Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 70: Đuôi cá màu vàng




Nhìn quả đầu và hai mắt sáng lấp lánh của Hỏa Diễm, tâm trạng Hoa Linh bỗng tốt lên rất nhiều, cảm xúc mâu thuẫn đối với loài thiên địch này cũng bớt bớt, Hoa Linh mỉm cười, mở miệng nói:

“Hai! Hỏa Diễm điện hạ, lại gặp mặt.”

Hỏa Diễm nhếch mép, lộ ra một hàm răng trắng, cười nói: “Linh Vương điện hạ, là tới tìm tôi sao?”

Hoa Linh: “À, ta……”

Hoa Linh lời còn chưa dứt, Hỏa Diễm đã vươn tay bắt được cánh tay y, kéo y chạy theo hướng bờ khác của đảo nhỏ, vừa chạy vừa hưng phấn nói: “Đi, tôi dẫn anh đi ngắm cảnh chơi.”

Hoa Linh nhìn thấy hắn mặt mũi hưng phấn, không đành lòng dội nước lạnh, để hắn kéo mình đi về phía trước. Hai người cùng nhau đến một đảo nhỏ khác thuộc đảo hệ Hỏa, chỉ thấy tộc nhân Phượng Tộc đứng đầy trên bờ cát, vẻ mặt mọi người đều rất hưng phấn, cứ như đang chờ đợi cái gì.

Hỏa Diễm kéo Hoa Linh đến chỗ một tảng đá cao, cúi đầu nhìn mặt biển phía dưới bắt đầu nổi sóng.

Hoa Linh thấy là lạ, nhìn một lúc sau đó mở miệng hỏi: “Hỏa Diễm điện hạ, mọi người đang làm gì?”

Hỏa Diễm thần bí hề hề chỉ vào mặt biển nói với Hoa Linh: “Hừm, sắp đến rồi.”

Hoa Linh cúi đầu nhìn kỹ mặt biển, quả nhiên, hơn mười giây sau, nước biển nhanh chóng cuồn cuộn lên, bọt sóng vồ vập vào bờ đá phát ra từng tiếng vang lớn, nước biển vốn trong xanh dường như cũng dần sẫm màu đi.

Hoa Linh nhận thấy được sự thay đổi, chăm chú nhìn mặt biển, lúc này, những tộc nhân Phượng Tộc trên bờ cát tập trung nhìn chằm chằm mặt biển, tư thế như chuẩn bị hành động.

Vài giây sau, chỉ thấy mặt biển dần dần lặng xuống, nhưng sóng nước vốn trong xanh giờ đã bến thành một mảng đen kịt, bên trong mảng đen đó hình như còn lác đác một vài điểm hồng.

Trong nước có cái gì đó, Hoa Linh híp mắt lại, rốt cuộc thấy rõ ràng nguyên nhân nước biển đổi màu. Giờ phút này, mấy km đường ven biển đều biến thành một mảng màu đen, nhìn hơi đáng sợ.

Nước biển thôi không quay cuồng, Phượng Tộc trên bờ biển đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt biển, hai bên giống như đang giằng co, không khí bắt đầu căng thẳng.

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy từ trong biển “Vèo” một phát bay ra con gì đó cỡ quả bóng, yên lặng bay tới bờ cát, Phượng Tộc đứng trên bờ cát chớp mắt biến hình, một đôi cánh rực lửa vung lên, phượng hoàng bay lên bầu trời, mỏ sắc nhọn chuẩn xác nhắm vào vật kia.

Hoa Linh bây giờ mới thấy rõ ràng vật trong mỏ phượng hoàng, hóa ra là yêu ngư Hoa Diên Vĩ, loại cá này là cá yêu tồn tại dưới biển sâu ở thời thượng cổ, bình thường thân cá nhìn như quả bóng, thích quần cư, lấy cá vương làm trung tâm sống dưới biển sâu.

Thời thượng cổ, Hoa Linh từng thấy loại cá này, Hoa Diên Vĩ, cá cũng như tên, cái đuôi giống như một đóa diên hoa nở rộ rực rỡ, nhưng ngoài cái đuôi ra thì, loại này cá toàn thân trên dưới đều tràn đầy một chữ —— xấu.

Mắt chỉ có một con, sinh ra trên ót, không có mí mắt, tròng mắt màu xám như cá chết, miệng lớn vô cùng, bên trong có ba hàng răng nanh xoắn vào nhau, từ bên miệng kéo dài đến cổ họng, lúc đồ ăn vào miệng, giống như tiến vào một cái máy trộn bê-tông lập tức bị nghiền nát đưa vào trong họng. Cả thân cá ngoài cái đuôi giống quả cầu, trên người không có vảy, lại giống như cóc ngoài thân phủ kín lớp mụn mủ màu nâu, da như cái hố, còn có rất nhiều chất lỏng màu vàng dinh dính phủ kín toàn thân, tanh tưởi mà trơn trượt.

