Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 93: Cửa thứ hai




Apple: "... Trùng hợp vậy?"

Hồng Quả Quả vãi chưởng một tiếng, nói tiếp: "Ông cài máy theo dõi đúng không?"

Apple: "Anh đây là công dân tốt của Tinh Minh, không bao giờ làm mấy chuyện phạm pháp đó."

Cả đám im lặng vài giây, cho đến khi hai người kia chấp nhận lời mời của Đạp Vân Trung, lần lượt gia nhập đội. Hình như họ đang ở ngay gần đây, online cùng lúc, tới cũng cùng nhau.

Tất cả: "..."

Thật sự rất khó để không hiểu lầm.

Túc Mạc rời phòng thí nghiệm muộn, Nhạc Nhạc đã thu dọn xong hành lý. Cậu về nhà rồi lại ra ngoài ăn tối cùng Úc Trăn ở một nhà hàng gần đó, thế là bị trễ, suýt thì không kịp online lúc 8 giờ.

Cậu và Úc Trăn online gần như cùng lúc, cậu thấy Úc Trăn đang ở Đồng Hoang Hàn Nha thì dứt khoát dùng Một Đường truyền tống sang.

"Còn thiếu một người nữa, Mướp Đắng sắp tới rồi." Đạp Vân Trung nhanh chóng xếp đội hình, dặn dò vài vấn đề cần chú ý: "Do hoạt động này đặc biệt, cơ chế kì quái cũng nhiều hơn, cửa thứ nhất mọi người cũng thấy rồi. Cửa này tất cả nhớ sửa trang bị trước khi vào, mang theo mấy đạo cụ kỳ văn có nhiều công dụng, có khi sẽ cần dùng tới."

"Được." Túc Mạc quay sang, phát hiện ánh mắt Hồng Quả Quả nhìn mình hơi lạ: "Sao thế?"

Tâm trạng Hồng Quả Quả rất phức tạp: "Không, em đang cảm khái hiện thực thôi."

Túc Mạc không hiểu: "Ồ."

Hồng Quả Quả nhìn Momo một cái, lại liếc sang Hành Chỉ Vô Câu, thầm cảm khái cuộc sống mẹ nó nhiều trùng hợp thật.

Bàn giao xong mọi việc, Mướp Đắng cũng online, mọi người tập trung lại đi tới chỗ NPC, để đoàn trưởng Đạp Vân Trung báo danh tham gia.

[Đang thẩm tra đối chiếu danh sách thành viên, xin hãy xác nhận.]

[Hoàn tất xác nhận, hoạt động thời hạn [Mưa Gió Chung Đường] đã ghi nhận toàn bộ người chơi, cung chúc các vị may mắn, hoan nghênh đến với [Mưa Gió Chung Đường - Núi Rừng Mờ Sương]]

Tiến vào cửa ải mới, tất cả được đưa tới một bản đồ. Túc Mạc mở mắt, trước mắt cậu là núi rừng tràn ngập sương mù, gió lạnh âm u khiến cậu phải lùi về sau mấy bước, ngẩng lên thấy bầu trời đen kịt như chỉ chực sập xuống.

Trong sương mù, cậu không thấy được đồng đội nào khác, cây cối bốn phía đều giống nhau, mini map mờ tối, chỉ có chỗ cậu đứng là sáng.

[Hoan nghênh người chơi tiến vào [Mưa Gió Chung Đường - Núi Rừng Mờ Sương], núi rừng ngập sương mù quanh năm, nguy cơ ở khắp mọi nơi, xin hãy duy trì cảnh giác.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tất cả đồng đội tập hợp lại sẽ thành công vượt ải. Cửa ải này không giới hạn thời gian, nhưng thời gian vượt ải sẽ quyết định phần thưởng của người chơi. Vì đánh giá của người chơi nên độ khó đã được điều chỉnh lên mức S++, đặt ra điều kiện tối thiểu (vượt quá 3 tiếng sẽ không nhận được bất cứ phần thưởng nào)]

Đầu não tuyên bố quy tắc xong, kênh đoàn đội mới được giải phóng, cả khung cảnh như sống dậy. Túc Mạc nhìn thấy mini map dần sáng lên, xuất hiện các chấm xanh đại diện cho đồng đội.

