[Đờ mờ, thức tỉnh kỹ năng!?]
2
[Nãy ai bảo là chỉ có Thần Binh đầu tiên mới thức tỉnh được kỹ năng mà?]
[Má cái kỹ năng này cũng ảo thật đấy, tôi còn chưa hiểu kỹ năng vũ khí của Đại Ma Vương mà giờ đã có thêm cái nữa rồi???]
Thông báo toàn server này khiến tất cả trở tay không kịp, mà nhất là vũ khí này dành cho trận pháp sư. Mới vài phút trước thôi, Cò Trắng Hoa Mai và Dạ Bán Chung Thanh vừa chế tạo ra một vũ khí loại bút có thuộc tính cao. Chỉ trong một buổi tối có liên tiếp hai Thần Binh ra đời, tất nhiên người chơi sẽ để ý so sánh hai vũ khí này.
Thứ nhất là thức tỉnh kỹ năng. Vũ khí Thần Binh trên toàn server mới chỉ có ba cái, lại chỉ có hai cái thức tỉnh kỹ năng, mà cả hai đều từ tay triệu hoán sư Momo mà ra. So sánh tiếp thuộc tính của hai vũ khí, Đạp Lãng Kích Không của Dạ Bán Chung Thanh là một vũ khí rất toàn diện cho trận pháp sư, pháp công cao, chính xác cao, thời gian trận pháp dài... Khuyết điểm duy nhất có lẽ là chỉ số rất bình quân, cao thì cao, nhưng không có cái nào là cao đột phá...
Trái lại, vũ khí của Hành Chỉ Vô Câu hoàn mỹ đủ các thuộc tính, pháp công siêu cao, tốc độ di chuyển, thời gian trận pháp, chính xác... Trong đó pháp công còn cao hơn cái của Dạ Bán Chung Thanh 200 điểm. Không chỉ có thế, độ chính xác cũng vô cùng hoàn hảo.
[Cái vũ khí này tuyệt thật đấy.]
[Momo... Cái ông này thật sự mạnh vãi, mỗi ngày cho ra một Thần Binh, còn toàn thuộc tính cao.]
[Lần đầu tiên cảm thấy Thần Binh kiểu nhan nhản ngoài đường.]
[Thế này đâu thể là ăn may có được danh hiệu Tông Sư Chế Tạo chứ, cái vũ khí triệu hoán sư hôm qua có thể nói là ăn may, nhưng chế cái thứ hai vẫn ra vũ khí hàng đầu của trận pháp sư này?]
Thần Binh xuất hiện chưa tới hai ngày đã có liên tiếp 3 cái ra đời, người chơi rất dễ so sánh ba cái với nhau. Nếu bảo triệu hoán sư và trận pháp sư là hai nghề khác nhau nên chỉ số chênh lệch, vậy cùng là trận pháp sư hệ công kích, so sánh phát thấy rõ ai hơn ai kém.
Trước kia còn có người chơi không tin Momo, dù sao cậu vốn là Tinh Tượng Sư. Nhưng ba Thần Binh có tới hai cái là do Momo rèn ra, mà đều thức tỉnh kĩ năng, chỉ số xuất sắc. Một cái có thể nói là ăn may, hai cái đạt tới xác suất thành công 100% thế này... Trước mắt, Momo là thợ rèn Thần Binh hàng đầu.
Mà người ta cũng không phải rèn chơi chơi.
Hành Chỉ Vô Câu, hiện đang là top 3 trận pháp sư, mọi người đều biết anh là trận pháp sư hệ công kích.
Thiên Cương Tru Phạt không phải là vũ khí kiểu cân đối, nhưng nó là vũ khí hoàn mỹ về phương diện công kích. Chỉ cần là người chơi có chút kiến thức về hệ thống trang bị đều nhìn ra được, Thiên Cương Tru Phạt là Thần Binh chế tạo riêng cho trận pháp sư hệ công kích.
