Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 90: Dũng khí giãy giụa




Edit: Ry

Trên không trung xẹt qua hai vệt sáng rực rỡ, mang tới tiếng vang kinh thiên động địa.

Thủy Ba Nguyệt sụp đổ, băng tuyết hòa với đá vụn ầm ầm đổ xuống, lũ ma vật còn sót lại hoàn toàn bị tiêu diệt trong tiếng vang rực rỡ. Bụi bặm tan đi, Khổng Mộ Hoa thu hồi hai thanh búa to lớn sặc sỡ năm màu, sau đó chỉnh lại váy lụa, dời gót sen, yếu mềm đi vào trong hang, thẹn thùng xen lẫn lo sợ nói với Bạch Tử Hạo: "Tử Hạo ca ca, tìm huynh khó quá."

Bạch Tử Hạo có muốn trốn cũng không kịp nữa, sắc mặt rất khó nhìn.

Năm đó, hắn không hiểu chuyện yêu tu, khờ dại coi tên chết tiệt này là nữ nhân, tuy ăn nói hơi õng ẹo, hành vi cũng hơi quá điệu đà, nhưng rất đáng yêu, tính cách cũng có vẻ không tệ. Khổng Mộ Hoa không để ý tới quá khứ của hắn, nhiệt tình theo đuổi, khiến hắn rung động, cho là mình vẫn có cảm giác với nữ nhân hơn. Cho đến ngày hôm đó say rượu, hắn ngượng ngùng thổ lộ tâm ý, sau đó bị Khổng Mộ Hoa dụ dỗ lên giường, lúc phát hiện ra bất thường đã không kịp nữa rồi, bị hung hăng giày vò cả đêm...

Sau đó, hắn chỉ muốn xuất ra vạn dặm hàn băng, giết chết con chim Khổng Tước không biết xấu hổ này.

Hắn rút kinh nghiệm xương máu, không muốn có quan hệ đó với nam nhân nữa, quyết định cách Khổng Mộ Hoa xa một chút.

Kết quả, trên Đỉnh Bất Diệt, tất cả mọi người chứng kiến màn kịch chia tay long trời lở đất, ngoài Thần Quân ra, những người khác đều đang hóng hớt.

"Tử Hạo ca ca, là do ta không tốt." Khổng Mộ Hoa nước mắt như mưa, kéo hắn nói lời xin lỗi: "Thân thể trong sạch của ta đều cho huynh hết rồi, vì ta thật lòng muốn sống cả đời với huynh, huynh đánh ta mắng ta cũng được, nhưng đừng vứt bỏ ta. Lúc trên giường huynh đã nói muốn cưới ta... Không được đổi ý."

Con chim Khổng Tước này không nói dối, đó đúng là lần đầu tiên của gã ta, đúng là thân thể trong sạch...

Cho nên, ngay cả công tác chuẩn bị và việc này cần làm như thế nào gã cũng không biết, chỉ dựa vào trực giác và cậy mạnh làm bừa.

Bạch Tử Hạo bị nước mắt của Khổng Mộ Hoa làm hoảng hốt, theo thói quen muốn đưa khăn tay nói lời an ủi. Thế nhưng hắn đang nằm trên giường, chỉ cần hơi nhúc nhích đã gặp lại cơn đau lâu lắm rồi không thấy, khiến đầu óc hắn tỉnh táo lại... Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi sơn trang Kim Phượng, thoát khỏi vận mệnh nằm dưới thân nam nhân, sao có thể lại tự mình chạy về?

Hắn lạnh lùng tàn nhẫn từ chối yêu cầu vô lý của Khổng Mộ Hoa, kiên quyết muốn chia tay.

Khổng Mộ Hoa cực kỳ kiên trì, mỗi ngày đều chạy theo Bạch Tử Hạo, nũng nịu tỏ vẻ đáng thương, hết khóc lại làm loạn, tất cả nữ chính si tình trong thoại bản cộng lại cũng không bằng gã, thủ đoạn chồng chất, đuổi hơn ngàn năm, khiến Bạch Tử Hạo không chịu nổi, nhiều lần để gã đạt được mục đích...

Mỗi lần làm xong Bạch Tử Hạo đều vô cùng hối hận, hung hăng đánh cái tên chết tiệt không biết xấu hổ này cho hả giận. Khổng Mộ Hoa là yêu tu, bề ngoài yếu đuối vậy thôi chứ thật ra khả năng phòng ngự cực mạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới nhân loại pháp tu khoa chân múa tay. Nhưng vì để dỗ người mình thích, gã luôn ra vẻ thảm thương, không ngừng van xin, còn đóng giả làm bệnh nhân trọng thương phải nằm trên giường, tranh thủ sự không đành lòng của Bạch Tử Hạo, chiếm tiện nghi của hắn.