"Sao lại là núi rừng, trên diễn đàn bảo là hang động cơ mà?"

"Hình như là bản đồ ngẫu nhiên, bọn mình bị phân tới núi rừng."

"Chết tiệt, gió to thế."

Không chỉ có sương mù dày đặc, gió trên núi cũng thổi vù vù, gió lớn đến mức thổi lùi cả người chơi. Đạp Vân Trung lập tức nói trong kênh: "Hoàn cảnh môi trường ác liệt, trước hết tất cả hãy xác định vị trí của mình, tiện cho tập hợp và tìm người."

Mặc dù trên mini map có chấm xanh, nhưng không thể biết rốt cuộc chấm xanh đó thuộc về đồng đội nào, cần phải xác định tình thế hiện tại còn đưa ra sắp xếp.

"Nhưng mà cũng phải nói thật, cái này có phải hơi đơn giản rồi không?" Một Hớp 2 Vạn 5 nói: "Trên bản đồ có vị trí mà, cứ thuận theo điểm xanh tìm đồng đội là được rồi?"

"Chắc là tính đua tốc độ. Đầu não còn làm người tốt cơ mà, không có trừng phạt, thời gian thấp nhất những 3 tiếng, ngang bằng cho không điểm còn gì?" Thanh Phong nhìn tọa độ trên mini map, thấy mọi thứ rất dễ dàng.

Dưa Hấu lại không cho rằng đầu não sẽ tốt bụng như vậy, gã nói: "Vậy sao nó làm bầu không khí đáng sợ thế, làm tôi tưởng đi lạc vào trường quay phim kinh dị."

Đạp Vân Trung: "Mọi người đừng chủ quan, trước hết tập hợp lại đi."

Túc Mạc nhìn thanh kĩ năng, định dùng [Một Đường] tập hợp với Úc Trăn, bỗng phát hiện ô biểu tượng kĩ năng [Một Đường] bị tròng một cái khóa, biểu hiện cấm dùng. Không chỉ có vậy, tất cả đạo cụ trong túi của cậu đều bị khóa. Túc Mạc có linh cảm không lành: "Đạo cụ bị cấm dùng."

Người trong đoàn nghe vậy lập tức kiểm tra đạo cụ của mình.

"Cấm dùng đạo cụ!?"

"Em cũng bị! Mấy kĩ năng kỳ văn không thuộc loại chiến đấu cũng bị cấm!"

"Mang một túi đầy đạo cụ, giờ bảo là cấm dùng, chơi nhau hả?"

"Chịu thật, giờ làm sao đây?"

Túc Mạc nhíu mày, cửa này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Hoạt động tưởng như không có bất cứ hạn chế nào, thực tế lại nguy cơ khắp chốn. Một đám người mất phương hướng lạc trong sương, gió giật dữ dội, bầu trời đen nghịt... Không chỉ có thế, ngoài kĩ năng của nhân vật ra thì tất cả đạo cụ đều bị cấm dùng, thậm chí còn không thể lấy ra khỏi túi.

Điều may mắn duy nhất là bảng kĩ năng vẫn vậy, họ vẫn cầm bảng nghề của mình.

"Trước hết tập hợp đi." Túc Mạc nói: "Tôi có cảm giác không tốt lắm."

Đúng lúc này có cơn gió dữ ập tới, thổi bay Túc Mạc.

Gió núi mãnh liệt tới quá bất ngờ, Túc Mạc bị thổi liên tiếp va vào cây, cuối cùng cố gắng túm lấy một cái cành mới cố định được bản thân. Chỉ trong chớp mắt cậu đã bị thổi xa hơn 10 mét, Túc Mạc nhìn sang mini map, con ngươi lập tức co rút.

