Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 35: Trầm uyên




Editor: Sakura Trang

Tuy nói là gia tăng chú ý, nhưng mà mấy ngày kế tiếp săn bắn mùa thu toàn bộ như thường, bình tĩnh không tìm ra bất kỳ chỗ dị thường so với năm trước.

“Con Hải Đông Thanh này?” Kỳ Yến nhìn con chim màu xám trên bệ cửa sổ, không kiềm được mở miệng hỏi nữ tử đang hơi rũ mi viết sách.

Vi Sinh Lan Vi Sinh Lan tạm dừng lại động tác trên tay, nghiêng đầu đáp lại: ” Ừ, Yến nhi nếu là cảm thấy nhàm chán, có thể chơi đùa nó.”

Kỳ Yến đẩy xe lăn nhích tới gần chút thân ảnh huyền mặc, cho dù đối phương bận bịu mà không thể để ý tới y, y cũng không ngại.

“Ô.” Tới gần một chút Như vậy, vật nhỏ màu trắng bị Kỳ Yến đè nằm ở trên đùi nhất thời liền không an phận nữa, giùng giằng nghĩ muốn cọ đến trên người thân ảnh huyền mặc gần ngay trước mắt… Dĩ nhiên kết quả là nó bị nắm được gáy không thể động đậy, thuận tiện thu hoạch một quả mắt lạnh của người trên xe lăn.

Hải Đông Thanh trên bệ cửa sổ đập cánh bay đến trên bàn, ngẹo đầu nhìn một người một con hổ này, nhìn thật là có mấy phần ý xem trò vui.

“Bên trong Hoàng thành xảy ra chuyện gì?” Không muốn quấy rầy nữ trước mắt, lần này Kỳ Yến đợi nàng ngừng bút mới mở miệng. Dưới trạng thái đối phương ngầm cho phép, y đã nhìn toàn bộ nội dung bức thư một lần.

“Tạm không có chuyện, chẳng qua là làm chút chuẩn bị trước thời hạn.” Để lúc thật sự xảy ra ứng phó không kịp, đây là lời nói nàng không nói ra.

Ngay sau đó Vi Sinh Lan đem bức thư đã buộc cẩn thận đeo vào trên đùi Hải Đông Thanh tự giác ngoẹo đầu nâng đùi, Vi Sinh Lan vỗ nhẹ lên trên cánh của nó: “Lên đường đi đi.”

Một tiếng ưng réo rắt, bóng dáng màu xám của Hải Đông Thanh phóng ra bệ cửa sổ, bay về phía hướng hoàng thành.

“Nghiêm trọng đến cần muốn điều động binh lực thành?” Kỳ Yến khẽ rũ mắt, Ti thừa là có quyền lực khẩn cấp điều động trú binh, nhưng những đời Ti thừa trước thật ra thì còn chưa có ngươi chân chính động tới một quyền lực này.

Vi Sinh Lan đưa ngón tay ra nhẹ cọ lên lông mày đang nhíu của người trên xe lăn, để đối phương không còn cau mày nữa, “Ngày mai cúng tế đại điển... Yến nhi đợi ở trong Các uyển không muốn đi ra ngoài.”

Nếu như muốn động thủ, sẽ chọn ở cơ hội nào? Khi Vi Sinh Lan thay mình vào vị trí Vi Sinh Kỷ, có thể nghĩ tới liền chỉ có ‘Cúng tế đại điển’.

Tế điển thật ra thì nhưng coi như là canh phòng sâm nghiêm, nhưng một bước cuối cùng của tế thiên cần do một mình đế vương đi lên thiên đàn, lúc này cách hộ vệ phòng thủ, lại ở chỗ cao mục tiêu rõ ràng... Nói chung không có mục tiêu sống tốt hơn so với cái này.

Ngoài sáng hành thích vua đoạt vị người này cũng không phải không làm được, đời trước thầm kéo mấy năm, đời này… phải nhìn ngày mai thôi.

Bỗng dưng Kỳ Yến nhìn thẳng vào nữ tử mang nụ cười ôn nhã trước mắt, đôi mắt tối đen như mực vẫn là gợn sóng không sợ hãi.

