Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 100: Lựa chọn ưu tiên




Edit: Ry

Tống Thanh Thời cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, cậu không thể xác định thiếu niên trong địa lao tự xưng là Vô Hoan này có quan hệ gì với Phượng Quân, nhưng dù thế nào cũng đều phải cứu người ra. Còn Khúc Ngọc Dung nhiệm vụ yêu cầu... Cậu suy tư một chút mức độ khẩn cấp và ưu tiên giữa hai chuyện, quyết định cứu Vô Hoan ra trước, sau đó trở lại cứu Khúc Ngọc Dung sau.

Vô Hoan nghe thấy hô hấp của người ngoài cửa sổ trở nên đều đặn, không trả lời, cũng không có động tĩnh khác, y cũng thật lòng không ôm hi vọng gì. Dù sao thì y đã có đủ tiền án ở Thiên Hương Lâu, y đã lợi dụng những lời ngon ngọt, giả bộ đáng thương hoặc mê hoặc khách hàng để chạy trốn không chỉ một hai lần, dạy mãi không sửa, tú bà căm ghét y vô cùng. Ả vốn định chờ thân thể và khuôn mặt y trưởng thành hơn rồi bán với giá cao, giờ mặt y đã hỏng, tú bà cũng chẳng muốn nuôi nữa, thẳng thừng nói đợi lần trừng phạt này kết thúc, ả sẽ bán y cho vị khách có sở thích bạo hành, để tất cả những đứa trẻ mới tới biết được kết cục của việc không nghe lời.

Bây giờ là giữa trưa, vị trí của địa lao không phải là nơi khách hàng chọn mua hay nô bộc bình thường có thể tới.

Người ngoài cửa sổ kia chắc là khách hàng say rượu vừa tỉnh, nghe sự biến hóa trong tiếng hít thở, có thể thấy gã có hứng thú với cơ thể mình, có lẽ là thích đùa giỡn mỹ nhân chồng chất vết thương? Tóm lại, y không thể ngồi yên chờ chết, đợi vận rủi giáng xuống, dù hi vọng có mong manh y cũng muốn thử, rời khỏi địa lao rồi mới có thể làm những chuyện khác.

Vô Hoan dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ướt môi đỏ, uốn éo người, thử nói ra thêm nhiều lời mê hoặc khác:

"Bọn họ đều nói ta là mị cốt trời sinh, đẹp vô cùng, khách nhân, ngài có muốn nhìn eo ta không?"

"Ta thích đau đớn, càng đau sẽ càng sung sướng."

"Ngài dẫn ta về đi, ta sẽ để ngài chơi đến thỏa lòng..."

"..."

Tống Thanh Thời nghe những lời này, chỉ cảm thấy đau lòng. Từ hoàn cảnh của địa lao cậu có thể nhìn ra được Vô Hoan bị giam ở chỗ này đã rất lâu, thương thế nghiêm trọng, tình cảnh cực kì không ổn, cũng đoán được là đối phương đang nói dối để cầu cứu. Thế nhưng, cậu không nói được, không thể giao tiếp với đối phương, đành phải đứng lên, rời khỏi địa lao, nghĩ cách cứu người ra rồi trị liệu.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, bằng vào kí ức và mắt côn trùng, vẽ ra bản đồ của Thiên Hương Lâu, dựa theo kết cấu kiến trúc và phương hướng để xác định công dụng của chúng, sau đó chính xác tìm được bảo khố, tránh đi tất cả trận pháp và hộ vệ, khống chế vài con bươm bướm mang theo tàn lửa của Huyền Hỏa, cho chúng bay vào từ lỗ thông khí của bảo khố, rơi xuống giá gỗ và vải vóc.

Lửa Huyền Hỏa mạnh hơn lửa thông thường nhiều, chỉ cần chạm vào, bất cứ thứ gì cũng có thể đốt cháy.

Trong bảo khố tuôn ra khói đen cuồn cuộn, kích hoạt trận pháp cảnh báo, kinh động đến người trong Thiên Hương Lâu, tú bà tóc tai bù xù chạy ra, kêu trời trách đất, vừa la vừa mắng, thúc giục tất cả mọi người chạy đi chữa cháy cứu đồ đạc. Những thứ trong bảo khố là của cải ả gom góp cả đời, là sự tồn tại quý giá nhất trong Thiên Hương Lâu, ai thèm bận tâm đến thứ mặt hàng bị hủy dung lỗ vốn trong địa lao kia nữa?

