Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 94: Lưỡi dao tru tâm




Edit: Ry

Bạch Tử Hạo cầm dao găm, nội tâm giãy giụa.

Hắn rời khỏi sơn trang Kim Phượng, sống cùng những người bình thường suốt mười năm, hồi tưởng lại những việc mình từng làm, nhục nhã hổ thẹn vô cùng. Hắn hoàn toàn không hiểu được vì sao năm đó mình như trúng cổ, mất đi năng lực phân biệt như vậy, thế mà lại tin những lời ngụy biện hoang đường ấy, dưới sự yêu cầu của Kim Phỉ Nhận, hết lòng hết dạ hầu hạ gã, tuân theo quy củ của quy củ của sơn trang Kim Phượng, thỏa mãn tất cả thú vui kinh tởm của gã. Hắn còn học được cách buông thả cho dục vọng, chủ động đòi lấy hoan lạc, còn làm ra rất nhiều việc thấp hèn khác để mua vui cho gã, tự cho là bản thân đang nỗ lực vì tình cảm của hai người.

Bạch Tử Hạo sắp khóc vì độ ngu của chính mình trong quá khứ rồi.

Hắn không muốn gặp lại Kim Phỉ Nhận, càng không muốn tiếp tục sống cuộc đời tràn ngập nhục nhã như vậy. Thế nhưng, Kim Phỉ Nhận thà chết cũng không giải trừ ấn lăng hoa, để hắn được tự do.

Đối với bên ngoài, Kim Phỉ Nhận diễn vô cùng tốt, phần lớn người ở Tu Tiên Giới đều không thấy được những nhục nhã tra tấn mà hắn âm thầm chịu đựng, chỉ thấy một tu sĩ Nguyên Anh tuấn tú lắm tiền sủng ái hắn đủ kiểu. Kim Phỉ Nhận sẽ mặc sức tiêu xài linh thạch, hắn muốn gì sẽ mua nấy, còn giết chết toàn bộ những kẻ đã hãm hại, ức hiếp hắn, thậm chí vì hắn mà đỡ đòn tấn công của Viêm Lang, trong tiệc rượu kết đạo lữ, hết pháp thuyền này đến pháp thuyền khác chở đầy lễ vật tới, vô số kỳ trân dị bảo, khiến người trong thiên hạ mù hết mắt, luôn miệng nói hắn thật may mắn...

Ai cũng không biết hắn vì "may mắn" này mà trả giá nhiều đến mức nào.

Nếu Kim Phỉ Nhận chết thì cũng thôi đi, thế nhưng gã còn sống, bị giam trong nhà tù, vận mệnh bi thảm.

Bạch Tử Hạo có thể tưởng tượng được thanh danh sau khi mình vứt bỏ đạo lữ, vong ân phụ nghĩa, tâm địa sắt đá... Mà hắn cũng biết dù tính cách Kim Phỉ Nhận vặn vẹo, phương thức biểu đạt tình cảm cũng không thể khiến người ta dễ dàng chịu đựng, nhưng gã thật lòng yêu hắn, năm đó hắn bị thương sắp chết, Kim Phỉ Nhận như người điên không ngủ không nghỉ ở bên hắn...

Hắn không đủ tàn nhẫn để xuống tay giết người.

Bạch Tử Hạo ngẩn người, hắn phát hiện mình lại vô thức nghĩ về lựa chọn thứ ba. Hắn đang mơ hồ ngóng trông Kim Phỉ Nhận chết đi, chỉ là sợ hãi lời đàm tiếu, sợ bị mắng bạc tình bạc nghĩa, sợ phải làm hung thủ giết người...

Hắn liều mạng dùng đạo đức trói buộc tư tưởng của mình, muốn chọn lựa chọn thứ hai, thế nhưng từng lí do bí ẩn mà đáng sợ tuôn ra nơi cõi lòng, tựa như ma quỷ cám dỗ hắn:

"Mình không phải là người xấu, chỉ là bị ép phải ra tay, cũng không tính là thật lòng muốn giết người..."

"Gã chẳng sống được bao lâu nữa, mình đang giúp gã được giải thoát khỏi bể khổ..."

"Gã chết, mình có thể mai danh ẩn tích, bắt đầu lại một cuộc sống mới đầy hạnh phúc..."

"Mình vẫn còn rất nhiều tranh muốn vẽ, rất nhiều thứ chưa vẽ xong..."

"..."