“Vậy để cho Ảnh Thất đi theo.” Kỳ Yến không có dừng lại động tác vuốt ve sống lưng hổ trắng nhỏ nằm ở trên đùi y, lực đạo nhưng là không tự chủ tăng thêm rất nhiều.

Vật nhỏ Vốn là co rúc nằm sấp phát ra tiếng kêu không hài lòng, giãy dụa mấy cái kháng nghị.

Vi Sinh Lan nhưng cũng không có đồng ý như y mong muốn, chỉ hòa nhã nói: “Ảnh Thất vẫn là để lại...”

“Để cho Ảnh Thất đi theo.” Kỳ Yến không kềm chế được lên tiếng cắt đứt, theo lời nói biết được nữ trước mắt ngày mai hoặc có thể đối mặt một phen nguy hiểm, y đi theo nhưng chỉ biết là một gánh nặng.

Da trên lưng bỗng nhiên bị người dùng lực véo một chút, hổ trắng nhỏ còn như con mèo nhỏ động tác giãy giụa nhất thời liền gia tăng rất nhiều, thừa dịp người trên xe lăn hơi buông tay một cái ——

Vi Sinh Lan theo bản năng đón lấy vật trắng nhỏ nhảy trốn tới, yên lặng một lát sau dành ra tay vỗ nhẹ nhẹ lên sống lưng hơi cương của người trên xe lăn: “Vậy hãy cùng đi.”

Người phòng thủ ở Các uyển thật ra thì đầy đủ, chẳng qua là nàng khó tránh khỏi vẫn là có chút không yên tâm.

Cúng tế đại điển thuận lợi cử hành đúng kỳ hạn vào ngày thứ bảy của săn bắn mùa thu, bảy khắc trước mặt trời mọc, tất cả trăm quan mặc triều phục, đi theo đế vương tới đàn tế thiên ở nơi một mảnh đất rộng rãi.

Lính hộ vệ đi theo đến địa điểm là được chia ra mấy vòng vây quanh phòng thủ quanh thiên đàn, thêm một ít thì bảo vệ ở hai bên bậc thang đi lên tế đàn, tiện tùy thời sai phái.

Nhã nhạc tấu minh, phần cống hiến tế phẩm đang tiến hành. Ngọc khuê* và súc vật mới vừa giết cùng nhau đặt ở trên đống củi, ngay sau đó đế vương đốt đống củi, lửa khói dần dần bay lên tràn ngập không trung.

ngọc khuê*: Dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông

Sau đó do đế vương tự mình tụng đọc tế văn, nội dung văn không khác bao nhiêu so với năm trước… Hàng năm cũng đều nghe lại một lần, không phiền cũng chán. Nhưng chuyện trang trọng như cúng tế đại điển tất nhiên không người sẽ ở trên đó lộ ra một tia không tập trung, cho nên hạ thần đi theo người người sống lưng thẳng tắp, hơi rũ tay vẻ mặt nghiêm nghị.

Tình trạng bình tĩnh duy trì, Vi Sinh Lan ngẩng đầu lên nhìn về đế vương đang bước lên bậc thang, thẳng tới bước lên một nấc thang cuối cùng…

Tựa như đối ứng với bước chân rơi xuống của đế vương, giữa không trung nhanh chóng vạch qua một đạo ánh sáng lạnh.

Vi Sinh Lan ném ra một mũi ám khí cắt đứt, cắt đứt nửa đoạn mũi tên làm bằng tinh thiết do chưa tới đạt mục tiêu thì đã rớt xuống đất, thân mũi tên bằng sắt chiếu dưới ánh nắng, sáng ngời đến làm cho không người nào có thể khinh thường.

Các quan văn phần lớn là còn chưa kịp phản ứng, cũng có một số ít là kịp phản ứng cũng không biết nên làm như thế nào. Cảnh đế lên ngôi tới nay Dư quốc quốc vận hưng thịnh thuận hòa, liền chiến sự cũng ít có nghe nói, những văn nhân này liền một lòng đọc sách thánh hiền, nào đã từng gặp được tình trạng bực này.

