Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 67: Lão Quân mở bán xuân dược




Sáng hôm sau, Kiều Mạt thức dậy trong lòng Kim Trăn, hửi thấy hương vị quen thuộc trên người hắn, mắt chưa mở mà khóe miệng đã vẽ ra nụ cười ngọt ngào.

Giây sau, Kiều Mạt cũng cảm nhận được độ ấm bên môi, một nụ hôn báo thức nóng bỏng mà dịu dàng.

“Dậy đi, tiểu công heo điện hạ của anh.” Giọng Kim Trăn đượm chút ý cười.

Kiều Mạt mở mắt, nhìn anh yêu trước mắt mình, sắc mặt thoáng ửng đỏ. Cậu cảm nhận rõ sự biến hóa thể lực sau mấy ngày của Kim Trăn, các trị số trong công thức đều tăng mạnh. Tuy nói đêm qua hai người chỉ làm hai lần, nhưng một lần gần hai tiếng… Đốc mạch của hoàng tử nhỏ bị thông muốn chết lặng.

Tiết tấu ban đầu của hai người còn tương đối thong thả, thâm tâm Kiều Mạt cảm giác được Kim Trăn đang băn khoăn tình trạng cơ thể mình, nhưng về sau khi hỏa lực khai hỏa toàn bộ ——- lại là một chuỗi cuộn sóng tiêu hồn.

Kim Trăn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Kiều Mạt, trong lòng xót lắm, bèn cúi xuống hôn hôn mặt cậu, nói:

“Trước khi thân thể em hoàn toàn khỏe lại, tụi mình không làm nữa.”

Kiều Mạt nghe vậy thì trợn mắt sợ hãi, bảo: “Đừng, kinh mạch của anh cũng sắp khỏi hẳn rồi mà, em không sao.”

Kim Trăn xoa lưng Kiều Mạt, vừa xoa vừa nói:

“Anh nói rồi, anh không để ý có khôi phục hay không, chỉ không muốn thấy em mệt như vầy nữa.”

Cõi lòng Kiều Mạt vui buồn lẫn lộn, vui vì Kim Trăn săn sóc mình như vậy, buồn vì kinh mạch Kim Trăn chưa khôi phục mà mình đã tiếp tục thận hư. Nhưng cậu sực nhớ ra kim đan của anh sắp đến rồi, thoắt cái chuyển buồn thành vui, cũng không tiếp tục tranh luận với Kim Trăn nữa.

Kiều Mạt híp mắt, thỏa mãn nằm trong lòng Kim Trăn, hưởng thụ phục vụ toàn diện của thợ xoa bóp chuyên thuộc.

“Ừm, dễ chịu lắm, chỗ này là thần đạo, xuống tí nữa, đúng rồi.”

“Phía dưới là linh thai với chí dương, kỹ thuật của Kim Kim ngày càng điêu luyện nha, mạnh hơn xí đi.”

“A… mệnh môn, đây là đại huyệt, nhẹ chút, đau, ưm… a… Được rồi, vừa rồi.”

“Khụ khụ, xuống miếng nữa là hội âm rồi, chỗ đó không cần, tối qua đã… Kim Kim, ngón tay anh đừng lộn xộn mà, a, a…”

“Phía trước, phía trước cũng không cần xoa bóp… A! Đừng, đừng…”



Xoa bóp hài hòa lại bóp ra phối âm rất chi không hài hòa, toàn thân hoàng tử nhỏ đỏ như trứng tôm chín thấu, căm giận gặm ngực Kim Trăn một cái, bất mãn nói:

“Không cho ăn đậu hũ, chuyên tâm làm chuyện đứng đắn đi.”

Lời thốt ra rồi mới sực nhớ ba chữ “chuyện đứng đắn” đã bị mình gán cho ý nghĩa hoàn toàn mới, không khỏi lúng túng hết nói nổi.

Kim Trăn buồn cười, thu hồi ý định trêu ghẹo Kiều Mạt, đứng đắn xoa bóp cho cậu.

Lúc này, điện thoại trên đầu giường reo vang, Kim Trăn vươn tay bắt điện thoại, giọng em gái tiếp tân truyền tới:

“Chào anh, có một kiện hàng chuyển phát nhanh gửi cho anh Kiều Mạt được đưa đến quầy tiếp tân, xin hỏi giờ anh có tiện không? Muốn chúng tôi đưa hàng lên không ạ.”

Kim Trăn chưa trả lời, hoàng tử nhỏ cực thính tai đã nghe thấy nội dung trong điện thoại, hưng phấn nói:

“Tiện, tiện lắm.”

Kim Trăn nghe vậy liền bảo: “Đưa lên đi.”