Cò Trắng Hoa Mai thấy thông báo, lập tức bật cười: "Quả nhiên cậu ấy biết mấu chốt thức tỉnh kĩ năng, công thức viết tốt hơn tôi nhiều."
Dạ Bán Chung Thanh không nói gì. Trước khi chế tạo, Cò Trắng Hoa Mai đã nói với hắn công thức sẽ kế thừa kỹ năng và thuộc tính, không thể cam đoan sẽ thức tỉnh kĩ năng thứ ba, nên vũ khí có kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của hai bên. Nhưng đều là Thần Binh, tất nhiên hắn vẫn có chút hi vọng thức tỉnh được kĩ năng thì tốt biết mấy... Mà dù không có thì hắn cũng thiên về giả thuyết chỉ có Thần Binh đầu tiên mới có cơ hội thức tỉnh.
Nhưng lúc này nhìn thấy Thiên Cương Tru Phạt, hắn thế mà cảm giác được chút ghen ghét và khó tin.
Dạ Bán Chung Thanh cũng là trận pháp sư hệ công kích, tất nhiên hắn biết chỗ lợi hại của cái bút này. Gần như mỗi dòng thuộc tính đều là chỉ số trong mơ của hắn, dù ba kĩ năng kia không có chi tiết cụ thể, hắn cũng đoán được chúng là kĩ năng lí tưởng với trận pháp sư.
"Ông chủ Dạ, về sau hẳn là sẽ có cách để tinh luyện Thần Binh, chưa biết chừng lại thức tỉnh kỹ năng." Cò Trắng Hoa Mai đề nghị: "Từ hai vũ khí kia có thể thấy Momo rất giỏi suy luận công thức vật liệu, có lẽ anh có thể liên hệ với..."
Nói đến đây y chợt ngậm miệng, suýt thì quên, Thiên Giới và Momo cắn nhau như chó với mèo. Đợt trước còn có cái video truyền khắp nơi, trên diễn đàn cũng nói quan hệ hai bên là nước sôi lửa bỏng...
Y lập tức đổi giọng: "Tôi bao hậu mãi, có vấn đề gì hoặc là về sau tinh luyện rèn đúc, nếu anh tin tưởng tôi thì có thể tiếp tục ghé thăm."
Dạ Bán Chung Thanh tắt giao diện lò rèn, lạnh lùng nói: "Để sau."
Dứt lời truyền tống đi mất, hiển nhiên là rất không vui.
Cò Trắng Hoa Mai cũng kệ hắn, tiếp tục nhìn kho vật liệu suy tư: "Thức tỉnh là từ công thức à? Chẳng lẽ công thức của mình tính sai cái gì?"
Một bên khác, thuộc tính của [Thiên Cương Tru Phạt] trên thông báo cũng được truyền tới nhóm chat nhỏ, 8 người thuộc tổ hóng hớt còn đang đấu võ mồm với Thiên Giới. Giờ vũ khí đã ra, đừng nói là cãi, một bóng người cũng không thấy.
"Đại lão đâu?" Apple là dân hóng chuyện chuyên nghiệp, hắn biết khu trận pháp sư trên diễn đàn đã sôi trào rồi.
Người chơi trong phái Triệu Hoán không nhiều, nhưng trận pháp sư là một trong những nghề hot nhất ở Thiên Hoàn, ngay cả kênh môn phái cũng có một đống người hò hét. Người người dũng mãnh lao tới khu rèn ở thành Lạc Nhật, kết quả một cái bóng của đại lão cũng không thấy.
Hồng Quả Quả: "Offline rồi, đại ca bảo đi ăn bữa khuya."
Rèn Thần Binh vốn là một chuyện chấn động đất trời như vậy, Hồng Quả Quả và Thanh Phong gần như ngồi xem hết cả quá trình, mỗi lần thấy đại ca dừng tay là lo sốt vó. Giờ vũ khí đã ra, thông báo cũng có, người cũng offline ăn khuya, tự dưng họ có cảm giác như thể mình đúng là chuyện bé xé ra to.