Việc này không biết sao lại bị người khác nhìn thấy, còn lên cả báo nhỏ của Tu Tiên Giới.

Kết quả, Bạch tiên tôn vì đánh đập "nữ" bằng hữu "yếu đuối mong manh" mà trở thành nam tu khốn nạn vô tình ác độc nhất, Khổng Mộ Hoa lại thành "nữ nhân ngu xuẩn" vì thứ nam nhân khốn nạn mà vứt bỏ tôn nghiêm, không có nguyên tắc, trái tim chân thành bị tùy ý chà đạp. Sau đó còn xuất hiện rất nhiều thoại bản dùng hai người làm hình mẫu, mỗi câu truyện đều là tra nam tiện nữ, ngược luyến tình thâm.

Khổng Mộ Hoa mua hết thoại bản về, đọc say sưa ngon lành, còn đề cử cho tất cả đồng liêu.

Bạch Tử Hạo hoài nghi mấy thoại bản đó có liên quan tới sở thích ghê tởm của gã, nhưng mà, không có chứng cứ...

...

Khổng Mộ Hoa đã quen với sắc mặt của Bạch Tử Hạo, giả vờ như không thấy dính lên người hắn, ôm tay cười nói: "Ngươi biết không? Đỉnh Bất Diệt sắp có Thần Hậu, Thần Quân đang tại lựa chọn lễ vật thích hợp nhất cho Thần Hậu." Gã lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tử Hạo, ra vẻ cảm thán: "Người Thần Quân coi trọng chắc chắn là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ nhỉ?"

Gã cố ý kéo dài hai chữ "mỹ nữ".

Bạch Tử Hạo sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra bộ dáng của Dược Vương Tiên Tôn, cảm giác hình như Khổng Mộ Hoa hiểu lầm cái gì rồi, bèn mở miệng giải thích: "Người Thần Quân thích không phải mỹ nữ, là nam, ta nhớ tướng mạo không tính là quá đẹp, nhưng..."

"Ngươi đừng ghen ghét." Khổng Mộ Hoa ngắt lời hắn, cực kỳ có kinh nghiệm an ủi: "Ngươi mau hết hi vọng với Thần Quân đi, dù sao thì y cũng sắp cưới Thần Hậu rồi. Nhìn ta nè, dù ta không đẹp bằng Thần Quân, nhưng ta một lòng si mê ngươi, có Mặt Trời chứng giám..."

Năm đó, Thần Quân đưa Bạch Tử Hạo ra khỏi sơn trang Kim Phượng, tự tay dạy bảo một thời gian, dùng không ít thủ đoạn tàn khốc, Bạch Tử Hạo vẫn kiên trì được, sau khi hắn tu thành Kim Đan, bắt đầu chủ động vì Thần Quân diệt trừ chút phiền toái nhỏ. Hiện giờ, Phong Tuyết Lâu hắn kinh doanh trực thuộc Đỉnh Bất Diệt, chuyên nhận tiền làm nhiệm vụ, nhưng thật ra là sát thủ dưới trướng Thần Quân, chuyên đi thanh trừ lũ người trốn trong cống rãnh, hay những con chuột đội lốt người.

Khổng Mộ Hoa vẫn cảm thấy Thần Quân có chút khác biệt với Bạch Tử Hạo, kiên nhẫn hơn nhiều. Cùng một sai lầm, người khác phạm phải sẽ bị trừng phạt nặng nề, hình phạt của Bạch Tử Hạo lại nhẹ hơn rất nhiều. Bạch Tử Hạo cũng có tình cảm quấn quýt với Thần Quân, mặc dù hắn luôn nói chỉ là ân tình, không có ý gì khác. Thế nhưng mỗi lần hắn nói đến Thần Quân đều sẽ cười, trong mắt toát ra mấy phần hào quang hâm mộ...

Gã có chút ghen ghét, nhưng cũng không ghen nổi, vì gã chẳng có gì sánh được với Thần Quân...

Khổng Mộ Hoa xoắn xuýt: "Ngươi không thấy khổ sở à?"

Bạch Tử Hạo không hiểu: "Tại sao ta phải khổ sở?"

Khổng Mộ Hoa lại cường điệu: "Thần Quân thích người khác rồi."

Bạch Tử Hạo cười nói: "Y vẫn luôn thích một người."

Hắn lặng lẽ sờ lên cổ tay phải, bài học năm xưa vẫn rõ nét trong tim, không ai có thể tiếp tục mơ mộng viển vông.