Bàn tay càng lúc càng nắm chặt lấy con dao.

Bạch Tử Hạo ngập ngừng ngẩng đầu, nhìn về phía Thần Quân, cầu xin giúp đỡ: "Ta chưa từng giết người, ta, ta không biết..."

Thần Quân để Huyết Vương Đằng lấy ra sổ sách đã chuẩn bị sẵn, đặt vào trong tay hắn, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi sẽ hiểu."

Bạch Tử Hạo không rõ, tiếp nhận sổ sách, phát hiện đây là đồ của Tạ Khuyết.

Năm đó, sau khi hắn biết Tạ Khuyết dẫn tới sơn tặc giết chết mẫu thân mình, phẫn nộ vô cùng, vẫn luôn muốn báo thù.

Kim Phỉ Nhận thấy hắn mất ăn mất ngủ, rầu rĩ không vui, bèn an ủi mất mấy ngày, còn phái người đi lấy đầu Tạ Khuyết để dỗ cho hắn vui, mặc dù sau đó phát hiện Tạ Khuyết đã bị Dược Vương Tiên Tôn giết, nhưng hắn vẫn rất cảm động phần tâm ý này...

Kim Phỉ Nhận luôn luôn nói, đây là minh chứng việc gã yêu hắn.

Mỗi lần hắn nghe thấy lời này, sẽ vứt bỏ giới hạn cuối cùng của bản thân, ngoan ngoãn phục tùng.

Thế nhưng, vì sao sổ sách của Tạ Khuyết lại nằm trên tay Thần Quân?

Bạch Tử Hạo nhìn sang Huyết Vương Đằng đang đong đưa bên cạnh, lại quan sát đôi mắt phượng của Thần Quân, bộ não bỗng nổ bùm một tiếng.

Thần Quân đột ngột xuất hiện, tất cả mọi người đều suy đoán lai lịch của y, tuy nói Việt Vô Hoan va Thần Quân đều có Huyết Vương Đằng, nhưng sức mạnh chênh lệch vô cùng, thân phận lại càng là một trời một vực, không ai sẽ liên hệ hai người bọn họ với nhưng, mọi người đều nhao nhao suy đoán là một Thần Quân thượng cổ nào đó xuất quan...

Dược Vương Tiên Tôn giết Tạ Khuyết, có được sổ sách, giờ sổ sách lại rơi vào tay Thần Quân, Bạch Tử Hạo không thể không liên tưởng tới quan hệ giữa hai người...

Việt Vô Hoan hận sơn trang Kim Phượng đến khắc cốt ghi tâm, mà nhóm môn phái đầu tiên bị Thần Quân tiêu diệt, không phân chính tà, nhưng hoặc ít hoặc nhiều đều có kẻ từng đến sơn trang Kim Phượng làm khách, hưởng thụ chiêu đãi thịnh tình, rất có thể đã từng tham gia vào việc hành hạ Việt Vô Hoan...

Bạch Tử Hạo chợt nhớ tới Thần Quân đặc xá cho Mã tu sĩ... Mã tu sĩ chẳng phải người tốt, nhưng lão từng làm một việc khiến mọi người chê cười, lúc say rượu, lão từng chửi bới những kẻ đùa bỡn với Việt Vô Hoan, nói bọn chúng thật quá đáng, là lũ súc sinh không biết xấu hổ, vì thế khiến cho khách mất hứng, chịu một trận roi da.

Từng người, từng sự kiện, Việt Vô Hoan đều nhớ.

Ân báo ân, thù báo thù, Đỉnh Bất Diệt không hề có oan hồn.

Thật sự là quá tốt...

Bạch Tử Hạo vui vẻ vô cùng, hắn đã từng mơ rất nhiều giấc mộng tốt đẹp, trong mộng hắn là một chú chim màu trắng, thử mở cửa lồng giương cánh bay đi, dũng cảm xông vào trong mưa gió, vụng về đuổi theo cái bóng màu đỏ kiêu ngạo ấy.

Khi tin tức Việt Vô Hoan chết và bi kịch của y truyền tới, hắn khổ sở vô cùng, cảm giác thứ mình luôn hướng tới đã vỡ vụn, thậm chí còn rơi vào hoang mang, cảm thấy dù phản kháng cũng vô dụng, chi bằng chấp nhận số phận.

Thế nhưng, Việt Vô Hoan không chết, y đã trở lại.

Chú chim màu đỏ xinh đẹp ấy càng bay cao hơn, càng tự do hơn...

