Editor: Vi Thiếu
Rời phòng ăn, Hoa Linh trở về phòng Hình Thiên. Hình thiên đã tỉnh lại, tuy có hơi uể oải nhưng hai mắt sáng trong biểu hiện tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều.
Một con chim sơn ca màu trắng đậu trên vai Hình Thiên, trông thấy Hoa Linh, nó giang cánh lượn một vòng rồi bay tới trước mặt y. Hoa Linh xòe tay, nó đậu xuống tay y, nghiêng đầu nhìn chăm chú.
Hoa Linh chần chừ mở miệng nói: “An An?”
Bách Linh gật gật đầu, mổ nhẹ vào lòng bàn tay Hoa Linh, sau đó sải cánh bay trở về vai Hình Thiên.
“Nó là con chim Ngao Túc để lại, hắn nói nó có thể giúp đỡ tớ khôi phục.” Hình Thiên nằm trên giường nói, “Cậu biết nó hả?”
Hoa Linh gật đầu, y nhớ Ngao Túc từng nói tiếng hát của An An rất kỳ lạ, có thể rót linh thức vào để chữa trị. Thảo nào lần đó Ngao Túc muốn mang An An về Long cung, ra là biết có tác dụng quan trọng trong quá trình trị liệu cho Hình Thiên.
Nghĩ đến Ngao Túc, hai cảm xúc trái ngược trong lòng Hoa Linh lại gặp nhau, sắc mặt y cũng không quá tốt. Ngao Túc không cùng y rời khỏi phòng ăn bằng cửa chính. Hắn đi qua cửa hông rồi nhắm thẳng Kinh Lôi Điện, chắc là tìm bọn Phi Liêm bàn chuyện dời di cốt. Hoa Linh âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải tránh tiếp xúc trực diện với Ngao Túc. Vừa mới ở chung có mấy phút mà y thấy mình như tái phát bệnh tim.
Hình Thiên chống đỡ thân thể, dựa vào đầu giường, đeo lên mặt ý cười hàm súc nhìn Hoa Linh. Hoa Linh biết tỏng thằng bạn chí cốt đã nghe toàn bộ câu chuyện hồi nãy, giả bộ hung ác trợn mắt nhòm Hình Thiên, nói: “Cười cái gì mà cười, còn không phải đau lòng cho cậu à, đồ khỉ…”
Hình Thiên nhìn Hoa Linh, hai mắt ấm áp, hắn ngừng một chút mới nói: “Ngân Linh, thật ra cậu không cần…”
Hình Thiên còn chưa nói xong thì bị tiếng thông báo ngoài cửa truyền vào cắt ngang: “Linh Vương điện hạ, Thái tử Phượng tộc cầu kiến.”
Hoa Linh: “…”
Thái tử Phượng tộc, Hỏa Diễm? Cậu ta đến làm gì? Chả lẽ Phượng Vương đổi ý muốn đòi lại tiền…
Vừa nghĩ tới đây Hoa Linh lập tức cảnh giác, trả lời thủ vệ bên ngoài: “Mời Thái tử điện hạ đến phòng ăn, ta đến ngay.”
Dứt lời, Hoa Linh lấy Cá ngựa nhỏ ra khỏi túi, định kêu người dẫn nó về Vạn Hoa Điện. Ai ngờ nó lại nhất quyết bám chặt tay y không chịu buông, hai mắt rưng rưng, dứt khoát một bộ “má không đem con đi con khóc cho coi”.
Dưới ánh mắt đáng thương ấy, Hoa Linh không mềm lòng mới là lạ. Y bất đắc dĩ đưa Cá ngựa nhỏ vào túi lần nữa.
Chiều con quá là bệnh, phải trị…
(Trị được má Vi công khai ảnh thật cho ngắm ¥.¥)
Hoa Linh vội vã quay lại phòng ăn, vừa bước vào trong sảnh đã thấy Hỏa Diễm đỏ rực đứng trong phòng. Ngó thấy kiểu tóc mới của cậu, Hoa Linh suýt thì chết vì sặc nước miếng.
Mái tóc đỏ của Hỏa Diễm dựng thẳng, lấy đỉnh đầu làm tâm, những sợi tóc còn lại dựa theo đó dựng lên thành hình quạt hoàn mỹ, nhìn từ xa như gắn nguyên cái quạt lên đầu…
Hoa Linh không tin nổi bước nhanh tới gần Hỏa Diễm. Mấy lần gặp trước y chưa thấy tóc cậu chàng kì quái như này. Dựa vào kinh nghiệm của y thì róc dựng thẳng chứng tỏ Hỏa Diễm đang tức giận, nhưng mà nó chỉ dựng thẳng lên chứ không xếp thành hình dạng kì quái như bây giờ.
Hỏa Diễm quay người thì thấy Hoa Linh, mừng rỡ đến hai mắt phát sáng, nhiệt tình nhìn Hoa Linh.
Dòm vẻ mặt Hỏa Diễm, nỗi lo lắng trong lòng Hoa Linh hơi buông xuống. Kiểu này chắc không phải tức giận đâu, ý cười này chắc cũng không phải tới đòi tiền ha…
Hoa Linh thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng tiêu sái đến cạnh Hỏa Diễm, tươi cười hỏi: “Hỏa diễm, sao cậu lại tới đây?”
