Quyên còn chủ động viết địa chỉ của mình rồi đưa cho Khổng Thanh Hoa: “Chỉ một tối thôi, chị coi như Tây Tây ở lại trường! Hoàn toàn yên tâm mà!"

Khổng Thanh Hoa chẳng nói năng gì nhận mảnh giấy. Bà tiến lên hai bước, mấy giáo viên khác làm như vô tình chắn ở cửa văn phòng ngăn bà lại. Bên trong phòng ánh đèn sáng trưng, Tây Tây đang được một cô giáo khác trông nom, khăng khăng không muốn ra ngoài gặp bà!

Khổng Thanh Hoa bỗng cất cao giọng: “Tây Tây, mẹ đánh con sao?"

***

Lâm Quyên đưa Tây Trúc về nhà mình. Cô ở trọ trong một tòa chung cư cũ, khá giống ký túc xá của viên chức trước kia. Một tầng có rất nhiều hộ gia đình, nhưng chẳng có mấy nhà ở đây nên buổi tối cực kỳ yên tĩnh.

Căn hộ của Lâm Quyên có một phòng ngủ và một phòng khách, cửa sổ vẫn là kiểu hai cánh làm bằng gỗ. Trên cánh cửa có vết nứt nên không kín gió, ngay cả trẻ con như Tây Trúc cũng biết căn phòng này khá tồi tàn: “Cô ơi, phòng này cũ quá!"

Lâm Quyên mỉm cười nhéo má cô bé: “Cô giáo nghèo mà! Mai sau Tây Tây khôn lớn rồi, kiếm tiền mua nhà to cho cô nhé!"

Lúc dẫn Tây Trúc ra khỏi trường mẫu giáo, trong đầu Lâm Quyên luôn quẩn quanh câu hỏi cuối cùng của Khổng Thanh Hoa. Cô nghĩ hình như tất cả sự việc không liên quan tới bà ta, nhưng bây giờ chuyện trò với Tây Tây, cô lại cảm thấy Tây Tây đáng yêu quá, hẳn là sẽ không nói dối.

Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Trẻ con đều ngây ngô thật thà, một là một, hai là hai, không xảo trá vậy đâu. Nếu có vấn đề cũng là Khổng Thanh Hoa có vấn đề, chẳng qua là che giấu tốt thôi, trông dáng vẻ bà ta tức giận cũng giống y như thật. Ngẫm lại đúng là khiến người ta lạnh lòng.

Hơn mười giờ, trời đổ mưa ào ào, còn kèm theo vài tiếng sấm. Tòa nhà có vẻ cũng bị chấn động đến phát rung. Lâm Quyên rửa mặt cho Tây Trúc rồi dỗ cô bé đi ngủ. Trước khi ngủ, cô còn gọt cho cô bé một quả táo.

Giường không rộng nhưng thêm một đứa trẻ cũng đủ nằm. Ban ngày Lâm Quyên làm việc mệt mỏi nên mau chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng hít thở khá to của cô vang lên đều đều như có nhịp hòa theo tiếng mưa rơi.

Tây Trúc không ngủ được, cứ dán mắt nhìn trần nhà ngẫm nghĩ. Những ngày qua, cô ăn của nhà người ta, ở nhà người ta, lúc sắp đi còn đạp cho người ta một vố, có vẻ không hay...

Nhưng

Trái tim cô mau chóng cứng rắn: Nếu không làm vậy thì ai biết Khổng Thanh Hoa có đột nhiên nổi hứng dẫn cô về quê gì đó không? Giờ cô chẳng khác gì một đứa trẻ ba, bốn tuổi, không đánh lại cũng không thể chạy nổi. Cô không nhẫn tâm hơn thì chỉ còn nước mặc người ta định đoạt thôi.

Nói đến cùng, cũng tại Tần Phóng cả, tự dưng chõ mũi vào việc của người khác. Nhiều người bỏ nhà đi như vậy sao anh không quản, cố tình đuổi theo đưa cô “vật về nguyên chủ”, còn bắt chước người ta làm chuyện tốt không để lại tên tuổi.

Anh giỏi lắm!

