Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 90: Đích đến




Lúc này, Momo đã thành công bò lên vách núi đối diện, dây thừng Phi Thiên vắt ngang một đoạn dài giữa đống dây leo lộn xộn. Điểm dừng chân duy nhất, nhưng cũng có độ khó cực lớn, khiến các đồng đội vừa chứng kiến màn mạo hiểm của Momo chìm vào suy nghĩ. Người đầu tiên đã qua, nhưng bọn họ qua kiểu gì đây, cũng không có sợi dây thừng Phi Thiên thứ hai, hay là lấy dây thừng thường buộc eo lại rồi nhảy cho thêm cảm giác an toàn? Nhưng dây thừng thường liệu có chịu được đòn của dây leo không?

Túc Mạc đứng bên kia, quay lại nhìn đồng đội ở đối diện: "Được rồi."

Úc Trăn quay người nhìn vách núi sau lưng, dùng khinh công nhảy lên, sau đó rút một con dao hung hăng cắm vào vách đá.

"Cao thêm chút nữa đi anh." Túc Mạc nói.

Đạp Vân Trung hiểu ngay họ định làm gì: "Cột vũ khí có một vũ khí phụ có thể sử dụng."

Nhưng Úc Trăn lại không dùng vũ khí phụ, anh rút con dao ra, người rơi xuống, lại dùng khinh công nhảy thêm tiếp một đoạn. Vách núi cao cheo leo với anh như không có bất cứ độ khó gì, những hòn đá hơi nhô ra khỏi vách trở thành điểm dừng chân. Cuối cùng, Úc Trăn tới một vị trí cách mặt đất chừng 5 mét, trước khi rơi xuống đã lại cắm con dao lên vách.

Động tác gọn gàng dứt khoát, hai đầu dây thừng lập tức xuất hiện chênh lệch độ cao rõ rệt: "Chỗ này?"

Chỉ vài giây ngắn ngủi hai người đã hiểu ý nghĩ của nhau, Túc Mạc cũng dùng khinh công trèo lên chỗ cao hơn, cuối cùng dừng ở nơi cách mặt đất chừng 2 mét.

Hai người hai bên vách núi chọn độ cao phù hợp, lại lợi dụng chênh lệch độ cao ban đầu của vách núi, dùng dây thừng Phi Thiên tạo một đường ray trên không trung.

"Cái này là gì?" Những người khác đứng phía dưới ngước lên nhìn dây thừng Phi Thiên trên cao.

"Lợi dụng độ cao... Chẳng lẽ là muốn bọn mình trượt sang đó?"

"Đỉnh vãi, vậy cũng nghĩ ra được!?"

"Độ cao này... Dây leo không với tới đâu nhỉ!?"

"Tôi cảm giác là không tới."

Túc Mạc mau chóng nói: "Thanh Phong, dây leo lần trước ở trong Bí Cảnh Ly Hồn còn không?"

Thanh Phong: "Có! Để em cắt ra."

"Không đủ thời gian, trận pháp sư và triệu hoán sư dùng vũ khí, đặt ngang đèn với Bút Phán Quan rồi trượt xuống." Úc Trăn lại kéo dài dây thừng Phi Thiên, thả đầu dây xuống dưới, mình nắm đoạn giữa: "Đừng lãng phí thời gian, cận chiến và y sư đi trước, mấy DPS tầm xa đi sau che chở."

Hồng Quả Quả: "Em có em có, em có nhiều vũ khí rác còn sót sau khi chế đồ lắm, có đèn cũng có bút."

Là một thợ rèn cao cấp chuyên nghiệp, trên người y lúc nào cũng có đầy đủ vật liệu.

Úc Trăn nói: "Ai không có vũ khí tìm Hồng Quả Quả lấy, có vũ khí lên đây trước."

Dây thừng Phi Thiên có thể duỗi ra vô hạn, cũng có thể co lại.