Trận gió này tới đột ngột, kênh trò chuyện vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu la liên tiếp, tạp âm xung quanh và tiếng gió hòa chung với nhau.

"Cứu với!!!"

"Mẹ nó gió từ đâu đấy?! Thổi bay cả người rồi."

"Bé va vào cây chóng mặt quá."

"Xin lỗi ạ, em không nên coi thường đầu não, gió này còn mạnh hơn cả cái Gió Xuân lần trước."

Gió lớn thổi chừng 10 giây mới dừng, thổi cả đám người ngã ngựa đổ, có người khoa trương bị kẹt trên tàng cây, có người thì bị thổi lăn mấy chục mét...

"Bảo sao tôi cứ thắc mắc quy tắc gì đơn giản thế. Cấm dùng đạo cụ thì thôi đi, nhưng bị gió thổi như chó thế này, đi cũng không đi được thì tìm đồng đội kiểu gì!?" Đạo sĩ không biết yêu rất tuyệt vọng. Hắn vốn là dân mù đường, toàn bộ trông cậy vào mini map, gió nổi lên, một giây trước hắn mới xác định được phương hướng, một giây sau đã bị thổi cho không biết trái phải, người còn đang kẹt trên tán cây không xuống được.

Úc Trăn hơi nhíu mày, nhìn vị trí của đồng đội trên mini map bị biến đổi: "Tọa độ loạn rồi, còn mất máu."

Tọa độ thay đổi, mà sau đợt gió vừa rồi họ ít nhiều cũng mất HP. Trị liệu còn đỡ, có thể tự hồi máu, nhưng DPS máu giấy lại khác. Bọn họ mất máu trong hoàn cảnh này, nếu mà dùng hết thuốc hồi máu hoặc thuốc CD thì sẽ đứng trước bờ vực tử vong.

Đồng đội bỏ mạng thì thế cục sẽ trở nên càng khó khống chế.

"Vậy bọn mình mau chóng tập hợp đi." Hồng Quả Quả nói: "Tập hợp lại thì mới nghĩ ra cách được, ai biết cơn gió kia khi nào tới nữa."

Vấn đề nghiêm trọng được đặt ra trước mặt tất cả. Lúc này, Túc Mạc im lặng nãy giờ bỗng nói: "Để tập hợp cũng không đơn giản đâu, tỉ lệ của mini map không đúng."

"Là sao?" Apple nhìn mini map: "Nó vẫn như lúc nãy mà?"

Túc Mạc nói: "Cậu phóng đại lên rồi đi thử mấy bước xem."

Apple nghe lời đi thử vài bước, chợt nhận ra vị trí của mình trên mini map lại không có quá nhiều biến động.

"Mini map vốn là tỉ lệ 1:5, tức là đồng đội trông thì ở rất gần mình, nhưng khoảng cách thực tế xa hơn nhiều." Túc Mạc đơn giản nói: "Bản đồ này lớn hơn chúng ta tưởng, rất có thể trong quá trình mọi người di chuyển, gió sẽ lại tới, tiếp tục làm loạn vị trí."

"Còn có một vấn đề khác nghiêm trọng hơn."

Túc Mạc nói tiếp: "Tỉ lệ của bản đồ lớn hơn, đi mười mấy mét thì vị trí trên bản đồ cũng không có nhiều xê dịch, nhưng mọi người nhìn tọa độ hiện giờ của mình đi, vị trí của chúng ta gần như lộn xộn."

"Phía Tây vốn có 3 chấm xanh, nhưng giờ chỉ còn 1."

Túc Mạc nghiêm túc: "Các cậu có hiểu điều này nghĩa là gì không?"

Đạp Vân Trung cau mày: "Chúng ta cho là mình chỉ bị gió thổi đi, nhưng thực tế trong quá trình gió thổi, mọi người đã bị dịch chuyển đi rất xa."

