Kim Trăn lia mắt qua Hoa Linh đối diện một chút, lập tức lại chuyển lực chú ý về Kiều Mạt phía sau. Kiều Mạt đang trò chuyện gì đó với Tạ Thanh Thần tại cổng khách sạn, hai người cười nói vui vẻ, Hoa Dung đứng kế bên nhìn cả hai.
Ánh mắt Lục Tường nhìn Hoa Linh ngược lại có vài phần hứng thú, hắn khẽ nhướng mày, bắt chuyện với Hoa Linh.
Hoa Linh khách sáo hàn huyên vài câu cùng Lục Tường, sau đó quay sang nhìn Tạ Thanh Thần ngoài cổng, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bèn hỏi Lục Tường: “Vị kia là ảnh hậu Tạ Thanh Thần sao?”
Lục Tường gật đầu.
Hoa Linh mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi tỏ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nói: “Tôi là fan bự đó, có thể xin chữ ký của cổ không?”
Trong mắt Lục Tường hiện vẻ nghi hoặc, nhưng loáng cái đã biến mất, cười đáp: “Đương nhiên có thể, chúng tôi sẽ ở đây một thời gian mà, cậu muốn cô ấy mỗi ngày ký tên một lần cũng được, ha ha ha.”
Hoa Linh nghe vậy, liền mỉm cười đến gần Tạ Thanh Thần xin chữ ký và chụp ảnh chung. Mặc dù Tạ Thanh Thần hơi mệt mỏi, nhưng vẫn khởi động phong thái ảnh hậu, dịu dàng đồng ý đề nghị của Hoa Linh, hào phóng chụp ảnh cùng hắn, tiếp theo ký tên lên mặt trái danh thiếp của hắn. Hoa Linh cất chữ ký đi, cám ơn Tạ Thanh Thần xong thì dời mắt sang Kiều Mạt đứng cạnh cô.
“Đây là cậu Kiều Mạt đúng không? Chào cậu, tôi tên Hoa Linh, có thể xin cậu ký tên cho tôi được không?” Hoa Linh nhìn Kiều Mạt với đôi mắt tràn ngập ý cười.
Kiều Mạt thoáng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, thoáng ra chiều ngạc nhiên. Đây tuyệt đối không phải giả vờ, vì được fan nhận ra bên ngoài còn xin chữ ký quả thực là lần đầu với cậu.
Hoa Linh tiếp tục nói: “Mấy năm trước tôi rất thích một ca khúc do nhóm các cậu hát, sau lại nghe nói các cậu giải tán, luôn cảm thấy rất đáng tiếc, không ngờ hôm nay lại được gặp cậu ở đây.”
Nghe thế, Kiều Mạt nghiêng đầu chớp mắt, đoạn vươn tay chỉ Hoa Dung đứng sau Tạ Thanh Thần, bảo Hoa Linh:
“À, vậy anh nhờ anh ta ký đi.”
Hoa Linh: …
Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Hoa Dung, cất giọng ngờ ngợ: “Vị này là?”
Hoa Dung: …
Kiều Mạt: “Không phải anh bảo thích nhóm bọn tôi sao? Vậy nhờ anh ta ký đi, chữ anh ta đẹp hơn tôi.”
Hoàng tử nhỏ nói thật, trình độ thư pháp của cậu hiển nhiên bỏ xa người thường mấy con phố, nhưng đó là với bút lông, còn với bút đầu cứng thì hiện vẫn đang trong giai đoạn học cách cầm bút.
Trên mặt Hoa Linh hơi lộ vẻ hối lỗi, bình tĩnh bảo Hoa Dung: “Hầy, trời hơi tối, không nhận ra cậu Hoa, thiệt có lỗi, có thể xin cậu ký tên không?”
Hoa Linh lại rút ra tấm danh thiếp khác, Hoa Dung ngẩng đầu dòm đèn treo pha lê cực sáng trên đỉnh đầu, yên lặng nhận danh thiếp, ký tên mà khóe miệng giật giật.
