Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 85: Gặp gỡ ngắn ngủi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Linh, Ngao Túc, Hỏa Diễm ba người ngồi vây quanh bàn bát tiên*, bày ra một bố cục tam giác đều, ba người đều ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhưng mà không khí lại vô cùng quỷ dị.

* Bàn bát tiên

Kt quả hình ảnh cho bàn bát tiên

Hoa Linh khẽ cau mày nhìn Hỏa Diễm, ánh mắt dường như muốn nói: “Cậu sao lại đến nữa?”

Hỏa Diễm tức sùi bọt mép nhìn Ngao Túc, ánh mắt tức giận dường như muốn nói: “Ngươi còn dám tới?”

Ngao Túc bình tĩnh không gợn sóng nhìn Hoa Linh, ánh mắt lạnh lẽo dường như muốn nói: “Anh thật sự cho hắn vào?”

Ba sóng mắt khác nhau lượn qua lượn lại tuần hoàn giữa ba người, sau một lúc lâu, Hoa Linh làm chủ nhà không thể không dẫn đầu mở miệng đánh vỡ vòng lặp kì lạ này:

“Thái Tử điện hạ, không biết hôm nay tới Ma giới có chuyện gì?”

Hỏa Diễm nghe vậy, bộ tóc dựng đứng xoạch cái mềm xìu, quay đầu nhìn Hoa Linh nói:

“Phượng Tộc bây giờ đã loạn tùng phèo cả lên, ở trong cung bực muốn chết, tôi liền chạy ra.”

Hoa Linh cúi đầu nhìn tờ báo trên bàn, có chút tò mò nói:

“Làm sao vậy?”

Hỏa Diễm trừng mắt nhìn Ngao Túc, mở miệng nói: “Còn không phải vì chuyện từ hôn, phụ vương tức điên lên, ầm ĩ với chú Long Vương, giọng hai người mém thì bay cả nóc nhà, đám phóng viên ba giới đứng đầy đảo bọn tôi.”

Ngao Túc mặt không đổi sắc, cứ như chuyện không liên quan đến mình.

Tóc Hỏa Diễm cuộn thành lò xo nhảy nhót vài cái, tiếp tục nói: “Còn có Hỏa Liễn, ngày hôm qua từ Long Cung trở về thì như người mất hồn, khóa mình trong phòng không chịu ra.”

Hoa Linh mặc dù có hảo cảm đối với Hỏa Diễm, nhưng nhớ đến cảnh Hỏa Liễn chạy đến thị uy trước mặt mình, trong lòng thực sự có chút khó chịu. Nhưng thân đường đường là Ma Vương, đi tranh giành tình cảm với một hậu bối, nói ra chỉ có mình mất hết mặt mũi, y suy nghĩ kỹ, bày ra tư thế lão thành cách mạng nói:

“Hỏa Liễn tuổi còn nhỏ, hành vi nhiều ít có hơi cực đoan, chờ hắn trưởng thành trải qua nhiều chuyện sẽ thành thục hơn.”

Hỏa Diễm mở miệng nói:

“Em ba từ nhỏ thiên tư thông minh, niết bàn chi thể càng làm không biết bao nhiêu hoàng tử Long Cung xua như xua vịt, từ khi còn nhỏ người đến cầu thân chưa từng dứt, phụ vương vẫn luôn luyến tiếc gả nó ra ngoài, hy vọng có thể truyền vương vị cho nó, nào biết đâu rằng chính nó lại không màng vị trí Thái tử, nói là sớm có ý trung nhân, phụ vương và mẫu hậu vẫn luôn cho rằng nó thích Ngao Tứ, mới luôn từ chối, không ngờ cuối cùng lại như thế này…… Còn bị từ hôn. Mọi người biết lần đó sau khi Hỏa Liễn mất tích, lúc đó thương tích nghiêm trọng thế nào không? Nó trôi nổi dưới đáy nước trong động mấy ngày mấy đêm, máu trên người đã chảy khô, nếu không phải thân thể niết bàn của nó công lực chữa trị rất mạnh, chỉ sợ đã sớm mất mạng. Nhưng mà mấy người nhìn xem truyền thông bây giờ nói gì, nói Hỏa Liễn bụng dạ khó lường, làm bộ bị thương để xin thương cảm lừa hôn, thật là quá đáng.”

Hoa Linh băn khoăn cảm giác của Hỏa Diễm, chỉ phải gật đầu nói: “Bây giờ truyền thông đều láo vậy đó, vì câu view mà không tiếc lật ngược phải trái, không cần để ý.”

Hỏa Diễm nói đến đây, thật sự rất giận dữ nhìn Ngao Túc, mở miệng chất vấn nói:

“Ngao Túc, Hỏa Liễn rốt cuộc chỗ nào không tốt? Mặc dù có lúc thất thường, có chút kiêu căng, dễ xúc động …… Nhưng tấm lòng đối với ngươi thì khỏi phải nói, ngươi nếu không thích nó, vì sao còn phải đáp ứng việc hôn nhân này, làm hại nó đau lòng lại mất mặt.”