Úc Trăn nắm phần giữa dây, dùng đặc tính co duỗi của nó tọa một cái vòng, làm công cụ cho đồng đội leo lên.

Hồng Quả Quả tròn mắt nhìn: "Uầy anh Hành, anh chơi cái này điêu luyện thật đấy."

"Momo, em chuẩn bị xong chưa?" Úc Trăn nhìn bóng người gầy yếu bên vách đá đối diện.

Túc Mạc lập tức đáp: "Cố định rồi, mọi người sang đi."

Lúc này đã qua 15 phút, bọn họ không còn nhiều thời gian lắm.

Người xem trong phòng phát sóng mới giây trước còn nhìn thấy Momo mạo hiểm nhảy núi, giây sau đã thấy đám đại lão nhanh chóng dựng xong một thanh trượt giữa không trung. Họ dùng vũ khí dùng dây thừng, lợi dụng chênh lệch độ cao, dựng cầu nối giữa hai vách núi. Mà người chơi được Hành Chỉ Vô Câu đưa lên, đặt ngang vũ khí trên dây, giữ cân bằng rồi cứ thế trượt xuống.

Chung quy game vẫn đơn giản hơn đời thực, chỉ cần từng thi thể chất thì ai cũng sẽ nhận ra cái này chơi như thế nào.

Và họ cũng biết làm thế nào để giữ thăng bằng trong điều kiện như vậy, chỉ cần liều chết không buông tay là được, bị dây leo đánh chết thì mới có thể xuất hiện rủi ro.

Chênh lệch độ cao khiến dây thừng Phi Thiên cách mặt đất gần hai mét, người trượt đầu tiên là Apple, hắn hoàn mỹ trượt sang bên kia. Dây leo vung vẩy duỗi dài cũng không với tới hắn, an toàn đáp đất.

Apple nói: "Yên tâm qua đi, dây leo không đánh tới."

[Vãi 6666666]

[Tôi có nên nói không hổ là đoàn đại lão không? Khả năng chấp hành đỉnh vãi.]

Lần này không cần DPS tầm xa hỗ trợ, tất cả mọi người có thể trượt.

Úc Trăn nhìn người đối diện. Sức nặng của người trượt hoàn toàn phụ thuộc vào anh và Túc Mạc chống đỡ, thể hiện rõ nhất là thể lực của họ sụt giảm nghiêm trọng. Ở phó bản này, tỉ lệ tiêu hao thể lực lớn hơn hẳn, giá trị thể lực tiêu hao càng nhiều thì sẽ càng hồi thể lực chậm.

Đợi đến khi giá trị thể lực về 0, bọn họ buộc phải đợi nó hồi lại, nếu không thì chỉ có thể sử dụng cơ thể gốc chưa qua bất cứ điều chỉnh nào chơi tiếp.

Đến lúc đó thì không khác gì thể chất ngoài hiện thực hết... Anh thì không sao, nhưng Túc Mạc là thể chất cấp F, nếu quả thật đến tình trạng cạn thể lực, người gặp nguy hiểm sẽ là cậu.

Nhưng giờ mà thay người thì quá tốn thời gian, Túc Mạc hẳn đã có tính toán riêng.

Úc Trăn nói: "Một lần trượt 2 người thôi, tốn chút thời gian nhưng ổn định, Dưa Hấu đi cuối, cậu trượt một mình."

Đến đây Dưa Hấu cũng hiểu tại sao Momo lại nói cho mình nhảy cuối. Gã cầm bảng phòng ngự cao, cũng nặng nhất trong số tất cả, một mình bằng hai người, đương nhiên chỉ có thể trượt cuối.

Đến phút thứ 20, tất cả đã qua được vách núi.

Trạm này thật sự tốn quá nhiều thời gian, nhưng đây là cách đảm bảo nhất họ có thể làm lúc này. Tất cả tập trung lại, Túc Mạc không đi trước dò đường nữa, nhìn trạm tiếp theo trên bản đồ nằm ở ngay sau ngọn núi họ đang đứng, căn cứ vào độ khó thì đây chắc sẽ là chướng ngại vật cuối.

