Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Chương 7




Thưởng á?

Tông Niệm mở to hai mắt nhìn, trong lòng chấn kinh. Hắn không tin tưởng mà quay đầu nhìn cái người bao nhiêu cũng không biết đủ _ Lục Tiêu, đang dính trên người mình. "Chẳng lẽ.... Là huynh làm?" Lời vừa thốt ra Tông Niệm liền nhíu mày trầm tư, những kẻ thù kia không tính là thế gia vọng tộc, nhưng leo được tới nay thì thực lực cũng không phải yếu, chỉ bằng một mình Lục Tiêu đòi đối phó người ta thì có chút miễn cưỡng.

Lục Tiêu không tỏ ra khiêm tốn chút nào liền gật đầu, "Là ta."

Không chờ Tông Niệm thắc mắc tiếp, Lục Tiêu đã hỏi trước, "Kỷ Chi trước nay chưa từng hỏi qua lai lịch của ta, có phải là không muốn biết?"

"...... Không phải." Ôm cánh tay có chút cứng đờ, Tông Niệm sửng sốt, chính mình chưa từng nghĩ như vậy, "Chuyện huynh không muốn nói, ta sẽ không hỏi, mà huynh muốn, ta đương nhiên sẽ nghe." Kết giao bằng hữu có đôi lúc đừng hỏi quá nhiều, đây là lời phụ mẫu dạy hắn.

Nghi vấn nhiều năm đã được cởi bỏ, biết hắn không phải chán ghét mình, Lục Tiêu thả lỏng, liền vui sướng ra mặt, y cọ cọ Tông Niệm.

"Chuyện của ta, cơ bản là không phải giấu diếm đệ. Chỉ là trong lòng lo lắng không biết mở lời như thế nào. Vất vả lắm đệ mới một lần nữa bình an về bên ta, ta không mong muốn chuyện lúc trước xảy ra nữa." Lời nói này gần như nỉ non phát ra từ tâm của Lục Tiêu, thật giống như bản thân có bất cứ cái gì, dù tốt dù xấu, đều ấp ở trong tay, hết thảy dâng hiến cho Tông Niệm.

Tông Niệm nhận thấy y thân phận lai lịch đặc thù, liền nín thở lắng nghe.

"Ta là người kế thừa của Vô Vọng lâu."

Vô Vọng lâu? Tông Niệm lộ ra biểu tình nghi hoặc, hắn sao chưa bao giờ nghe qua môn phái này nhỉ?

"Đổi cách gọi đệ liền cảm thấy quen thuộc, là ma giáo Tây Vực."

Y là người kế thừa.... Ma giáo. Tông Niệm cơ hồ muốn điếng người.

A~ Người của mình quả nhiên rất đáng yêu. Thật muốn cắn một ngụm >3<. Lục Tiêu vội áp chế cảm xúc, tiếp tục nói.

"Kỳ thực Vô Vọng lâu và Tây Vực không có bất cứ quan hệ gì, chỉ là mai danh ẩn tích gần mấy thập kỷ, không biết thế nào lại nổi lên lời đồn ma giáo thoái ẩn tới Tây Vực, cuối cùng mới sinh ra cách gọi ma giáo Tây Vực. Nhưng lời đồn cũng không sai, Vô Vọng lâu nguyên thân không phải chính đạo, công pháp tu luyện hết sức quỷ dị, là tổ chức sát thủ giết người theo yêu cầu, trong lâu thu nhập môn đồ mới trong tay chắc chắn đều dính máu, họ đều xem giết người cũng như uống rượu đều là chuyện vui vẻ sung sướng."

Lục Tiêu dừng lại một chút, ánh mắt tối sầm, lại nắm chặt tay.

"Thân là một trong những người kế thừa được bồi dưỡng, tay ta sớm đã không còn sạch sẽ." Y mỗi ngày phải đấu tranh với kẻ khác, huấn luyện không được lơi lỏng, cơ hồ một hơi cũng không thể suyễn. Muốn trở thành người thừa kế đủ tư cách, bản thân phải trải qua các loại khảo nghiệm, chẳng mấy chốc mà máu tươi đầy mình không thể gột rửa. Lục Tiêu một chút cũng không muốn nói những chuyện này cho Tông Niệm, sợ bẩn tai hắn.

