Vinh Diệp trốn ở trong phòng hết một ngày một đêm, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, không khóc nổi nữa. Hắn mờ mịt nằm trên giường, trong đầu trống rỗng, hắn cảm tưởng như cuộc sống đã kết thúc, tương lai chỉ là một vùng tăm tối.
Đây là kết cục của kẻ ngu xuẩn...
Minh Hồng và Hà Khánh Vân đều đến gõ cửa, nhưng hắn quá nhục nhã, không dám gặp bạn tốt của mình, nên không trả lời. Hai người kia bất đắc dĩ, đành để lại bánh ngọt hắn thích ăn ở cửa, sau đó cùng canh giữ ở ngoài, sợ hắn làm chuyện gì đó ngu ngốc. Vinh Diệp lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, qua khe hở nhìn thấy bóng dáng cả hai, trong lòng càng thêm khó chịu, thứ mệnh thối như hắn, căn bản không xứng đáng có được những người bạn tốt như vậy.
Hắn là lông gà chen vào bầy chim sẻ giả vờ làm Phượng Hoàng, không dám để cho người khác biết quá khứ của mình.
Hắn nói mẫu thân là khuê các thùy mị đức hạnh, phụ thân là người có học thức đọc được đủ thứ thi thư, tất cả đều yêu hắn, hắn là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và sự cưng chiều của mọi người.
Những lời dối trá này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, hắn nói đến mức chính hắn cũng phải tin.
Nhưng giả dối vẫn mãi là giả dối, đó chỉ ảo tưởng mỗi ngày về cuộc sống tốt đẹp của hắn khi còn ở trong lầu xanh bẩn thỉu.
Hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa...
Vinh Diệp mở cửa, đi tới trước mặt hai người bạn tốt, cúi gằm mặt, nức nở kể hết mọi chuyện, lai lịch thật sự của hắn, thân phận chân chính của mẫu thân hắn, sự ghen ghét của hắn với Minh Hồng, việc hắn đùa bỡn với Hà Khánh Vân, còn có chuyện ngu xuẩn hắn đã làm với tôn chủ và sự trừng phạt... Cuối cùng, hắn khóc nói: "Ta gieo gió gặt bão, các ngươi không cần thương hại ta, mẫu thân nói đúng, người như ta, trời sinh đã là mệnh thối nát."
Thiếu niên đã từng thích nói thích cười, bây giờ đứng trong bóng tối, sợ hãi đến mức cả người run rẩy.
"Huynh đệ, ngươi ít ra còn có mẹ." Minh Hồng hung hăng vỗ lên vai hắn, trách móc: "Từ nhỏ ta đã là tên ăn mày, mẫu thân là cái gì ta cũng chưa từng thấy. Ta tranh đồ ăn với chó hoang, ăn đói mặc rách, nhặt được cái màn thầu thiu thối bỏ đi cũng đã vui sướng hơn nửa ngày. Nếu ngươi ăn no mặc ấm có mẫu thân còn gọi là mệnh thối, vậy ta là gì? Ngươi đang xem thường số mệnh của ta ư?"
"Đúng." Hà Khánh Vân chất phác cười nói: "A Diệp chỉ là hay nói lời trêu ghẹo, nhưng thật ra rất dịu dàng, ai không vui ngươi sẽ luôn là người đầu tiên phát hiện, giúp hắn giải buồn tiêu sầu. Chúng ta thích A Diệp, không phải bởi vì thân phận của ngươi, mà bởi vì có ngươi ở bên cạnh, bầu không khí sẽ trở nên rất vui vẻ náo nhiệt..."
Minh Hồng vô cùng đau đớn: "Thiên Công Các lần này chiếm lời lớn từ chúng ta rồi."
Hà Khánh Vân đưa khăn cho hắn, khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa, mắt của A Diệp đẹp lắm, cười lên lại càng thêm xinh đẹp."
Vinh Diệp nhận khăn, chẳng biết tại sao, lại càng khóc thảm thương hơn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ.
Minh Hồng nhạy bén đoán được người tới, quay đầu lại, kêu một tiếng: "Thanh Loan tỷ tỷ."
Trên tay Thanh Loan cầm một cái hộp gỗ nhỏ, mỉm cười nhẹ nhàng đi đến, nói với Vinh Diệp: "Đệ không phải là người mệnh thối."
Vinh Diệp sững sờ.