“Thuốc của anh hai đến rồi.” Kiều Mạt phấn khích đến hai mắt sáng rỡ, tựa hồ trông thấy quãng ngày đẹp tươi mình sắp vượt qua Xuất Khiếu, nghênh đón Độ Kiếp, cuối cùng lên đỉnh Đại Thừa.

Kim Trăn nhìn bộ dạng của cậu, vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa cất giọng không đồng tình:

“Linh đan diệu dược gì mà lại gửi bằng chuyển phát nhanh, chắc không phải Ngao Tứ vớ đại thứ gì trên taobao để lừa em đó chứ?”

Kiều Mạt ngọ nguậy ngồi dậy, nghiêm mặt nói:

“Kim Kim, đây là linh đan mà anh hai vượt bao trăm cay nghìn đắng kiếm cho tụi mình, rất có lợi cho việc khôi phục kinh mạch của anh, nói là báu vật thế gian còn chưa đủ, anh nhất định phải quý trọng.”

Kim Trăn nhíu mày, giữ nguyên thái độ.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kim Trăn đứng dậy mở cửa, nhận một gói to màu đen nhũn nhèo nhèo từ tay nhân viên phục vụ, trên tờ khai viết là “Chuyển phát nhanh mỗi ngày” ——– công ty chuyển phát nhanh giá bèo nhất trong nước hiện nay.

Tài sản bạc triệu của ảnh đế Ngao là kiếm được hay nhờ tiết kiệm vậy hử.

Kim Trăn đưa gói chuyển phát nhanh cho Kiều Mạt trên giường, Kiều Mạt gấp gáp mở gói, đổ đồ vật bên trong ra, chỉ thấy có mấy bịch trong suốt, mỗi bịch đựng một viên thuốc màu đen lớn cỡ trái táo đỏ. Kiều Mạt cẩn thận cầm một bịch lên, nặn nặn thứ bên trong, phát hiện là mềm, hai viên trong số đó đã gần bị đè ép thành bánh dẹp.

Kim Trăn xách một bịch lên, đặt trong tay nhìn thử, mở miệng hỏi:

“Báu vật thế gian? Em xác định không phải là phân dê?”

Kiều Mạt: …

“Phân gì, anh mới là phân… Đồ xịn không thể chỉ nhòm bề ngoài, phải xem hiệu quả trị liệu.” Kiều Mạt cáu.

Kim Trăn nhịn cười, trịnh trọng gật đầu, rút ra một tờ giấy trong gói chuyển phát nhanh, nói:

“Còn bản hướng dẫn nè.”

Kiều Mạt vội vã mở giấy ra, hai người cúi đầu đọc:

—–

[Tuyên ngôn quảng cáo]: Slogan của chúng tôi là: Thiên hạ không còn bệnh khó trị. ^_^)y

[Tên sản phẩm]: thuốc tăng lực thập toàn đại bổ bách phát bách trúng thiên cổ bất diệt bền vững đời đời. (nghe đồn tên còn dài hơn…)

[Công hiệu chính]:

Giãn gân, thông kinh lạc, bồi bổ thắt lưng và đầu gối, thông dương hóa khí, làm ấm kinh mạch;

Trị sốt rét trĩ sang rò hậu môn, thông tràng, bổ thận, kiện tỳ phế, thanh hỏa;

Ích tinh, bổ tủy, trị ho khan thở gấp, ổn định gan, sáng mắt, hỗ trợ dạ dày tiết dịch;

Tăng âm, dưỡng nhan, giải tỏa bực tức, lưu thông máu, an thần, chữa đau bụng kinh.

[Cách dùng]:

Uống: nhai kỹ rồi uống trước bữa ăn với nước ấm.

Bôi ngoài da: nhét vào chỗ đau sau yêu, bôi trơn.

Sản phẩm của Lão Quân tất nhiên là cực phẩm. Quyền giải thích cuối cùng thuộc về cửa hàng Thiên Cung.

[Mẹo nhỏ thân ái]:

Dùng xong xin chớ dán giấy quảng cáo, tự quan sát hiệu quả trị liệu trong vòng mười hai canh giờ.

Nếu phát sinh tác dụng phụ chí mạng, trước khi đầu thai nhớ báo cho Chung Quỳ thần quân, báo rõ số liệu để cải tiến phối phương, cám ơn hợp tác. (^o^)/~

—–

Kiều Mạt: …

Kim Trăn: …

Sau một hồi im lặng dằng dặc, Kim Trăn rốt cuộc lên tiếng: “Coi bộ thứ này không phải phân dê mà là thuốc chuột đúng không?”

Tay cầm bịch của Kiều Mạt khẽ run run, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu cười với Kim Trăn:

“Kim Kim, mình cứ coi nó là phân dê rồi ăn đi.”

Kim Trăn yên lặng đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Anh đi mua bữa sáng.”



