Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 54: Mục tiêu cuộc đời xác định là em




Kiều Mạt nhún một phát, bay nhào vào lòng Kim Trăn, hai chân dài kẹp chặt eo Kim Trăn, hai tay ôm cổ hắn, dùng tư thế koala đầy khoa trương treo trên người hắn.

Ô Mãn và sơn thần theo sau Kiều Mạt ra khỏi Tặc Nang thì vừa khéo chứng kiến cảnh ấy, so với Ô Mãn tỉnh bơ như không, nét mặt ông già sơn thần có chút sụp đổ…

Thượng tiên mới rồi còn trầm ổn thong dong sao tự dưng… bất nhã vậy?

Lúc này Kim Trăn về cơ bản đã trở lại bình thường, cảm nhận được hương vị của Kiều Mạt trong lòng, tia đỏ cuối cùng trong mắt rốt cuộc cũng rút đi hoàn toàn. Tuy rằng hai tay hắn đang nâng Kiều Mạt, nhưng vẫn lạnh mặt nhìn người trong lòng.

Ngặt nỗi Kiều Mạt chẳng hề cảm nhận được sự bất mãn mà sắc mặt Kim Trăn truyền tải, cậu ngáp một cái, đầu uể oải tựa lên vai Kim Trăn, than thở: “Kim Kim, mình về thôi, em buồn ngủ quá.”

Kim Trăn nhìn nét mặt mỏi mệt của Kiều Mạt, có chút xót xa. Vốn định dạy dỗ cậu một trận ra trò, nhưng thấy mặt cậu hơi tái, Kim Trăn mới nhớ từ đêm qua Kiều Mạt hầu như chẳng ngủ miếng nào, việc này cũng có một phần trách nhiệm thuộc về hắn, ừm, có thể nói là đại bộ phận…

Thế nên, nội tâm Kim Đại Kê đấu tranh giây lát, cuối cùng quyết định từ từ hẵng tức giận, hắn cắn cổ Kiều Mạt, ôm người trong lòng xuống núi.

Phía sau, Ô Mãn cúi đầu dòm dòm Đầu Trọc và Đào Di, sau đó cười hì hì bảo ông già râu bạc kế bên:

“Sơn thần đại nhân, giúp tí được không, một mình tôi không mang cả hai người xuống núi được.”

Ô Mãn ẵm Đào Di, sơn thần nâng Đầu Trọc, hai người một trước một sau xuống núi.

Ông già sơn thần vừa đi vừa than thở: “Tại sao lại bắt lão hủ bê đàn ông, còn nặng trịch như vầy, tiểu yêu thời nay nha, còn biết cái gì là kính lão không.”

Ô Mãn cười nói: “Sơn thần đại nhân pháp lực vô biên, đám tiểu yêu bọn tôi sao có thể sánh với ngài. Đây chính là thời khắc có thể đổi mới cảm giác tồn tại của ngài đó.”

Sơn thần: “… Lão hủ không biết cái gì là cảm giác tồn tại, chỉ cảm thấy tay mỏi nhừ thôi.”

Ô Mãn nén cười, nghiêm mặt nói: “Chua xong mới sướng.”

Sơn thần: …

*từ “toan” nghĩa là mỏi, cũng có nghĩa là chua; “chua xong mới sướng” bắt nguồn từ một quảng cáo mì gói vị dưa chua thịt bò, trong đó có câu “Ôi cái sự chua sướng này” để diễn tả cảm giác sảng khoái mất hồn khi ăn mì

Lão hủ tiếp quản núi Cửu Phong đã ngàn năm, tóc dài đầu xù phản nghịch não tàn Mary Sue khỉ gió gì mà chưa từng thấy qua, khiêm tốn hai câu mà mi coi luân gia là ông già cổ lỗ sĩ thiệt đó hả đồ nít ranh xảo trá…

*luân gia: hài âm của “nhân gia”, nghĩa là “người ta”

Mười mấy phút sau, hai người rốt cuộc thở hổn hển bê được người xuống chân núi.