"Nữ nhân luôn thích khẩu thị tâm phi, đệ không nên nghe mẫu thân đệ nói gì, mà nhìn xem bà ấy đã làm gì." Thanh Loan vuốt tóc Vinh Diệp, điềm đạm nói: "Đệ hãy suy nghĩ cho thật kỹ, vì sao từ nhỏ bà ấy đã mắng đệ là thứ mệnh thối, nhưng tại sao lại thà để mẫu tử vĩnh viễn chia lìa cũng phải đưa đệ đến Tu Tiên Giới? Bà ấy có nói đệ phải trở thành tu sĩ Trúc Cơ, trở nên xuất sắc không? Có nói đệ phải trở về tìm bà ấy, làm rạng rỡ tổ tông không?"
Vinh Diệp lí nhí nói: "Đệ không có cha, không có tổ tông..."
Thanh Loan nói: "Vì sao bà ấy lại thà để bản thân chết trong cô độc, cũng không muốn đệ quay trở lại? Trở lại cái nơi bẩn thỉu ấy?"
Vinh Diệp lẩm bẩm: "Vì, vì số mệnh của đệ không tốt, bà ấy không muốn sinh đệ ra..."
Chấp niệm trong đầu hắn dần phai nhạt, có chút chuyện hắn chưa từng cẩn thận suy xét nay bỗng trở nên rõ ràng. Hắn nhớ đến những khi mình đổ bệnh, lúc mê man, mẫu thân đã ngồi bên đầu giường, vừa chăm sóc hắn vừa khóc, nàng nói nàng hối hận vì đã sinh ra đứa bé này, nàng không nỡ...
Không nỡ cái gì?
Ảo cảnh của Việt Vô Hoan khiến hắn hiểu được hầu hạ nam nhân là chuyện kinh khủng đến mức nào.
Mẫu thân biết rõ những điều đó, thế nhưng nàng không có sức mạnh để giúp đứa con của mình thoát khỏi vận mệnh đáng sợ như vậy, nàng phải trơ mắt nhìn con trai mình lớn lên từng ngày, từng ngày tới gần Địa Ngục, không có đường nào để trốn, thống khổ mà tuyệt vọng, nhưng không thể không chấp nhận số phận.
Dù Tạ Khuyết có vấn đề, thì cũng là một cơ hội mới.
Người đã ở trong Địa Ngục, thì sợ gì rơi vào một Địa Ngục khác? Số mệnh dù có tệ hại thì còn tệ hại hơn được bao nhiêu?
Nàng giống như kẻ đánh bạc điên cuồng nhất, dốc hết tất cả, chỉ để giành lấy cơ hội sống sót xa vời.
Mẫu thân đã thắng...
Thanh Loan đưa hộp gỗ trong tay cho Vinh Diệp: "Vận mệnh của các đệ đã thay đổi rồi."
Sau khi đến Tu Tiên Giới, Minh Hồng không còn là tên ăn mày, Hà Khánh Vân không còn là tên nông dân, Vinh Diệp cũng không còn là tiểu quan.
Thoát khỏi Yến Sơn Môn, bọn họ cũng đã thoát khỏi vận mệnh làm nô lệ, có thể sống vì chính mình.
Vinh Diệp mở hộp gỗ, trong hộp là hai cái bình thuốc nhỏ ấm áp trơn bóng. Trong đó là Dẫn Khí Đan có chứa thuộc tính Thổ và Thủy, đây là đan dược được đặc biệt điều chế dựa trên tình trạng cơ thể hắn, có thể loại bỏ những tạp chất trong kinh mạch, giúp hắn đạt được Trúc Cơ.
Thanh Loan cười nói: "Lễ tiễn biệt tôn chủ tặng cho đệ, để đệ học tập cho thật tốt, cố gắng tu luyện."
Vinh Diệp không kìm được nước mắt, rốt cuộc hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì đây?
Hà Khánh Vân và Minh Hồng vội vàng an ủi, nói một đống lời hay, thế nhưng nghĩ đến việc sắp tới phải chia tay bằng hữu, cũng không khỏi cảm thấy khổ sở.
"Đừng thương tâm, hãy cố gắng tu luyện." Thanh Loan cười nói: "Liêu trưởng lão trú đóng ở Nhạc Thành, Dược Vương Cốc thường xuyên phái người tới Nhạc Thành chọn mua vật tư. Hàng ngày các đệ cũng có thể viết thư qua lại, đợi đến khi lên Trúc Cơ, tỷ sẽ phái các đệ đến Nhạc Thành làm việc, lúc ấy muốn gặp mặt cũng không phải việc khó."
Minh Hồng vui vẻ: "A Diệp, khoảng hai năm nữa thôi là ta có thể lên Trúc Cơ rồi! Đợi ta nhé!"
Vinh Diệp nín khóc mỉm cười: "Ngươi đang khoe khoang tư chất mình cao à?"
