Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 104: Ở đâu cũng có thể bị thay đổi




Ma giới, Phong Thần điện.

Bình Ế ngủ say nhiều ngày rốt cuộc tỉnh lại, bữa ấy đi Long cung độ khí khai thông cho Tiểu Cửu đã gần như rút cạn thể lực của hắn, thành ra lúc tỉnh dậy đã là chuyện hai tháng sau.

Bình Ế ngáp dài đi tới Phong Thần điện. Trông thấy bóng dáng Bình Ế, hai mắt Hoa Linh sáng lên, lập tức phi đến trước mặt hắn, dùng cánh tay lành lặn ôm cổ hắn, hào hứng nói:

“Ế, cuối cùng cậu cũng tỉnh, tôi sắp chán chết rồi.”

Bình Ế dụi dụi mắt, ngẩng lên dòm khắp đại điện, quả nhiên chỉ có một mình Hoa Linh, không khỏi kỳ quái nói:

“Những người khác đâu?”

Hoa Linh cất giọng bất mãn: “Thần Đồ tối ngày ngâm mình trong Long cung; Úc Lũy mù tịt cả ngàn năm, nghe nói Ma giới du nhập mấy trò game của nhân gian nên giờ cậu ta biến thành thiếu niên nghiện net luôn rồi, ngay cả Cổn Cổn cũng thất sủng ; Hậu Khanh bế quan tu luyện; Phi Liêm thì bận chuyện khai trương chi nhánh tiệm bánh ngọt M Ký. Cả Ma cung chỉ còn mỗi mình tôi thôi, Phi Liêm không cho tôi đi, nói tôi không có pháp khí hộ thể, phải ở nhà dưỡng thương, tiện thể trông nhà cùng Cổn Cổn, tôi sắp nghẹn chết rồi…”

Hướng đi của Thần Đồ nằm trong dự đoán của Bình Ế, hôm đó ở Long cung hắn cũng đã linh cảm được tình huống hiện giờ, chuyện Úc Lũy… cũng có thể hiểu được, chung quy ai mà lường nổi hành động của mấy tay ngớ ngẩn chứ. Nhưng nghe tin Hậu Khanh bế quan và Phi Liêm mở cửa tiệm, Bình Ế lại hơi kinh ngạc, bèn hỏi:

“Hậu Khanh bế quan?”

Hoa Linh gật đầu: “Hôm bữa tôi dẫn cậu ấy đi xem bích họa của Dưỡng Tâm điện về, tâm trạng cậu ấy suy sụp lắm, chắc cảnh chết thảm của tụi Hình Thiên tạo thành cú sốc quá lớn với cậu ấy, nên chưa đầy mấy ngày cậu ấy đã đi Địa cung bế quan rồi.”

Nghe vậy, Bình Ế khẽ thở dài, gật đầu: “Bản thân tôi cũng phải qua mấy trăm năm mới dần nguôi ngoai chuyện của tụi Hình Thiên, Hậu Khanh trước nay đã nhạy cảm, chắc cậu ấy phải buồn lắm, cho cậu ấy một ít thời gian đi.”

Hoa Linh gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày, chần chừ bảo:

“Nói thì nói vậy không sai, nhưng tôi vẫn cảm thấy tâm trạng cậu ấy quái quái, giống như không đơn thuần chỉ là buồn…”

Hoa Linh tạm dừng, đoạn phất tay: “Không xoắn xuýt ba cái chuyện đau khổ nữa, miễn cả đám chúng ta còn sống khỏe re là ok rồi.”

Nói xong, Hoa Linh làm nũng cạ cạ mặt Bình Ế: “Ế, mau coi giùm tôi cánh tay này đi, rốt cuộc phải năm nào tháng nào mới mọc ra vậy, cậu cũng biết tôi thuận tay trái mà, cứ vầy hoài không tiện xíu nào, ngay cả đánh máy bay cũng ngượng tay…”

Bình Ế nghe thế thì suýt sặc nước miếng, cười nói với Hoa Linh:

“Đường đường Ngân Linh Ma Vương điện hạ của Ma giới chúng ta, biết bao nhiêu mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, thế mà còn phải đích thân tự tuốt à.”

Hoa Linh liếc mắt khinh bỉ, ngạo kiều đáp: “Xì, mỹ nữ nào thần thông quảng đại bằng Thiên Khôi Linh, thương thay cho thần khí của tôi.”

Hoa Linh nhìn cánh tay xương cốt của mình mà đắng lòng không thôi.