Tống Thanh Thời thừa dịp không ai chú ý, chạy về địa lao.

Huyền Hỏa là loại lửa có nhiệt độ cực kì cao, U Hỏa lại chứa kịch độc ăn mòn, dù ngọn lửa có nhỏ, cũng có thể dùng như mỏ hàn. Cậu cẩn thận lấy ra đốt gãy song cửa sổ, bò vào trong, sau đó đốt đứt xích sắt trên chân Vô Hoan, cởi dây thừng trói tay y, kéo theo y bò ra từ cửa sổ.

Vô Hoan khó khăn bò ra khỏi địa lao, vừa đứng lên đã ngã sấp xuống, y thử vịn vách tường đứng dậy, mỗi một bước đi đôi chân đều run rẩy.

Tống Thanh Thời lập tức ngồi xổm người xuống, kéo vạt áo choàng của y lên, cẩn thận kiểm tra vấn đề trên bắp chân, xác nhận là do y bị nhốt quá lâu, thiếu vận động nghiêm trọng, chân từng bị gãy lại không được trị liệu thỏa đáng, nên mới khiến cho đi lại khó khăn. Loại tình huống này ở Tu Tiên Giới thuộc về kiểu ngoại thương thường thấy, chỉ cần nối xương lại, mát xa để hồi phục chức năng, thêm với linh dược là có thể hoàn toàn chữa khỏi.

Vô Hoan không nhìn thấy, chỉ cảm giác tên này vừa kéo y ra khỏi địa lao đã sờ tới sờ lui trên người y, thỉnh thoảng còn nặng tay bóp một cái, thật sự là con quỷ đói trong lũ háo sắc, vô sỉ đến tột cùng. Trong lòng y khinh thường tên này, nhưng còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, không dám để lộ sự khinh bỉ, chỉ có thể che giấu căm ghét, hoàn hảo thể hiện ra nét ngượng ngùng trên mặt, sau đó ngoan ngoãn kéo vạt áo, mềm mại làm ra dáng vẻ mặc người nhào nặn, đợi đối phương sờ đủ rồi lại khuyên nhủ: "Đa tạ ân cứu mạng của ngài, nhưng chúng ta ra ngoài rồi hẵng làm, có được không?"

Tống Thanh Thời gật đầu, cũng biết nghiên cứu bệnh tình ở nơi này không tốt lắm, đè xuống cơn ngứa tay, đỡ y đi vài bước, lại cảm giác y đi lại quá bất tiện, bèn tranh thủ lúc trong phòng không có ai, tùy tiện tìm một cái áo choàng màu xanh đen hơi cũ, bọc Vô Hoan lại, che khuất vết máu trên người và dung mạo y. Sau đó cậu cõng Vô Hoan, chạy tới lỗ hổng để sẵn trên kết giới, lặng lẽ nhảy ra khỏi tường rào.

Quanh năm cậu sống trong núi sâu hái thuốc, trông thì nhỏ gầy nhưng rất khỏe, cõng Vô Hoan cũng gầy yếu như mình mà vẫn đi lại rất tự nhiên. Cậu lại khống chế bươm bướm giám thị, đi tắt vào hẻm nhỏ không ai nhìn thấy, tránh ánh mắt người ngoài, thuận lợi rời xa khỏi Thiên Hương Lâu.

"Ân công không phải người địa phương?" Vô Hoan nằm trên lưng cậu, đi đường xóc nảy bị xương cộm đến khó chịu, rốt cuộc y cũng phát hiện Tống Thanh Thời chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, hình thể thấp bé gầy yếu, còn bị câm. Trên người cậu có hương thuốc rất sạch sẽ, thoang thoảng thật dễ chịu, mang theo sự dịu dàng không nói rõ được, không hề ghê tởm chút nào.

Y nhất thời rung động trong hương thuốc, lại chợt nhớ tới hành vi bẩn thỉu sờ loạn bắp đùi của người này, trái tim lại trở nên tàn nhẫn, ra vẻ cái gì cũng không biết, ngọt ngào hỏi: "Ngài muốn dẫn ta đi đâu?"

Tống Thanh Thời kéo tay y đặt trên cổ họng mình, y a hai tiếng, ra hiệu rằng mình không thể nói chuyện.

Vô Hoan thuận tay sờ lên, xác nhận chỗ hiểm trên cổ cậu, sau đó thu về.

Giờ vẫn chưa phải là lúc, cũng không có công cụ thích hợp.

