Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 70: Có một số việc không nói được




Kiều Mạt luống ca luống cuống tròng đồ ngủ vào người, đi chân không vọt ra ngoài cửa, đuổi theo Kim Trăn.

“Kim Kim.” Kiều Mạt giữ chặt cánh tay Kim Trăn một cách khẩn thiết, ánh mắt toát ra chút lo lắng.

Kim Trăn quay đầu lại nhìn cậu một cái, nhíu mày.

“Kim Kim, anh đừng giận mà, anh ta cố ý chọc tức anh đó, ban nãy em bị anh ta phong bế huyệt đạo nên không động đậy được, giữa hai bọn em không có gì hết.” Nét mặt Kiều Mạt hết sức khẩn trương.

Kim Trăn thấy cậu mặc áo ngược, để chân trần, liền mở miệng bảo:

“Anh kêu anh ta ra mà, em ra làm gì?”

Kiều Mạt ôm tay Kim Trăn: “Hổng phải anh định đánh lộn với anh ta hả? Anh đánh không lại đâu, em tới giúp anh.”

Kim Trăn: …

Vẻ mặt Kim Trăn có chút phức tạp, hắn cúi đầu nhìn mặt Kiều Mạt, hỏi:

“Điều anh ta nói vừa rồi là thật à?”

Kiều Mạt chớp mắt: “Điều nào cơ?”

“Song tu gây thương tổn cho em.” Kim Trăn trầm giọng đáp.

Kiều Mạt túm cánh tay Kim Trăn thật chắc, ngửa đầu nhìn hắn: “Em sẵn lòng.”

Kim Trăn đối diện với đôi mắt sáng ngời của cậu: “Anh không sẵn lòng.”

Kiều Mạt nhìn gương mặt nghiêm túc của Kim Trăn, miệng mếu mếu, trong chột dạ mang theo chút tủi thân.

Kim Trăn rút ra cánh tay bị Kiều Mạt ôm, Kiều Mạt tái mặt, ra chiều càng thêm sốt ruột. Kim Trăn vươn tay vỗ eo cậu, nói:

“Em về trước đi, chuyện tụi mình tí nữa nói tiếp.”

Kiều Mạt cắn môi, muốn nói gì đó, song nhìn sườn mặt lạnh lùng của Kim Trăn, cuối cùng vẫn không dám thốt câu nào, chỉ đành tủi thân trở về phòng.

Lúc tới cửa vừa khéo đi sượt qua Hoa Linh cũng ra ngoài, Kiều Mạt chán nản đến nỗi không có tâm tình trừng hắn, cúi đầu lặng thinh trở lại phòng.

Hoa Linh vẫn giữ nguyên điệu bộ cười nhạt, thoạt trông hơi đói đòn…

Kim Trăn đưa mắt nhìn Hoa Linh, quay lưng đi về hướng ban công cuối hành lang. Hoa Linh bắt chước đi theo. Hai người lên sân thượng, sau đó Hoa Linh đóng cửa kính ban công lại.

Kim Trăn xoay lại nhìn Hoa Linh, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

Hoa Linh nhìn vào mắt Kim Trăn, khuỷu tay gác lên lan can của ban công đằng sau, cười đáp: “Cậu đã hỏi tôi vấn đề này rồi.”

Ánh mắt Kim Trăn nghiêm túc mà sâu thẳm, phớt lờ câu lấy lệ của Hoa Linh, trầm mặc một lúc lâu, đoạn mở miệng:

“Ngân Linh?”

Hoa Linh nghe vậy thì thân thể chợt cứng đờ, trên mặt toát ra tia kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện vài phần vui mừng, nói:

“Cậu, cậu nhớ rồi?”

Kim Trăn im lặng không trả lời, ánh mắt nhìn Hoa Linh có thêm chút tìm tòi nghiên cứu.

Thấy ánh mắt Kim Trăn vẫn lạnh băng như cũ, Hoa Linh lặng thinh thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài thất vọng:

“Bởi tôi mới bảo sao dễ dàng vậy được. Aiz, cứ từ từ rồi đến đi.”

Tiếp theo, Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Kim Trăn, phóng tới một ánh mắt quyến rũ đầy phong tình vạn chủng:

“Trong đầu cậu thường xuyên xuất hiện một vài ký ức hỗn loạn đúng không, thế nên cậu mới cảm thấy tôi rất quen mắt, đó cũng là nguyên nhân cậu thấy tôi ôm Kiều Mạt nhưng không đến đánh tôi. Đúng chứ?”

Kim Trăn nhìn mặt Hoa Linh chằm chằm, nói tiếp: “Chỉ lần này thôi, nói cho tôi biết những gì anh biết.”

