Bàn Về Một Trăm Cách Làm Rớt Tiết Tháo

Chương 3






[Quy tắc của long] Điều thứ ba mươi mốt: "Mỗi một con long cao quý nhất định sẽ đi mời một vị nhân loại cao quý tới nhà mình làm khách, ví dụ như công chúa chính là một ứng cử viên sáng giá.

Con bạch long này tên là Mary Gebi.

Đây là một cái tên thường được người ta nhắc tới, hơn nữa đa số là dùng để chửi người.

Bởi vậy hắn thấy rất khó chịu, hắn quyết định dùng hành động để nói cho mọi người biết, cho dù cái tên của hắn có thô tục như thế thì hắn vẫn là một con long cao quý.

Vì thế hắn quyết định đi mời một công chúa về làm khách nhà hắn.

"Ngươi là một vị công chúa đúng không?" Mary Gebi cố làm vẻ hoà nhã hỏi.

Nhưng rõ ràng vẫn khiến công chúa và kỵ sĩ giật mình.

"Ác long cũng có thể nói sao?" Giselle kinh ngạc hỏi.

"Có lẽ vậy." Milleres rút bội kiếm của hắn ra, bảo vệ công chúa ở phía sau mình: "Công chúa đừng sợ."

"Ta đâu có sợ." Công chúa che ngực mình, mặt ửng đỏ nói: "Ta rất kích động nha! Kỵ sĩ chiến đấu một trận đẫm máu với ác long, cuối cùng giết được ác long, bảo vệ công chúa, xưng bá thiên hạ và vân vân các thứ không phải rất tốt à! Quất luôn đê, chàng trai trẻ!"
"........"
Mary Gebi cảm thấy liệu mình có bắt nhầm người hay không, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống công chúa mà giống tên ngốc vậy.

Không, không phải là giống mà chính xác là một tên ngốc.

Nhưng trước khi bị hiểu lầm, hắn nhất định phải sửa lại một lỗi sai của họ mới được: "Ta không phải ác long."
"Hả?"
"Ta là một bạch long cao quý, ác long đều là màu đen! Ta chỉ muốn mời các ngươi tới nhà ta làm khách thôi."
"Chỉ làm khách thôi hả?" Giselle cực kỳ thất vọng nói.

"Nếu không thì người còn mong chờ điều gì hả?" Milleres lạnh lùng dán giấy niêm phong ngoài miệng Giselle, xoay người nói với ác long: "Cảm ơn ngài đã mời.

Nhưng chúng ta còn có việc gấp, hiện giờ có thể không đi được không?"
Mary Gebi cảm giác tôn nghiêm của một con long cao quý bị đả kích, hắn hỏi thẳng: "Sao? Ngươi muốn từ chối? Lời mời từ long tộc cao quý mà ngươi lại muốn từ chối sao?"
Giữa việc trọc giận một con long và miễn cưỡng đến nhà long trong một lúc, Milleres quyết định chọn vế sau.

Vì thế hắn nghiêm túc làm lễ kỵ sĩ về phía Mary Gebi: "Nếu ngài đã mời thì chúng ta nhất định không từ chối, xin cho phép ta được đến cùng với công chúa."
Dường như tâm tình của Mary Gebi tốt hơn một chút, tần suất vỗ cách cũng tăng nhanh hơn một chút: "Được rồi, bởi vì ta là một con long cao quý, cho nên mới có lòng từ bi để cho phép tên nhân loại đê tiện như ngươi tới nhà ta thăm quan một chút.

Nhớ là không được tuỳ ý đụng vào đồ của ta."
Khoé miệng Milleres giật giật, ngồi xuống tại chỗ.

Mà công chúa điện hạ của hắn lại là cái loại người cho dù có bị che miệng cũng không khiến người ta bớt lo.

Giờ phút này nàng đã hiếu kỳ bò lên đầu của Mary Gebi, với tay tới cái râu trên đầu hắn, dùng sức kéo một cái......!
"Cái đ* má!" Mary Gebi lập tức phát điên, xoay người 360° trên không trung, mắng to: "Công chúa của nhân loại các ngươi đều không lễ độ, không giáo dưỡng như vậy sao?! Tuỳ tiện nhổ bậy râu của người khác?!"
Milleres và Giselle bị quăng khỏi lưng long, hắn thống khổ mà một tay nắm chặt móng vuốt của Mary Gebi, một tay nắm chặt công chúa nói: "Thật xin lỗi thưa ngài! Công chúa của ta là một ngoại lệ! Chỉ số thông minh của nàng rất kém và không có cách nào để cải thiện cả!"
Mary Gebi hung hăng phì ra một hơi: "Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện tới nhà ta làm khách, cứ làm kho báu của ta mà ngốc ở trong này cả đời đi!"
Dứt lời, hắn lao xuống đất, đáp xuống một cái.....!sơn động ma quái, ném bọn họ vào rồi bay đi mất.

Cứ như vậy liền đi rồi!
Giselle rõ ràng rất bất mãn.


"Này, Milleres, không phải là ác long sẽ nhốt công chúa ở trên toà tháp cao, chỉ có thể gặp mặt hoàng tử của nàng mà không thể ở cùng với nhau sao?"
"Rõ ràng là người đọc truyện cổ tích nhiều quá rồi."
"Chuyện cổ tích lấy cảm hứng từ đời thực đó!"
"Người nghĩ một đám người không phải công chúa cũng chẳng phải là long thì có thể viết chân thực tới cỡ nào?"
"Ta không bao giờ tin vào tình yếu nữa......"
"Người có thể không tin vào tình yêu." Milleres đặt tay lên vai Giselle, mỉm cười nói: "Người có thể không tin bất kỳ tình cảm gì, người chỉ cần tin tưởng một mình ta là được rồi."
Mạch não của Giselle rõ ràng là không đủ dùng, không hề có một truyện cổ tích nào nói công chúa phải làm gì khi được một kỵ sĩ thổ lộ cả.