Hai năm trước, y đã từng dùng phương pháp như vậy để lừa một tên nô bộc háo sắc dẫn y chạy trốn, sau đó nhân lúc gã nô bộc kia muốn làm chuyện dơ bẩn với y, dùng tảng đá đập chết người rồi ném xác vào sông. Tiếc là... Lúc ấy thiếu kinh nghiệm, lại thêm mắt không nhìn được, không thể phán đoán phương hướng chính xác để chạy trốn, chưa chạy được bao xa đã bị bắt trở về.

Lần này, y không thể lại phạm phải cùng một sai lầm nữa.

Tống Thanh Thời cõng y leo lên núi.

Trong khe đá bị xói mòn có căn nhà tranh đơn sơ, chất đống đủ loại thảo dược, còn có một cái lò luyện đan nho nhỏ, là chỗ ở của cậu. Mặc dù trông rách nát, nhưng đồ đạc đều rất sạch sẽ, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn với tên sinh viên y mắc bệnh sạch sẽ.

Tống Thanh Thời vừa chửi Mặc Uyên Kiếm Tôn thật keo kiệt, lại an bài thân phận như vậy cho cậu làm nhiệm vụ, vừa đặt Vô Hoan lên trên chiếc giường được xếp từ cổ tranh đã hong khô, sau đó kiểm tra một chút thương thế của y. Cậu kéo tay y, thử viết chữ vào lòng bàn tay, muốn nói cho y biết phương án trị liệu, hi vọng y sẽ phối hợp.

Chữ cổ có hơi khó, cậu vắt óc, hết phồn thể lại giản thể, viết nửa ngày.

"Ân công, ngài đang nói chuyện với ta soa?" Vô Hoan cảm giác cậu vẽ gì đó trên tay y nửa ngày, do dự rồi nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta không biết chữ."

Tống Thanh Thời ngạc nhiên ngẩng đầu, cảm giác sét đánh nổ đầu.

Vô Hoan thuận thế rút tay về, kiên nhẫn giải thích: "Ta là người phàm, bị mù bẩm sinh, từ nhỏ đã bị bán vào Thiên Hương Lâu, chỉ học được chút bản lĩnh thổi kéo đàn hát và hầu hạ người khác, chưa ai dạy ta chữ hết. Dù sao thì... Dạy chữ cho người mù cũng có tác dụng gì đâu? Ta cũng không đọc được sách."

Một người không nhìn được, một người không nói được.

Giao lưu giữa hai người hoàn toàn lâm vào bế tắc.

Nhưng thương thế trên người và bệnh tình của Vô Hoan đều cần phải xử lý.

Tống Thanh Thời đành phải trực tiếp động thủ. Cậu vươn tay, kiểm tra vết thương trên mặt Vô Hoan, sau đó vạch mắt y ra soi dưới ánh mặt trời, xác nhận vấn đề trong đó. Cậu phát hiện mắt Vô Hoan cũng không bị hư hại hoàn toàn, chỉ là trúng độc Ưu Đàm Hoa, trên mắt bị phủ một lớp sương mù rất dày, có thể phân biệt được sáng tối, khi đến gần cũng sẽ nhìn được một cái bóng mơ hồ.

Độc Ưu Đàm Hoa không dễ giải lắm, cần luyện chế Huyền Thiên Quá Minh Đan.

Huyền Thiên Quá Minh Đan là một đan dược cực phẩm là rất khó luyện chế, tài liệu chính cần có Linh Tử Thảo, Bồ Đề Thạch và nội đan của rùa già vạn năm, khi luyện chế cũng phải dùng lò luyện tốt nhất mới chịu nổi sức lửa...

Tống Thanh Thời nhìn cái nhà tranh đơn sơ và chút bạc vụn trong tay, càng thêm đau buồn.

Cậu tạm thời quẳng vấn đề không thể giải quyết sang một bên, sau đó ra hiệu cho Vô Hoan cởi quần áo, nằm xuống giường, để cậu có thể trị liệu vết thương roi quất đằng sau. Những vết thương này đều không được xử lý đàng hoàng, chỉ đơn giản bôi lên chút Kim Sang Dược, mặc dù tạm thời sẽ không sao, nhưng cứ mặc kệ sẽ rất dễ phát sốt, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải xử lý nhanh một chút.

Tống Thanh Thời giật giật y phục của Vô Hoan, muốn y cởi ra.