Ngao Túc chuyển ánh mắt từ Hoa Linh trở về, nhìn Hỏa Diễm nghiêm túc trả lời:

“Chuyện đính hôn ta thật sự xin lỗi, nếu ta biết trước thì nhất định sẽ không đồng ý, nhưng trước đó, ta đã đã nói với Hỏa Liễn, ta chỉ thích một mình Hoa Linh.”

Hỏa Diễm nghe vậy, lập tức kinh ngạc nói: “Hai người không phải đã chia tay sao?”

Ngao Túc thản nhiên trả lời: “Truyền thông không có mắt nói láo thôi, không cần để ý.”

Hoa Linh: “……”

Nghe xong Ngao Túc nói, Hỏa Diễm nháy mắt đã quên chuyện bất bình cho em trai, quyết đoán chuyển ánh mắt sang Hoa Linh, trong mắt là kinh ngạc là cầu xác nhận.

Hoa Linh mệt tim vẫy vẫy tay nói: “Đừng nghe hắn nói bậy bạ.”

Ngao Túc tiếp tục mở miệng nói: “Chia tay, con tôi sẽ đau lòng.”

Hoa Linh: “……”

Hỏa Diễm há hốc miệng có thể nhét được quả trứng gà: “Con…… Con?!”

Hoa Linh trợn mắt, vỗ bàn, lạnh lùng nói:

“Ngao Túc, tôi đã nói rồi, chúng ta đã không còn quan hệ, nếu cậu còn làm bộ nghe không hiểu, cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Ngao Túc bình tĩnh đứng lên mở miệng nói: “Hoa Linh, tôi cũng nói qua, anh là của tôi, nếu anh nghe không hiểu, tôi sẽ không khách khí với hắn.”

Ngao Túc không để ý đến Hỏa Diễm đang trợn mắt há hốc một bên, duỗi tay cầm vật trên bàn, nhẹ nhàng nói với Hoa Linh:

“Tôi đi trị liệu cho Hình Thiên, chuyện giữa chúng ta, ngày khác yên tĩnh lại nói chuyện, nhớ kỹ không cho phép xuất tường.”

Ngao Túc đi được vài bước thì ngừng lại, xoay người nhìn Hỏa Diễm nói:

“Để ý Hỏa Liễn, đừng để cậu ta gặp phiền toái không cần thiết.”

Dứt lời, Ngao Túc xoay người rời khỏi Vạn Hoa điện.

Hoa Linh nhìn bóng Ngao Túc, trong lòng phức tạp vạn phần đồng thời lại tức đến ngứa răng, y căm giận trừng cái bóng của Ngao Túc không rên một tiếng đến khi biến mất, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại mới phát hiện Hỏa Diễm bên cạnh vẫn luôn khiếp sợ nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, tình tố trong mắt rắc rối phức tạp.

Hoa Linh trong lòng thầm cảm thấy không ổn: “…… Hỏa Diễm, cậu?”

Tóc Hỏa Diễm giống như chồi non mùa xuân chui từ dưới đất lên háo hức đang đợi mưa lung lay lung lay, mắt cậu chàng lóe sáng:

“Hoa Linh, anh…… Còn có thể sinh con? Thật tốt quá, bây giờ tôi hoàn toàn không phải lo chuyện sau này……”

Hoa Linh: “……”

Sinh…… Cái đầu mày!

Cuộc hội ngộ giữa tềnh cũ và tềnh đang theo đuổi tuy ngắn ngủi, nhưng mang đến hậu quả rất lớn. Thái độ của Ngao Túc dường như thành công kích phát ý chí chiến đấu của giống đực trong Hỏa Diễm, tuy rằng xong việc Hoa Linh lần nữa nhấn mạnh mình không thể sinh con, không thể gánh vác sứ mệnh nối dõi tông đường, Hỏa Diễm lại tỏ vẻ không quan tâm, thật sự không được thì cậu sinh, thế theo đuổi như châm một mồi lửa giữa đồng hoang, mỗi ngày một bó đuôi cá đưa đến Vạn Hoa điện, phía dưới còn treo một bức thư tình buồn nôn vô cùng tận.

Hoa Linh lúc này rốt cuộc phát hiện điểm giống nhau giữa hai anh em Hỏa Liễn và Hỏa Diễm: Nói dễ nghe chút là chấp nhất và đơn thuần, nói không dễ nghe thì là lì và đần.

Nhìn một phòng treo đầy đuôi cá, Hoa Linh cạn lời, Hỏa Diễm theo đuổi càng mạnh mẽ, hảo cảm trong lòng y đối với Hỏa Diễm càng giảm, hiện tại đã tới nỗi hoàn toàn hết sạch.