"Ai di chuyển chậm lên Huyền Vũ." Túc Mạc nói thẳng: "Hai triệu hoán sư buộc Huyền Vũ vào thích khách, thích khách chạy, dây thừng Phi Thiên có thể kéo thêm một người, những người còn lại dùng trận pháp của trận pháp sư."

Tất cả giành giật từng giây, 10 phút đếm ngược đã hiện lên trên giao diện của mỗi người.

Có thích khách, tốc độ của Huyền Vũ nhanh hẳn, sau vách núi là một đoạn đường xuống núi dạng xoắn ốc, bởi vì là đường xuống dốc nên đi dễ hơn trước nhiều. Sau đó là một con đường khá bằng phẳng, tất cả bắt đầu chạy, giá trị thể lực một lần nữa sụt giảm rõ rệt. Túc Mạc nhìn thanh thể lực của mình, nếu cứ tiếp tục chạy đường dài như vậy, thể lực của cậu chỉ đủ để chống đỡ thêm 7-8 phút, đến lúc đó cậu sẽ không đi được nữa, chỉ có thể trông cậy vào đồng đội đỡ.

Từng giây từng phút trôi qua, đến phút thứ 22, bọn họ gặp hai ngọn núi lớn.

Chính xác hơn là một con đường nhỏ bị kẹp giữa hai ngọn núi. Hai bên đỉnh núi cao chọc trời, vách đá trần trụi tạo cảm giác đè nén cực mạnh cho người nhìn, khắp nơi ẩn chứa mùi hiểm nguy. Túc Mạc dừng chân trước lối vào, nhặt một cục đá lên ném tới. Mặt đất lập tức rung chuyển, hai bên vách núi lăn xuống một đống đá tảng, có to có nhỏ.

Những hòn đá đó như xuất hiện từ hư vô, lại như vỡ ra từ vách núi, rơi xuống tạo thành từng cái hố to dưới đất.

Căn cứ vào con đường đã đi, bọn họ chỉ còn khoảng 200 mét nữa là tới đích. Từ góc nhìn của Túc Mạc, cậu đã có thể lờ mờ thấy cột mốc trạm cuối cùng: "Để tới đích, chúng ta phải đi qua con đường có đá rơi này."

Đạp Vân Trung: "Cứ thế đi thôi, không có thời gian nữa rồi."

Úc Trăn tiến lên thử tổn thương, mỗi người bị đá rơi trúng sẽ mất lượng máu khác nhau, chủ yếu phụ thuộc vào phòng ngự của bản thân. Ví dụ như chiến sĩ thì có thể chịu 5-7 lần đá rơi vào người, nhưng thích khách thì e chỉ cần 2 phát là bẹp dí.

"Dùng phòng ngự được, bật kĩ năng rồi chạy thôi." Túc Mạc nhanh chóng tính toán trong đầu, không tính kĩ năng phòng ngự cá nhân thì kĩ năng phòng ngự quần thể có trận pháp phòng ngự của trận pháp sư, đại kiếm trận của kiếm sĩ, bùa phòng ngự của đạo sĩ và khiên của chiến sĩ. Trong đó bùa phòng ngự của đạo sĩ cần phải biết canh, trận pháp phòng ngự thì phải xem kĩ thuật... Nhưng bảng kĩ năng của họ bị xếp lộn xộn, người cầm bảng trận pháp sư hiện giờ không mấy am hiểu cách chơi của nghề này.

Nói cách khác, trận pháp phòng ngự chồng được nhiều nhất là 2 tầng, bùa của đạo sĩ cũng chưa chắc đã phủ được lên tất cả mọi người. Cần phải cân nhắc nguy hiểm những sai sót này mang lại, đồng thời còn phải xem khả năng ứng biến của 2 chiến sĩ và 3 trị liệu.