"Đúng vậy. Mà dịch chuyển này có thể là do gió, cũng có thể là do trong lúc bị gió thổi chúng ta vô tình chạm vào vật gì đó khiến cho vài người bị dịch chuyển hơn trăm mét thậm chí là hơn nghìn mét." Túc Mạc quan sát xung quanh: "Lúc mới vào, đầu não có nhắc nhở để ý hoàn cảnh, tôi đề nghị trước khi xác định cơ chế, mọi người không nên tự ý di chuyển."

Cơn gió kia sẽ làm họ mất máu, trong quá trình di chuyển mà gặp phải nguy hiểm khác, tỉ lệ tử vong sẽ cao hơn.

Thấy Momo nói vậy, tất cả tập trung quan sát tình hình xung quanh.

Nơi này ngoài sương mù ra cũng chỉ có cây, cây còn rất cao, hoàn toàn không thấy ngọn. Gió quá to, chung quanh đều là tiếng gió, lá cây bị thổi kêu rào rào, nhưng gió lớn như vậy lại không hề thổi tan sương mù.

Một lát sau, cơn gió dữ kia lại tới, một lần nữa thổi bay tất cả.

"Thử dùng kĩ năng ổn định bản thân."

Tiếng Túc Mạc chìm trong gió, cậu triệu hồi Gấu, đặt đằng trước để chặn gió, có tác dụng, nhưng cậu vẫn phải dùng kĩ năng khác để cố định cơ thể.

Tọa độ các điểm trên bản đồ lại loạn hết lên. Bản thân Túc Mạc không bị dịch chuyển quá nhiều, cũng có vài đồng đội khác thành công giữ nguyên vị trí trong gió. Giao lưu một hồi, mọi người cũng xác định được phương pháp chặn gió.

Kỹ năng phòng ngự có tác dụng, có thể dùng kỹ năng giảm tổn thương, dùng vật thể chặn gió cũng thành công.

Túc Mạc nói: "Mọi người xác nhận hướng gió ở vị trí của mình, tìm một cái cây nào to chút trốn ra sau, dùng kĩ năng ổn định để tránh bị gió thổi đi."

Tất cả nghe xong lại trầm tư.

"Quả nhiên không nên tin tưởng đầu não."

"Hoạt động dương gian cái mẹ gì, tin nó nữa tôi làm chó luôn."

"Cái này giống kiểu Thần Mùa Xuân nhưng phiên bản giản lược, ít nhất còn có chỗ để núp."

"Nếu bọn mình để cho gió thổi thì sao?" Hỏa Thụ Ngân Hoa bỗng có ý tưởng: "Nếu gió gây vụ dịch chuyển thì chúng ta có thể lợi dụng nó để di chuyển mà, nếu hên thì cả đám sẽ tập trung lại với nhau."

Dưa Hấu nghe vậy nói: "Tiểu Ngân Hoa, cậu cho rằng đầu não là người tốt hả? Nó sẽ thổi cậu tới chỗ đồng đội chắc?"

"Tôi lại thấy Hỏa Thụ Ngân Hoa có lý đấy chứ." Hồng Quả Quả lại nói: "Gió thổi từ một hướng mà? Vậy tức là bọn mình đều đang bị thổi sang một hướng đúng không? Lỡ hên gặp nhau thật thì sao?"

Dưa Hấu: "... Chú em, chú định phó mặc cho số phận thật hả."

Mọi người nhìn mini map, rõ ràng đồng đội trông gần như vậy, thực tế lại xa vời vợi.

Trong lúc cả nhóm thảo luận lại có mấy đợt gió.

Cả đoàn đã nắm giữ phương pháp cơ bản, đến lần thứ tư thì vị trí trên bản đồ không có nhiều biến hóa.

Túc Mạc vẫn đang quan sát bốn phía. Cậu không bị dịch chuyển nhiều, chỉ lùi khoảng vài mét so với vị trí ban đầu. Hoàn cảnh cũng không có gì thay đổi, đó là tin tốt, chứng tỏ yếu tố kích hoạt dịch chuyển khoảng cách xa không phải là gió.

Vậy khả năng lớn nhất là lúc bị gió thổi họ đã chạm phải thứ gì đó.