Một lần nữa Bạch Tử Hạo tìm về trụ cột trong lòng.

Hắn có thể kiên cường, không được tuyệt vọng!

Bạch Tử Hạo lau đi nước mắt yếu ớt, mở sổ sách, nghiêm túc đọc từng dòng.

Tạ Khuyết viết rất kĩ càng, bao gồm tên của từng đứa trẻ, đặc điểm hình dáng, giá tiền mua bán, còn có một phần là đơn đặt hàng đặc biệt, là nô lệ được các khách hàng lớn đặt riêng, phía trên ghi đủ loại yêu cầu hà khắc, từ bề ngoài, tính tình, cho tới linh căn, tu vi, vân vân...

Trong đó có một đơn đặt hàng đặc biệt đến từ sơn trang Kim Phượng, khách hàng chỉ rõ muốn một thiếu niên có đơn linh căn hệ Thủy, yêu cầu dung mạo phải xinh đẹp, thân thể sạch sẽ, không có tì vết, tính cách phải thiện lương hiền dịu, ngoan ngoãn yếu đuối. Tốt nhất là không cha không mẹ, không có ràng buộc, bởi vì khách hàng muốn tự mình thuần dưỡng ra một nô lệ hoàn mỹ cả người lẫn tim đều thuộc về mình.

Bạch Tử Hạo không thể tin được mở to hai mắt nhìn cái tên trên cột hàng hóa, rốt cuộc hắn cũng biết được thứ trước đó hắn luôn thắc mắc --- Vì sao Tạ Khuyết không trực tiếp bắt hắn mang đi bán, mà còn phải quanh co hại chết mẫu thân hắn, sau đó lấy thân phận người cứu vớt xuất hiện trước mặt hắn.

Cuốn sổ này đã cho hắn đáp án.

Bạch Tử Hạo nhìn thật lâu, điên cuồng cười, cười đến không thở nổi, cười tên nam nhân ngu xuẩn nhất trên cõi đời này, cười cho sự thiện lương và nhu nhược của hắn, cười cho những ngây thơ và dịu dàng, cười cho tình yêu và lòng trung thành của hắn... Những thứ này trước mặt ác ma có tác dụng gì? Toàn bộ đều là rác rưởi không đáng một xu!

Ý của Thần Quân, hắn đã hiểu.

Bạch Tử Hạo chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, sửa sang lại mái tóc, cất đi bóng đêm trong mắt, một lần nữa nở nụ cười dịu dàng nhất của mình. Hắn cảm kích hành lễ với Thần Quân, giấu dao găm vào trong tay áo, sau đó không chút do dự đi theo yêu tu dẫn đường, tiến về phía địa lao của Đỉnh Bất Diệt.

...

Trong địa lao tối tăm, lập lòe hai ngọn đèn chong đốt dầu linh tê.

Xiềng xích nặng nề đâm xuyên qua xương bả vai và xương đùi, gắt gao ghim Kim Phỉ Nhận lên tường, dung mạo vốn anh tuấn đã bị giày vò đến xấu xí tột cùng, dáng người cường tráng trở nên gầy như que củi, mái tóc hoa râm, toàn thân trên dưới đầy rẫy thương tích kinh khủng, rất nhiều nơi đã có dấu hiệu hư thối, nhưng hết lần này tới lần khác gã có tiên dược trân quý treo mệnh, có muốn chết cũng không xong.

Mặc dù tu sĩ có ý chí kiên cường hơn phàm nhân, nhưng tra tấn như vậy đã vượt qua giới hạn chịu đựng, Kim Phỉ Nhận đã chết lặng với đau đớn, mỗi ngày mê man, chờ cái chết đến với mình.

Đầu ngón tay dịu dàng lướt trên gương mặt gã, giúp gã vén lại mái tóc xổ tung, còn cẩn thận dùng khăn chấm chút nước chấm lên môi gã, khiến thần trí gã thoáng tỉnh lại.

Kim Phỉ Nhận cố gắng mở mắt ra, phát hiện người gã luôn mong nhớ đang đứng trước mặt, gã không khỏi mỉm cười: "Ta lại nằm mơ sao?"

"Không." Giọng Bạch Tử Hạo rất đỗi dịu dàng, mang theo nhè nhẹ thương xót, đút cho gã chút nước: "Em nhớ chàng lắm, nên đã xin Thần Quân ban ơn, vào đây thăm hỏi chàng..."