Đạp Vân Trung hỏi: "Có CD kịp không?"

Túc Mạc nói: "Về lý thuyết thì kịp, nhưng phải cân nhắc độ quen thuộc của mỗi người với bảng kĩ năng."

Úc Trăn bổ sung: "Trận pháp phòng ngự có thể bị giảm bớt cường độ, áp lực của trị liệu khá lớn."

Người chơi khác nhìn ba vị đại lão thảo luận, đồng hồ đếm ngược trôi đi từng giây. Đã hết 1 phút, thời gian còn lại cho họ vượt qua trạm này chỉ còn 6 phút.

"Bọn họ đang nói gì vậy?"

"Nghe mà chả hiểu gì hết, rốt cuộc có thể dùng kĩ năng phòng ngự đi qua chỗ này không?"

"Khó nói, đại kiếm trận là cố định, chúng ta không thể mang theo nó chạy được."

"Trận pháp phòng ngự thì sao?"

"Còn phải xem tình hình, nếu chỉ buff cho một người thì di chuyển được, nhưng nếu bảo vệ cho nhiều người thì chỉ có thể đặt dưới chân thôi."

"Bùa đạo sĩ?"

"Một đội đạo sĩ thì may ra, ở đây có mỗi một đạo sĩ mà tính buff cho 14 người hả, nghĩ cái gì vậy ba??"

[Tôi nghe cũng ngu người.]

[Em thì chịu luôn không hiểu nhóm Đạp Vân Trung đang thảo luận cái gì.]

[Tôi khác, tôi có thể nghe hiểu, chỉ đang cảm thán hóa ra mấy đại lão Apple phải cân nhắc nhiều như vậy, đến mức chiêu thức có thể di chuyển theo người được không cũng thảo luận.]

[Tôi toàn chơi đại thôi, tôi chỉ sợ họ cứ đứng đó thảo luận rồi hết giờ mất.]

Không còn nhiều thời gian, đám Túc Mạc thảo luận ra phương án sơ bộ rồi quyết định xông vào thử.

Đạp Vân Trung chủ động nhường quyền chỉ huy, Túc Mạc tiếp nhận: "Nói sơ qua phương án một chút, chúng ta có tổng cộng 15 người, mỗi người đều có kĩ năng giảm tổn thương hoặc bảo vệ mình, cái này giữ để lúc không có bảo vệ thì dùng, chúng ta chủ yếu dùng trận pháp và đại kiếm trận để tiến lên trước."

"Trận pháp của trận pháp sư có thời gian CD ngắn nhất, phải buff liên tục, đại kiếm trận thì xem vị trí rồi thả, quá trình di chuyển trông cậy vào khiên của hai chiến sĩ." Túc Mạc nói tiếp: "Bùa đạo sĩ, Huyền Vũ triệu hoán sư, tất cả để cho nghề có HP thấp, ưu tiên thích khách, pháp thuật kiếm, đạo sĩ."

Thanh Phong bắt đầu căng thẳng: "Lần đầu em chơi trị liệu."

Hỏa Thụ Ngân Hoa: "Yên tâm, tôi thả kiếm trận chuẩn lắm."

"Đây cũng là lần đầu tôi chơi trận pháp sư."

"Đại kiếm trận của vật lý kiếm có cần chú ý gì không?"

Người qua đường Đạo sĩ không biết yêu sốt sắng: "Chúng ta di chuyển kiểu gì đây?"

"Bọn tôi sẽ đi trước trải đường, tất cả bám sát theo đội chính, có đá rơi xuống thì bật kĩ năng phòng ngự, trị liệu heal." Túc Mạc chân thành nói: "Cậu yên tâm, hai chiến sĩ của chúng ta đều rất lợi hại, nếu có vấn đề xảy ra thì họ sẽ mở khiên bảo vệ mọi người."