Hoa Linh sau khi nhận ra loại cá này, chẳng thèm nhìn đến lần thứ hai, y không nghĩ tới mấy ngàn năm tiến hóa giống loài, loại này cá này vậy mà không bị đào thải, ngược lại còn tiến hóa một chút, trước kia chúng nó chỉ có thể sinh hoạt dưới biển sâu, hiện tại xem ra đã có thể lên bờ. Đến nỗi bề ngoài, hình như còn xấu hơn trước.

Mà đám Phượng hoàng trước mặt còn ngậm con cá Hoa Diên Vĩ này, nhanh chóng bay đến trên bờ đá, vứt con cá kia lên trên tảng đá, đồng thời dùng cái mỏ nhọn như kìm, mổ phập vào đuôi cá.

Một phập này giống như thổi lên một tiếng kèn, chỉ thấy trên mặt biển không đếm được bao nhiêu cá Hoa Diên Vĩ lao ra khỏi mặt nước, há miệng bay lên bờ, giống như một viên đạn tín hiệu. Mà tất cả Phượng Tộc trên bờ giờ này cũng hưng phấn hẳn lên, sôi nổi hóa thành hình phượng, bay lên trời, lập tức hướng tới bầy cá trên không. Trong khoảnh khắc, tiếng chim hót tiếng cá hí vang vọng khắp trời đất.

Hoa Linh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, Hỏa Diễm bên cạnh lại không bị cảnh tượng này hấp dẫn, hắn ngưng thần nín thở, mắt sáng như đuốc tập trung nhìn chằm chằm mặt biển phía xa.

Hoa Linh nhìn theo hướng ánh mắt cậu ta, giữa một mảng nước biển đen kịt mờ mờ hiện ra một chút sắc vàng. Sau một lát, sắc vàng đó bay lên trời, trong khoảnh khắc trồi lên mặt nước, Hoa Linh thấy rõ, đó là một cá yêu toàn thân màu vàng, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng mỹ lệ. Hoa Linh đoán được, đây chính là cá vương của bọn này.

Nhìn thấy cá vương màu vàng vừa ra khỏi biển, phượng hoàng trên trời lập tức nhốn nháo, sôi sục buông con mồi trong mỏ, bay đến chỗ cá vương.

Mà Hỏa Diễm đứng bên cạnh Hoa Linh, lập tức hóa thành phượng hình, phóng lên cao, hai cánh dài mấy mét vung ra chấn động không khí xung quanh rung lên ong ong, đuôi phượng thật dài giống như một ngọn lửa tráng lệ xẹt qua bầu trời.

Thấy phượng hình của Hỏa Diễm, Hoa Linh cũng không khỏi hơi hơi ngẩn ra, y không thể không thừa nhận,phượng hình của Hỏa Diễm là con đẹp nhất y từng thấy, hình thể so với những con phượng hoàng khác hùng tráng hơn, toàn thân lửa đỏ, lông chim xinh đẹp dưới phản xạ ánh mặt trời hiện lên màu đỏ rực, đỉnh đầu có một cái mào màu vàng cực kỳ giống một cái vương miện, nhưng mà, chói mắt nhất vẫn là đuôi phượng thật dài của cậu ta, giống như một đường cầu vồng, lay động giữa bầu trời mỹ lệ.

Cho dù ở thời thượng cổ, Hoa Linh cũng chưa từng thấy con phượng hoàng nào mỹ lệ hơn, y dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Hỏa Diễm.

Nhìn trình độ tiến hóa của người ta kìa, so với đám cá yêu này quả là không cùng đẳng cấp.

Bên này Hoa Linh đang bận cảm khái hai cực thuyết tiến hoá, bên kia Hỏa Diễm đã như tia chớp bay đến chỗ cá vương, hai cánh tạo gió, mỏ đánh thẳng vào một mắt của cá vương, không cần đến vài giây, cá vương đã thành vật Hỏa Diễm bắt được.

Hỏa Diễm trên không ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, nhóm phượng hoàng xung quanh cũng sôi nổi phát ra tiếng hót vang, giống như đang ăn mừng. Hỏa Diễm bắt lấy cá vương, bay hai vòng trên không, nhìn như đang khoe con mồi của mình, cái đuôi cá vương nhẹ nhàng đong đưa, giống một là cờ màu vàng tượng trưng cho thắng lợi.

Hỏa Diễm sau đó bay trở về trên tảng đá, hóa thành hình người, đứng bên cạnh Hoa Linh. Hỏa Diễm vừa khảy cá vương trong tay, vừa đắc ý cười với Hoa Linh nói: “Thế nào? Đẹp trai không? Đáng tiếc năm nay con cá vương này quá yếu, còn chưa chơi gì đã chết, vốn tôi còn muốn cho anh thấy lực công kích của tóc tôi.”