Lúc họ đến chân núi, Kim Trăn đã lái xe chở Kiều Mạt đi, nhìn theo mông chiếc xe tuyệt tình bỏ đi, Ô Mãn thầm bi ai:

Điện hạ, hai người cứ thế quăng tôi lại thế mà coi được à, từ khi ngài theo Kim tổng, tôi thực sự ngày càng không có địa vị, tôi có nên cân nhắc chuyển sang làm cho Nhị thái tử không ta? Nghe nói tiền lương của trợ lý bên đó hậu hĩnh hơn tôi gấp mấy lần, còn không cần phải viết sổ tay công lược tình yêu vớ va vớ vẩn gì đó…

Ông già sơn thần vừa bóp cánh tay, làm bộ đạo mạo nhưng thực chất đang cười trên nỗi đau của người ta.

Nhưng thầm oán thì thầm oán, khi chuyện đi ăn máng khác chưa chính thức đưa vào lịch trình, đồng chí trợ lý Ô Mãn vẫn phải lao động tận chức tận trách, hắn lấy chìa khóa xe trên người Đầu Trọc, rồi dọn cả hai người lên xe.

Đang chuẩn bị đi thì Ô Mãn sực nhớ Tặc Nang và Mặc Hô vẫn còn trên đỉnh núi, Kiều Mạt vừa thấy Kim Trăn cái là trong mắt chẳng chứa được gì khác nữa, mà hai món tiên khí Long cung vẫn phải thu hồi, đây chính là thời điểm cần trợ lý phát huy tác dụng chùi đít nè.

Ô Mãn thở dài, xuống xe vỗ vai ông già sơn thần: “Sơn thần đại nhân, để cám ơn ngài giúp đỡ, tôi đưa ngài về nhé.”

Sơn thần: …

Hai người lại nối gót nhau lên núi, Ô Mãn đi đến cổng miếu, hiện tại miếu sơn thần đã khôi phục bình thường, hắn thấy bên cạnh cổng có một túi da màu đen lớn cỡ bóp tiền, biết đây chính là Tặc Nang. Nhặt túi lên rồi, Ô Mãn lại tới gần con cú mèo, nhặt vòng tay Mặc Hô lên.

Lúc này, Ô Mãn thấy con cú mèo trong vũng máu chậm rãi mở một mắt, tròng mắt vàng kím vẫn không hề mang độ ấm, bình tĩnh nhìn Ô Mãn.

Ô Mãn bị nó nhìn đến khó chịu, vết thương lớn trước ngực cú mèo thoạt trông vô cùng đáng sợ, máu tuôn ra ào ạt. Dường như Ô Mãn mơ hồ thấy được chân khí trong cơ thể nó đang trôi đi, nếu cứ tiếp tục như vầy, chưa đầy nửa tiếng nữa, máu huyết của nó sẽ tan hết, triệt để hồn phi phách tán.

Rõ ràng đang đứng bên bờ vực tử vong, ánh mắt ma vật lại chẳng mảy may sợ hãi hay có ý cầu xin, vẫn bình tĩnh, cao lãnh nhìn mình.

Ô Mãn đứng lên, toan rời đi, vừa cất bước thì dưới lòng bàn chân vang lên tiếng rắc như đạp trúng thứ gì, hắn cúi xuống nhìn, là một cành trúc, chính là cành mà cú mèo nữ dùng để chọt mai rùa của mình ban nãy.

Ô Mãn trầm mặc, đứng ở tại chỗ suy tư một khắc, cuối cùng vẫn thở dài quay lại ——- nể tình lúc ấy nó không hề có ý chọt chết mình, Ô Mãn nâng cú mèo lên khỏi mặt đất, làm một thuật trị liệu đơn giản trên ngực nó, giúp máu ngừng chảy.