"Lúc trước huynh thường biến mất, là đi làm yêu cầu sao?" Tông Niệm nhớ mấy lúc y hành tung bí ẩn, đi đi về về ngẫu nhiên mang theo vết thương.

"Đúng vậy, ta thật luyến tiếc mỗi khắc rời Kỷ Chi." Thu hồi những lời trầm tư, Lục Tiêu nhẹ nhàng cười, "Sinh thần mười sáu tuổi của đệ vừa đúng khảo nghiệm cuối cùng của ta."

Nếu không phải tối đó y mau lẹ chạy tới rừng trúc sau núi, chỉ sợ chính mình sẽ chết trong khảo nghiệm rồi.

"Tóm lại, ta trở thành tân lâu chủ. Chuyện bức thiết trước tiên là quay trở về tìm đệ, nhưng chỉ thấy một mãnh tro tàn, mà rừng trúc đệ yêu thích nhất kia cũng bị thiêu mất. Bọn chúng đều nói đệ..... Nói đệ đã...." Lời không cách nào thốt ra, dù cho đang ôm lấy người trong ngực, y vô pháp quên đi nỗi tuyệt vọng thâm nhập trong cốt tủy. Lục Tiêu miễn cưỡng cười, tay không khống chế được run rẩy, hít một hơi thật sâu cố bình tĩnh trở lại.

"Mấy kẻ kia còn trên đời một ngày nào, ngày đó sẹo trong lòng ta còn chưa thể kết vảy. Nhưng ngay lập tức một đạo giết xuống thì không khỏi sinh trong lòng người ý nghĩ kỳ lạ, ta liền cho chúng một ít tin đồn, vây khốn chúng trong tay, lại hơi chút châm ngòi ly gián, chờ chúng nghi kỵ nhau, muốn ra tay trước, cũng là lúc ta cho chúng đi xuống bồi tội Kỷ Chi."

"Nhưng khi giết được kẻ cuối cùng, ta mới kinh ngạc phát hiện, ta vĩnh viễn cũng không gặp được người trong tâm nữa."

Lục Tiêu dùng tay xoa khuôn mặt người trước mặt, ngón tay nhẹ vuốt ve môi Tông Niệm, một đôi mắt yên lặng nhìn hắn, cố chấp mà thâm tình. Môi Tông Niệm bị y chà đạp tới ửng đỏ, rồi nhìn tới ánh mắt của Lục Tiêu, cuối cùng tùy y muốn làm gì thì làm.

"Kỷ Chi thật sự trở về bên ta, phải không?"

"........ Ừ"

Hắn đáp lại nhẹ tới mức gần như không thể nghe thấy, Lục Tiêu lại nghe tới rõ ràng. Lục Tiêu rốt cuộc không khống chế được chính mình, vội vàng dùng môi mình thay thế ngón tay. Hai đôi môi chạm nhau trong nháy mắt, khiến cả hai đều ngẩn người.

Tông Niệm hoảng hốt nhớ tới tuy rằng có hai lần tiếp xúc thân mật, đây lại chính là lần đầu hai người răng môi giao hòa. Lục Tiêu vừa khó chịu vừa gấp gáp liếm môi hắn, thế công như muốn quật đổ trời đất hận không thể đem người kia trực tiếp nuốt vào.

Người này luôn bá đạo như vậy, Tông Niệm có chút xấu hổ duỗi tay đẩy cằm y ra.

"Không được." Tông Niệm nhéo cằm Lục Tiêu, gằn từng chữ.

Kỷ Chi vậy mà lại lần đầu tiên cự tuyệt mình, Lục Tiêu sửng sốt, bắt đầu muốn làm vẻ mặt tức phụ ủy khuất hòng khiến Tông Niệm thương tiếc, còn chưa làm ra biểu tình gì, một bên má Lục Tiêu đã bị một cái hôn phớt như lông chim nhẹ nhàng dán vào, làm y vừa mừng vừa sợ.