Hoa Linh nhận chữ ký, nói cám ơn, xong bắt chuyện với cả ba người.
“Từ khi giải tán nhóm, hình tượng lẫn khí chất của cậu Hoa thay đổi không nhỏ nhỉ? Trái lại Kiều Mạt vẫn giống hệt năm đó, vẫn đi theo lộ tuyến học đường trong sáng.” Hoa Linh cười nói, tầm mắt lại lặng lẽ đặt lên người Kiều Mạt.
Kiều Mạt khoanh tay, ánh mắt nhìn Hoa Linh có chút tò mò, đánh giá quần áo của Hoa Linh từ trên xuống dưới, phát hiện dù hắn đang mặc loại quần bó mình ghét nhất, nhưng mặc trên người Hoa Linh lại có vẻ rất thoải mái, hơn nữa còn… gợi cảm. Vải da màu đen ôm trọn đôi chân dài của Hoa Linh, trông vừa vặn lại không chật chội, trong đầu Kiều Mạt lập tức ảo tưởng dáng vẻ Kim Trăn mặc quần này.
Thân hình của Kim Trăn to hơn Hoa Linh, cơ bắp trên đùi dồi dào hơn, mông cũng cong hơn, nếu mặc loại quần bó sát lồ lộ này… Hoàng tử nhỏ nhìn quần Hoa Linh lom lom, huyết khí khẽ dâng lên.
Thấy trong mắt Kiều Mạt bỗng toát ra sự kinh diễm xen lẫn khiêu khích, Hoa Linh cười nhíu mày, hỏi:
“Kiều Mạt, nhìn cái gì mà say mê dữ vậy?”
Kiều Mạt ngẩng đầu, ánh mắt ra chiều chờ mong, chỉ vào quần Hoa Linh, hỏi: “Quần này anh mua ở đâu vậy? Có thể gửi link taobao cho tôi không?”
Hoa Linh: …
Tạ Thanh Thần kế bên nghe vậy liền bật cười, Hoa Dung cũng liếc nhìn Kiều Mạt đầy khinh bỉ, bảo:
“Đây là mẫu mới nhất của Prada năm nay, đặt trước còn chưa chắc mua được đâu.”
Kiều Mạt nghe vậy, tuy không biết “không lôi thôi” là ý gì, song nghe ngữ khí của Hoa Dung thì biết quần này rất khó mua, không khỏi lộ vẻ thất vọng.
*âm Hán Việt của Prada là “phổ lạp đạt (pu la da)”, không lôi thôi là “bất lạp tháp (bu la ta)”, hai cái đọc gần giống nhau
Ánh mắt Hoa Linh nhìn Kiều Mạt càng thêm dạt dào hứng thú, cười bảo Kiều Mạt rằng: “Tôi có người bạn chuyên kinh doanh mặt hàng này, nếu cậu thích, tôi có thể nhờ bạn tôi đặt mua giùm một cái.”
“Thiệt hả?” Kiều Mạt thoáng cái sáng mắt, hưng phấn nhảy lên một bước, đến trước mặt Hoa Linh.
Hoa Linh gật đầu, tiếp theo đánh giá dáng người Kiều Mạt, nói: “Nhìn dáng cậu thì chắc cùng size với tôi.”
Kiều Mạt lắc đầu: “Không phải tôi mặc, phải lớn hơn một size, ừm, không đúng, lớn hơn hai size, à thôi, lớn hơn một size đi, bó bó chút mới đẹp. Nhưng chỉ hơn một size thì có chật quá không ta, đúng rồi, quần này có co giãn không?”
Kiều Mạt lại kề sát mặt dòm kỹ cái quần kia, đoạn ngẩng đầu hỏi Hoa Linh.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở khi nói chuyện của Kiều Mạt dường như cũng phả lên mặt Hoa Linh. Cảm nhận được hương vị khoan khoái nhẹ nhàng ấm áp truyền đến từ cơ thể Kiều Mạt, Hoa Linh híp mắt, tròng mắt ánh lên tia sáng. Mang theo chút hàm ý trêu ghẹo, hắn cúi đầu thì thầm bên tai Kiều Mạt:
“Muốn tôi cởi ra cho cậu nhìn không.”