"Có tính được khi nào gió thổi không?" Úc Trăn hỏi.

Cho dù không có cơn gió kia, trong rừng vẫn luôn có gió, vẫn không thể khinh thường.

"Tôi có tính thử, tầm khoảng 1 phút 1 lần?" Một giọng nữ vang lên trong kênh, là trận pháp sư Đáng Yêu Nhất Thế Giới.

"Chính xác hơn là tầm 53 đến 55 giây." Túc Mạc giải thích: "Trước khi có gió lớn, tiếng gió xung quanh sẽ nhỏ lại chừng 1-2 giây, sau đó mới có cơn gió lớn kia. Tính giây có thể bị sai số, mọi người chú ý tiếng gió xung quanh là được."

Đạp Vân Trung: "Chắc chắn chứ?"

Túc Mạc: "Chắc chắn, ba đợt gió vừa rồi đều có quy luật này, sẽ không có nhiều biến động."

Đột nhiên, Túc Mạc ngẩng lên, có mấy giọt nước rơi trên mặt cậu.

Cậu khựng lại, mưa?

Bầu trời đen kịt nhỏ xuống vài giọt nước, sau đó thì cơn mưa mỗi lúc một lớn, chỉ mười mấy giây đã từ lất phất trở nên tầm tã, khiến tất cả ướt sũng.

"Ok, đã hiểu vì sao gọi là Mưa Gió Chung Đường."

"Đã gió giật rồi còn mưa rào? Tôi ở Sao Thủ Đô chưa từng thấy mưa nào to thế này."

"Có gió có mưa, chơi cái hoạt động thôi mà cũng phải bám sát với tình huống vậy hả??"

"Game kì ảo mà, mọi người bình tĩnh đi."

Mưa rơi ngày một lớn, núi rừng vốn mờ sương có thêm cơn mưa tầm tã này, làm tầm mắt càng thêm mông lung, khiến việc dùng cảnh vật phán đoán trở nên khó khăn hơn cả. Thứ duy nhất rõ ràng chỉ có các chấm xanh trên bản đồ.

Thanh Phong chùi nước trên mặt, quay lưng cản gió, tránh bị nước mưa tạt vào mặt: "Má, mưa to gió lớn, em không nhìn được đường nữa rồi."

"Ông nên thấy may mắn là mưa này không phải mưa axit, nếu không thì không ai trốn được hết, kiểu gì cũng chết." Dưa Hấu bình tĩnh tựa sau cây. Cái cây gã chọn đủ lớn nên dù mưa dù gió cũng không ảnh hưởng tới gã.

Apple: "Mưa bão thế này, liệu lát nữa có sấm sét không?"

7

"Chú ý, gió to sắp tới." Túc Mạc đột nhiên nói.

Tiếng mưa rơi ảnh hưởng tới việc nghe tiếng gió, nhưng tiếng gió chợt nhỏ lại vẫn khá rõ ràng. Dưa Hấu nghe được Momo nói, hành động đầu tiên là bật kĩ năng giảm tổn thương.

Thích khách không có nhiều kĩ năng giảm tổn thương, Dưa Hấu thấy vô cùng may mắn là lần này mình mang nhiều dao, dùng cùn một con thì vẫn còn mấy con khác. Gã dùng kĩ năng rồi còn cầm dao cắm xuống đất, hạ thấp trọng tâm, ổn định cơ thể để tránh bị gió thổi bay.

Trên bầu trời rạch ngang vài tia sáng, Dưa Hấu ngẩng đầu, một tia sét bổ xuống, âm thanh vang trời, đầy lực uy hiếp. Cùng lúc đó, gã nghe được một tiếng hét thảm trong kênh.

Thanh Phong khàn cả giọng: "Cái đạ mú!!!! Mồm ông thối lắm đó Apple!!!!"

6

Tác giả có lời muốn nói:

+

Dưa Hấu (hạnh phúc): Không phải mình!

3

Đầu não: Có sét thì mọi người đừng đứng dưới cây nha ^_^