Dưa Hấu được khen lập tức hăng máu: "Em phụ trách mở khiên buff phòng ngự đúng không?"

"Đúng, Hành Chỉ Vô Câu sẽ dùng dây thừng Phi Thiên kéo cậu, cậu sẽ không bị chậm." Túc Mạc nói: "Không có thời gian do dự nữa, mọi người nghe chỉ huy, tất cả tới gần Hành Chỉ Vô Câu."

[Mời người chơi chú ý, Vượt Núi Băng Đèo chỉ còn 5 phút.]

Mọi người vừa tới gần, Úc Trăn cầm bảng của Đạp Vân Trung lập tức xông ra ngoài.

Bảng thuộc tính của Đạp Vân Trung khá cân đối, tốc độ di chuyển tầm trung. Úc Trăn xông lên trước, chủ động mở khiên phòng ngự của chiến sĩ. Khiên này là khiên di chuyển, tất cả người trong phạm vi của khiên sẽ nhận được bảo hộ.

Khoảng cách 200 mét không hề dài, bình thường chạy một lát là sẽ tới đích.

Nhưng hôm nay có đá rơi như mưa, tốc độ của tất cả phụ thuộc vào kĩ năng phòng ngự, chậm hẳn lại, còn phải chịu đựng tiếng đá đập ầm ầm vào khiên. Không khí căng thẳng bỗng chốc bao trùm, lúc này kênh lại vang lên một âm thanh hết sức bình tĩnh.

"Pháp thuật kiếm, đại kiếm trận."

Hỏa Thụ Ngân Hoa lập tức tiến lên, thả ở đằng trước một cái đại kiếm trận, mọi người dần di chuyển vào phạm vi của kiếm trận, khiên phòng ngự của Úc Trăn cũng biến mất.

Túc Mạc nói tiếp: "Người kế tiếp chuẩn bị, thời gian tính theo thanh đếm ngược của nhiệm vụ, Đạp Vân Trung tiếp trận pháp, giây 45 mở."

Tất cả mọi người đi tới mép kiếm trận, đúng thời gian tiến vào trận pháp phòng ngự của Đạp Vân Trung.

Đạp Vân Trung có hiểu biết với trận pháp phòng ngự, hắn thả ra một cái đồng thời thả tiếp một cái nữa ở mép cái trước: "Đi tiếp, đừng dừng lại."

Tổng cộng 3 trận pháp, sắp CD rồi.

"Vật lý kiếm mở đại kiếm trận, giây 25."

Vật lý kiếm chính là người thuộc nhóm qua đường "Lòng Ta Nguội Lạnh", lúc mở kiếm trận y lỡ mất một giây, để đoàn bị đá đập trúng, máu của vài người xuống dưới vạch an toàn.

Lòng Ta Nguội Lạnh lập tức căng thẳng: "Xin lỗi, đây là lần đầu tôi chơi vật lý kiếm."

Chỉ Qua cầm bảng đạo sĩ, mặc dù là lần đầu tiên chơi, nhưng biết nguyên lí rồi, cô vẫn có thể liên tục chồng bùa giảm tổn thương cho đồng đội.

Đợt này cũng may nhờ có bùa của cô nên một thích khách bị đá rơi trúng hai lần cũng không tử vong, nhưng không có nhiều thời gian cho họ mắc sai lầm lần nữa.

"Không phải vấn đề lớn, trị liệu vẫn gánh được." Túc Mạc nhìn về phía một trận pháp sư khác: "Cục Cưng Nhỏ chuẩn bị, giây 17 tiếp trận pháp."

Cục Cưng Nhỏ nhà Nguội Lạnh nhìn Đạp Vân Trung làm mẫu cũng học được cách chồng trận pháp, nhưng kĩ thuật có hạn, cuối cùng chỉ chồng được hai cái.