Giọng Hoa Linh trầm thấp mà giàu từ tính, trong âm điệu khàn khàn tựa hồ mang theo vài phần mê hoặc, hắn cúi đầu, híp mắt, chú ý quan sát phản ứng và nét mặt của Kiều Mạt.
Hiềm nỗi, đỏ mặt và ngượng ngùng mà Hoa Linh dự đoán lẫn chờ đợi không hề xuất hiện trên mặt người đối diện.
Kiều Mạt nghe Hoa Linh nói xong thì hớn hở gật đầu, dứt khoát đáp: “Được, cởi đi.”
Hoa Linh: …
Hắn hoài nghi nhìn mặt Kiều Mạt, xác nhận dụng ý thực sự của cậu, tiếc rằng trong mắt Kiều Mạt chỉ có sự chờ mong và cảm kích đơn thuần, không lẫn một tia tạp chất nào. Vài giây sau, Hoa Linh rốt cuộc khẳng định “cởi đi” trong miệng Kiều Mạt chính là cởi đi theo đúng nghĩa đen, tương tự như mấy câu ăn đi, đi thôi này nọ, không chứa chút ám chỉ tình dục dâm đãng nào…
Tạ Thanh Thần kế bên quả thực nghe không nổi nữa, cô cười vỗ vai Kiều Mạt:
“Trước mặt mọi người lại kêu người ta cởi quần là sao? Không sợ Kim tổng nghe thấy à.”
Kế đó, cô lại quay sang giải thích với Hoa Linh: “Anh Hoa đừng để ý, Kiều Mạt lúc nào cũng… ăn nói thẳng đuột vậy hết.”
Hoa Linh lại ra chiều chán chường đầy khoa trương: “Lần đầu tiên tôi mới biết hóa ra sức hấp dẫn của mình còn thua một cái quần.”
Tạ Thanh Thần cười cong cả mắt: “Tôi cũng thật không ngờ sức hấp dẫn của mình còn thua cả đàn ông.”
Hoa Linh nghe vậy thì khẽ ngớ ra, Tạ Thanh Thần nhìn Hoa Linh một cái đầy sâu xa, không nói gì thêm mà đến quầy tiếp tân nhận thẻ phòng cùng Hoa Dung.
Kiều Mạt vẫn tập trung chú ý cái quần của Hoa Linh, lúc này cậu cũng ý thức được lời ban nãy của mình ngớ ngẩn cỡ nào, sao có thể bắt người ta cởi quần trước bàn dân thiên hạ chứ, nên trực giác cho rằng ý Hoa Linh là về phòng rồi mới cởi cho mình nhìn…
Cậu suy tư giây lát, tiếp tục hưng phấn nói: “Hoa Hoa, bữa nay trễ rồi, bằng không ngày mai anh đến phòng tôi đi…”
Kiều Mạt còn chưa dứt lời, phía sau đã vang lên giọng nói âm trầm của Kim Trăn: “Đến phòng em làm gì?”
“Thì cởi quần đó.” Kiều Mạt buột miệng thốt ra.
Vừa nói xong, Kiều Mạt tức khắc cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cậu chớp chớp mắt, rốt cuộc thoát khỏi trạng thái điên cuồng si mê quần, thong thả quay đầu lại. Thấy sắc mặt âm u của Kim Trăn, Kiều Mạt cười gượng, mở miệng giải thích:
“À nè, Kim Kim, hổng phải như anh nghĩ đâu. Em kêu Hoa Hoa vào phòng thực sự chỉ để thuần khiết cởi quần thôi.”
Hoa Linh: …
Đây là đang —— giải thích hả?