Tây Trúc càng nghĩ càng bực mình. Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng to như thể muốn chia sẻ cơn tức giận cùng cô. Một trận gió lớn thổi tới, lay cánh cửa sổ bằng gỗ vang lên những tiếng lùng bùng. Gió lạnh len qua khe hở, thổi bay một góc rèm cửa sổ.

Một cánh tay trắng bệch từ từ bám lên bệ cửa sổ, bị mưa to đập vào làm bắn lên những giọt nước.

Đầu óc Tây Trúc trống rỗng trong nháy mắt: Hình như phòng của cô Lâm Quyên ở... tầng sáu nhỉ?

Ngay sau đó tấm rèm cửa lại buông xuống, một ánh chớp lóe lên giữa không trung. Bên ngoài quá sáng làm nổi bật sự tối tăm trong căn phòng lẫn cả bóng người đen ngòm bên cửa sổ.

Tiếng rút then cài cửa sổ khe khẽ bị tiếng mưa che át đi. Tây Trúc đưa tay lần mò đầu giường, cố gắng mãi mới tìm thấy chuôi dao gọt hoa quả. Vào lúc cô âm thầm đặt con dao ngay ngắn thì cánh cửa sổ chợt mở toang, rèm cửa bị gió lạnh thổi thốc lên cao, lộ ra cơ thể bị mưa xối ướt sũng của Khổng Thanh Hoa.

Đầu Tây Trúc ong ong, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, bàn tay nắm cán dao mỗi lúc một chặt. Mãi đến lúc này, trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ: Khổng Thanh Hoa có phải là... người không?

Bên cạnh có tiếng động, hình như cô giáo Lâm Quyên đã tỉnh giấc. Cô giáo nhổm dậy với vẻ ngái ngủ, lơ mơ lẩm bẩm một mình: “Sao gió to thế nhỉ?"

Tây Trúc vẫn nhắm mở mắt, cô nghe thấy Lâm Quyên hét lên một tiếng rồi ngã xuống giường. Chắc chỉ bị ngất thôi nhỉ? Hy vọng cô ấy chỉ là sợ hãi ngất đi thôi.

Tây Trúc vẫn nằm im. Tiếng mưa lộp bộp chợt vang rõ hẳn lên, dường như luồng khí lạnh dừng lại trước mặt cô. Tây Trúc cảm nhận được một bàn tay lạnh buốt đang chạm vào má mình, giọng nói xa xôi của Khổng Thanh Hoa truyền đến: “Tây Tây à, mẹ đánh con ư?"

Tây Trúc choàng mở mắt, dốc hết sức lực vung một nhát dao.

Có vẻ đã đâm trúng cánh tay của Khổng Thanh Hoa, nhưng mũi dao không thể đâm sâu xuống nữa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tây Trúc: Cánh tay Khổng Thanh Hoa cứng quá đi!

Song cô không có thời gian nghĩ nhiều nữa, lập tức rút con dao ra rồi lăn xuống giường. Trẻ con cũng có lợi thế bởi vóc dáng nhỏ bé, cô lao thẳng một mạch đến cửa phòng khách, vặn khóa cửa, xông ra ngoài.

***

Trong hành lang tối đen như mực, Tây Trúc chạy chân trần tới đầu cầu thang nằm cuối hành lang. Cô thở hổn hển, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi sắp tới cầu thang, cô vội vàng ngoảnh lại nhìn, bóng dáng màu đen của Khổng Thanh Hoa sắp che khuất ánh sáng trong hành lang, miệng vẫn thều thào gọi tên cô: “Tây Tây... Tây Tây à..."

Tây Trúc cắn răng, đặt chân xuống cầu thang. Tuy nhiên cô bước quá rộng nên bị hẫng chân, lòng thầm kêu toi rồi, sắp lăn xuống chẳng khác gì quả bóng, kiểu gì cũng ngã bầm dập mặt mũi rồi!

Vậy mà lại không có chuyện gì xảy ra, đầu cô đụng vào lồng ngực của một người. Hay nói cách khác là người đó ôm lấy cô rồi đặt ngón trỏ trên môi cô, khẽ “suỵt” một tiếng.