Mà Ngao Túc mấy ngày nay lại hoàn toàn không lộ diện, nói mấy câu cà khịa Hỏa Diễm xong thì không thèm đến tìm Hoa Linh, cả ngày ở trong Chiến Thần điện của Hình Thiên, nhưng cá ngựa nhỏ Thu Thu mỗi tối sẽ đúng giờ chuyển các loại video ghi âm tin tức đến Chiến Thần điện, vì mục tiêu gia đình ba người hạnh phúc ấm áp mà siêng năng nỗ lực…… ( Thu Thu siêu siêu cưng >_<)

Ám Ly tới báo cáo Hoa Linh, Ngao Túc đem mấy đồ vật trong phòng thí nghiệm ở Long Cung dọn vào trong Chiến Thần điện, kết hợp với phản ứng thực tế của Hình Thiên để điều chế thành phần thuốc. Bởi vì có Ngao Túc, số lần Hoa Linh đến Chiến Thần điện cũng bớt, sau này thì chẳng buồn nhấc chân đến.

Cho nên nháy mắt đã qua một tháng, lúc Hoa Linh bước vào Chiến Thần điện, kinh ngạc phát hiện trạng thái của Hình Thiên đã hoàn toàn đã thay đổi, bộ dạng bệnh tật ban đầu đã không còn, cả người thần thái rạng như mặt trời, khí phách hăng hái y như Chiến Thần năm đó.

Hình Thiên đứng trên đất, thân thể cường tráng bây giờ nhìn qua rất rắn rỏi có lực, hắn duỗi duỗi cánh tay, thấy linh lực quanh người chậm rãi bùng lên, ánh mắt rạng rỡ sáng rọi: “Ta rốt cuộc đã trở lại.”

An An đang hóa thành hình người, mặc áo trắng đứng sau Hình Thiên, trong mắt đong đầy vui sướng lẫn sùng bái. Ngao Túc ở bên cạnh rà quét số liệu thân thể Hình Thiên, mở miệng nói:

“Liều dung hợp cuối cùng đã tiêm xong, gen chủ từ di cốt trước mắt dung hợp rất tốt, sau này chỉ cần luyện tập khống chế linh lực nhiều hơn, chỉ cần có thể thuần thục triệu hoán Kiền Thích thì đã thành công hoàn toàn……”

Ngao Túc còn chưa nói xong, chỉ thấy một vệt sáng đen đỏ xẹt qua, chiến phủ đỏ đen đã xuất hiện trong tay Hình Thiên.

Ngao Túc nhếch mày, ánh mắt tán thưởng, gật đầu nói:

“Tình huống thích ứng nhanh hơn dự đoán, không tồi, không hổ là chiến thần.”

Hình Thiên duỗi tay múa may Kiền Thích vài cái, sau đó cười ha ha vài tiếng, sờ sờ thân rìu Kiền Thích, mở miệng nói:

“Ông bạn già, mày cuối cùng cũng nghe lời.”

Hoa Linh nhìn Hình Thiên trước mắt đã hoàn toàn sống lại, trong lòng rung động, y dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Hình Thiên khuôn mặt trẻ trung tràn ngập sức sống, nhất thời cảm giác như đã qua mấy đời.

Ngao Túc sắp xếp xong dụng cụ chữa bệnh, xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút mỏi mệt nhẹ nhàng thở ra:

“Hẳn là không có gì vấn đề lớn.”

Sau đó hắn như nhớ đến cái gì, từ túi áo móc ra một cái bút chữa trị, ý bảo Hình Thiên vươn cánh tay, Hình Thiên xắn ống tay áo, lộ ra con số t325 trên cánh tay.

Ngao Túc cầm bút chữa trị đang muốn xóa con số kia đi, Hình Thiên lại đè cánh tay mình lại, lắc lắc đầu với Ngao Túc nói:

“Không cần, đây là dấu hiệu ta sống lại, để lại đi.”

Sau đó, Hình Thiên trịnh trọng nhìn Ngao Túc, trầm giọng nói: “Ngao Túc, cám ơn ngươi.”

Ngao Túc nghe vậy, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hình Thiên một lát, sau đó nhìn thoáng qua Hoa Linh bên cạnh, gật gật đầu mở miệng nói: “Nên thế.”

Hoa Linh bên cạnh bất mãn lẩm bẩm nói: “Hắn hại cậu ăn khổ nhiều như thế, cậu còn cảm ơn hắn, còn giữ cái số đánh giấu thí nghiệm phẩm làm gì, thật là, vừa nhìn là bực mình……”

Lúc này, An An bên cạnh nhìn Ngao Túc, ánh mắt tôn kính, có chút do dự mở miệng nói:

“Đại hoàng tử điện hạ…… Ngài bây giờ, có phải đã có năng lực cải tử hoàn sinh không?”

Lời An An ẩn giấu một chút chờ mong.

Ngao Túc nhìn nhìn An An, hiểu cậu hy vọng mình có thể cứu sống nhóm bách điểu đã chết trên núi, hắn tiếc nuối lắc lắc đầu nói: “Cũng không phải như vậy, Hình Thiên sống lại thật ra……”

Ngao Túc nói còn chưa nói xong, máy truyền tin trên cổ tay kêu dồn dập, Ngao Túc cúi đầu nhìn, là Long Cung gọi, chỉ nghe được tiếng Ngao Tứ gấp gáp nói:

“Anh cả, không hay rồi, Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện.”

Lại có biến _(:3 /_)_