Hoa Linh nhìn Hỏa Diễm cười sáng lạn, không tự giác cũng bị lây khẽ nhếch khóe miệng, y cười nói:

“Đẹp trai lắm, ta lần đầu tiên nhìn thấy phượng hoàng đẹp như cậu.”

Hoa Linh tán thưởng phát ra từ trong lòng.

Nhưng mà Hoa Linh vừa thốt lên xong, liền thấy mặt Hỏa Diễm lập tức ửng đỏ, tóc trên đầu giống như cờ màu vui sướng mà thẹn thùng đón gió phấp phới, vui mừng lộ hết ra ngoài.

Hoa Linh nhìn bộ dạng cậu ta, mặt càng hớn hở cười, y càng thích vị Thái tử Phượng Tộc này, đúng là một người thú vị.

Nhìn Hoa Linh tươi cười, mặt Hỏa Diễm đỏ đến mức sắp nhỏ cả máu, cậu cứng ngắc xoay người, giả vờ bình tĩnh nhìn tộc nhân trên trời.

Cá vương đã chết, trận này vốn thực lực đã không bình đẳng cuộc đi săn cơ bản đã đến hồi kết, bầy cá trong biển dần dần tan đi, nước biển trở về màu xanh trong. Mà mọi người Phượng Tộc cũng sôi nổi hóa lại thành hình người, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình trên bờ cát.

Phượng Tộc hưng phấn nhanh chóng lọc những cái đuôi cá, ném vào những cái lều ở sườn trong bờ biển, lúc này Hoa Linh mới phát hiện, ở lều gỗ phía xa tốp năm tốp ba đứng rất nhiều người, dựa theo quần áo phục sức, hẳn là người Xích tộc, Xích tộc phần lớn là mỹ nữ.

Hoa Linh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ phát hiện, vừa rồi những người bắt cá đều là đàn ông Phượng tộc, thì ra là đang ra sức biểu hiện để xoát độ hảo cảm trước mặt phái khác. Hóa ra trận bắt cá này là biến tướng của một nghi thức tìm bạn đời à?

Ngay lúc Hoa Linh cũng bị không khí náo nhiệt mà ám muội xung quanh ảnh hưởng,

Hỏa Diễm bên cạnh đột nhiên nhét cái gì đó vào tay y.

Hoa Linh ngẩn ra, cúi đầu vừa thấy, lại là cái đuôi màu vàng của cá vương. Hỏa Diễm cắt dọc theo cái đuôi rất chỉnh tề, toàn bộ đuôi biến thành hình quạt, uốn lượn với nhau, giống một bông hoa diên vĩ vàng.

Hỏa Diễm mặt càng thêm đỏ, nhìn cũng không dám nhìn thẳng mắt Hoa Linh, chỉ nhanh chóng nhét vật kia vào tay Hoa Linh, ngại ngùng nói: “Cho anh.”

Hoa Linh nhìn thứ trong tay, sửng sốt, sau đó cười gật đầu nói: “Cám ơn.”

Hỏa Diễm nghe vậy, ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng mắt Hoa Linh, tóc giờ phút này đã giống như tẩu hỏa nhập ma nhảy tùm lum trong gió, ánh mắt mang theo vài phần kích động lẫn kì dị, trừng mắt nhìn Hoa Linh một lúc lâu, cậu khô khan nói một câu:

“Nhận đi.”

Dứt lời, quay người lại, phi như bay rời khỏi tảng đá.

Nhìn hành động quái dị của Hỏa Diễm, Hoa Linh hơi kinh ngạc, lúc y đang suy ngẫm xem có nên đuổi theo hay không thì, đám người Phượng Tộc phía dưới phát hiện đuôi cá màu vàng trong tay Hoa Linh, lập tức hoan hô ầm ầm.

Nhìn ánh mắt đám người Phượng Tộc nhắm về phía mình, nghe tiếng hoan hô vỗ tay như sấm động, Hoa Linh ngơ ngẩn.

Lúc này, y mới phát hiện, mấy người đàn ông Phượng Tộc dưới đó sôi nổi bó đuôi cá của mình thành một bó, trao cho mấy cô gái người Xích tộc trong lều, có cô tiếp được, có cô cười khẽ lắc lắc đầu.

Mà mấy cô gái nhận lấy đuôi cá, mặt cô nào cô nấy đỏ ửng, liếc mắt đưa tình nhìn chàng trai thâm tình chân thành không kém đối diện……

Hoa Linh nắm đuôi cá trong tay lập tức hóa đá……

Y đoán đúng được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.

Đây quả đúng là nghi thức tìm bạn đời của Phượng Tộc, mà đuôi cá kia, đúng là tín vật biểu tượng cho tình yêu đôi lứa ……