"Ủa khoan." Hồng Quả Quả bỗng nhớ ra mấu chốt: "Đại ca chưa ngủ, giờ này, vãi nồi, hai người họ cùng đi ăn khuya với nhau à?"
1
Thanh Phong thấm thía nói: "Quả, giờ ông mới có phản ứng à? Giờ này thì khả năng cao là ăn bữa khuya xong sẽ còn... Thành phố của Sao Thủ Đô là thành phố không ngủ đứng đầu Tinh Minh đó."
Hồng Quả Quả bị Thần Binh tạm thời che mắt: "Hóa ra tình anh em bền vững hơn vàng là vậy sao, đầu tôi hơi choáng rồi. Tốc độ gặp ngoài đời của họ có phải hơi nhanh rồi không? Tôi còn đang đợi ông về Sao Thủ Đô rồi anh em mình tổ chức offline."
"Khụ." Apple phát hiện chủ đề buôn chuyện của nhóm này nhảy số hơi nhanh, nhưng cũng bắt sóng được: "Vụ mấy ông đang nói ấy, thật ra là..."
Hồng Quả Quả lại gửi ảnh chụp màn hình Thần Binh vào nhóm, bồi thêm câu: "Tình anh em vẫn tốt chán. Quy Chân Phản Phác chỉ là hàng xóm thôi chứ chả là cái gì, nhìn tình anh em bền hơn vàng của Song Đại Ca này. Thần Binh bảo làm là làm, chẳng lẽ còn không cảm động hơn tiểu thuyết à?"
Dưa Hấu ngồi chờ tin từ hiện trường nãy giờ: "Đây là trọng điểm hả? Mấy ông là người nhà có thể nói cho tôi biết làm sao mới mời được đại lão tới rèn vũ khí cho mình không?"
"Gì vậy Bé Dưa? Hóa ra ngay cả tin nhắn của bé mà đại ca cũng không trả lời à? Hóa ra địa vị của bé trong mắt đại ca không cao tới như vậy?"
Hồng Quả Quả kinh ngạc nói: "Trước khi có đoàn Quảng Cáo, mỗi ngày online đại ca đều tìm ông á."
"Từ hôm đó mở được kĩ năng tông sư, đại lão Momo trở thành thần tượng của tôi, về sau tôi sẽ là vú em chuyên dụng cho anh ấy, gọi là có mặt."
Dưa Hami thẹn thùng nói: "Tôi có cơ hội không? Thật ra tôi muốn soán vị lâu rồi, top 1 y sư quả thực không tệ chút nào."
Hồng Quả Quả: "... Vú em chuyên dụng?"
Thanh Phong: "Theo tôi thấy, hay là mấy người đổi ID đi?"
"Đặt tên là Hành Chỉ Vô Câu số 2, chắc là sẽ có cơ hội đấy."
Trong game oanh oanh liệt liệt, Túc Mạc làm xong vũ khí, khóa lại bỏ vào túi rồi offline.
Vừa rời khỏi thế giới ảo, cậu ngẩng lên đã thấy người máy trong nhà Úc Trăn. Khá bất ngờ với lớp vỏ mộc mạc của nó, người máy thấy cậu mở mắt lập tức nói: "Cậu Túc Mạc, chủ nhân đang ở trong bếp."
Túc Mạc gật đầu nói một tiếng cảm ơn, ngồi trên ghế sô pha một lúc để ổn định rồi mới đứng dậy đi theo hướng chỉ của người máy.
Úc Trăn đã chuẩn bị xong bữa khuya, đặt lên bàn, một chén canh ba món ăn kèm, bày biện hết sức tinh xảo.