Hoa Linh cười hì hì bước đến trước mặt Kim Trăn, nhẹ giọng bảo: “Nếu cậu có thể nhớ ra tên tôi, vậy chắc cũng nhớ tên những người khác đúng không, cho tôi biết đi, cậu còn nhớ ai nữa?”

Kim Trăn nhìn thẳng vào Hoa Linh chốc lát, cuối cùng trả lời: “Hình Thiên, Hậu Khanh…”

Hoa Linh thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên, đoạn hỏi: “Ai nữa?”

Kim Trăn trầm mặc, lắc đầu: “Hết rồi.”

Hoa Linh ngơ ra một thoáng, lập tức tuôn ra một tràng cười, vừa cười vừa lẩm bẩm:

“Vậy mà không có Úc Lũy, vậy mà không có Úc Lũy, tên kia mà biết bảo đảm tức chết, tôi với Vũ đánh cược là cậu nhất định sẽ nhớ ra Hậu Khanh và Úc Lũy trước, ai dè thực sự không nhớ, ha ha ha.”

“Úc Lũy?” Kim Trăn nghe vậy thì cau mày, tựa hồ lâm vào trầm tư.

Hoa Linh cười suốt một phút đồng hồ, sau đó đứng thẳng dậy, chậm rãi chỉnh lại quần áo và tóc tai, nói:

“Tuy tôi rất muốn cho cậu biết, nhưng căn cứ vào điều khoản chính sách của hai giới nhân ma, tôi thực tình không thể nói, có một số việc vẫn phải do chính cậu đi tìm hiểu. Song tôi có thể cho cậu biết rằng tôi đúng là Ngân Linh Tử. Nếu có việc gì cần hỗ trợ thì cứ việc mở miệng.”

Dứt lời, Hoa Linh tiến lên khoác vai Kim Trăn một cách quen thuộc.

Kim Trăn ra chiều ghét bỏ mà liếc thoáng qua cái tay khoác lên người mình, lách mình lùi ra sau vài bước, nói:

“Thôi khỏi, anh đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng miễn cưỡng, nhưng tôi chính thức cảnh cáo anh, từ nay cách xa Kiều Mạt một chút, nếu còn để tôi nghe thấy mùi nước hoa khó ngửi anh lưu lại, thì không cần biết trước kia tôi có quen anh hay không, cũng không quan tâm anh là chuông vàng hay ngân linh gì hết, tôi tuyệt đối không khách khí với anh đâu.”

Nói xong, Kim Trăn quay lại kéo cửa ban công. Hoa Linh phía sau lại lắc mình chắn trước mặt hắn, ý bỡn cợt trong mắt dần rút đi, nghiêm mặt bảo:

“Kim Trăn, những lời này tôi trả lại nguyên vẹn cho cậu: hi vọng từ nay cậu cách xa Kiều Mạt một chút.”

Kim Trăn sầm mặt, toàn thân lần nữa toát ra ý lạnh, nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Linh:

“Đừng tưởng tôi có chút ấn tượng với anh thì anh có thể tùy ý làm bậy trước mặt tôi.”

Đối mặt với sát khí toả ra từ Kim Trăn, Hoa Linh vẫn chẳng mảy may tỏ ra sợ hãi, tiếp tục nói:

“Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu, hai người các cậu không thể nào có kết quả, thay vì cuối cùng khiến cậu ấy thương thân lại thương tâm, chẳng bằng hiện tại từ bỏ.”

Kim Trăn cười lạnh: “Cậu ấy là người của tôi, tại sao tôi lại khiến cậu ấy thương tâm, chuyện hai bọn tôi cần người ngoài tới định kết quả sao?”

Hoa Linh khẽ mím môi, ánh mắt thoáng lộ vẻ do dự, mở miệng nói:

“Có một số việc không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Ví dụ như thân phận của Kiều Mạt, cậu biết không?”

Kim Trăn nhìn Hoa Linh, cất giọng kiên định: “Dù cậu ấy là yêu vương ma hoàng, tôi cũng không để cậu ấy rời khỏi tôi.”

Nói rồi Kim Trăn không để ý sự ngăn cản của Hoa Linh nữa, kéo cửa kính ra, bước nhanh về phía phòng mình.

Hoa Linh nhìn theo bóng lưng Kim Trăn, khẽ thở dài, thầm nghĩ: Nếu cậu ta thiệt sự là yêu vương ma hoàng có khi lại tốt, cũng xem như môn đăng hộ đối.

Kim Trăn vào phòng, Kiều Mạt nhảy xuống giường ngay tắp lự, nhảy đến cạnh Kim Trăn như cún con, ngước cổ nhìn hắn.

Kim Trăn nhìn Kiều Mạt: “Sao không nói với anh chuyện này?”

Kiều Mạt rụt cổ, cúi đầu trả lời: “Mỗi lần tụi mình làm xong, tình trạng kinh mạch của anh luôn chuyển biến tốt đẹp hơn, em cho rằng kinh mạch của anh sẽ khôi phục bình thường rất nhanh nên không nói gì, nhưng ai ngờ thời gian khôi phục lại dài hơn ý muốn của em.”