"Em cầu xin như thế nào? Thôi, đừng nói..." Kim Phỉ Nhận không muốn đào sâu vào vấn đề này, gã biết Bạch Tử Hạo yếu đuối thiện lương, không có tiền đồ, tu luyện lâu như vậy vẫn chỉ là Trúc Cơ, sau khi mất chỗ dựa, thứ có thể khiến cho đám yêu tu khốn kiếp kia hài lòng chỉ có thân thể.

Mặc dù gã có chút không thoải mái, nhưng chơi nhiều nô lệ như vậy rồi, cũng chẳng để ý đến chuyện đội nón xanh như vậy. Giờ gã không có gì, thậm chí còn chẳng được coi là nam nhân, Bạch Tử Hạo còn nghĩ trăm phương ngàn kế để được vào đây chăm sóc gã, hiển nhiên nhiều năm qua vẫn luôn để gã ở trong lòng, chút tình ý này khiến gã cảm động vô cùng.

Bạch Tử Hạo nhìn gã, muốn nói lại thôi.

Vẻ mặt Kim Phỉ Nhận rất dịu dàng, gã hỏi: "Em muốn hỏi ta chuyện gì sao?"

Bạch Tử Hạo cười nói: "Những năm qua, chàng có nhớ em không?"

Kim Phỉ Nhận nói: "Mỗi ngày đều nhớ."

Bạch Tử Hạo dè dặt hỏi: "Thật không? Em luôn cho rằng mình ở trong lòng chàng... Cũng không quan trọng đến vậy."

"Quan trọng chứ." Kim Phỉ Nhận tham lam nhìn cơ thể của hắn, nhìn mỹ mạo của hắn, muốn chạm vào, thế nhưng đang bị xiềng xích giữ lại, không thể nhúc nhích. Hiện giờ gã trở thành tù nhân, đã mất hết lòng dạ năm đó, gã biết mình không sống được bao lâu nữa, sợ không còn có cơ hội gặp mặt, bèn nói ra rất nhiều tình cảm đã chôn sâu trong lòng, muốn lưu lại dấu vết cuối cùng trong tim Bạch Tử Hạo: "Ban đầu, ta chỉ coi em là nô lệ xinh đẹp, thế nhưng, em thật sự quá tốt đẹp... Càng ở chung ta càng yêu em. Sau đó, em dùng thân thể yếu đuối này đỡ kiếm cho ta, gần như mất mạng, khi ấy ta đã biết, trong lòng ta, em quan trọng tới nhường nào. Vì thế, ta bất chấp mọi thứ để cưới em."

Bạch Tử Hạo sờ lên ấn lăng hoa trên xương quai xanh, tủi thân nói: "Chàng luôn ức hiếp em, em cho là chàng không thích..."

Kim Phỉ Nhận vội vàng giải thích: "Nếu không thương, sao ta lại chặn Viêm Lang cho em?"

"Nói cũng phải." Bạch Tử Hạo nghĩ, nở nụ cười: "Cuối cùng em cũng hiểu rồi, chàng là đồ bại hoại, biết rõ em rất tốt, rất được người khác yêu mến, nên mới cố tình ức hiếp em, nói xấu em, để em không dám rời khỏi chàng, ngoan ngoãn ở lại bên chàng, yêu chàng, thuộc về mình chàng, có đúng không?"

Kim Phỉ Nhận cảm thấy giọng điệu của hắn như đang làm nũng, cười nói: "Bị em phát hiện rồi."

Bạch Tử Hạo dịu dàng ôm lấy đầu gã, đặt lên cổ mình, che đi tầm mắt của gã, nghiêm túc xác nhận lại lần nữa: "Phỉ Nhận... Bây giờ, chàng vẫn yêu em sao?"

Kim Phỉ Nhận thật lòng thật dạ đáp: "Yêu, trên đời này người duy nhất ta yêu là em."

"Phỉ Nhận." Con mắt Bạch Tử Hạo dần tối xuống, thân thể vì kích động mà khẽ run rẩy: "Em thật sự, thật sự rất vui."

Con dao găm sắc bén cuối cùng cũng được phóng ra khỏi tay áo, hung hăng đâm vào bụng dưới của Kim Phỉ Nhận. Kim Phỉ Nhận mở to mắt, ngỡ ngàng không nói được câu gì, gã không thể tin được đạo lữ gã luôn hết lòng trả giá, thiếu niên mỹ lệ luốn nghe lời gã, gã muốn gì được đó, thứ ngốc nghếch thiện lương đến mức ngay cả con thỏ cũng không dám giết, lại sẽ tự tay giết chết gã.

