Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Chương 25




“.... Ma giáo khinh người quá đáng, hôm nay có thể giết người đoạt bảo vật, sau này càng sẽ làm ra việc có hại cho giang hồ. Theo tại hạ thấy, chúng ta nên làm giống như tram năm trước, chọn ra một võ lâm minh chủ, kêu gọi giang hồ nghĩa sĩ, thanh trừ ma giáo!”

Người trước đó đã cùng Lâm gia kết minh giờ đây chọn lúc này để đưa ra kiến nghị, lập tức khiến đông đảo các môn phái tán thành.

Người nọ nói xong liền nhìn thoáng qua Minh Cốc, ý bảo mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Minh Cốc gật đầu, cúi người về phía Lâm Nguyên Hải đang ngồi trên xe Khổng Minh nói: “Tiên sinh, ý kiến của ngài thế nào?”

Thật ra trong giang hồ ít ai biết rằng, người sáng lập La thế gia vốn là do một tay Lâm gia dạy dỗ trưởng thành, ông từ nhỏ đã đi theo Lâm Nguyên Hải, trong lòng đối gia chủ Lâm gia vừa kính vừa sợ. Lâm gia có thiên kỳ bách quái, linh đan diệu dược làm ông say mê, nhưng dã tâm của Lâm gia lại làm ông khiếp sợ.

Ông nhìn thoáng qua đôi chân đã mất tri giác của Lâm Nguyên Hải, nhăn mi lại. Vốn dĩ tiên sinh có thể đi lại.... Chỉ là một năm trước vì luyện chế ra viên Xích Tinh trong lời đồn, xảy ra sự cố, biến thành như bây giờ.

“Tiếp tục đi.” Lâm Nguyên Hải gật đầu.

Nếu không phải Lâm Nguyên Hải đã mất khả năng đi lại, thì lão cũng không sốt ruột triển khai kế hoạch của mình như vậy.

“Như vậy, chúng ta nên chọn ai làm võ lâm minh chủ?” Minh Cốc cuối cùng hỏi ra câu này. Ồng nhìn các đệ tử của các phái đang tụ ở đây, cảm thấy tim trong ngực đập như muốn nhảy ra ngoài, máu huyết cũng như sôi trào lên. Tất cả tính toán chỉ vì một câu này thôi!

Ông nhìn thoáng qua những người kết minh cùng mình, ám chỉ bọn họ đẩy ra mấy cái tên đã được chuẩn bị, giống như sợ mình nói chậm, biến cố sẽ xảy ra.

Mấy người kia thấy được ám chỉ của ông, lớn tiếng nói ra vài cái tên, không phải nhân sĩ chốn giang hồ đức cao vọng trọng, thì cũng là ngôi sao sáng vừa mọc chốn võ lâm.

Theo lý mà nói, mọi chuyện trước mắt đang xuôi chèo mát mái, thuận theo tự nhiên, nhưng từ đầu tới cuối Nhạc Tiếu cảm thấy mọi chuyện cũng quá “tự nhiên” rồi. Một cô nương xinh đẹp cùng mất tích với bảo vật có giá trị liên thành, không ai chạy đi tìm, vậy mà lại ở đây nói cái gì mà diệt trừ ma giáo, quá kỳ lạ rồi.

Giống như mấy chuyện này đều do bọn họ dựng ra... Mắt phải Nhạc Tiếu nháy liên hồi, cảm thấy chính mình sắp sờ đến chân tướng rồi.

Lúc này, Minh Cốc đã sai người hầu dâng lên một cái “Trảm Ma thiếp”, nếu đồng ý gia nhập việc thảo phạt ma giáo, thì ký tên ở trên.

“Nhạc huynh cảm thấy việc này thế nào? Trảm Phong môn cũng muốn gia nhập sao?” Cảnh Nhất Phi ở bên tai y thấp giọng dò hỏi.

Nhạc Tiếu lắc đầu, “Trảm Phong môn không do ta làm chủ, dù xảy ra chuyện gì cũng phải đi hỏi sư phụ.” Các môn phái giống bọn y không có chưởng môn đi theo số lượng còn không phải ít, bọn họ nhất định sẽ không lập tức tham gia vào đại quân thảo phạt ma giáo gì đó.