Đầu Bình Ế hiện đầy hắc tuyến: “Té ra Thiên Khôi Linh của cậu không chỉ là gương rình coi, mà còn có công hiệu làm ly tự sướng à…”

Hoa Linh cười quyến rũ, tỏ vẻ đáng khinh một cách khoa trương.

Bình Ế lặng lẽ thở dài, vừa cúi đầu xem xét cánh tay của Hoa Linh, vừa thầm cảm khái:

Nhân gian đúng là chốn khiến con người ta thay đổi mà, không đúng, là thay đổi ma…

Hồi lâu sau, sắc mặt Bình Ế trở nên nghiêm trọng, lắc đầu nói với Hoa Linh:

“Tốc độ sinh trưởng của tế bào trên cánh tay cậu tại Ma giới nhanh hơn nhân gian một chút, nhưng dù với tốc độ của Ma giới, muốn mọc ra đầy đủ cũng cần khoảng hai ngàn năm.”

“Ngao ~” Hoa Linh hét thảm một tiếng, hô to: “Chả lẽ tôi phải nghẹn ở đây tận hai ngàn năm á?”

Bình Ế gật đầu, nhìn Hoa Linh một cách thương hại, đoạn dời mắt xuống một tí, dòm đũng quần Hoa Linh, bảo:

“Cậu tốt nhất nên luyện tay phải đi, coi chừng nó cũng phải nghẹn hai ngàn năm đó…”

Hoa Linh ra chiều đau khổ, cất giọng uất ức: “Bộ không có cách tăng tốc hả?”

Bình Ế lắc đầu: “Tôi có thể làm cho cậu cái tay giả bọc ngoài cánh tay cũ, khiến nó trông không khác gì bình thường. Còn vấn đề khôi phục công năng, với trình độ hiện nay của tôi thì không có biện pháp nào tốt hơn nữa.”

Hoa Linh tang thương ra mặt.

Mãi sau Bình Ế mới nghiêng đầu, nghiêm túc chờ Hoa Linh trả lời: “Muốn mang áo mưa không?”

Hoa Linh: …

Bấy giờ, Phi Liêm vừa ra ngoài về cũng đúng lúc bước vào Phong Thần điện, vừa khéo nghe thấy lời Bình Ế luôn, thế là bất mãn nhìn Hoa Linh, bảo: “Ngân Linh, cậu hẹn chịch mà hẹn đến tận anh em nhà mình hả? Ế còn ngây thơ lắm, cậu đừng có mà làm hư người ta.”

Hoa Linh: …

Bình Ế “ngây thơ” nghe vậy liền quay sang cười với Phi Liêm, nói:

“Tôi chỉ giúp cậu ấy mang áo mưa thôi mà, cảm giác sẽ khá hơn chút, mắc công cậu ấy nghẹn đến khó chịu.”

Hoa Linh: …

Ế kia, nhà ngươi tuyệt đối là cố ý đúng không đúng không đúng không?

Phi Liêm liếc Hoa Linh một cái, nhẹ nhàng kéo Bình Ế để hắn cách xa Hoa Linh một chút.

Hoa Linh bụm tim, cảm giác sâu sắc rằng bản thân bị ghét bỏ.

Phi Liêm: “Nếu Ế tỉnh rồi, tôi cũng không ép cậu ở lại Ma cung nữa, gần đây nhiều việc lắm, cậu cũng nên gánh vác ít công tác quản lý Ma giới đi.”

Nói đoạn, Phi Liêm móc ra một trục cuốn trong túi, giũ xuống dài hơn một mét, phía trên liệt kê chi chít từng điều cần làm. Phi Liêm đưa trục cuốn cho Hoa Linh, nói:

“Cậu tự chọn một việc để làm đi.”

Hoa Linh tủi thân nhận lấy trục cuốn, bất mãn lầu bầu: “Đây mà là thái độ đối xử với bệnh nhân hả…”

Hắn xem lướt các công việc trên trục cuốn vài lần, tức khắc cảm thấy đầu đau dữ dội hơn, bệnh tình nặng thêm.

Đặc phái viên ba tỉnh phía Bắc điều tra sự kiện tham ô.

Khởi thảo đề cương cải cách chế độ tiền thuế.

Điều tra nghiên cứu hiệu quả vận hành thử nghiệm của cơ chế chữa bệnh.

Triệu hồi hết thảy động vật thành tinh (ma) sau kiến quốc từ nhân gian.

Lên kế hoạch phổ biến quần lót đuôi heo.