Bảo bối của ta ơi!!!! (≧▽≦)/~┴┴

Tông Niệm hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng tay ra, đừng nhìn động tác hắn cường ngạnh, ánh mắt lại hơi phiêu động, khuôn mặt cũng ửng đỏ không thôi.

"Không cho phép huynh lại đánh lén ta."

Lục Tiêu cảm thấy tim y sắp chịu không nổi rồi, cả người có chút vô lực. Mặc dù bản thân làm nhiều chuyện vô sỉ tim không đập chân không run, nhưng lại không thắng nỗi một cái hôn má.

Y che lại bên má, trầm thấp nở nụ cười.

Lục Tiêu quen biết Tông Niệm mười năm có lẻ, hắn trải qua thuở niên thiếu thế nào cũng nắm trong lòng bàn tay. Nhưng bất quá trong mười năm đó, một nửa là chờ đợi, nửa kia là sinh ly tử biệt. Hiện giờ Tông Niệm trở về, Lục Tiêu thề sẽ không bao giờ buông tay. Ngay cả cái chết cũng đừng mơ khiến hai người tách ra.

****

Tông Niệm khổ sở biết bao mới khiến Lục Tiêu đồng ý đưa mình về Trảm Phong môn, tính toán một chút, bản thân bị bắt cóc đã ba ngày rồi, không biết sư thúc và sư huynh tìm người gấp đến độ nào rồi.

Thần sắc lo lắng của Tông Niệm khiến Lục Tiêu chú ý, y mới nói vài câu làm hắn bình tĩnh lại đôi chút, "Huynh thay đệ để lại lời nhắn, nói là xuống núi giải sầu, miễn cho bọn họ quá lo."

Người này đúng là cẩn thận một giọt nước cũng không để rơi, Tông Niệm trong lúc này không còn gì để nói, cũng còn hơi chút bực mình, liền không để ý y nữa.

Cũng không biết một mình Lục Tiêu sao có thể đem mình chạy ra địa phương cách thành 800 mễ.

Hiện tại hai người một trước một sau cùng chạy về Trảm Phong môn, mà Lục Tiêu lúc đầu còn muốn cùng hắn cưỡi một ngựa, nửa bước không rời. Tông Niệm nhức đầu muốn chết, tận lực khuyên nhủ, tuy không còn đòi ngồi chung nữa, nhưng nhìn y có hơi không cam lòng.

Tông Niệm biết trong lòng Lục Tiêu sợ cái gì, nhưng ngay cả mình đi tiểu tiện mà cũng bám theo thì có vẻ quá đáng rồi đó.

Càng nghĩ càng thấy bản thân chọc tới một cục phiền toái lớn, Tông Niệm giờ chỉ biết ngửa cổ lên than với trời.

Không ngờ tới bọn họ còn chưa trở lại Trảm Phong môn, liền ở một trạm dịch chạm mặt mấy người trong giang hồ. Đám người hành động vội vàng nhưng không giấu được vẻ mừng rỡ đắc ý, phảng phất như đích đến là một yến hội xa hoa náo nhiệt.

Bọn họ mấy ngày nay dính trong phòng, chẳng lẽ đã bỏ lỡ đại sự nào trong giang hồ rồi?

Hai người liếc nhau, Tông Niệm một bên làm bộ chải lông ngựa, một bên vận chuyển Vô Ích bí mật quan sát đám người. Lời đối phương mang nặng khẩu âm, nghe được nhưng không biết nghĩa, bọn họ cười cười lại có lúc cãi nhau, khó biết được đám người đó đang nói gì.

Giữa lúc Tông Niệm đang không biết làm sao, một người trong đó đột nhiên lớn tiếng cười nói:

"Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Xích Tinh Vũ Luyện thế mà lại tái xuất giang hồ."

"!"