Hà Khánh Vân có tư chất kém nhất, sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, liên tục thề thốt sẽ cố gắng tu luyện.
Ba người cười đùa ầm ĩ, sự bi thương vì phải li biệt đã biến mất.
Thế gian đâu có bữa tiệc nào lại không tàn.
...
Vinh Diệp xách theo hành lý, đi tới công xưởng của Thiên Công Các, nghe thấy bên trong truyền đến những tiếng la hét huyên náo, tiếng rèn đúc gõ binh binh keng keng. Hắn cực kỳ sợ hãi, nhút nhát trốn ở ngoài cửa, cố gắng xây dựng tâm lý rất lâu, mới dũng cảm bước vào, đối mặt với vận mệnh mới.
Bên trong là một võ đài rộng rãi.
Hai cơ quan hình người to lớn đang đấu với nhau, một đám nam nam nữ nữ vây quanh, hò hét lớn tiếng khen hay. Có con khỉ làm từ lá sắt ở bên cạnh đang lộn nhào, con rối thỏ bằng sứ đang hoạt bát nhảy nhót, có hai thiếu nữ đang sửa chữa một cái mâm tròn, sau đó mâm tròn bay lên những tiên nữ, nhẹ nhàng nhảy múa.
Trong đám người có một nữ tu cao lớn đầy khí khái, nàng mặc một cái pháp bào xám xịt, có chút lôi thôi, trên pháp bào còn dính không ít vết dầu và mảnh gỗ vụn. Trong tay nàng cầm một con diều hâu bằng gỗ tinh xảo, trong tiếng hoan hô của mọi người, nàng thả diều hâu bay lên trời xanh.
Diều hâu vỗ cánh lên không trung bao la, rạch phá trời xanh, càng bay càng cao.
Trên đời lại có cơ quan thú vị như vậy ư? Đây là thợ thủ công ở Tu Tiên Giới? Hắn thật sự có thể làm ra những vật như vậy sao?
Đôi mắt Vinh Diệp hoàn toàn không thể rời khỏi chú diều âu oai phong đang bay trên trời ấy, trái tim hắn đập thật nhanh thật mãnh liệt...
Nữ tu nhìn thấy hắn, hào sảng phất tay với hắn, cười hỏi: "Quỷ con! Thích không?!"
Thích, cực kỳ thích...
Vinh Diệp kích động đến mức nói không nên lời, hắn chạy về phía nữ tu kia, chạy về phía tương lai của mình.
Mẫu thân, con đã có được vận mệnh tốt nhất.
...
Tống Thanh Thời mở mấy cái lò luyện đan cùng lúc, làm rất nhiều đan dược thích hợp cho tu sĩ cấp thấp. Có vài thứ là để đưa cho học đồ, có một ít là để lại cho mình và Vô Hoan dùng. Cậu còn định dành chút thời gian làm thêm vài dược vật thường dùng, ví dụ như Tĩnh Khí Đan, Ninh Thần Hoàn, Trừ Uế Đan vân vân, tránh cho sau này mình bận tu luyện, không rảnh chế thuốc.
Lo trước khỏi hoạ là một thói quen tốt.
Tống Thanh Thời mỹ mãn luyện xong mấy chục lò, cảm thấy hơi mệt, bèn đi kiểm tra một vòng quanh kho dược liệu để thư giãn. Đây là sở thích nhỏ để giải tỏa căng thẳng mà cậu không muốn để người khác biết, giống như con rồng trông coi kho báu của chính mình, mỗi lần luyện xong một lượng lớn dược vật là cậu sẽ lén lút đi đếm lại, xác nhận đống dược liệu vẫn được giữ gìn thỏa đáng, mỗi lần thấy còn rất nhiều hàng tồn để dùng thì trong lòng sẽ có một cảm giác thỏa mãn và an toàn vô cùng.
"Thiên Minh Tử còn bảy mươi hai cân, Diễm Dương Hoa còn ba trăm hai mươi tư cân, Yến Giao còn ba thùng, Nguyệt Minh Thạch chỉ còn hai mươi hai cân... Gần đây dùng hơi nhiều, bảo Vô Hoan đặt thêm vậy." Tống Thanh Thời cẩn thận kiểm tra số lượng còn lại của từng loại dược vật, có vài thứ hơi thiếu so với dự kiến, nhưng cũng không thiếu nhiều.
Cậu mở ngăn kéo bỏ Thiên Tâm Trúc ra, bỗng sững sờ.
Số lượng Thiên Tâm Trúc thiếu rất nhiều...
