Cảnh múa kiếm sặc mùi cơ tình thuận lợi thông qua, Lục Tường hài lòng nhìn màn hình theo dõi, chỉ thị Đầu Trọc đi sắp xếp camera trên mặt nước, kế tiếp sẽ là cảnh quay trong nước của Thanh Vu.
Lúc này, Kim Trăn đi tới ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay cầm kịch bản trên bàn xem. Lục Tường nhìn Kim Trăn, lực chú ý thì vẫn tập trung vào hình ảnh trên máy theo dõi, cất giọng có chút hưng phấn:
“Đại Kim nè, Tiểu Kiều nhà cậu ngày càng tiến bộ rồi, mắt liếc không tệ đâu, hủ mà không gay, vừa đủ.”
Kim Trăn cúi đầu không đáp, nhanh tay lật kịch bản đến cảnh hôm nay, xem chăm chú.
Lát sau, người quay phim và kịch vụ chuẩn bị sắp xếp, Lục Tường ra lệnh một tiếng, bắt đầu quay.
Để mô phỏng chính xác cảnh tượng Lộc Dương và Thanh Vu bị lục tảo kéo vào nước, ngoại trừ sợi dây thừng vốn thắt bên hông họ, quản lý đạo cụ còn treo mấy sợi dây trong suốt trên người Kiều Mạt nhằm dẫn dắt động tác của cậu, đến lúc ấy cậu chỉ cần giãy giụa theo cường độ của mấy sợi dây là được.
Trên màn hình, Thanh Vu và Lộc Dương ngồi sóng vai bên nhau, cười cười nói nói bên hồ, mặt hồ yên ả gợn sóng khe khẽ. Một cụm lục tảo dâng lên từ đáy hồ, nổi lơ lửng trên mặt nước, lẳng lặng trôi về phía hai người, cả mặt hồ chậm rãi tản ra sương mù mờ mịt.
Sau đó, Thanh Vu và Lộc Dương đang cười nói thì đột nhiên im bặt, đồng thời phóng tầm mắt về mặt hồ, ánh mắt hơi mê ly. Vài giây sau, Lộc Dương đứng lên, chầm chậm tới gần trung tâm hồ nước, vẻ mặt đờ đẫn, tròng mắt cũng như mất tiêu cự.
Trước màn hình theo dõi, Lục Tường nhìn vẻ mặt thay đổi đầy tự nhiên của Hoa Dung, vừa lòng gật gù.
Mà Thanh Vu sau lưng Lộc Dương cũng đang dại ra, cậu đứng lên, ngập ngừng nhìn chằm chằm mặt hồ, nhìn Lộc Dương phía trước chậm rãi bước vào hồ, thân thể bị nước bao phủ mỗi lúc một nhiều.
Khi Lộc Dương chỉ còn chừa mỗi đầu trên mặt nước, thân mình Thanh Vu khẽ run lên, ánh mắt tỉnh táo trở lại:
“Nhị sư huynh, mau quay lại.”
Nói đoạn, Thanh Vu rút roi mây thanh hoa bên hông ra, vung về phía Lộc Dương trong hồ, giật ra sau. Lúc này, dây thừng thắt trên người Hoa Dung lập tức phát lực, thân mình Hoa Dung được lôi mạnh lên bờ.
Đồng thời, cụm lục tảo trên mặt nước bắt đầu khởi động, mặt hồ liên tục gợn sóng, hàng đống bọt khí dâng lên từ trong nước, lục tảo trồi lên, Thanh Vu trên bờ bị kéo ngã, rồi nhanh chóng di chuyển ra giữa hồ.
Đá và cành cây ven hồ cắt qua quần áo Kiều Mạt, nhưng giờ phút này cậu không rảnh quan tâm. Trong lúc bị tha đi, Kiều Mạt cảm giác được dây nhỏ trên cổ tay và cẳng chân hơi kéo căng, cậu lập tức múa may tay chân, thực hiện động tác giãy giụa.
Trong đầu hồi tưởng nội dung phim, bây giờ phải làm ra vẻ mặt sợ hãi, thế là nhanh chóng bày ra biểu cảm học được từ Mạc Vũ Sinh hai ngày trước.