"Có thể để đêm nay rồi làm không? Ta vẫn chưa chuẩn bị xong." Vô Hoan cực kỳ sợ hãi, gắt gao nắm lấy vạt áo, y không ngờ đối phương lại háo sắc đến vậy, ngay cả chút thời gian chuẩn bị cũng không cho y. Y còn chưa tìm được công cụ để giết người, chỉ có thể cầu xin: "Thương tích trên người ta vẫn chưa lành, sẽ không chịu nổi, khiến ân công mất vui..."

Tống Thanh Thời càng không ngừng dùng tay ra dấu và động tác để biểu thị: Chính vì vết thương trên lưng ngươi chưa lành nên mới cần phải cởi quần áo nằm sấp xuống cho ta chữa trị.

Ở Thiên Hương Lâu, Vô Hoan từng được nuôi dạy như hoa khôi đầu bảng, mặc dù tú bà vì muốn bán được giá cao nên giữ lại sự trong trắng cho y, nhưng y cũng đã phải học rất nhiều chuyện trăng hoa, thứ gì cần hiểu đều hiểu. Y thấy Tống Thanh Thời chẳng những lôi kéo quần áo mình, mà còn giơ tay sờ vào vết thương trên lưng, còn ra hiệu cho y nằm xuống giường, thả lỏng cơ thể, làm ra dáng vẻ mặc người đùa bỡn...

Tên này mùi hương trên người thật sạch sẽ dễ chịu, mà sao hành vi còn đồi bại hơn cả tên nô bộc y giết năm đó, thật quá lừa gạt người khác!

Vô Hoan vừa vội vừa tức, liên tiếp lui về phía sau, sống chết không chịu thoát y, miệng còn không ngừng van nài: "Vết thương trên người ta rất đau, xin ân công hãy thương tiếc thêm mấy ngày."

Tống Thanh Thời nghe y nói vết thương đau, không biết giải thích thế nào để y hiểu trị liệu rồi sẽ không đau nữa, càng thêm sốt ruột, thấy mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, sắp không đủ ánh sáng để chữa trị, bèn quyết tâm, lấy ra thủ đoạn chuyên để đối phó với mấy đứa trẻ to xác, trực tiếp đẩy y ngã xuống giường, xé quần áo, để lộ ra phần lưng chồng chất vết thương. Cậu đè hai tay y lại, cưỡng ép chữa trị.

Vết mới chồng lên vết cũ, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.

Tống Thanh Thời nhẹ nhàng kiểm tra vết thương, xác định tình trạng của y.

"Không, không được chạm vào ta." Vô Hoan cảm giác phần lưng của mình bị đầu ngón tay lành lạnh chạm vào, việc y sợ nhất sắp ập đến, y hoàn toàn đánh mất lí trí, điên cuồng giãy giụa, không ngừng chửi bới: "Đồ súc sinh, thả ta ra! Đồ vô sỉ không biết xấu hổ! Rác rưởi! Cầm thú! Ngươi giết ta đi!"

Y là người phàm, lại bị giam cầm quá lâu, không được cho ăn đầy đủ, mỏi mệt tột cùng, hoàn toàn không có sức để chống cự với tu sĩ.

Vết thương đã hơi lành trong lúc giãy giụa kịch liệt lại bung ra, một lần nữa chảy máu tươi.

Y hung hăng cắn lên tay Tống Thanh Thời, tranh thủ lúc đối phương khiếp sợ mà thoát khỏi trói buộc, sau đó lăn xuống đất, bò ra ngoài.

Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng phát hiện giữa hai người đã xuất hiện hiểu lầm nghiêm trọng, cậu không biết xử lý cục diện phức tạp như vậy, suy nghĩ một lát, quyết định dùng hành động để giải quyết.

Cậu rút một cây châm ra, đâm xuống huyệt vị khiến người mê man.

Vô Hoan cảm thấy đất trời quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, y loạng choạng đứng dậy, còn muốn tiếp tục đi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn ngã vào vòng tay có mùi thuốc dịu dàng ấy. Trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, y kéo vạt áo Tống Thanh Thời, tuyệt vọng van xin:

"Đừng tổn thương ta..."

Tống Thanh Thời ôm y về giường, cẩn thận đặt y xuống, miệng nhẹ nhàng mấp máy, im lặng nói bên tai y:

Đừng sợ, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương ngươi.

...

Cậu không biết câu này có truyền được đến cõi lòng Vô Hoan không.

Thế nhưng, cuối cùng thiếu niên chồng chất thương tích cũng thả lỏng người, nặng nề tiến vào mộng đẹp.