Túc Mạc nhìn thời gian và khoảng cách, bọn họ thật sự đi quá chậm, cứ tiếp tục như vậy sẽ không tới được đích...

"Tất cả chuẩn bị mở kỹ năng phòng ngự, đến số 9 bắt đầu chạy." Túc Mạc quyết định đổi ý, trước khi trận pháp biến mất đã chạy ra ngoài. Những người khác thấy thế cũng hiểu, lập tức mở kĩ năng phòng ngự đuổi theo.

00:04:05, Túc Mạc kêu: "Dưa Hấu mở khiên!"

"!!!"

Thời gian phòng ngự của mọi người sắp kết thúc, nguy hiểm đá rơi dần tới gần.

Dưa Hấu lập tức mở khiên, 1 giây sau đã bị một sức kéo lôi về phía trước, ngã xuống giữa đám người.

Thời khắc mấu chốt Úc Trăn đã dùng dây thừng Phi Thiên.

"Y sư heal, Dưa Hấu đi." Túc Mạc bị đá đập vào người chỉ còn 36% máu, nhanh chóng được y sư heal lại.

Lần đầu tiên Dưa Hấu trở thành trung tâm của nhóm. Bao năm tháng chơi thích khách máu giấy, đây là lần đầu gã có được sức mạnh như vậy, tinh thần trách nhiệm mãnh liệt như vậy, trở thành trung tâm cho mọi người, vì đồng đội chống lên một khoảng trời.

Gã lầm bầm: "Tự dưng thấy chơi chiến sĩ cũng không tồi..."

"Sao đi chậm vậy."

"Ấy đừng giẫm vào gót chân tôi."

"Trượt chân ngã ngã!!"

"Hình như sắp hết thời gian rồi."

"Anh Hành kéo thêm đi, Dưa Hấu đi chậm quá."

Dưa Hấu: "..."

Thôi.

2

Thời gian mỗi lúc một ít, mọi người càng thêm lo lắng, nhiều lần xuất hiện tình huống dùng sai kĩ năng.

Đến đoạn sau, đá rơi càng thêm dồn dập, có kĩ năng phòng ngự nhưng HP vẫn không ngừng tụt. Không chỉ có vậy, vì sử dụng kĩ năng liên tục, giá trị thể lực của cả đoàn rơi xuống mức báo động, tốc độ di chuyển dần chậm lại.

Túc Mạc nói: "Tiếp theo, Cục Cưng Nhỏ mở trận pháp."

Lúc này trận pháp của Cục Cưng Nhỏ lại có vấn đề: "Hình như CD rồi... Ban nãy tôi vô tình nhấn trận pháp tăng tốc hai lần, có phải vì thế nên mới bị vậy không."

"Loạn CD." Úc Trăn lập tức nhắc nhở.

Túc Mạc khựng lại, vấn đề xuất hiện rồi.

Nối trận pháp của trận pháp sư là một việc rất tinh tế, một khi chồng sai trận pháp, CD sẽ có biến động.

Thay đổi bảng kĩ năng, để người chơi phải chơi nghề nghiệp xa lạ, xảy ra vấn đề là chuyện sớm hay muộn.

Chỉ còn không tới 50 mét.

"Mướp Đắng ném hoa trị liệu ra, tất cả xông về phía trước." Túc Mạc lập tức nói: "Y sư buff giáp và ulti heal liên tục, heal kịp."

50 mét, tất cả dốc sức chạy, cùng lúc mất máu, ba chiêu ulti heal liên tiếp rơi xuống nâng máu lên.

"Mở kĩ năng phòng ngự, chạy tiếp, đừng quay đầu."

Kỹ năng của trị liệu kết thúc, tất cả lại mở kĩ năng phòng ngự của mình chạy tiếp, 5 giây đã rút ngắn còn 20 mét.

"Quá loạn! Không che được!" Dưa Hấu mở khiên bảo vệ người xung quanh, nhưng đá rơi quá nhiều, con đường chật hẹp, không thể bảo vệ tất cả đồng đội, máu mọi người cứ lên rồi xuống...

