Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 44: Tiết tấu dỗi hờn bị cắt ngang




Giờ phút này, tâm tình Ngao Tứ khá rối rắm, số là hắn muốn lấy tư thế thâm trầm của phụ huynh để làm nổi bật thái độ của mình, đặng gặp mặt cái đỉnh ưu tú đã làm Tiểu Cửu thần hồn điên đảo kia, ai dè khéo sao lại bị Kim Trăn bắt gặp hai người đang đùa giỡn, đỉnh ưu tú thoắt cái biến thành đỉnh dấm chua. Thân là một tên rồng cong cũng có người trong lòng, Ngao Tứ rất hiểu cảm giác nóng nảy của Kim Trăn khi chứng kiến Tiểu Cửu tiếp xúc tay chân với gã đàn ông khác. Nhớ năm đó có một gã đạo diễn lòng dạ bất chính mượn cớ say xỉn để rờ rẫm mặt Mạc Vũ Sinh, Ngao Tứ gọi tám con đỉa chui vào cơ thể gã nọ, chỗ nào nhiều máu thì hút chỗ ấy, hành gã vật vã suốt hơn nửa năm, cuối cùng khiến thể hang của gã suýt mất đi chức năng nhồi máu mới xem như bỏ qua.

Xét từ góc độ đàn ông thì có thể thông cảm, nhưng dưới góc độ phụ huynh thì Ngao Tứ không ủng hộ hai người quen nhau.

Luồng sát khí Kim Trăn phát ra lúc đứng tại cửa khiến Ngao Tứ hết sức để ý, tuy chỉ vài giây ngắn ngủi, song Ngao Tứ biết đó tuyệt đối không phải sát khí mà dân tu luyện phổ thông có khả năng phát ra. Thông qua quan sát, hắn phát hiện tình huống cơ thể Kim Trăn, gân mạch toàn thân từng bị cắt đứt, điều này làm Ngao Tứ càng kinh ngạc hơn. Dưới tình trạng kinh mạch trong cơ thể không thông, chân khí chẳng cách nào di động, Kim Trăn lại vẫn có thể phóng ra linh áp tràn đầy áp bách như thế, chứng tỏ nội đan trong người hắn mạnh mẽ đến nhường nào.

Ngay khoảnh khắc đối mắt với Kim Trăn, Ngao Tứ chợt cảm thấy lần này Tiểu Cửu đụng trúng nhân vật phiền toái gì rồi. Dường như hắn thấy được một tia huyết quang hung bạo trong mắt Kim Trăn, loại ánh mắt này tuyệt đối không thuộc về nhân loại trần gian.

Vì vậy, Ngao Tứ chấn chỉnh thái độ, nói năng không hề khoan nhượng, cẩn thận thử thăm dò Kim Trăn. Trong lúc Kim Trăn hoài nghi động cơ của Kiều Mạt, Ngao Tứ cũng đang âm thầm quan sát vẻ mặt và đo lường cảm xúc của hắn.

Thấy Kim Trăn vì không biết họ của Tiểu Cửu mà tỏ ra đau lòng, Ngao Tứ tạm thở phào, cuối cùng thằng em ngố nhà mình cũng không phải chịu cảnh tình phát sinh một chiều.

Nhưng nói thì nói thế, Ngao Tứ vẫn cho rằng để một nhân vật nguy hiểm như vầy ở bên Tiểu Cửu không phải lựa chọn sáng suốt.

Kim Trăn đi rồi, hắn ngần ngừ một thoáng, định khuyên Kiều Mạt bỏ Kim Trăn đi, đổi người song tu khác, hiềm nỗi chưa kịp lên tiếng đã thấy bản mặt hí khúc lệ tuôn ròng ròng của Kiều Mạt…

Ngao Tứ: …

Hồi té gãy chân cũng đếch thấy nhóc mày khóc lóc thê thảm dữ vậy đâu.

“Anh hai.” Hoàng tử nhỏ rơi nước mắt ràn rụa: “Anh vừa đến đã chọc Kim Kim của em chạy mất rồi, anh đền đi.”