Túc Mạc liếc nhìn nguyên liệu là biết đều phù hợp với tiêu chuẩn thể chất của cậu, thậm chí Úc Trăn còn cân nhắc tới việc cậu không có thói quen ăn bữa khuya, đồ ăn kèm không làm nhiều lắm. Bàn bếp được dọn sạch sẽ, quang não của anh đặt bên cạnh, màn hình lơ lửng hiện giao diện thuộc tính của [Thiên Cương Tru Phạt].
Từ màn hình trong suốt có thể thấy ngoài thuộc tính ra còn có dòng chữ kí tên.
Túc Mạc khựng lại, ID của cậu và Úc Trăn song song với nhau.
"Anh đang định gọi em." Úc Trăn cởi tạp dề, kéo ghế cho Túc Mạc, hỏi cậu: "Đói chưa?"
"Rồi ạ." Túc Mạc nghe vậy vô thức đáp: "Nhưng mà ban đêm em không được ăn nhiều... Nhạc Nhạc sẽ tức giận."
Nói rồi cậu mới chú ý là đã khuya, ăn tối xong qua nhà Úc Trăn chơi, làm nhiệm vụ rồi chế vũ khí, thế mà đã 10 giờ hơn. Bình thường giờ này cậu đã ở trong nhà chuẩn bị đi ngủ, nhưng hôm nay Túc Mạc có chút hưng phấn, ngửi được mùi thức ăn còn thấy rất đói, không hề buồn ngủ...
"Hình như muộn rồi." Lần đầu tiên trong đời Túc Mạc ra ngoài chơi muộn như vậy còn chưa về: "Lát nữa về chắc..."
"Anh nhắn cho Nhạc Nhạc rồi." Úc Trăn múc canh cho cậu: "Anh bảo nó là muộn quá nên em sẽ ngủ lại nhà anh, sáng mai anh đưa em về."
Ngủ lại à?
Túc Mạc hiếm hoi mà cảm thấy hồi hộp. Trước kia luôn là Úc Trăn ngủ lại nhà cậu, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu Túc Mạc qua đêm ở nhà người khác. Có điều cẩn thận ngẫm lại thì cậu và Úc Trăn thân thiết như vậy, còn đang hẹn hò, ngủ lại có vẻ là một chuyện rất bình thường.
"Nếm thử canh nhé?" Úc Trăn giơ bát canh tới trước mặt cậu.
"Ngon ạ, ngọt." Túc Mạc thử một ngụm.
Úc Trăn nói: "Hôm rồi bạn anh gửi tới nguyên liệu nấu ăn mới, có thể tăng độ ngọt cho canh, nhưng sẽ không vượt chỉ tiêu hấp thụ đường, thích hợp để làm canh cho em. Nếu em thích thì mai cầm một ít về cho Nhạc Nhạc, anh sẽ gửi công thức cho nó."
Nói xong anh lại hỏi: "Anh đang xem vũ khí, sao em biết anh cần kĩ năng phòng ngự?"
"Em đoán." Túc Mạc tiếp tục uống canh, phát hiện nhiệt độ rất phù hợp: "Em thấy trong kho có một bộ trang bị phòng ngự, em biết anh là hệ công kích, nhưng cũng thường xuyên phải dùng trận pháp phòng ngự, nên về sau em chỉnh lại công thức, muốn thử xem có ra được kĩ năng tốt không. Ra phòng ngự là tốt nhất, nếu ra công kích thì chúng ta cũng không thiệt."
Đoán à?
Ánh mắt Úc Trăn dừng trên giao diện. Từ lúc Túc Mạc gửi công thức cho anh là anh đã biết rất nhiều chi tiết trong thao tác thường ngày đều được đối phương để ý. Khi rèn vũ khí, các chỉ số đều được cậu điều chỉnh theo thói quen của anh. Với trận pháp sư hệ công kích, nhiều khi dùng kĩ năng cần chém nghiêng*, có đôi khi đổi trang bị nâng cấp trang bị khiến chỉ số thay đổi đều ảnh hưởng tới combo nối chiêu.
Nhưng cái vũ khí này lại không.