Neu là môn chủ, hay chưởng môn các phái đó ở đây, không cần biết tình huống như thế nào, chỉ cần ngửi được ích lợi, lúc này hẳn là cũng hưởng úng theo số đông, ký tên lên “Trảm Ma thiếp”.

Khó khan nhất có lẽ là Cảnh Nhất Phi, tuy không có chưởng môn đi theo, nhưng hắn là người gánh vác việc nội bộ trong phái, là người kế nhiệm đời sau. Neu bọn họ đồng ý gia nhập, có thể sẽ bị sư phụ quở trách vì quá nguy hiểm; nhưng nếu bọn họ không gia nhập, việc môn phái đứng ở bên nào khi trận chiến nổ ra cũng là cả một vấn đề nguy hiểm. Dù có đồng ý hay không, đều tiến thoái lưỡng nan, thập phần khó xử.

Cảnh Nhất Phi còn đang rối rắm có nên đồng ý hay không, lại liếc qua Mạnh Phồn đã ký tên trên “Trảm Ma thiếp”, còn nhìn lại mình với ánh mắt khiêu khích, giống như là đang trào phúng mình.

Cảnh Nhất Phi nói: “Mạnh Phồn, ngươi đây là ý gì?” Hắn nghĩ thầm việc này rất quan trọng, Mạnh Phồn lại xem như trò đùa, quả thật ngang bướng hồ đồ.

“A.” Mạnh Phồn hướng hắn đi đến, khinh thường nói: “Thiên Tiêu phái ta trước nay trường kiếm hành nghĩa, ma giáo kiêu ngạo như vậy tất nhiên là không giống bọn người nào đó làm rùa đen rút đầu.”

“Ngươi!” Dù Cảnh Nhất Phi có trầm ổn như thế nào, bị người khác trào phúng như vậy cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.

Mạnh Phồn còn nhớ mối thù của tiểu sư muội, nhìn Cảnh Nhất Phi sắc mặt biến đen.

Minh Cốc rất vừa lòng mà kêu người thu lại thiếp. Lúc này bọn họ còn phải chọn ra một minh chủ võ lâm nữa là xong.

Mắt thấy mọi việc thuận lợi trôi chảy, Minh Cốc liền tiến đến bên cạnh Lâm Nguyên Hải vẫn luôn ngồi đó không nói gì, tranh công nói: “Tiên sinh, hôm nay có lẽ mọi sự sẽ thành.”

Lâm Nguyên Hải cũng không tiếp lời ông. Từ khi lão nhậm chức gia chủ cho đến nay, bắt đầu từ một thế gia uy quyền đại thế cho đến lúc suy nhược như bây giờ. Phụ thân lão không cam tâm Lâm gia liền cứ thế mai danh ẩn tích, sau lại định ra kế hoạch này, nói lão phải làm theo.

Nhưng phục hưng lại một cơ nghiệp đã lụn bại dễ làm sao? Lưng lão mang theo gia tộc này nỗ lực đã nhiều năm, thậm chí hai chân còn biến thành như bây giờ, mới có thể gần như hoàn thành.

Lâm Nguyên Hải không cho rằng kế hoạch của mình đã thập toàn trọn vẹn, người bên cạnh lão cũng là một mối tai họa ngầm.

Lão nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ tới một việc, “Lúc đầu ngươi tìm tới ta, là nói người nọ chưa bị giết chết?” Chuyện này lại cùng kế hoạch của hắn không hợp, hai biến số này đủ để thay đổi kế hoạch rồi.

Minh Cốc không nghĩ lão lại nhắc tới chuyện này, mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt, vội nói: “Đệ tử cũng không biết đó là chuyện gì! Chuyện nghiệm chứng của Xích Tinh Vũ Luyện tất cả đều giao cho Ảnh tiên sinh làm.” Ông nhìn thoáng qua người mặc đồ đen phía sau Lâm Nguyên Hải.

“A?” Lâm Nguyên Hải nhìn về phía ông.

Minh Cốc cắn răng, nói lại toàn bộ mọi chuyện: “.... Lúc sau người nọ mất tích, đệ tử tương kế tựu kế, sau đó chính là chuyện như bây giờ.”