...

Ba ngàn năm trước, Thần Quân của Đỉnh Bất Diệt mang theo vô số yêu tu, giáng lâm sơn trang Kim Phượng, đại năng Phân Thần ào ào ngã xuống, sơn trang xa hoa lãng phí vô độ hóa thành bể máu dưới Địa Ngục.

Lúc ấy hắn là đạo lữ của Kim Phỉ Nhận, Kim Phỉ Nhận muốn dẫn hắn chạy trốn, bọn họ đã thử rất nhiều pháp khí và trận truyền tống.

Nhưng kết giới rực lửa chẳng những phong tỏa toàn bộ sơn trang, mà còn lan ra khắp phạm vi trăm dặm, dưới nền đất có những dây leo quái lạ to lớn, không trung phủ kín những cánh bướm đỏ chết chóc, thần niệm bao trùm lên mọi ngóc ngách. Dường như Thần Quân rõ từng chân tơ kẽ tóc thủ đoạn của Kim Phỉ Nhận, y tính được đủ loại phương pháp rút lui, không chừa cho bất cứ sơ hở nào.

Kim Phỉ Nhận bị ép nghênh chiến, để Bạch Tử Hạo trốn đi một mình.

Thế nhưng Bạch Tử Hạo không biết trốn đi đâu, trong mắt hắn, khắp nơi đều là màu đỏ nhức mắt, những đoạn chân tay đứt lìa và mùi tanh hôi sặc vào trong họng khiến hắn buồn nôn. Hắn chưa từng thấy nhiều người chết như vậy, chưa từng thấy khung cảnh kinh khủng nhường này, yêu tu của Đỉnh Bất Diệt đang giét người, tu sĩ của sơn trang Kim Phượng cũng đang giết người, thậm chí có tu sĩ tạm trú ở đây vào thời khắc tuyệt vọng còn chuyển oán hận lên người Kim Phỉ Nhận, cho là gã rước lấy tai họa, muốn giết gã và Bạch Tử Hạo cho hả giận.

Súc sinh trong sơn trang này đều mất lí trí, thả cho bản năng ác liệt nhất trong lòng chạy ra, khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

Bạch Tử Hạo phát hiện ra những suy nghĩ kinh khủng đó, sợ đến mức nước mắt cũng chảy xuống.

Đầu óc hắn trống rỗng, không nghĩ được gì, cuối cùng dựa vào trực giác chạy tới tòa viện mình từng ở hồi mới vào sơn trang. Nơi này có một địa lao nho nhỏ, chuyên để trừng phạt những nô lệ mới không biết nghe lời, lúc mới tới Bạch Tử Hạo cũng từng phản kháng, bị trừng phạt giam vào đó một lần, khắc sâu kí ức với địa lao.

Địa lao này không có âm thanh, không có ánh sáng...

Rất ít người bên ngoài sơn trang Kim Phượng biết được.

Bạch Tử Hạo dùng máu làm bẩn mặt, sau đó lặng lẽ trốn vào tòa viện, phát hiện nô lệ nơi này nhân lúc loạn lạc đã chạy quá nửa, chỉ còn lại vài người không biết phải làm sao đang ngồi dưới đất khóc lóc. Hắn bèn dẫn tất cả vào địa lao, cũng thả xuống nô lệ bị trói trong địa lao, nói cho bọn họ biết tình hình bên ngoài, sau đó bố trí kết giới che giấu khí tức, mọi người run rẩy cùng trốn trong đó, hi vọng có thể đợi đến khi giết chóc lắng lại, tìm được cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng, vận rủi vẫn không buông tha cho bọn họ.

Vài tu sĩ tìm được địa lao này, giơ lên thanh đao.

Bọn họ lôi Bạch Tử Hạo ra ngoài, nói trước khi chết muốn nếm thử kẻ được Kim Phỉ Nhận thương yêu, xem đơn linh căn hệ Thủy có mùi vị gì.

Tuy là Bạch Tử Hạo không bị tước đoạt tu vi, nhưng những năm qua phần lớn thời gian hắn chỉ biết cắm hoa, thưởng trà, giám định thư họa và các loại chuyện phong nhã khác. Kim Phỉ Nhận cũng dạy dỗ hắn, nói thân thể hắn quá yếu đuối, tu luyện tiếp cũng không có tiến triển, chỉ có thể dùng đan dược đắp tu vi lên. Hắn tin tất cả những gì Kim Phỉ Nhận nói, nhanh chóng chấp nhận mình là một thứ rác rưởi, chỉ có thể hầu hạ nam nhân thật vui vẻ thì cuộc sống mới thoải mái hơn một chút...