*Gốc là 剑走偏锋, dùng kiếm chém nghiêng, nghĩa là dùng phương pháp không thường thấy để giải quyết vấn đề. Tuy nhiên cụm từ này vốn mang nghĩa xấu, chỉ những người vì giải quyết vấn đề mà tìm đường ngang ngõ tắt, những phương pháp như vậy về lâu về dài không còn tác dụng thậm chí còn có hại. Ý anh Trăn là đôi khi vì khẩn cấp ổng phải ứng biến, mà những cái ứng biến này có thể gây hại về sau, nhưng vũ khí Túc Mạc làm rất tốt, ổng không cần đổi qua đổi lại giữa bộ phòng ngự nữa.
"Em không biết anh thiếu cái gì... Quà cũng không chuẩn bị." Túc Mạc nói: "Anh thích không?"
Úc Trăn nghe vậy, nhẹ nhàng vuốt tóc Túc Mạc: "Anh rất thích, cảm ơn em."
Túc Mạc uống canh, lại tranh thủ quan sát người đàn ông ở đối diện đang xem thuộc tính vũ khí. Cậu không nhịn được nói: "Em dùng chức năng rèn chung, vũ khí của anh sẽ có tên của em, em được kí tên mà đúng không?"
2
Lúc Úc Trăn nhận được ảnh chụp vũ khí, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là chữ Momo trên đó.
Ban nãy anh tưởng là Túc Mạc vô tình, nghe vậy thì hiểu ngay. Xem ra bạn trai nhỏ của anh không phải kiểu chậm hiểu, chỉ là cậu dùng cách của mình, thản nhiên biểu đạt sự chiếm hữu mà thôi.
Úc Trăn đáp: "Ừ."
"Em thấy anh là đại sư rèn đúc." Túc Mạc hơi chỉnh lại mái tóc bị anh làm rối, nói tiếp: "Lần sau em rèn trang bị sẽ mời anh, lúc đó trang bị của em cũng sẽ có ID của anh."
Úc Trăn cười: "Được."
Hai người ăn rất chậm, Túc Mạc kể chuyện trong game, chia sẻ với Úc Trăn quá trình rèn rồi suy luận công thức, còn nói cho anh biết việc thức tỉnh kĩ năng. Hai người vừa ăn vừa nói tới gần 11 giờ, có gì cũng tiêu hóa xong rồi, Úc Trăn để Túc Mạc đi tắm trước.
Anh đi rót nước ấm cho cậu, Túc Mạc thì lấy thuốc từ ba lô, cậu có chuẩn bị phần cho buổi tối.
Làm xong mọi việc Úc Trăn lại tiếp tục làm việc ngoài phòng khách, được một lúc bỗng nghe thấy tiếng động đằng sau, quay đầu thì thấy Túc Mạc đang mặc áo ngủ của anh đứng đó. Áo ngủ hơi rộng, nam sinh chỉ có thể xắn ống quần lên, để lộ mắt cá chân trắng nõn.
1
Úc Trăn hơi ngây ra, đưa cốc nước ấm trên bàn cho cậu, lại hỏi: "Sao em không đi dép?"
"Quên mất." Túc Mạc cầm cốc nước, Úc Trăn nhanh chóng trở lại, cầm một đôi dép lê lót lông trong tay.
Túc Mạc đang định nói, người đàn ông đã ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của cậu, nhắc nhở: "Mạc Mạc, nhấc chân lên nào."
"Dạ." Túc Mạc ngoan ngoãn nhấc chân lên, dường như tất cả thần kinh đều tập trung trên xúc cảm chỗ mắt cá.
Cậu uống nước, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lí nhí hỏi: "Tối nay em ngủ ghế sô pha ạ?"
Người đàn ông nửa quỳ hơi ngẩng lên, bốn mắt giao nhau: "Túc Mạc, em cho rằng bạn trai phải ngủ ở ghế sô pha à?"