Camera trên không vừa khéo quay đặc tả khuôn mặt Kiều Mạt.
Vì vậy mọi người sau màn hình theo dõi được chứng kiến cảnh tượng như vầy: Thanh Vu một giây trước còn bình tĩnh thong dong bị tha đi, một giây sau đã hỏa tốc nâng một tay một chân lên, thoắt cái biến sắc mặt: nhướng mày, trợn mắt, quẹt mũi, há mồm, bốn cơ quan trên mặt hoàn thành chuỗi động tác này từ trên xuống dưới…
Lục Tường: …
Tập thể vây xem xung quanh cùng nín thinh, Lục Tường thậm chí còn quên hô ngừng.
Cuối cùng, khi Thanh Vu biểu cảm quá trớn bị đẩy xuống nước, Lục Tường chuyển sang nhìn Mạc Vũ Sinh phía sau, khóe miệng giật giật, hỏi:
“Đây là cậu dạy hả?”
Mạc Vũ Sinh bình tĩnh đáp: “Làm gì có, động tác mặt phân chia đúng chỗ như vậy sao tôi làm nổi.”
Lục Tường trầm mặc giây lát rồi bảo: “Thực ra Tiểu Kiều có năng khiếu diễn hài lắm.”
Tiếp theo, tiếng rống giận dữ vang vọng khắp mặt hồ:
“Cắt! Kiều Mạt, cậu tưởng mình đang làm mặt quỷ Trung Quốc đấy phỏng!”
“Cả số 2 nữa, ai kêu anh quay đặc tả lớn như vậy hả? Không phải đã dặn xuống nước rồi mới từ từ zoom ống kính sao?”
…
Mạc Vũ Sinh cầm khăn mặt đưa cho Kiều Mạt ướt đẫm đang ngồi bên hồ, trong mắt hàm chứa ý cười:
“Hôm qua luyện tốt lắm mà, sao bữa nay cứng ngắc thế.”
Kiều Mạt có chút rầu rĩ: “Hôm qua cử động mặt thì tay chân không động, hôm nay đổi tư thế nên chưa quen lắm.”
Mạc Vũ Sinh cười nói: “Lúc bị dây thừng kéo ngã, cậu có thể tỏ vẻ hoảng sợ theo bản năng, cái này có thể đồng bộ.”
Kiều Mạt chớp mắt, thở dài: “Đó giờ hình như em chưa từng đụng chuyện khiến mình hoảng sợ nên thấy hơi khó, đã vậy còn phải khoa tay múa chân nữa.”
Mạc Vũ Sinh ngẫm nghĩ, đúng là thế, ngay cả hôm ở trong phòng Ngao Tứ, lúc Kim Trăn quay lưng bỏ đi, Kiều Mạt cũng chỉ ra chiều lo lắng và đau lòng thôi. Chuyện làm cậu hoảng có lẽ có, nhưng làm cậu sợ thì hình như chưa có.
Đây là —– người không biết sợ trong truyền thuyết ư.
Vấn đề dễ như bỡn trong mắt người thường lại thành nan đề với Kiều Mạt, Mạc Vũ Sinh khẽ thở dài, anh thấy được dụng tâm và cố gắng của Kiều Mạt, giống như cảnh lăn lộn tại phim trường kia, Kiều Mạt luôn nỗ lực muốn làm tốt, song lại mắc kẹt tại chỗ người ta không tưởng nổi.
Kỳ thực Mạc Vũ Sinh có chút tò mò về gia đình Kiều Mạt, vì dù cậu và Ngao Tứ là anh em, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Ngao Tứ bá đạo giảo hoạt và Kiều Mạt ngốc manh ngây thơ phải nói là hai thái cực tương phản. Rốt cuộc là hoàn cảnh gì mới nuôi ra được hai anh em tính tình kỳ dị như vậy. Nếu không phải Kiều Mạt chính miệng thừa nhận, có khi Mạc Vũ Sinh còn nghi Ngao Tứ lừa mình.