Tống Thanh Thời có chút khó hiểu, Thiên Tâm Trúc hỗ trợ loại bỏ tâm ma, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, nhưng tác dụng phụ là sẽ khiến người dùng thanh tâm quả dục. Hồi đó cậu không hiểu mấy thứ đạo đức luân lý, tùy tiện bắt một trên nam nhân khốn kiếp chuyên đùa bỡn nữ nhân về làm thí nghiệm, sau khi cho gã sử dụng một số lượng lớn loại dược vật này, tra nam bỗng hóa Liễu Hạ Huệ, thay đổi hoàn toàn, cuối cùng còn được đại sư Phật môn cảm hóa, xuất gia làm hòa thượng, làm việc thiện tích đức.
Phong tục của Tu Tiên Giới khá là cởi mở, người bị hại thường sẽ không vì loại sự tình này mà đòi chết đòi sống, nữ tu gặp phải kẻ bội bạc hay bị chiếm tiện nghi xưa nay chưa từng khóc lóc ăn vạ, hầu hết là rút kiếm tới cửa, sảng khoái giải quyết.
Nhưng mà tên khốn kiếp này giỏi nói lời ngon ngọt, dụ dỗ người ta đến choáng váng đầu óc, cuối cùng không biết làm sao lại được tha.
Tống Thanh Thời chìm đắm trong chuyện xưa, tự kiểm điểm lại một chút, cậu tự xưng mình là một người đàn ông tốt, siêu cấp chung thủy, chưa từng thay lòng đổi dạ. Thế nhưng mấy tên khốn kiếp kia có thể dỗ cho mấy mỹ nhân vui vẻ, cậu còn không bằng bọn chúng, ngay cả người mình thích cũng không dỗ được, không theo đuổi được...
Thanh niên con ngoan trò giỏi có hơi tủi thân.
Nhưng cậu nhanh chóng phấn chấn trở lại, ném đống cảm xúc rác rưởi ra khỏi đầu, bắt đầu suy nghĩ xem Thiên Tâm Trúc đã đi đâu.
Dược vật dùng Thiên Tâm Trúc để luyện chế không nhiều, tác dụng ngưng thần tĩnh khí của nó có thể thay thế bằng rất nhiều dược liệu khác, công hiệu loại bỏ tâm ma rất tốt, nhưng tác dụng phụ còn đáng sợ hơn, cực ít tu sĩ dám dùng. Thỉnh thoảng cũng có người lấy chúng ra để dạy dỗ những tên phong lưu trăng hoa, nhưng bình thường đúng là không ai dùng nó làm thuốc.
Tống Thanh Thời cũng không thu thập nhiều Thiên Tâm Trúc lắm, chủ yếu là để làm nghiên cứu, muốn xem có thể loại bỏ tác dụng phụ, khai thác ra tác dụng mới không, nhưng mà tạm thời vẫn chưa thành công.
Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo thiếu hơn một nửa.
Học đồ luyện dược sẽ không dùng đến Thiên Tâm Trúc, vậy chỉ còn...
Tống Thanh Thời chợt nhớ tới mùi thuốc thoang thoảng trên người Việt Vô Hoan.
Mấy trăm năm nay cậu đã không dùng tới Thiên Tâm Trúc, bây giờ nghĩ lại, mùi đó, hình như rất giống? Hình như là Thiên Tâm Trúc thêm Vân Mẫu Thạch và Ô Ô Hoa? Những dược liệu này kết hợp lại sẽ biến thành dược vật giúp ức chế dục vọng của nam nhân.
Việt Vô Hoan cũng không phải là tra nam, lén lút ăn loại thuốc này để làm gì?
Mặc dù hình như y đã khống chế lượng thuốc, nhưng dùng lâu dài sẽ tạo thành tổn thương với cơ thế, khó mà dự đoán được hậu quả.
Tống Thanh Thời có chút không hiểu...
Cậu muốn chạy tới hỏi Việt Vô Hoan, nhưng nghĩ lại, chuyện Việt Vô Hoan đã muốn giấu, chắc chắn y sẽ không nói ra, mà cậu thì không nói lại y, mỗi lần đều bị đánh lạc hướng, cuối cùng cứ thế mù mờ bỏ qua việc truy xét.
Tống Thanh Thời suy nghĩ, quyết định tiền trảm hậu tấu, lấy đi tất cả Thiên Tâm Trúc còn lại.
Thiên Tâm Trúc chỉ có ở hải ngoại, bởi vì ít người thu thập nên cũng rất hiếm trên thị trường, khi hết sẽ không thể dễ dàng kiếm về bổ sung lại.
Cậu muốn xem rốt cuộc Việt Vô Hoan đang làm cái gì.