Túc Mạc vừa chạy vừa bình tĩnh chỉ huy... Cậu đang đếm nhẩm giây, đồng thời ý thức được một vấn đề ---

Không đủ tốc độ, có người sẽ không qua được. Ánh mắt lập tức lia về phía mấy người ở cuối đội, sau đó liếc nhìn một kĩ năng của thích khách.

"Tới rồi, sợ muốn chết!"

"Má!! Tôi không chạy nổi mất."

"Vú em mau cứu!!"

"Có ai còn kĩ năng phòng ngự không, buff đi!!"

Đạo sĩ không biết yêu xông qua điểm cuối cùng, Một Hớp 2 Vạn 5, Đạp Vân Trung, Hành Chỉ Vô Câu cũng lần lượt vượt qua.

Đồng đội có tốc độ di chuyển nhanh còn một vạch máu chạy tới đích, nhưng vẫn còn người kẹt ở đằng sau, có pháp thuật kiếm, đạo sĩ và y sư chưa tới.

Mấy nghề máu giấy tốc thấp nhìn lớp bùa phòng ngự cuối cùng của đạo sĩ sắp mất hiệu lực, đột nhiên thấy một vầng sáng lạ bao trùm lấy họ, tốc độ di chuyển của tất cả thay đổi.

[Truy Mệnh: Hi sinh 10% phòng ngự và 10% máu, gia tăng 50% tốc độ di chuyển của bản thân và đồng đội trong phạm vi 5 mét.]

- -- Kĩ năng đổi máu của thích khách.

Dưa Hấu nhận ra ngay: "Đệt mợ luôn anh điên hả dùng Truy Mệnh lúc này??"

Túc Mạc chỉ còn 10% máu, cậu lập tức cắn thuốc trong túi, nhưng vẫn còn cách vạch đích 10 mét.

Trong 4 người chưa về đích có y sư, nhưng CD hồi sinh của y sư còn lâu.

Nếu không cứu kịp thì đồng đội sẽ tử vong, xác suất cực lớn là khiêu chiến thất bại, bọn họ không đủ thời gian để đợi y sư CD.

Đột nhiên một nhắc nhở đỏ lè xuất hiện.

Thể lực của cậu không đủ.

Đồng đội ở vạch đích cũng nhận ra.

"Từ từ, Momo đi chậm lại."

"Không đúng, anh ấy phải là người nhanh nhất chứ!!"

"Mau lên sắp hết giờ rồi."

[Còn 10 giây.]

Con ngươi Đạp Vân Trung co lại: "Cậu ấy hết thể lực rồi."

Ở cửa ải này, Momo là người tiêu hao thể lực nhiều nhất, cậu thậm chí còn vòng về buff tốc cho đồng đội.

Tiếng đếm ngược vang lên bên tai, tiếng thúc giục của đồng đội gần trong gang tấc, các đồng đội đi ngang qua Túc Mạc, cậu cố gắng tránh hơi hòn đá rơi xuống, cơ thể nặng nề bỗng chốc trở lại.

Thêm một chút nữa thôi, chí ít phải chết ở chỗ đồng đội có thể cứu, còn thời gian mà.

Từng giây từng giây, chỉ còn 5 giây, Túc Mạc nặng nề lê bước về phía trước. HP của cậu sắp cạn rồi, Túc Mạc bỗng nhớ tới kĩ năng kỳ văn [Một Đường].

Ngay khi cậu định sử dụng, biểu tượng kĩ năng bỗng sáng lên.

Có người ôm lấy cậu, bàn tay dày rộng che sau gáy.

Thế giới như im lặng trong khoảnh khắc, khi hòn đá rơi xuống, người kia ôm cậu nhào về phía trước, ở hai giây cuối cùng, ngã vào vạch đích.