Cả phương diện diễn xuất cũng thế, tính cách nắng mưa thất thường của Ngao Tứ làm nên kỹ năng diễn xuất tinh tế của hắn, từ đế vương đến khất cái, không một nhân vật nào hắn không kiểm soát được, diễn cái gì giống cái đó, đây cũng là điểm Mạc Vũ Sinh bội phục Ngao Tứ. Lúc diễn xuất, Mạc Vũ Sinh cố gắng tiếp cận nhân vật, biến mình thành người trong phim, còn Ngao Tứ lại vô hình trung thể hiện nhân vật theo phong cách của mình. Biên kịch và đạo diễn luôn có khuynh hướng thích kiểu diễn viên như Mạc Vũ Sinh hơn, nhưng có thể mang đến rung động và kinh diễm cho khán giả lại là diễn xuất của Ngao Tứ.
Ngao Tứ bộc lộ sức hấp dẫn này trong cả đời thực lẫn màn ảnh, người ta sẽ bị hắn thu hút, nắm mũi dẫn đi, đó cũng là nguyên nhân Mạc Vũ Sinh giữ mình trong sạch, phẩm hạnh đoan chính nhiều năm cuối cùng vẫn không thoát được nanh vuốt của Ngao Tứ.
Mà Kiều Mạt lại vừa khéo trái ngược với Ngao Tứ, tiếp xúc lâu dần với Kiều Mạt, Mạc Vũ Sinh cảm thấy Kiều Mạt trong sinh hoạt có đôi lúc đơn thuần đến thái quá. Khi đóng phim cũng vậy, nếu là nhân vật có tính cách gần gần giống cậu, diễn xuất từ tính cách thật luôn rất lưu loát tự nhiên, nhưng nếu gặp chỗ cậu không hiểu, thì sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống làm người ta —- khó lòng tưởng tượng.
Cảnh bị kéo ngã rồi hoảng sợ này quả nhiên lại thành mạch môn của Kiều Mạt, sau bảy tám lần, cậu rốt cuộc phối hợp đồng bộ động tác tay chân và cơ mặt, thuận lợi bị kéo xuống nước trong “hoảng sợ”.
Ngay khoảnh khắc toàn thân chìm vào nước, Kiều Mạt không nghe Lục Tường hô ngừng, thầm nghĩ cuối cùng cũng qua. Vì vậy trên mặt tức khắc hiện vẻ sảng khoái nhẹ nhõm…
Bấy giờ, camera số 2 lại ngoan ngoãn dời ống kính lên mặt Kiều Mạt ngay khoảnh khắc cậu xuống nước, sau đó…
Không có sau đó.
“Cậu đang ở dưới nước không phải nằm trên giường nước, bên cạnh là thủy yêu không phải Kim Trăn, cái bản mặt muốn bắn kia là sao hả!!”
Tiếng rống điên tiết của Lục Tường vang lên lần hai.
Kim Trăn ngồi kế bên giật giật mí mắt, ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt trong nước, đoạn mở miệng:
“Vẻ mặt muốn bắn của cậu ấy không phải vậy.”
Tuy trường hợp hơi sai, nhưng trong mắt bộ ba WSJ gần đó vẫn bùng lên ngọn lửa bà tám hừng hực, Tô Tô to gan nhất hỏi nhỏ: “Kim tổng, vậy là vẻ mặt như nào ạ?”
Xung quanh lặng như tờ, hình như cả Lục Tường cũng quên rống.
Kim Trăn lạnh mặt nói: “Chẳng có biểu cảm gì, chỉ khóc không ngừng.”
Bộ ba WSJ: Đậu móa, trình lên giường của Kim tổng tệ quá tệ, vậy mà mần người ta đến khóc.
Lục Tường: Đậu móa, trình lên giường của Đại Kim cao quá cao, vậy mà mần người ta đến khóc.
…
Một phút sau, Lục Tường mới thu hồi tâm tư chạy lệch của mình, tiếp tục quay lại mắng mỏ Kiều Mạt và số 2 nghe lời.