Tông Niệm nghe vậy chấn động. Hắn vốn tưởng sự kiện này năm đó đã sóng yên biển lặng, lại không ngờ chỉ là sóng nhỏ trước bão lớn. Hắn ngẩng đầu cùng lúc với Lục Tiêu, nhìn ra được sự nghiêm túc của đối phương.

Đời này đến tột cùng có Xích Tinh Vũ Luyện hay không cũng chẳng ai biết. Nhưng có thể kết luận rằng người gieo tin đồn lần này, chắc chắn lại muốn nhấc lên một hồi mưa gió máu tanh.

Vốn bị Xích Tinh Vũ Luyện hại cho cửa nát nhà tan, Tông Niệm đối với món kỳ trân dị bảo đó cũng chả thèm liếc mắt. Từ trong lòng là thực căm ghét. Hắn lại cẩn thận nghe đám người kia tiếp tục nói chuyện, phát hiện bọn họ không biết từ nơi nào nghe được, tháng sau tại Dương Châu tổ chức Giám Bảo đại hội, Xích Tinh Vũ Luyện sẽ xuất hiện ở đó.

Giám Bảo đại hội là do các nhân sĩ Trung Nguyên đề ra từ lâu, cách một năm sẽ được tổ chức một lần, là hội giám định bảo vật và kỳ trân dị thảo, bản chất chính là hội đấu giá. Mà so với các đại hội đấu giá khác bất đồng chính là Giám Bảo đại hội trừ bỏ các loại bảo vật, đặc sắc hơn còn cho đấu giá các ca kỹ, vũ kỹ nổi danh ngàn dặm, còn có các bảo mã thuần huyết cũng được mang lên. Vì một mục tiêu làm cho khách nhân một đêm tiêu hồn khó quên.

"Có người muốn mượn gió bẻ măng."

Sự thật này không cần nói cũng biết, nhưng mục đích chân chính vẫn còn giấu trong lớp sương mù.

Vốn tính toán ở lại trạm dịch một đêm, Tông Niệm quyết định vẫn là tức khắc lên đường trở về, tìm sư thúc thương lượng một phen. Lục Tiêu tuy rằng đồng ý, nhưng lại không nói gì, có vẻ đang suy tính chuyện gì đó.

Tông Niệm còn tưởng rằng y đang có suy tính quan trọng gì, lại thình lình nghe Lục Tiêu hỏi:

"Tới Trảm Phong môn rồi, Kỷ Chi tính giới thiệu ta thế nào?"

Y cười như không cười, trong mắt có tia bỡn cợt.

Nhìn đối phương mãi không chịu đứng đắn, thì ra im lặng nửa ngày trời là suy nghĩ cái này à? Tông Niệm bất đắc dĩ, không muốn để ý nhiều tới y, trực tiếp đáp:

"Đương nhiên nói huynh là bằng hữu của ta."

Nghe xong câu trả lời của hắn, Lục Tiêu lộ vẻ tiếc nuối, "Bằng hữu thôi sao? Ta và đệ không phải cũng hô... "

"Câm Miệng!" Tông Niệm lập tức che cái miệng ẩu tả của y lại, sau tai cũng đỏ lên.

Bảo bối thẹn quá thành giận rồi kìa ~(⁰▿⁰)~

Phát hiện Tông Niệm có hơi giận thật rồi, Lục Tiêu đùa giỡn đưa đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay hắn. Cảm giác ướt ác làm Tông Niệm hoảng sợ bỏ tay xuống.

Nhìn người trước mặt cười hì hì, Tông Niệm phát hiện hắn không có biện phap nào bắt y đừng đùa giỡn nữa, mà có biện pháp thì sao chứ, Lục Tiêu đã muốn thì có đủ cách để làm.

Trêu được người rồi, Lục Tiêu mới nghiêm túc nói cho Tông Niệm biết ý định của mình:

"Kỷ Chi yên tâm, tuy rằng rất muốn thông cáo cho thiên hạ đệ là của ta, nhưng bây giờ vẫn không phải lúc."

Còn không phải lúc?

Ra ý của huynh ấy là muốn vậy à?

"..."

Tông Niệm làm bộ như chính mình chưa từng nghe thấy.