Ngao Tứ: …

Thế quái nào lại đổ sạch bách trách nhiệm lên đầu anh mày.

Ngao Tứ im lặng chốc lát, nói với Kiều Mạt:

“Tiểu Cửu, anh thấy người này lai lịch bất minh, chưa chắc thích hợp với em, hay mình đổi người khác được không? Anh hai giúp cưng tìm người thích hợp nha.”

“Không cần, em chỉ muốn Kim Kim.” Kiều Mạt kiên định đáp.

Ngao Tứ thoáng sầm mặt: “Tiểu Cửu, đừng tùy hứng, ban nãy anh mới cảm nhận được ma khí trên người cậu ta.”

“Em biết, trên người ảnh có phong ấn, là trò quỷ của chú hai ảnh đó, em nhất định phải giúp ảnh xóa phong ấn.” Kiều Mạt chùi mắt, mở miệng nói.

Ngao Tứ nhíu mày: “Chú hai?”

Đang tính nói tiếp thì Kiều Mạt đã lao vút ra cửa như làn gió.

Ngao Tứ thấy thế bèn hỏi: “Em đi đâu?”

“Đi tìm Kim Kim.” Kiều Mạt trả lời mà không quay đầu lại.

“Đứng lại, Tiểu Cửu, lời anh hai nói mà dám không thèm nghe hả?” Ngao Tứ trầm giọng.

Kiều Mạt dừng bước, xoay người, hai tay chống nạnh, hất cằm nhìn Ngao Tứ:

“Anh hai, anh còn gậy đánh uyên uyên nữa, em tặng anh Mạc cho người khác ráng chịu à.”

Kiều Mạt vừa nói xong, Ngao Tứ thoáng sửng sốt, ngay cả Mạc Vũ Sinh nãy giờ vẫn lặng thinh cũng ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt đầy nghi hoặc.

Kiều Mạt căm giận nói tiếp: “Anh hai, anh không biết anh Mạc nổi tiếng cỡ nào đâu? Đạo diễn Lục bảo chỉ cần dòm mông anh Mạc thôi là anh ta cũng nhận ra được luôn.”

Ngao Tứ: …

Mạc Vũ Sinh: …

Lục Tường dưới lầu: “Hơ! Hắt xì…”

Dứt lời, Kiều Mạt quay lưng ra khỏi phòng, chạy thẳng tới chỗ Kim Trăn, bỏ lại hai người đang kinh ngạc trong phòng.

Hồi lâu sau, Ngao Tứ mới xanh mặt quay sang nhìn Mạc Vũ Sinh, cất giọng âm trầm:

“Còn ai từng nhìn mông em?”

Mạc Vũ Sinh: …

Nhà giàu nằm không cũng trúng đạn hử?! Mọe nó, ám tiễn bay tới từ chốn khỉ nào…

Tâm tình Kim Trăn cực kỳ không xong, hắn về phòng ngồi ghế salon hồi tưởng cảnh ban nãy, lời Trúc Ảnh nói trước khi rời Bắc Kinh lại văng vẳng bên tai:

“Nhị thiếu gia, thân phận Kiều Mạt không đơn giản đâu, chắc chắn cậu ta giấu anh rất nhiều chuyện, Ô Mãn bên cạnh cậu ta cũng hết sức đáng nghi, vậy mà không hề tra được hồ sơ thân phận của anh ta. Hơn nữa, nghe nói anh ta là anh họ của Kiều Mạt, nhưng tôi đã điều tra toàn bộ họ hàng của Kiều Mạt, cậu ta căn bản không có anh họ. Hai người tiếp cận anh nhất định có mục đích khác, hẳn Kiều Mạt cũng là người tu luyện, hành cách là hệ thủy, thuộc tính tương sinh với hai viên nội đan trong cơ thể anh, nếu tôi đoán không lầm, mục đích của cậu ta chính là chúng.”

Kim Trăn cau mày, cố gắng loại bỏ lời Trúc Ảnh khỏi đầu, nhưng đúng lúc này lại nghe tiếng mở cửa, khỏi đoán cũng biết là ai.