Con cú mèo vẫn điềm tĩnh nhìn Ô Mãn, hắn cúi đầu ho khẽ, nghiêm mặt nói:

“Tuy ngươi và ta khác loài, phe cánh cũng khác, nhưng chung quy đều là lấy yêu nhập đạo, tu hành không dễ. Nể tình ngươi không thích giết chóc, ta đưa ngươi về giúp ngươi trị liệu, nếu giữ được tính mạng thì sau khi khỏi hẳn, ngươi nên về Ma giới đi.”

Con cú mèo lãnh diễm nhìn Ô Mãn, sau đó nhắm mắt lại, lệch đầu sang bên kia.

Ô Mãn: …

Chẳng cầu cảm động đến rơi lệ, cho cái ánh mắt dao động cũng được mà, ngươi tỏ thái độ thế này với ân nhân cứu mạng là đang đói đòn đấy phỏng?

Ông già sơn thần đằng sau thấy thế liền mở miệng:

“Quy công tử trạch tâm nhân hậu, đáng kính đáng phục, nhưng nó dù sao cũng là ma vật, ma tính khó trừ, mong công tử cẩn thận vẫn hơn.”

Ô Mãn gật đầu: “Nó bị thương nặng lắm, giữ được tính mạng đã là may mắn, chỉ e ngay cả biến về hình người cũng khó, không có gì nguy hiểm.”

Ông già sơn thần nghe thế thì chẳng nói gì nữa.

Mi có chắc không phải vì nó biến thành hình người rất xinh đẹp nên mới cứu không?

Sau đó Ô Mãn cáo từ sơn thần, xuống núi rời đi.

Miếu sơn thần trên đỉnh núi rốt cuộc yên tĩnh trở lại, sơn thần nhìn rừng trúc bị san bằng, khẽ thở dài, nhưng không đi mà lẳng lặng nhìn sâu vào rừng trúc, như thể đang chờ cái gì.

Lát sau, chỉ thấy dưới bóng đêm, sâu trong rừng trúc lóe lên ánh sáng vàng, một con đom đóm bay lên, lượn một vòng quanh rừng trúc, bay đến trước mặt sơn thần, lập tức hóa thân thành một chàng trai cao gầy.

Sơn thần nhìn chàng trai kia rồi mở miệng hỏi: “Các hạ sống ẩn dật tại núi Cửu Phong ta đã lâu, hôm nay rốt cuộc hiện thân, chẳng hay là có việc gì?”

Nguồn:

Chàng trai mỉm cười, gật đầu đáp: “Đa tạ sơn thần cho sống nhờ tại bảo địa mấy ngày nay, hôm nay đến đây chính là muốn tạm biệt ngài.”

Sơn thần im lặng một chốc, nói: “Trong số những người ban nãy có người các hạ muốn tìm sao?”

Chàng trai cười khẽ, nhìn chằm chằm phương hướng hai chiếc xe rời đi, trả lời: “Đúng vậy, trần gian thực sự quá nhiều người, hên là hình dáng hắn không thay đổi nhiều, bằng không khó mà tìm thấy.”

***

Kim Trăn và Kiều Mạt trở lại khách sạn thì đã gần hừng đông. Đậu xe xong, nhìn Kiều Mạt đang há miệng ngủ say sưa trên ghế phó lái, cõi lòng Kim Trăn khẽ xao động. Cái cảm giác bất an mãnh liệt khi biết Kiều Mạt mất tích vài tiếng trước khắc ghi sâu sắc vào lòng Kim Trăn, trong ký ức của Kim Trăn, hắn chưa từng trải qua cảm giác này, như thể vật chí mạng nào đó trong tim bị đánh cắp vậy. Dường như chỉ khi có Kiều Mạt bên cạnh, Kim Trăn mới thực sự cảm thấy an tâm.