Lâm Nguyên Hải sau khi nghe xong, trong lòng cười lạnh một tiếng, chợt quay đầu trừng mắt nhìn người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen quỳ xuống, lại không cúi đầu, nhìn thắng ánh mắt sắc nhọn của Lâm Nguyên Hải, nói:

“Tiên sinh, chuyện bị lộ rồi."

Chỉ một câu này của hắn, trong lòng Lâm Nguyên Hải chấn động. Ngoài lâu không một tiếng động, như là đem đám người trong tiểu lâu nhốt lại. Bóng đêm nặng nề, lòng của Lâm Nguyên Hải tự khắc như chìm xuống biển sâu.

Thần sắc lão trở nên âm trầm, cũng không để ý đến Cung Ảnh, đôi tay gắt gao nắm lấy tay vịn ghế Khổng Minh. Lão biết chắc mọi chuyện làm gì dễ dàng như vậy.

“Ai nha, chư vị đại hiệp, nơi này đúng là náo nhiệt ghê?” Người tới nói rất lớn, thân mặc hoa phục, một chân đã bước vào tiểu lâu. Hắn một thân một mình đi vào bên trong, nện bước nhẹ nhàng tiêu sái, hoàn toàn bỏ lơ ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn.

Tính them lần này, trận đấu giá đêm nay đã ba lần bị phá rối!

Người nọ nhìn cả đám một lượt, trên tay cầm một phiến quạt, soạt một tiếng mở ra, nói: “Tụ trong lâu nhiều người vậy làm gì? Chư vị không cảm thấy nóng sao?” Hắn cầm quạt phe phẩy, nhìn giống như tới đây chỉ đe hóng mát.

Nhưng nếu nói người đến không có mục đích, trẻ con ba tuổi cũng không tin, huống chi nơi này cả một đám nhân sĩ giang hồ đều có dị tâm. Lập tức có người bất mãn nói: “Ngươi là người nơi nao?”

Người nọ đứng trong một đám người, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Hải vẫn luôn ngồi ở đó. “Bang” một tiếng, hắn gấp quạt, nhếch miệng cười to nói: “Bản công tử tên Tùng Thanh, người Vô Vọng lâu.”

Hắn tự báo danh hào, làm người ở đây sôi nổi kinh hoảng ghé mắt. Vừa nãy còn hô hào trừ ma vệ đạo, vậy mà bây giờ người của ma giáo lại tự đưa tới cửa!

“Đúng là nghiệt súc, vậy mà dám tự dâng tới cửa! Mau đem Xích Tinh Vũ Luyện giao ra đây!” Cũng không biết ai hô lên câu này, ỷ vào người đông thế mạnh, cả đám thế mà hướng tới vây lấy Tùng Thanh.

Tùng Thanh nửa điểm cũng không sợ, chỉ cười nói: “Sư phụ! Đồ nhi tới tìm người, không biết người có hay không thích loại náo nhiệt này?”

Lời này của hắn thật kỳ quái, giống như đang nói với người nào đó. Chẳng lẽ nơi này còn có gian tế của ma giáo? Có người mắt tốt, lập tức nhìn ra là Tùng Thanh đang hướng người mặc đồ đen phía sau Lâm Nguyên Hải nói chuyện.

Người nọ không khỏi kêu lên: “Ngươi nhìn gia chủ Lâm gia làm gì?”

Tùng Thanh cười nói: “Ta không nhìn lão, ta nhìn sư phụ ta!”

Mọi người ồ lên, sôi nổi nhìn về phía người mặc đồ đen nọ. Một người vừa là sư phụ của đệ tử ma giáo, vừa là người hầu của Lâm gia.... Đây là.... Trong lòng bọn họ cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nguyên Hải cũng them vài phần hoài nghi, tất cả đều cảm thấy mọi chuyện đêm nay chỉ như một vở kịch khôi hài.

Còn chưa bắt đầu trừ ma, liền nháo ra nội chiến! Trong lòng Tùng Thanh không khỏi cười nhạo đám nhân sĩ chính đạo này.

Minh Cốc thấy thật vất vả mới kết thành liên minh trừ ma đã bị dăm ba câu của người nọ làm cho sắp đổ, liền quát lớn: “Chính ngươi ăn nói khôi hài! Ngươi nói người nọ là sư phụ ngươi, vậy bằng chứng đâu?”