Vài giây sau, Kim Trăn nhìn qua khóe mắt thấy Kiều Mạt đang rón ra rón rén tới gần, cúi gằm mặt hệt như đứa trẻ phạm lỗi, mắt nhìn mình chăm chú, rụt rè đứng bên cạnh salon.

Dù vẫn đang giận, nhưng chẳng hiểu sao thấy Kiều Mạt theo về, phiền muộn nơi đáy lòng Kim Trăn dần rút bớt, cảm giác na ná như:

#tuy nhóc ranh quậy phá này thật lì lợm thật không nghe lời khiến người ta muốn đánh nó một trận no đòn nhưng dù sao vẫn là con nhà mình#

Kim Trăn liếc Kiều Mạt một cái, chỉ thấy cậu đứng đó chẳng nói năng chi, nhưng có thể thấy dấu nước mắt vương khắp mặt cậu, ánh mắt nhìn mình cũng đượm vẻ lo lắng và sợ sệt. Trái tim Kim Trăn khẽ đau nhói, hắn biết Kiều Mạt không giỏi che giấu cảm xúc khi đối diện mình, đó cũng nguyên nhân chủ yếu hắn chuyển biến thái độ với cậu. Tuy thừa biết mục đích cậu tiếp cận mình không hề đơn thuần, song Kim Trăn vẫn bất giác lựa chọn tin tưởng điều đôi mắt nhìn thấy, tình cảm Kiều Mạt dành cho mình là đơn thuần, không giả dối.

Lần đầu tiên Kim Trăn thấy Kiều Mạt để lộ cảm xúc như thế, trong ấn tượng của hắn, Kiều Mạt luôn ngây thơ tự tin và căng tràn sức sống. Giờ đây chứng kiến dáng vẻ đáng thương của cậu, trong lòng Kim Trăn có chút không nỡ, bèn quay mặt đí, quyết tâm không nhìn Kiều Mạt, phòng ngừa đôi mắt to đen trắng rõ ràng kia quấy nhiễu tiết tấu hờn dỗi của mình.

Thật lâu sau, giọng nói mềm mềm của Kiều Mạt vang lên:

“Kim Kim, anh không cần em thiệt sao?”

Kim Trăn mắt nhìn mũi, trầm mặc.

“Kim Kim, anh làm em đau rồi, tim đau quá.”

Kim Trăn mũi nhìn tim, không động.

“Kim Kim, giờ em rốt cuộc đã hiểu tại sao mấy cô nàng trong phim truyền hình lại khóc rồi, cảm giác bị người ta bội tình bạc nghĩa khó chấp nhận quá mà.”

Kim Trăn: …

Khóe miệng không kiềm được mà khẽ giật một cái.

“Anh giận vì em không nói em vốn họ Ngao ư? Thiệt tình em nào biết anh dễ giận dữ vậy đâu. Em biết lỗi rồi, anh tới trừng phạt em được hông?”

Bạn đang �

Kim Trăn: …

Vẻ nghiêm nghị trong mắt từ từ phai nhạt, sau đó tựa hồ lại vùng vẫy muốn cháy lên lần nữa.

“Mấy ngày nay em nhớ anh lắm, nhưng anh vừa về đã nổi cáu lung tung, con tim em nghẹn ngào, niềm bi thương chảy ngược thành dòng sông cuồn cuộn, mãi chẳng dứt…”

Kim Trăn: …

Thứ không kiềm được lần này là khóe mắt, nếp nhăn nơi khoé mắt sắp giật rồi.

“Kim Kim, anh đừng ngó lơ em được không, anh không hài lòng điểm nào thì cứ nói ra, anh không nói thì sao em biết chứ? Hay anh không thích quần lót đuôi heo? Vậy em đổi thành đuôi thỏ mặc cho anh xem nha?”

Kim Trăn: …

Khí huyết lao vùn vụt, trong lúc hờn giận cấm sử dụng vũ khí đuôi heo, phạm quy.