Đối mặt với trục cuốn, Hoa Linh cứ như biến thành dân mù chữ, chữ nào cũng biết nhưng ghép lại thì chả hiểu gì sất, nhất là điều thứ tư, cả điều thứ năm, toàn mấy điều khỉ gió gì vậy…

Hoa Linh lặng thinh giây lát, đoạn ngẩng đầu cười gượng: “Có nhiệm vụ nào… dễ hiểu hơn tí không…”

Bình Ế nhịn cười, nói với Phi Liêm: “Liêm, đừng bắt chẹt cậu ta nữa.”

Phi Liêm thò tay lấy lại trục cuốn, bảo: “Biết ngay cậu ta chả được cái nước gì mà.”

Hoa Linh nhìn Phi Liêm như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, mãi sau Phi Liêm mới có chút bất đắc dĩ, cất giọng ôn hòa hơn:

“Mỗi ngày Thần Đồ đều đi Long cung, tới chập tối thì về, nhưng hôm kia cậu ta cũng đi mà mãi đến giờ vẫn chưa chịu về, đã hai ngày hai đêm rồi, một đống việc trong tiệm bánh đang chờ cậu ta quyết định kia kìa, hay cậu đi một chuyến đến Long cung gọi cậu ta về đi.”

Nghe vậy, Hoa Linh lập tức nhướng mày mừng rỡ: “Vụ này thì tôi đủ khả năng nè, tiện thể đi thăm Tiểu Cửu luôn, tính ra cũng khá lâu không gặp cậu ấy rồi.”

Hoa Linh nhảy tung tăng ra ngoài, đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, quay lại nói với Bình Ế:

“Ế, hay cậu cứ làm giùm tôi một bộ đi, tôi sợ Tiểu Cửu thấy cánh tay của tôi lại buồn.”

Bình Ế thoáng ngẩn ra, sau đó cười hiểu rõ, gật đầu.

Ngân Linh xưa nay tùy tính ngang ngạnh, không ngờ lại có ngày chủ động nghĩ đến cảm thụ của người khác, coi bộ nền tảng quần chúng của Ma tôn phu nhân này thực sự không tồi đâu. Sự tò mò và chờ mong dành cho Tiểu Cửu trong lòng Bình Ế lại tăng thêm vài phần.

Tiếp nối sự quay về của Úc Lũy và Hậu Khanh, trong Ma cung lại sắp có thêm nhân khẩu, mới nghĩ đã thấy hơi hơi kích động rồi.

Bình Ế mỉm cười, ngẩng đầu dòm Phi Liêm, hai người nhìn nhau cười.

Bình Ế: “Xem ra nên thu xếp đám cưới và phòng tân hôn cho Thần Đồ rồi.”

Phi Liêm: “Gần đây tam giới hợp tác chống tham nhũng, toàn bộ giản lược đi.”

Bình Ế: “Lý do được đấy, bằng không kêu hai người tổ chức tại nhân gian được rồi, nghe nói Thần Đồ ở nhân gian có tiền lắm.”

Phi Liêm: “Ý kiến hay, vậy có thể khỏi cần dùng đến tài chính của Ma giới rồi, lại tiết kiệm được một khoản.”

Bình Ế: “Ừ, kết hôn vốn là chuyện của mình, phải xài tiền của mình mới đủ thành ý, đúng không?”



Phi Liêm: “Ừm, mình có nên chuẩn bị bao đỏ cho họ không nhỉ?”

Bình Ế: “Thần Đồ bảo mai mốt hai người định thường trú tại nhân gian, tiền Ma giới cũng chẳng xài được, thôi khỏi đi.”

Phi Liêm: “Có lý, đến lúc ấy cả đám tụi mình cứ đi dự tiệc là xong.”

Bình Ế: “Chờ Thần Đồ về phải nhắc nhở cậu ta một chút, ngày tốt nhất định phải chọn trong thời gian diễn ra hội nghị thượng đỉnh tam giới, vậy mới có xe đưa rước miễn phí, lại bớt được một khoản phí đi lại.”



Hai người vừa bàn vừa đi vào nội điện.

Hoa Linh đứng ngu người tại cửa, trợn tròn mắt, dường như có chút không tin nổi vào tai mình, đã xảy ra chuyện gì trong mấy năm mình rong chơi ở nhân gian vậy? Không phải kinh tế Ma giới sớm đã vươn lên đứng đầu tam giới ư? Vì quái gì đường đường hai đại Ma vương lại cứ như bị Grandet nhập xác, lấy việc công làm việc tư, vịn lý do lý trấu để miễn tiền mừng cũng được đi, sao cả phí đi lại cũng muốn tính toán…

Ma giới quả là một chốn khiến con người ta thay đổi mà, không đúng, là thay đổi ma…