Tùng Thanh cười to: “Ông cho ta là thằng ngu à? Lấy máu nhận thân còn phải có huyết, ta tất nhiên mang chứng cứ tới.” Hắn móc từ trong lòng ra một chồng thư từ, giấy trắng bay khắp nơi, thậm chí có mấy tờ còn thổi tới trên mặt người khác. Mấy người quay chung quanh giống như ruồi, bâu tới chụp vài tờ, nhìn buồn cười không chịu được.

“Đây là thư từ có liên quan giữa sư phụ và thuộc hạ trong lâu, trong đó còn có chứng cứ ông phân phó ta đi giết người, từng câu từng chữ đều rõ rang.” Tùng Thanh nhấc tay, làm ra tư thế mời, “Neu còn không tin, các người tự đi mà xem.”

Cử chỉ của hắn rất suồng sã, nhưng lời nói nghe không sai, trong lúc nhất thời thế mà lại không có ai tiến lên chế phục hắn, chỉ có thể ngứa rang nhìn Tùng Thanh dù bận vẫn ung dung nhìn Lâm Nguyên Hải.

Có người chần chừ: “Lâm gia chủ, chúng ta tin ngài đức cao vọng trọng, cũng sẽ không cùng ma giáo cấu kết.... Nhưng ngài có muốn giải thích một chút không?”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lâm Nguyên Hải, chỉ thấy ngón tay giữa trơ xương gõ lên tay vịn hai cái, người mặc đồ đen lập tức đứng dậy, đẩy lão đến trước mặt mọi người.

Minh Cốc đứng một bên mà mồ hôi lạnh chảy như suối, ông đúng là không nghĩ tới, ma giáo vẫn có chuẩn bị như vậy, đem bát nước bẩn đó hất ngược trở về bọn họ. Ông oán hận nhìn về người mặc đồ đen, thầm mắng đều do hắn làm hỏng chuyện, chỉ hy vọng tiên sinh nhanh đem tên xui xẻo này đẩy đi làm mọi người bình ổn nghi ngờ.

Rốt cuộc đã gặp qua nhiều việc trong đời, dù lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng lúc này cũng đã bình tĩnh lại, lão trầm giọng nói: “Chư vị hiểu lầm.”

Lập tức có người hỏi: “Chứng cứ vô cùng chính xác, hiểu lầm đâu ra?”

Thần sắc Lâm Nguyên Hải tự nhiên, không nhanh không chậm nói: “Người này tên Cung Ảnh, từ nhỏ đã được Lâm gia ta thu dưỡng. Hơn hai mươi năm trước, ma giáo từ Tây Vực quay về, phụ thân ta sợ ma giáo lại giống năm đó tàn sát Trung Nguyên, liền đưa đệ tử phái đến tận đây, thay tên đổi họ gia nhập ma giáo, mục đích là đe giám thị ma giáo.”

Lão nhìn về phía Cung Ảnh không nói một lời tràn ngập tán dương.

“Cung Ảnh vì an toàn của võ lâm, hy sinh chính mình, nén giận ở ma giáo mười mấy năm. Hiện giờ sự tình bại lộ, chư vị đại hiệp cũng đã ký xuống Trảm Ma Thiếp, đoàn kết một lòng thảo phạt ma giáo. Neu không có Cung Ảnh, việc tiêu trừ ma giáo không biết khi nào mới hoàn thành, lại không nghĩ bị ma giáo bôi nhọ vu oan.”

Tùng Thanh nghe lão nói dối đến chân thành thiệt ý, thiếu chút nữa liền cười. Thật đúng là buồn cười! Rõ rang Lâm gia ngươi ý đồ nắm giữ võ lâm, làm việc tán tận lương tâm, lại đem toàn bộ việc đó đổ lên đầu Vô Vọng lâu.

Hắn dạo một vòng, nhìn bọn họ từ hoài nghi phẫn nộ sang áy náy kiên định, liền biết lão già này đúng là khó chơi, liền cũng không tranh cãi nữa, ngửa đầu hướng cách gian trên lầu 3 hô to:

“Lâu chủ! Người nếu còn không ra, thuộc hạ sẽ bị coi như dư nghiệt ma giáo, bị người ta chém đầu đó nha!