Thấy Kim Trăn vẫn xị mặt không ừ hử tiếng nào, ánh mắt Kiều Mạt càng thêm sầu bi:

“Kim Kim, chẳng lẽ anh với Trúc Ảnh tro tàn lại cháy thiệt sao?”

Giờ Kim Trăn cảm thấy toàn bộ cơ mặt của mình bắt đầu run rẩy, rốt cuộc hết nhịn nổi phải mở miệng quát:

“Em đang nói nhăng cuội gì đó?!”

Ngữ khí của hoàng tử nhỏ càng tủi thân: “Không ngờ anh lại quát em vì hắn, quả nhiên tình cũ bò về giường, người mới bị quẳng qua tường liền…”

Kim Trăn: …

Rõ ràng người đang giận là mình, vì sao kẻ bị chỉ trích lại biến thành mình.

Còn cái gì mà tình cũ người mới, thứ vớ va vớ vẩn gì vậy?

Kim Trăn ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt, nói:

“Mới vài ngày không gặp mà bản lĩnh của em tăng cao không ít nhỉ? Náo loạn phòng tắm nữ với đàn ông cởi truồng, ngồi trên đùi đàn ông khác gọi bậy? Kiều Mạt, em còn để tôi vào mắt không?”

Kiều Mạt đến gần Kim Trăn, dè dặt ngồi xuống cạnh hắn, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc bảo: “Kim Kim, từ trước tới nay em chưa từng để anh vào mắt, em luôn để anh trong tim.”

Kiều Mạt nâng tay che ngực mình, trong mắt đong đầy chua xót: “Cho nên, lúc anh bỏ mặc em quay lưng đi, trái tim em đau lắm.”



Lửa giận ngút trời tắt ngóm…

Thay vào đó là cảm giác ấm áp chua chua tê tê nóng nóng…

Kim Trăn bình tĩnh nhìn Kiều Mạt, tuy biết công lực học thuộc và dùng loạn lời thoại của Kiều Mạt có thể nói là đỉnh của đỉnh, song giờ đây nhìn tròng mắt sáng long lanh mà chân thành của cậu, Kim Trăn biết lời tâm tình có vẻ máu tró này là cảm xúc thật lòng của Kiều Mạt, tình đến chỗ sâu tự nhiên tê.

Tiết tấu dỗi hờn từ điệu rumba biến thành nhịp 4/4 chậm, cuối cùng lặng lẽ vẽ nên dấu lặng.

Kim Trăn phát hiện từ khi quen biết Kiều Mạt tới nay, đủ loại lửa trong cơ thể đều bị Kiều Mạt dễ dàng châm lên, sau lại dễ dàng bị cậu dập tắt…

#bàn về kỹ năng phóng hỏa dập lửa đặc biệt của Kiều Mạt#

“Người trong ảnh là Ô Mãn chứ không phải ai khác đâu.”

“Hễ là đàn ông đều không được, muốn nhìn đàn ông thì cứ nhìn anh, còn ai dáng đẹp hơn anh hả?”

“Ngao Tứ là anh hai em, nãy tụi em đang giỡn thôi, ảnh bóp thắt lưng em, em đau nên mới kêu.”

“Từ nay không cho anh ta gặp em nữa, không chỉ anh ta, cả mớ anh trai kia của em nữa.”

“Kim Kim, mới đầu em bị hai viên nội đan của anh hấp dẫn thiệt, cơ mà không phải em muốn cướp đồ của anh, chỉ muốn song tu cùng anh thôi. Nhưng sau này em lại thấy yêu đương với anh vui hơn tu luyện nhiều.”

“Song tu… Cái kiểu giống cưỡi ngựa ấy hả?”

“Ừm, đúng rồi, nhưng không sao, cái gì cũng không quan trọng bằng việc ở bên anh, khỏi song tu em cũng có cách tu luyện khác, chẳng qua hơi chậm thôi, nếu anh không muốn thì em…”

“Tại sao không muốn? Đến đây!”





“… Hả! Gì?”