EDIT BY CHERYL CHEN
Bỗng bị người ta hỏi chuyện này, Mễ Tình hơi ngượng, dù gì Lâm Tĩnh Dung cũng từng theo Tiêu Cố.
Mễ Tình chậm chạp, lúng túng quay đầu lại, cười với Lâm Tĩnh Dung: “À, đúng vậy….”
Không ngoài dự đoán của Lâm Tĩnh Dung, nhưng vẻ mặt cô cũng hơi ảm đạm. Cô mấp máy môi, nhếch miệng cười một cái: “Vậy chúc mừng hai người nhé.”
“Cảm ơn chị.” Mễ Tình không biết phải nói cái gì, vì vậy, cô gật đầu rồi dắt xe đi.
Ở ngoài cửa tiệm, Tiểu Đức Tử đang véo má Husky, Mễ Tình ở đằng sau ho nhẹ, mở miệng nói: “Có tin nếu tôi bảo ông chủ Tiêu anh bắt nạt chó của anh ấy không, tiền thưởng của anh hình như chưa có à?”
Tiểu Đức Tử: “…”
Cậu thu tay lại rất nhanh, nghiêng đầu nhìn Mễ Tình cười xán lạn: “Chó của ông chủ anh minh thần vũ, tôi sao dám bắt nạt nó.”
“Gâu!” Công chúa nhỏ Cẩu Đản cực kì bất mãn, xông tới trước mặt Tiểu Đức Tử sủa, Tiểu Đức Tử quay người lại, rất thiện chí xoa đầu nó.
Mễ Tình không tính toán với Tiểu Đức Tử nữa, cô một tay kéo chó, một tay vịn xe đạp đi ra ngoài.
Husky vừa được ra ngoài đã thỏa sức chạy, Mễ Tình vừa kéo nó vừa dắt xe, cực vất vả: “Cẩu Đản, từ từ hẵng chạy, ở đây đông người, mày còn chạy nữa thì không được ăn thịt đâu.”
Lời nói của Mễ Tình mang theo sự uy hiếp, Husky không muốn nhưng vẫn phải đi chậm lại.
Đến con đường nhỏ ít người, Mễ Tình dựng xe đạp, rồi buộc xích chó vào ghi-đông xe, thử độ bền đến khi nào chắc mới thôi. Mễ Tình trèo lên xe đạp, nói với Husky: “Được rồi, mày đi trước kéo tao, không được chạy quá nhanh, nếu không thì chẳng có thịt ăn đâu.”
“Gâu!” Có lẽ vì chưa bao giờ được đi kiểu này, nên Husky rất phấn khích. Nó sủa một tiếng, bắt đầu chạy về phía trước. Khi vừa mới bắt đầu, Mễ Tình cũng đạp xe, dần dần giữ được thăng bằng, cô chỉ để chân ở bàn đạp, mặc cho Husky kéo mình chạy.
“Wow, Cẩu Đản, mày chạy kìa!” Mễ Tình hưng phấn, nếu như trước mắt là cảnh tuyết trắng, cô chắc chắn sẽ nghĩ mình đang ngồi xe trượt tuyết.
“Gâu!”
Husky cũng từ từ tìm được cảm giác, chạy càng lúc càng nhanh, nó bắt đầu vui mừng chạy, Mễ Tình dần không điều khiển được ghi đông: “Chờ đã, Cẩu Đản, mày chạy quá nhanh, chậm lại đi!”
Husky đang chơi vui không để ý đến cô, vẫn chạy như điên. Ghi đông trong tay Mễ Tình đung đưa càng mạnh, cô không có thời gian tiếc đôi giày, vừa bóp chặt phanh, vừa đặt chân ghim chặt xuống đất, muốn để tốc độ chậm lại.
Trượt một đoạn đường xong, tốc độ đã giảm một chút, nhưng xe càng mất thăng bằng. Sức lực Mễ Tình dùng hết rồi, tay cô mềm nhũn, hoàn toàn mất thăng bằng, xe đạp trượt thẳng sang lề đường, đổ xuống.
Cô nhanh tay nhanh mắt nhảy xuống trước khi xe đổ, nhưng không tránh khỏi vận mệnh bị ngã.
Hai bên con đường nhỏ là bụi cây xanh biếc. Mễ Tình ngã xuống đó. Trên mặt đất đều là cỏ, cô ngã không nặng lắm, chỉ có lòng bàn tay bị cây nhỏ trên nền đất đâm rách mấy vết.
Cô khóc huhu đứng lên từ trong bụi cây, trên đầu còn dính lá
Cô cúi đầu nhìn áo lông trắng trên người gần như bẩn hết rồi, còn ướt nhẹp, Mễ Tình đau lòng phủi phủi, nhưng càng phủi càng bẩn.