Kim Trăn liếc mắt nhìn Hoa Linh, sau đó lạnh lùng nhìn Kiều Mạt, nhướng mày nói: “Hoa Hoa?”
“A!” Kiều Mạt vội ngẩng đầu nhìn Hoa Linh: “Anh gọi là Hoa cái gì nhỉ?” Vừa hỏi vừa nôn nóng nháy mắt với Hoa Linh, ý bảo hắn trả lời lẹ lên.
Sắc mặt Kim Trăn thực sự đã đen đến không thể đen hơn, hắn túm Kiều Mạt qua, lạnh giọng nói với Hoa Linh:
“Anh Hoa, thật ngại quá, chúng tôi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.”
Hoa Linh dòm dòm Kim Trăn, trên mặt đã khôi phục nụ cười, gật đầu nói: “Xin mời, hi vọng hai người ở thoải mái, nếu có bất luận bất mãn và yêu cầu nào có thể tới tìm tôi mọi lúc, tôi ở tầng cao nhất.”
Kim Trăn lãnh đạm nhìn thoáng qua Hoa Linh, không nói gì, kéo Kiều Mạt đi thẳng vào thang máy. Mãi đến khi vào phòng, Kim Trăn vẫn chưa nói câu nào với Kiều Mạt, dùng hành động thực tế biểu đạt tâm trạng khó chịu.
Vào phòng, Ô Mãn dọn hành lý xong hết thì chuồn mất dạng. Kiều Mạt ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn sáp đến gần Kim Trăn đang ngồi trên salon như chú chó nhỏ, ghệ lên vai hắn, má cọ cọ tai Kim Trăn, nói:
“Kim Kim, đừng giận mà, em chỉ cảm thấy cái quần của anh ta rất đẹp thôi.”
Nghe thế, lông mày Kim Trăn càng nhíu chặt: “Em thích loại quần bó sát đó à? Chẳng phải em chỉ hận không thể ra ngoài cũng khỏi mặc quần sao?”
Kiều Mạt liếm liếm môi, trong mắt hiện lên tia thèm khát, đáp: “Không phải em mặc, là cho anh mặc.”
Kim Trăn: “… Em thấy anh mặc loại quần phóng đãng đó bao giờ chưa?” �
Kiều Mạt lắc đầu: “Chưa từng thấy, thế nên mới muốn nhìn.” Đoạn, Kiều Mạt quỳ gối trên ghế, hai tay ôm eo Kim Trăn từ phía sau, mở miệng nói: “Kim Kim, mông anh rất cong, rất đẹp, em nghĩ nếu mặc loại quần đó nhất định sẽ gợi cảm lắm, ây da, mới nghĩ đã muốn chảy máu mũi…”
Kim Trăn: …
Lát sau, Kim Trăn kéo Kiều Mạt từ sau lưng đến trước ngực, cười như không cười mà đối diện với Kiều Mạt, bảo:
“Coi bộ tối qua em vẫn chưa đủ mệt, vẫn còn tinh lực nhớ thương mấy chuyện nhảm nhí nhỉ?”
Kiều Mạt nghiêm túc đáp: “Mông anh là chuyện đứng đắn.”
Kim Trăn bế thốc người trong lòng lên, đi về phía giường lớn trong phòng ngủ, nói như đinh đóng cột bên tai Kiều Mạt:
“Vậy mình làm ít chuyện đứng đắn đi.”
Kim Trăn thay đổi phong cách thường ngày, lột sạch Kiểu Mạt rồi sờ hôn khiêu khích hơn một tiếng, lại chậm chạp không chịu nhập động. Hoàng tử nhỏ nằm vểnh trên giường rốt cuộc chịu hết xiết, vừa thở hổn hển vừa xin khoan dung.
“Còn dám nhớ thương quần người khác không?”
“Hổng dám.”
“Còn dám nhớ thương mông anh không?”
“Hổng dám.”
“Chuyện đứng đắn là gì?”
“Là, là mông em, lẹ lên, mau làm chuyện đứng đắn đi.”