Bây giờ, hắn đối mặt với hung ác, ngay cả sức để phản kháng cũng không có.

Trong sơn trang Kim Phượng, hắn đã từng thấy rất nhiều nô lệ bị đối xử như thế...

Hắn không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt lại, giả vờ như không thấy, giả vờ như những chuyện này chỉ cần nhịn một chút sẽ qua, quen rồi sẽ lại thấy sung sướng.

Tất cả những việc hắn gặp phải lúc này, đều là báo ứng...

Bạch Tử Hạo ép mình phải nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, mặc cho áo bào bị xé tung, đợi sự việc đáng sợ kế tiếp.

Chỉ cần nhịn một chút là sẽ qua, những chuyện này cũng như hầu hạ, dần dần sẽ thích, dù có bị đánh, bị đối xử bằng bạo lực, hắn cũng sẽ quen thôi, chỉ cần nhịn một chút là sẽ qua...

Thế nhưng...

"Ta không muốn!" Bạch Tử Hạo mở mắt ra, dùng hết tất cả dũng khí, giống như con thỏ trên bờ vực của cái chết, điên cuồng muốn cắn trả bàn tay đang tàn phá người mình.

Chuyện như vậy, làm sao có thể nhịn nổi?!

Phản kháng nho nhỏ của hắn cũng không có tác dụng, bị ăn một cái tát nặng nề, đầu lưỡi cũng cắn rách, thấm ra tia máu. Hắn choáng váng, dũng khí khó khăn lắm mới góp nhặt được cũng biến mất. Sau đso có tên súc sinh túm lấy tóc hắn, lôi đi đè xuống bàn, chửi bới rất nhiều từ ghê tởm, nói muốn giết chết hắn ở đây, để đường xuống suối vàng hắn phải tiếp tục hầu hạ nam nhân.

Bạch Tử Hạo yên lặng chảy nước mắt, hắn đã cố gắng, nhưng vô dụng...

Không muốn vùng vẫy nữa, cứ như vậy mà chết đi.

Vào lúc hắn từ bỏ hi vọng, chuẩn bị mặc cho kẻ khách giày vò, có vài cánh bướm đỏ xinh đẹp bay tới, chiếu sáng cả địa lao tối tắm, giống như cảnh sắc ấm áp nhất Địa Ngục. Ngay sau đó, hắn ngơ ngác nhìn những cánh bướm đó đậu trên đầu trên người lũ súc sinh kia, thân thể chúng chậm rãi hư thối, đau khổ kêu rên... Bạch Tử Hạo chậm rãi bò dậy khỏi bàn, kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mắt.

Thần Quân chậm rãi bước vào từ cửa chính.

Áo choàng lông vũ thuần sắc trắng nhiễm vài giọt máu, trên đôi găng làm từ da yêu thú cũng dính chút vết bẩn, dưới tầng tầng lớp lớp mạng che mặt, đôi mắt phượng không cảm xúc lạnh lùng nhìn hắn.

Bạch Tử Hạo nhận ra áo bào của mình đã bị xé toạc ra, để lộ những dấu vết mỗi ngày bị giày vò ở trên giường, trông vô cùng chật vật. Hắn cúi đầu, sợ hãi tránh đi cặp mắt có chút quen thuộc kia, cả người run rẩy. Sơn trang Kim Phượng bị tàn sát, hắn là đạo lữ của trang chủ, không có cơ hội sống sót... Hắn chỉ mong có thể được chết êm ái một chút, không phải chịu quá nhiều tra tấn, càng không muốn tiếp nhận những chuyện đáng sợ.

Cái gì hắn cũng không dám nhìn...

Thần Quân quay đầu rời đi, để yêu tu sau lưng đưa hắn và các nô lệ tới sảnh chính, đợi xử lý.

Trên đường, có tên yêu tu ném cho hắn một cái áo choàng lộng lẫy thêu chỉ vàng, để hắn không đến mức bẽ mặt rõ rệt như vậy.

Bạch Tử Hạo không dám ngẩng đầu, hắn sợ làm bẩn y phục của người khác, cẩn thận từng li từng tí lau hết vết máu rồi mới mặc áo choàng, sửa sang lại cổ áo. Thế nhưng, nước mắt lại không tự chủ rớt xuống, rơi trên những hoa văn, loang trên màu áo, hắn ngượng ngùng xin lỗi: "Thật xin lỗi, có lẽ ta không đền được cho ngươi..."

Sau lưng không còn ai, chỉ có tiếng cánh chim xé gió, trong tiếng gió loáng thoáng có người nói: "Đồ ngốc."