Bạch Tử Hạo rút dao ra, căm ghét đẩy Kim Phỉ Nhận ra khỏi người mình, máu tươi phun trào, bắn tung tóe đầy người, nhưng cõi lòng hắn thật yên bình.

Giết người không hề khó.

Mặc dù hắn chưa từng giết người, cũng không biết giết như thế nào, điều đó không hề ngăn hắn dựa vào trực giác, từng đao từng đao đâm loạn, từng đao từng đao rạch tứ tung. Kim Phỉ Nhận biết nói gì sẽ khiến trái tim hắn tổn thương, hắn cũng biết nói gì có thể khiến đối phương thống khổ nhất:

"Ta chưa từng thích tên cặn bã như ngươi, ta đã gặp người ta thật lòng yêu."

"Ta rất yêu hắn, yêu hắn hơn ngươi gấp một vạn lần, ngày ngày đều muốn bám lấy hắn, muốn gả cho hắn."

"Ngươi đâu còn là nam nhân? Ngay cả thứ đồ chơi kia cũng không có, đồ rác rưởi, đồ dị hợm!"

"Hắn đẹp hơn ngươi, thú vị hơn ngươi, đáng yêu hơn ngươi, to hơn khỏe hơn ngươi!"

"Hắn dạy cho ta biết như thế nào mới là sung sướng thực thụ."

"Ngươi như thế mà còn dám muốn ta, dám yêu ta ư, thật quá nực cười."

"Ngay cả tư cách để chết ngươi cũng không có, ngoan ngoãn ở trong Hồn Đăng đi, ở đó mà xem ta sống cuộc đời hạnh phúc với người khác."

"Mỗi ngày ta đều điên long đảo phượng với hắn, ngươi muốn biết chúng ta chơi như thế nào không?"

"..."

Tra tấn trên thể xác cũng không khiến cho Kim Phỉ Nhận hoàn toàn khuất phục. Thế nhưng những lời Bạch Tử Hạo nói lại đánh tan tất cả phòng tuyến trong lòng gã, chú chim quý giá luôn nắm giữ trong lòng bàn tay đã bay mất, trái tim bị giẫm đạp trên mặt đất, đạo lữ sung sướng trong vòng tay của kẻ khác...

Gã là một tên nam nhân cực kì ngạo mạn, cho nên gã càng không thể chấp nhận sự sỉ nhục như vậy.

Hơi thở dần lụi tàn, pháp trận được bố trí ở một nơi gần đó tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, nhốt linh hồn đó lại.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi gã hoàn toàn nhắm mắt, gã thấy Bạch Tử Hạo cầm lấy ngọn đèn chong trên tường, dùng ngọn nến hung hăng đốt ấn lăng hoa trên xương quai xanh của mình, da thịt cháy đen, xóa đi dấu vết cuối cùng của gã, sau đó không quay đầu lại, rời khỏi địa lao.

Gã sẽ ở lại trong Hồn Đăng, vĩnh viễn nhấm nháp mùi vị bị sỉ nhục.

...

Bạch Tử Hạo máu me khắp người ra khỏi địa lao, nheo mắt, hắn cảm giác bầu trời thật trong xanh, ánh nắng rực rỡ có chút gai mắt.

Bóng dáng Thần Quân ở cách đó không xa, lẳng lặng quan sát hắn.

Bạch Tử Hạo lại quỳ xuống nói lời cảm tạ, hắn hỏi vấn đề đã chôn giấu nhiều năm trong lòng: "Ta phải làm thế nào mới có thể trở nên dũng cảm như ngài? Sao cho không còn e ngại bất cứ chuyện gì."

Thần Quân quay người rời đi: "Dùng đôi chân của mình, tự đứng lên."

Bạch Tử Hạo ngẩn người, đứng dậy, vội vàng đuổi theo.

Hắn không còn cần tình cảm được bố thí, cũng không còn ỷ lại vào sự cứu vớt của người khác, hắn sẽ dùng hết sức mình, dựa vào chính bản thân mà xé toang chiếc lồng giam trong lòng, rèn luyện cho đôi cánh trở nên mạnh mẽ, sau đó nhanh chóng đuổi theo phía sau bóng dáng màu đỏ ấy.

Chim chóc sẽ vĩnh viễn tự do.