“Gâu!” Vừa rồi lật xe, Husky cũng bị ngã, may mà nó không kéo xe tiếp tục chạy mà tới cạnh Mễ Tình.
Mễ Tình ngẩng đầu nhìn nó, phẫn nộ: “Tất cả là tại mày, bảo mày không được chạy nhanh rồi! Lần sau đừng hòng tao dắt mày đi!”
“Gâu!” Husky có lẽ cảm nhận được mình vừa gây họa lớn, mở to đôi mắt vô tội chằm chằm vào cô.
Bánh xe đạp vẫn đang quay, Mễ Tình phủi lá trên tóc, đứng dậy. Đầu gối cô đau rát, chắc trầy da rồi. Bây giờ cô mặc quần jean nên không xem được, đành nhịn đau nhức đỡ xe đạp lên, kéo Husky về: “Mày còn dám chạy thì hai ngày sau đừng có nghĩ được ăn!”
“Gâu.” Husky đi theo bên cạnh cô thật chậm, như cô vợ bé nhỏ khép nép.
Mễ Tình cúi đầu nhìn nó, lông nó cũng hơi bẩn, nhưng may mà không bị thương.
A, xong đời rồi, nói với Tiêu Cố thế nào đây? Cô mím chặt môi, cúi đầu suy tư.
Trước hết, phải lén đưa chó đi spa tắm rửa, trả xe cho Lâm Tĩnh Dung, rồi trước khi Tiêu Cố trở về, tắm rửa sạch sẽ, rồi giả bộ chưa có chuyện gì dắt chó về!
Quá chuẩn, cứ vậy đi!
Hoa viên Nam thành có một spa chó mèo. Thỉnh thoảng, Tiêu Cố sẽ đưa chó đi tắm. Mễ Tình kéo xe đạp, chưa đến spa, một chiếc Land Rover đã dừng lại bên cạnh.
Mễ Tình nhìn sang theo bản năng, rồi ngẩn người.
Xe này.. thật giống của Tiêu Cố nha.
Đang nghĩ ngợi, cửa xe đã mở ra, Tiêu Cố từ bên trong đi xuống.
Mễ Tình: “…”
Quả thật, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Tiêu Cố vừa xuống xe đã lập tức cau mày, nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Em đưa chó đi dạo mà sao lại như thế này?”
Mễ Tình cúi đầu không đáp, Tiêu Cố lại nhìn Husky: “Thiên Thiên, mày đi đâu mà bẩn thế này?”
Husky cũng học theo Mễ Tình, cúi đầu, một người một chó ăn ý giữ im lặng, chờ ai đó giáo huấn.
Lông mi Tiêu Cố rung rung, lấy một chiếc lá cây trên tóc Mễ Tình xuống: “Xe đạp của Lâm Tĩnh Dung à? Em vừa đi xe đạp vừa dắt chó, diễn xiếc à?”
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố nhìn dáng vẻ chật vật của cô, cũng không để ý đến việc trách móc nữa, đưa một người một chó về nhà.
Mễ Tình rửa sạch mặt, cởi quần áo bẩn, mặc đồ ngủ Thỏ vào. Tiêu Cố kéo cô ra salon phòng khách, kiểm tra vết thương.
Ngoại trừ mấy vết ở lòng bàn tay ra, đầu gối cô cũng xước, hơi rướm máu. Anh cau mày vén quần ngủ của Mễ Tình lên, dùng bông xức ít rượu thuốc, lau nhẹ lên vết thương.
Vừa đụng vào da cô, cô đã hét to, muốn thu chân lại: “Tê quá, đau quá!!!”
Tiêu Cố cầm mắt cá chân cô, cười lạnh: “Còn biết đau cơ à? Anh để em dắt chó, em lại dắt như thế.”
Mễ Tình biết đuối lí nên ngậm miệng, vùi đầu làm con chim cút.
Tiêu Cố tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn sợ cô đau, thổi thổi ở đầu gối cô, ra tay cũng nhẹ hơn: “Kiên nhẫn một chút.”
“A.” anh dùng rượu thuốc, Mễ Tình đau đến mức cau mũi, viền mắt đỏ lên.
“Anh phát hiện trí tưởng tượng của em thật phong phú, để Thiên Thiên kéo xe dắt em đi, phương pháp thoải mái nhẹ nhàng như thế anh còn chưa thử bao giờ.”
Mễ Tình: “…”
Cô tức giận lắc đầu, cắn môi: “Nó không phải chó kéo xe à, kéo được cả xe trượt tuyết, huống gì đây là cái xe đạp?”
Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô: “Chỉ tiếc người điều khiển khoang lái quá kém.”
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố sát trùng chân trái cho cô xong, chuyển qua chân phải, đổi miếng bông khác: “May mà chỉ lộn nhào một cái, nếu như…”
Lời của anh đến đây thì không tiếp nữa, Mễ Tình trề môi, nói: “Em đã cố tìm chỗ ít người đi lại rồi.” Điều cơ bản ấy cô vẫn phải nghĩ đến, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại ở đó?”
Tiêu Cố mỉm cười đáp: “Sao, em giấu giếm gì anh à?”
Mễ Tình ‘hừ’ một tiếng, không thèm trả lời, Tiêu Cố nói: “Anh xong việc quay về, từ xa đã nhìn thấy em.” Khi đó, trên người cô thê thảm chật vật, anh còn tưởng cô có chuyện gì, hù chết anh rồi.
Xử lí xong vết thương trên đùi Mễ Tình, Tiêu Cố cầm tay cô để sát trùng. Lòng bàn tay vì trực tiếp tiếp xúc với mặt đất, nên vết thương sâu hơn, thậm chí còn có ít nhành cây bé xíu chui vào.
Tiêu Cố gắp cành cây ra, Mễ Tình đã nước mắt lưng tròng.
“Đau quá đi..”
Mễ Tình muốn rút tay về, Tiêu Cố nắm chặt cổ tay cô không buông: “Xong ngay rồi, đừng lộn xộn.”
Nước mắt Mễ Tình chảy vòng quanh, lòng bàn tay đau rát từng hồi, về sau kể cả Tiêu Cố có đồng ý, cô cũng không để Cẩu Đản kéo mình nữa.
Thổi thổi lòng bàn tay Mễ Tình, Tiêu Cố đút xoài khô cho cô, kéo Husky đi ra ngoài: “Anh đưa Husky đi spa tắm, em nghỉ ngơi đi, chờ anh về làm cơm trưa.”
“Vâng.” Mễ Tình cắn xoài khô, cảm thấy mùi vị trong veo thơm ngon này gãi gãi vào vết thương đau đớn.
Nửa tiếng sau Tiêu Cố mới về, tay xách nách mang.
Mễ Tình hít hà, là mùi cơm, “Anh mua gì thế?” cô tò mò hỏi.
“Hôm nay, chưa kịp làm cơm, anh mua mấy món ở tiệm Sao Nhỏ.” Tiêu Cố để cặp lồng cơm lên bàn, lại lấy từ túi ra vài miếng băng cá nhân, “Đưa tay cho anh.”
Mễ Tình ngoan ngoãn đưa tay ra, Tiêu Cố xé một miếng băng cá nhân, nhẹ nhàng dính vào vết thương, “Mấy ngày nay kiêng nước nhé.”
“Vâng.” Mễ Tình nhìn tay mình, miếng băng cá nhân có màu hồng, in hình thỏ, “Miếng urgo này đáng yêu thế!”
Tiêu Cố mỉm cười, dán băng cá nhân ở cả đầu gối cô: “Băng cá nhân bình thường sợ em chê xấu không dùng, anh phải đến cửa hàng đồ lưu niệm mua đấy.” Nhân viên cửa hàng nói trong miếng băng có chiếc xuất thuốc Vân Nam, mong rằng có hiệu quả.
Mễ Tình mở to mắt nhìn anh: “Ui da, không ngờ anh lại cẩn thận tỉ mỉ như thế.”
Tiêu Cố cười nói với cô: “Anh nuôi công chúa nhỏ mãi mới đúc kết được ra đấy.”
Mễ Tình bật cười.
Xử lí xong vết thương của Mễ Tình, Tiêu Cố bày cơm lên bàn ăn trong bếp: “Đừng làm ổ ở trên ghế salon, vào đây ăn cơm thôi.”
Mễ Tình ngửa đầu nhìn anh, giang hai tay, nói: “Chân em bị thương rồi, không cử động được, anh ôm em đi.”
Tiêu Cố: “…”
Hình như anh đúc kết chưa đủ kinh nghiệm.
Anh đứng cạnh bàn nhìn Mễ Tình một hồi, rồi đến ôm cô lên. Tay Mễ Tình vòng trên cổ anh, cúi mặt cười.
Tiêu Cố nhìn cô, miệng cũng mỉm cười: “Như thế này, có phải em muốn nói, tay em cũng bị thương rồi, không ăn cơm được, anh đút cho em đi đúng không?”
Mễ Tình nhướn mày cười nói: “Chúc mừng anh, càng ngày càng hiểu biết về việc nuôi công chúa nhỏ.”