Lục Tường vừa gào thét, vừa hơi hơi nghi hoặc:
Từ khi quay bộ phim này, tựa hồ sự chuyên nghiệp mình dày công tu dưỡng ngày càng low, tiết tháo lại rụng ngày càng lẹ. Đây là chuyện quái gì?
Kiều Mạt ra khỏi nước, theo chuyên viên hoá trang vào phòng thay đồ lần nữa, chuyên viên hoá trang lấy ra một bộ đồ dự phòng, nói với Kiều Mạt: “Đây là bộ cuối cùng, nếu vẫn không qua nữa thì phải đợi sấy khô bộ cũ mới mặc được.”
Kiều Mạt gật đầu: “Tôi tìm được bí quyết rồi, lần này bảo đảm qua.”
Nhìn vết trầy trên cánh tay và đầu gối Kiều Mạt, chuyên viên hoá trang có chút không đành lòng, bèn phun ít thuốc tiêu viêm cho cậu, tiện thể dặm thêm màu lên hoa văn bên hông. Dẫu là sơn không thấm nước, nhưng sau bảy tám lần giày xéo vẫn bị phai màu đôi chút.
Kiều Mạt mặc quần áo chỉnh tề, bước đến ven hồ với ý chí chiến đấu sục sôi.
Lần này người quay phim số 2 cũng đã có kinh nghiệm, anh ta nhận ra biểu cảm lúc chuyển cảnh của Kiều Mạt sẽ mất tự nhiên một thoáng, nên Kiều Mạt xuống nước rồi, số 2 chờ hai giây mới chĩa ống kính vào cậu.
Trong nước, Kiều Mạt vẫn liều mạng giãy giụa, chẳng qua theo thời gian trôi qua, tay chân cậu từ từ chậm lại, nét mặt cũng chậm rãi nảy sinh biến hóa, từ hoảng sợ chuyển dần sang thất thần…
Đây vốn là cảnh khiến Lục Tường lo lắng nhất hôm nay, bởi diễn viên thường không cách nào nín thở dưới nước lâu như vậy, đã thế còn phải làm ra động tác tương ứng, nếu cứ lo mình sẽ thiếu dưỡng khí chết chìm, thì rất có thể sẽ căng thẳng tới độ không diễn được. Nhưng màn khó nhằn nhất, Kiều Mạt lại diễn thoải mái trôi chảy.
Trong suốt thời gian dưới nước, dây cột tóc của Thanh Vu bị tuột, mái tóc dài đen nhánh tản ra, phối với làn da trắng ngần, đôi mắt đen trắng rõ ràng, nét mặt thất thần của cậu, khiến trong lòng ai nấy đều dâng lên tia kinh ngạc.
Sắc mặt đen xì của Lục Tường cuối cùng cũng dịu bớt, giơ tay ra hiệu Hoa Dung và Mạc Vũ Sinh trên bờ chuẩn bị. Hoa Dung dường như cũng không ngờ cảnh này lại quay một lần là xong, lập tức luống cuống đứng lên, đến vị trí của mình.
Giờ đây Kiều Mạt đang an tĩnh nằm dưới nước, nhưng trong lòng thì bận muốn chết, cậu không ngừng lẩm nhẩm khẩu quyết tiết tấu mà Mạc Vũ Sinh dạy mình:
Một hai ba bốn, cử động tay phải;
Hai hai ba bốn, cử động chân trái;
Ba hai ba bốn, nhìn máy quay;
Bốn hai ba bốn, hơi há miệng.
Tốt, lần hai, chậm lại:
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, toàn thân thả lỏng;
Ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn, hai mắt trống rỗng.
…
Dưới nước ba phút, sau khi thực hiện một bài thể dục độc đáo do Mạc thị sáng tạo, Kiều Mạt rốt cuộc nghênh đón tin mừng.
Trên bờ, Lộc Dương chật vật ướt đẫm, nghiêng ngả chạy đi tìm Mộc Lê ở sâu trong rừng trúc, nôn nóng ôm tay hắn, lớn tiếng nói:
Bạn đang �
“Đại sư huynh, không xong rồi, sư đệ bị yêu quái bắt đi…”