Hiển nhiên, kim đan của Thái Thượng Lão Quân bị ghét bỏ, có thể hiểu là với bề ngoài này của nó, bày trên vỉa hè rao bán cũng chẳng ma nào thèm ngó. Trên taobao, tìm đại một hình quảng cáo chưa qua photoshop cũng đẹp hơn nó gấp trăm lần, huống chi đằng sau còn mấy dòng mẹo nhỏ đâm tim hù chết người…

Kiều Mạt đe nẹt dụ dỗ lăn lộn bán manh cả ngày, cuối cùng cũng khiến Kim Trăn miễn cưỡng đồng ý nếm thử một chút kim đan khẩu vị nặng này.

Trước bữa tối, Kim Trăn cầm báu vật trong tay với vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi:

“Tiểu Cửu, có thật không phải em muốn tự tử cùng anh không vậy?”

Kiều Mạt cất giọng hiên ngang lẫm liệt: “Tráng sĩ, tại hạ đi trước một bước.”

Nói xong, nhét viên thuốc vào miệng, phồng má nhai mãnh liệt.

Một lúc sau, Kiều Mạt vừa nhấm nuốt vừa nói quanh co: “Vị không tệ, na ná Ferrero, đừng nói là Ferrero thiệt nha?”

Nuốt xong, Kiều Mạt thấy Kim Trăn vẫn giơ viên thuốc không chịu nhúc nhích. Lập tức nhắm mắt lại, mềm nhũn nhào vào lòng Kim Trăn, ôm eo Kim Trăn, nói:

“Tráng sĩ, sao anh còn chưa chịu đuổi theo hở? Đường đến hoàng tuyền nhiều sắc quỷ, anh an tâm mặc Tiểu Cửu moe moe đi trước thiệt sao, hức hức hức…”

Kim Trăn rùng mình một cái: …

Lại học được từ tượng thanh ở đâu vậy trời.

Hắn hạ quyết tâm, vì để tai được yên tĩnh, phân dê cũng chấp luôn, há miệng bỏ viên thuốc vào. Vào miệng rồi quả nhiên giống Kiều Mạt tả, mùi vị không tệ lắm, trong xốp giòn mang theo vị ngọt, có cảm giác vào miệng liền tan, Ferrero +1.

Thấy Kim Trăn ăn xong kim đan, Kiều Mạt hài lòng đứng thẳng lên, ôm cổ Kim Trăn cười tủm tỉm:

“Tráng sĩ, làm tốt lắm, Tiểu Cửu sinh ra là người của anh, chết là hồn của anh. Chung Quỳ thánh quân nói: diện mạo quá đẹp địa phủ không nhận. Đi, tụi mình cùng làm xác chết vùng dậy trở về.”

Nhìn Kiều Mạt nhõng nhẽo làm xấu một cách vui vẻ, tâm trạng Kim Trăn cực tốt, hắn yêu chết Tiểu Cửu lanh lợi đáng yêu như vầy. Nghe câu “sinh ra là người của anh, chết là hồn của anh” của người trong lòng, Kim Trăn càng thấy ấm áp, dù thực sự ăn trúng thuốc chuột cũng chả sao hết.

Hai người ôm ấp âu yếm một hồi, lúc chuẩn bị ăn tối, Kim Trăn mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có điều bất thường, như có một hòn lửa tụ tập nơi bụng dưới, nóng cháy mà mãnh liệt, một lực lượng xao động mạnh mẽ phun ra từ đan điền, men theo gân mạch lan khắp toàn thân, tứ chi bách hài cũng như được khơi thông, từng lỗ chân lông đều nở rộng.

Không chỉ thế, Kim Trăn cảm giác nguồn lực lượng trong đan điền vẫn đang cuồn cuộn trào ra không ngừng, tựa một ngọn núi lửa muốn phun trào rồi lại tìm không thấy lối ra, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, sức mạnh ứ đọng trong thân thể khiến hắn hơi khó chịu. Hắn cảm thấy một luồng sóng nhiệt chạy từ bụng dưới lên thẳng đỉnh đầu, sâu trong đầu đau đớn không thôi, hệt như bị một lực lượng đánh mạnh. Sau đó, dòng ký ức thường hiện ra vào đêm mười lăm trăng tròn trước kia cũng tuôn trào…

Thần trí Kim Trăn có chút mơ hồ, hắn cố gắng cắn chặt răng, khống chế suy nghĩ, nhưng luồng chân khí ùn ùn kia hệt như chất xúc tác, từ từ đánh vào chỗ sâu trong ký ức, càng lúc càng nhiều cảnh tượng hỗn loạn hiện lên trong đầu hắn.