"Ngươi....." Giselle đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần: "Đang thổ lộ với ta sao?"
Hai tai Milleres đỏ lên một chút, gật gật đầu: Công chúa của ta, người sẽ đồng ý đúng không?"
"Nhưng mà..." Giselle buồn rầu nói: "Công chúa chỉ có thể ở bên hoàng tử thôi mà."
Milleres nắm chặt lấy tay công chúa: "Vì sao công chúa lại chỉ có thể ở bên hoàng tử chứ?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy mà."
"Không phải tất cả mọi người, ít nhất là có ta không nói vậy." Milleres đặt tay công chúa lên ngực mình, ôn nhu nói: "Giselle, chúng ta đánh cược được không, nếu hoàng tử tới cứu người nhưng người không hề rung động, người cảm thấy luyến tiếc ta, vậy người liền ở bên ta được không?"
Giselle ngây ngô hỏi một câu: "Rung động là cái gì?"
Milleres thở dài: "Đến lúc đó người sẽ biết."
Giselle nhíu mày nói: "Nhưng mà...!nếu ngươi thua cược thì sao?"
Milleres rất bình tĩnh nhìn nàng: "Nếu ta thua cược." Hắn đứng thẳng, tay đặt lên huy chương kỵ sĩ trước ngực: "Xin cho phép ta phản bội danh dự của kỵ sĩ, biến mất khỏi người."
Giselle nhào tới nắm lấy tay hắn: "Ngươi nói cái gì vậy!" Nàng cảm thấy có chút không thoải mái: "Thân là một kỵ sĩ, sao có thể nói đi là đi được?!"
Milleres cười cười, xoa xoa đầu nàng: "Ta là một tên ích kỷ, ta không xứng làm một kỵ sĩ."
Kỵ thật, cho dù có thắng thì hắn cũng không thể tiếp tục làm kỵ sĩ, hắn yên lặng nhìn lên không trung, bởi vì kỵ sĩ không thể yêu công chúa.

Còn Mary Gebi trên không trung cực kỳ tức giận, hắn sao lại để mất công chúa rồi? Vất vả lắm mới lừa được một vị công chúa, hay là hắn lại tới toà thành khác nhỉ? Nghĩ vậy, hắn không chút do dự bay về hướng toà thành khác.

Hai người trong động không biết là lại có một người sắp gặp nạn.

Lúc này Milleres đang chuẩn bị đi thăm dò xung quanh: "Giselle, ta đi ra ngoài nhìn thử."
"Có thể ra ngoài sao?" Giselle nghi ngờ nói.

"Hắn không bịt cửa động lại......" Milleres đi tới phía trước, đột nhiên bị đụng ngã xuống đất, hắn xấu hổ xoa xoa mũi: "Đau quá....!" Hoá ra mũi cao cũng không phải chuyện tốt gì.

"Làm sao vậy?" Giselle đi tới bên này.

"Không có việc gì." Milleres che mũi, quay lại: "Con long kia thế mà lại thiết lập một lá chắn! Thật đáng ghét."
"Là kết giới sao?!" Giselle hưng phấn nói.


Milleres cảnh giác nhìn chằm chằm nàng: "Ừm......!Sao thế?"
Giselle lập tức vui sướng chạy tới cửa động, hô to: "Xem ta đây! Vừng ơi mở ra!"
Milleres thở dài: "Công chúa, người quả nhiên xem rất nhiều loại truyện cổ tích."
"Cháy rồi! Cháy rồi! Mở cửa đi!"
"........"
"Trẫm đến rồi đây, trẫm cho phép ngươi mở cửa và hôn nhẹ lên ngón chân của trẫm." Còn cố ý hạ giọng xuống nữa.

Lại một nữa, Milleres nghi ngờ ánh mắt của mình, sao mình có thể phải lòng một người ngực không có mà chỉ số thông minh cũng không thế này, không phải người ta hay nói ngực to thì não teo sao? Sao nàng có thể vừa không có ngực vừa chẳng có não thế nhỉ?
Ồ, xem ra sẽ không có hoàng tử nào coi trọng nàng.

Mình cũng chẳng cần phải lo lắng nữa.

Milleres vừa đi vừa nghĩ, lại đột nhiên bất động, hắn run giọng hét lên: "Giselle......!Chỗ này.....!Chỗ này có....."
"Hả?" Giselle không tiến hành nghi thức mở cửa của nàng nữa, tò mò chạy tới, thấy trước mắt hết thảy đều là ánh vàng lấp lánh, cũng ngây ngẩn cả người.

"Trời ơi.....!Milleres.....!Nhiều châu báu như vậy.....!hắn lấy ở đâu ra thế?"
Milleres tỉnh táo lại trước một bước: "Ta đoán đây là động giấu kho báu của hắn, long tộc đều thích thu thập những thứ phát sáng lấp lánh.

Nhưng mà, người có phát hiện hay không?"
"Gì?"
Nơi này chỉ có vàng, không có thức ăn."
Hết chương 3.

Tác giả có suy nghĩ của mình: Ỳ ỳ ỳ, lượt xem thật ít ỏi QAQ.

Cầu an ủi o(>﹏.