Mặt Hỏa Diễm hơi hửng hồng, cậu ho nhẹ một tiếng, đáp: “Tôi, tôi tới tìm anh.”
Hoa Linh tiếp tục cười: “Có chuyện gì hả?”
Lần này thì mặt Hỏa Diễm đỏ rực, có vẻ sốt sắng. Cậu không tự nhiên nhìn trái liếc phải, hai tay bất an nắm chặt ngọc bội bên hông.
Giờ Hoa Linh mới để ý, quần áo Hỏa Diễm mặc không giống quần áo cậu mặc lần trước lúc còn ở Phượng tộc. Tuy vẫn là trường bào màu đỏ nhưng cái này rõ ràng hoa lệ hơn rất nhiều: cổ áo đứng, bên hông thêu hoa văn, thắt lưng cũng không thiếu, viền áo thiếp vàng, khuy áo khảm ngọc… Muốn bao nhiêu hào hoa có bấy nhiêu hào hoa, muốn bao nhiêu phú quý có bấy nhiêu phú quý.
Hoa Linh thấy thế, không nhịn được cười nói: “Hỏa Diễm, sao cậu ăn mặc trang trọng vậy? Hay cậu làm đại biểu cho Phượng tộc tới Ma giới đòi tiền?”
Mặt, tóc, quần áo Hỏa Diễm hòa chung sắc đỏ, cậu ấp úng đáp: “Không… Tôi… Tới… Tìm… Tìm anh…”
Bộ dạng kì quái của Hỏa Diễm làm Hoa Linh càng thêm tò mò, y nghi ngờ nhìn con người đỏ thẫm bất an trước mặt. Đột nhiên, Hỏa Diễm cắn răng quyết tâm quỳ một chân xuống, hai tau đan chéo trước ngực, cúi đầu với Hoa Linh…
Mái tóc hình quạt rực lửa vụt sáng, một làn gió nhẹ thoảng qua mặt Hoa Linh.
Hoa Linh: “Cậu…”
Hoa Linh cúi đầu, nhìn… đỉnh đầu hình quạt của Hỏa Diễm, ngẩn ngơ.
Cá ngựa nhỏ trong túi cũng hiếu kì ló đầu ra nhìn nhìn Hỏa Diễm quỳ một chân trên đất.
“Xin thề với linh hồn Phượng tộc ở trên cao, hậu duệ đời thứ bốn mươi sáu của Phượng Tộc, Hỏa Diễm, xin được lấy tim mà thề, sẽ cùng nhau vỗ cánh bay lượn, cùng nhau dừng lại, ngay giữa trời cao. Phượng hoàng minh hĩ, vu bỉ cao cương. Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triêu dương. Bổng bổng thê thê, cung ứng giai giai…” (*)
(*) Cái đoạn từ “Phượng hoàng minh hĩ..” đến “cung ứng giai giai” Việt hóa là “Tiếng phượng hoàng hót, vang trên đồi cao. Ngô đồng tươi tốt, mọc dưới ánh dương. Cành lá xum xuê, tiếng hót hòa âm vang vang” có nghĩa là: chim phượng thiêng tìm đậu ở cây ngô đồng (linh phụng gặp ngô đồng), câu này ý muốn nói là bản thân Hỏa Diễm có phúc, tìm được người tốt, người xứng đáng, giống như chim phượng thiêng tìm đậu ở cây ngô đồng vậy. Cảm ơn bạn Khuynh Diệp đã giải thích đoạn này:”v
Hỏa Diễm quỳ một chân trên đất, âm thanh sáng sủa, nói lẩm bẩm trong miệng như đang tụng kinh văn gì đó. Nét mặt cũng từ bất an chuyển sang nghiêm túc, từng chữ từng câu, rõ ràng mạch lạc như thể tiến hành một nghi thức nào đó.
Hoa Linh thấy lạ, y nghe không hiểu Hỏa Diễm đang nói gì nhưng cũng lẳng lặng nghe không mở miệng cắt ngang.
Hồi lâu sau, đoạn câu từ tối nghĩa kia đã niệm xong, Hỏa Diễm ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh tràn đầy ái mộ cùng vui sướng, nhìn chằm chằm Hoa Linh, tiếp tục nói: “Đệ tử Hỏa Diễm mượn lực lượng phượng linh trong Linh Tê, mong Tổ Tiên Phượng tộc ban cho con phúc lợi, tìm được người yêu, dắt tay cùng nhau sống hạnh phúc đến khi về già.”
Hoa Linh trong lòng hơi động, không khỏi kinh ngạc. Tuy đoạn trước nghe không hiểu Hỏa Diễm nói gì nhưng ái mộ trong mắt cậu đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Hoa Linh kinh ngạc trợn mắt nhìn Hỏa Diễm.
Hỏa diễm ngước đầu lên, căng thẳng quay về trên mặt cậu. Cậu khẽ nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống, sau đó mở miệng: “Hoa Linh, gả cho tôi đi.”
Miệng Hoa Linh dần dần há ra thành chữ “O”, Thu Thu trong túi ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, xong cũng mắt chữ A miệng chữ O…
Hoa Linh nhìn mái tóc hình quạt của Hỏa Diễm, hiểu rồi, không phải tức giận, cũng không phải hưng phấn, mà là —— xòe đuôi.