Cùng lúc ấy, Kiều Mạt cũng cảm thấy dị thường, cơ bắp và gân cốt vốn nhức mỏi mau chóng khôi phục bình thường. Ngoài ra, hoàng tử nhỏ cũng nhận thấy chân khí trong đan điền cấp tốc tích tụ, cậu thầm mừng rỡ, nín thở ngưng khí, dẫn khí khắp chu thiên. Nhưng dù cậu đã cố gắng di chuyển kinh khí khắp thân thể, vẫn cảm thấy có sức mạnh dưa thừa trào ra, mặt cậu đỏ bừng, người từ từ nóng lên.

“Kim Kim, em hơi nóng.” Kiều Mạt ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt thoáng hiện ánh sáng đỏ của Kim Trăn. Kiều Mạt thầm sợ hãi, lập tức hiểu được tình trạng hiện tại của Kim Trăn không ổn lắm, đốc mạch của hắn chưa thông, chân khí do kim đan mang đến đang đi ngược chiều và chạy tán loạn trong cơ thể hắn, nếu không nhanh chóng khai thông thì rất có thể sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, bạo kinh mà chết.

Kiều Mạt thầm trách mình sơ suất, thật không ngờ công hiệu của kim đan lại mạnh dữ vậy. Cậu ngẫm nghĩ, trực tiếp đứng dậy lột sạch đồ, đẩy ngã Kim Trăn…

Kiều Mạt cưỡi trên người Kim Trăn, vì tư thế này thường khiến Kiều Mạt mệt lả nên hai người cũng không hay dùng, lúc này tình huống Kim Trăn không ổn, Kiều Mạt theo lý phải làm bên chủ động. Cậu nắm hai vai Kim Trăn, ngồi trên người hắn, từ từ xoay eo và mông.

Trong khi giao hợp, Kiều Mạt không ngừng rót chân khí của mình vào cơ thể Kim Trăn, dẫn dắt chân khí của hắn di chuyển toàn thân, cuối cùng lại khơi thông lưu chuyển vào cơ thể mình, hai mắt cậu lờ đờ, khớp hàm cắn chặt, mồ hôi tuôn như mưa.

Tu vi hiện giờ của Kiều Mạt không chịu nổi luồng chân khí mạnh như vậy rót vào, cậu chỉ có thể dồn khí đan điền, chuyển chân khí dư thừa thành nguyên tinh, lần lượt tiết ra ngoài cơ thể.



Sáng hôm sau, Kim Trăn ôm Kiều Mạt đang ngủ say tỉnh lại, đập vào mắt liền thấy drap giường ướt đẫm dưới thân, mùi hương nồng nặc trong không khí gợi hắn nhớ loáng thoáng về cảnh tượng tối qua, cũng nhớ lại cơ thể gần như mất kiểm soát của mình. Hắn không nhớ rõ quá trình cụ thể, song biết là Kiều Mạt giúp mình khống chế chân khí mãnh liệt trong cơ thể.

Kim Trăn vươn ra một tay siết thành nắm đấm, cảm thấy cơ bắp toàn thân giờ phút này tràn ngập sức mạnh, mỗi giọt huyết dịch và mỗi lỗ chân lông đều như được cải tạo. Hắn dồn khí đan điền, dựa theo tâm pháp từng học được để thử di chuyển chân khí trong người, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đốc mạch – mạch duy nhất còn tắc nghẽn đã thông.

Kim Trăn cúi đầu nhìn Kiều Mạt đã vất vả cả đêm trong lòng mình và thằng em dưới thân cũng vất vả chẳng kém, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau lòng. Nếu biết là kết quả này, hắn tuyệt đối không đồng ý ăn viên đan kia.

Bấy giờ hắn chợt nhớ tới một chuỗi từ mô tả đằng sau tên thuốc trên bản hướng dẫn: thập toàn đại bổ bách phát bách trúng thiên cổ bất diệt bền vững đời đời…

Kim Trăn đã có thể khẳng định báu vật này không phải phân dê, cũng chẳng phải thuốc chuột, lại càng không phải Ferrero.

Mà là thuốc-tăng-lực đích thực, coi mòi là một loại xuân dược thì phải?

Quả nhiên, thuốc không thể ăn bậy mà.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Mạt: Lão Quân, ông bán thuốc giả… (#‵′) Phắc, tui muốn đi cục công thương tố cáo ông!

Lão Quân: Giả hồi nào, một viên đã giải quyết xong bệnh cho trai nhà mi kia kìa (gào thét-ing)?

Kiều Mạt: Lão Quân, ông bán xuân dược… (#‵′) Phắc, tui muốn đi ban tảo hoàng báo cáo ông!

Lão Quân: Bổn tiệm còn bán tập tranh song tu long dương mười tám thế, bìa cứng không che…

Kiều Mạt: Bao ship hơm? Cho một bộ nào. o(*≧▽≦)ツ