Kim Trăn: “Em đã bảo song tu là chuyện của hai người, nếu anh biết tình huống là như vầy, nhất định sẽ không chạm vào em.”

Kiều Mạt tái mặt, ánh mắt có chút bức thiết, ngẩng đầu nhìn Kim Trăn:

“Kim Kim, chính vì sợ anh sẽ nghĩ như vầy nên em mới không dám cho anh biết, chân khí của em mang thuộc tính thủy, dùng để chữa trị kinh mạch của anh là thích hợp nhất, hơn nữa… Hơn nữa, em là người đàn ông của anh, giúp anh bình phục khỏe mạnh là chuyện thường tình, em thực lòng cam tâm tình nguyện. Huống chi tình huống đơn phương thải bổ này cũng chỉ là tạm thời thôi, chờ thân thể anh hồi phục như thường, chúng ta có thể tiến vào hình thức song tu bình thường rồi, chân khí bị tổn thất trước đây của em sẽ được bổ sung lại rất nhanh. Đây là… là vì em muốn đạt được lợi tức thật cao mà trả giá chút ít đầu tư thôi.”

Hoàng tử nhỏ mò không ra từ mô tả thích hợp ừ, dưới tình thế cấp bách, ngay cả mấy chuyện tài chính kinh tế lâu lắm rồi không nói cũng phun ra.

Kim Trăn nhìn mặt Kiều Mạt: “Giờ kinh mạch của anh khôi phục rồi, em đạt được lợi tức như mong muốn chưa?”

Ánh mắt Kiều Mạt thoáng lóe lên, cậu hơi cúi đầu xuống, ấp úng đáp: “Hiện tại vẫn có chút vấn đề, nhưng rất nhanh thôi em sẽ…”

Kiều Mạt còn chưa dứt lời đã cảm giác được Kim Trăn dùng ngón tay nâng cằm mình lên. Thấy ánh mắt uy hiếp của Kim Trăn, Kiều Mạt có chút nói chẳng nên lời.

“Tiểu Cửu, nói cho anh biết, em muốn đề cao tu vi không?”

Kiều Mạt nhìn Kim Trăn, gật gật đầu, sau đó ra chiều đáng thương: “Nhưng em càng muốn ở bên anh hơn.”

Trong mắt Kim Trăn dâng lên hơi ấm, cúi đầu khẽ hôn lên thái dương Kiều Mạt: “Anh biết.”

Nói đoạn, Kim Trăn kéo Kiều Mạt đến ghế salon, ôm cậu ngồi trên đùi của mình, bảo với cậu rằng:

“Anh đã nói với em rồi, trong cơ thể anh có chút vấn đề, anh vẫn chưa thể điều tra rõ nguyên nhân, mà lần lên núi Thanh Viên, chú hai còn động ít tay chân lên người anh. Tuy anh vẫn không hiểu việc tu luyện mà em nói, song có thể cảm giác được hiện tại chân khí không hề lưu chuyển trong lúc hai ta giao hợp. Từ khi kinh mạch của anh bắt đầu khôi phục, những ký ức rải rác trong đầu xuất hiện ngày càng nhiều, anh nghĩ mấy đoạn ký ức ấy chính là nguyên nhân khiến thân thể anh xuất hiện dị thường, anh muốn tìm hiểu xem ký ức đó rốt cuộc là gì.”

Kiều Mạt nghiêm túc nghe Kim Trăn nói, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, nghe đến đây liền bảo:

“Ừm, em giúp anh.”

Kim Trăn sờ sờ đầu Kiều Mạt: “Đây là chuyện riêng của anh, vốn dĩ anh cảm thấy không cần gấp gáp, giờ nếu nó có liên quan tới việc tu luyện cùng em, anh sẽ nghĩ biện pháp mau chóng điều tra rõ nguyên nhân. Anh là người đàn ông của em, trợ giúp em tu luyện là chuyện thường tình.”

Nét mặt Kiều Mạt cuối cùng cũng thả lỏng phần nào, thần kinh căng chặt nãy giờ được nới lỏng, cậu ôm cổ Kim Trăn, nũng nịu tựa đầu lên vai hắn, nhẹ giọng than:

“Làm em sợ muốn chết, Kim Kim, em còn tưởng anh vì Hoa Hoa sờ soạng em một chút mà không cần em nữa đó.”

Thân mình Kim Trăn khẽ cứng lại, hắn im lặng giây lát, giọng nói lập tức lạnh lùng trở lại: “Anh ta sờ chỗ nào của em?”

Kiều Mạt: “… Ơ này, hay là tụi mình tâm sự về vấn đề đầu tư và lợi tức đi.”