Ánh mắt Kim Trăn sâu hơn rất nhiều, khác với mấy lần phát cuồng trong đêm trăng tròn trước đây, hắn nhớ rõ gần hết sự việc tại miếu sơn thần đêm nay. Thời khắc đối diện với thiếu nữ áo đen, Kim Trăn nhận thấy trong cơ thể mình trào ra luồng năng lượng khổng lồ, kinh mạch trên cánh tay phải có vẻ đã thông, loáng thoáng nhận thấy dòng chân khí kim mang đến từ chính đan điền của mình.

Bấy giờ Kim Trăn rốt cuộc ý thức được có lẽ Kim Bác Á nói đúng, trong thân thể mình thực sự cất giấu ma vật hùng mạnh nào đó. Phần lớn ký ức hồi nhỏ đã nhạt phai, song có một việc Kim Trăn vẫn nhớ như in, năm sáu tuổi Kim Bác Cương dẫn hắn lên núi Thanh Viên, đang chơi đùa bên ngoài thì bất cẩn chạy ra sau núi rồi lạc đường, đến trước một hang động nhỏ. Kim Trăn nhớ rõ trước cửa hang giăng hai sợi dây đỏ, hắn còn nhỏ nên không biết dây đỏ là cấm chế do Kim Bác Á thiết hạ, ngay lúc hắn muốn vươn tay chạm sợi dây, đột nhiên nghe thấy một âm thanh truyền ra từ trong hang, vừa giống tiếng gào thét, vừa giống tiếng thở dài. Âm thanh nọ đánh sâu vào thần kinh Kim Trăn, sau đó hắn ngất xỉu, khi tỉnh lại thì đã quay về Kim gia được vài ngày.

Cũng từ lần ngất xỉu ấy, thân thể Kim Trăn dần dần nảy sinh biến hóa, thái độ của Kim Bác Á với hắn cũng ngày càng lạnh nhạt. Hiện tại Kim Trăn đã hiểu được phần nào, có lẽ trong hang phong ấn ma thú bí mật nào đó, mà mình đánh bậy đánh bạ sao lại dẫn ma thú vào người.

Thuở bé, loại sức mạnh xa lạ mà nguy hiểm này chỉ khiến hắn chán ghét và sợ hãi, hắn không muốn bản thân biến thành quái vật. Nhưng vài năm này, sau khi trải qua vô vàn sự việc, Kim Trăn đã chậm rãi thay đổi cách nghĩ, hắn không sợ đối mặt với sự bất thường của thân thể mình nữa. Mà sau chuyện đêm nay, Kim Trăn lại càng muốn tìm kiếm chân tướng, muốn đạt được lực lượng mạnh mẽ hơn. Bất kể ma vật trong cơ thể là thứ gì, Kim Trăn cũng nhất định phải kiểm soát nó, biến sức mạnh của nó thành của mình.

Động lực thôi thúc hắn giữ vững suy nghĩ này như thế chính là người đang ngủ yên bên cạnh.

Nếu Kiều Mạt là người trong giới tu luyện, vậy mình lấy gà theo gà là chuyện thường tình, không vì gì khác, chỉ vì muốn cậu không gặp nguy hiểm không tự dưng tự lành biến mất nữa, vì muốn cậu có thể nằm yên trong lòng mình say ngủ, vì muốn ánh mắt ngây thơ đơn thuần của cậu vĩnh viễn tập trung trên người mình…

Giờ khắc này, Kim nhị thiếu sống mơ hồ hai mươi mốt năm cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu cuộc đời mình.

Tiếp theo, Kim Trăn kéo mục tiêu vào lòng, dùng hành động thực tế kỷ niệm sự kiện trọng đại này…

Hai chục phút sau, Ô Mãn xe đứng tại cổng khách sạn, thoáng liếc mắt, bắt gặp hai người đang ôm hôn nồng nhiệt trong chiếc xe kế bên.

Ô Mãn: …

Kim tổng, có cần gấp gáp dữ vậy không, ôm lên lầu tốn hai phút là cùng, sao cứ khăng khăng muốn phá hư của công vậy, cái xe rách nát tả tơi của đoàn phim chịu không thấu biên độ lay động của hai người đâu…