“Hộ giá!” Lăng Tần quát một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền bước lên nấc thang của tế thiên đàn, loại thời điểm này sao còn có thể quản chỗ này có phải hay không chỉ có đế vương mới có thể đi lên. Chẳng qua ở trước động tác của nàng, một thân ảnh màu trúc xanh đã nhanh chóng tới trước.

Vốn là do dự không dám bước lên bậc thang tế thiên đàn lính hộ vệ cũng chạy theo sát phía sau, lúc này Vi Sinh Lan nhưng là đang tìm kiếm thân ảnh của Vi Sinh Kỷ, đối phương ở một khắc nàng ngăn chặn mũi tên liền ở vị trí bên hông nàng lắc mình không thấy.

“Nơi đây nguy hiểm, bệ hạ trước cùng thần đi đến nơi khác.” Trong lúc nói chuyện Lăng Tần đã rút ra thanh bội kiếm của nàng, ngưng thần nhìn vòng quanh bốn phía, đề phòng mũi tên không biết sẽ bắn tới từ chỗ nào.

Lính hộ vệ thống nhất mặc giáp nhẹ, trong đó một người trong khoảnh khắc đang đến gần bên người đế vương liền rút ra một thanh chủy thủ, vũ khí hiện lên ánh sáng lạnh đâm về phía trước.

‘Thương’ một tiếng, tiếng binh khí đụng nhau vang lên.

Lăng Tần chợt cảm thấy hổ khẩu tê rần, suýt nữa không cầm được vũ khí trong tay… Dĩ nhiên tình huống đối phương còn tệ hại hơn nàng nhiều, chủy thủ rơi khỏi tay, tay cầm vũ khí đã tạm thời không có năng lực di động, bị hộ vệ còn lại tới vây bắt giữ.

Lính hộ vệ vòng ngoài lần lượt có người ngã xuống, phần nhiều là không kịp ứng phó bị đồng bạn bên cạnh một kích toi mạng. Phản ứng bén nhạy chút tránh thoát công kích, cùng lúc đó có mấy người đồng thời bị vây công.

“Bọn ngươi đã là cá trong chậu.”

Tại chỗ mỗi một người cũng có thể nghe được câu này, hạ thần cùng chủ nhân thanh âm tiếp xúc số lần khá nhiều liền có thể nghe ra… Đây là thanh âm của nhị hoàng nữ Vi Sinh Kỷ.

Lính hộ vệ đi theo ước chừng bảy phần trở lên tất cả đều làm phản, trung với đế vương đã ở trong thời gian không tới một chung trà bị dọn dẹp xong, vị trí chỗ trống điền vào, càng ép tới gần hướng tế thiên đàn.

“Hành thích vua soán vị, ngôi vị hoàng đế này Cung vương có thể ngồi an lòng?” Nữ tử đứng ra thân hình cao gầy, thanh âm vang vọng trong khoảng không, nhờ vậy mỗi người trong tràng đều nghe rõ ràng.

Thân ảnh màu xanh vốn ở phía sau bức tường người quân phản loạn, chẳng qua lúc này nàng đi vào bên trong, mỉm cười nhìn người dưới tình huống này dám đứng ra chất vấn nàng: “Làm sao không có thể.”

Môi nhấc lên độ cong tuy là vừa phải, nhưng bởi vì ánh sáng trong mắt đen trầm như vực sâu, mỉm cười này ngược lại làm cho người có loại cảm giác khắp cả người phát lạnh.

“Ủng hộ bổn vương, hoặc là chết.” Vi Sinh Kỷ nói xong câu này nghiêng đầu đơn giản hạ lệnh đối với toàn bộ quân lính: “Động thủ.”

Không thêm nửa câu nói đùa, vừa đã là ngoài sáng soán vị, Vi Sinh Kỷ lựa chọn động thủ ở loại thời cơ này vốn là đã tồn ý niệm một lưới bắt hết, đem tất cả thanh âm phản đối dọn dẹp một lần.

Nàng vốn là hết sức kiên nhẫn ẩn núp chờ đợi, cầu nhanh chóng tiến hành nhưng là có liên quan với cùng người này… Vi Sinh Kỷ đưa ánh mắt ngừng ở trên người thân ảnh đứng cách nàng mười thước.

Dù chưa bị thương đến bản thân, nhưng thế lực của nàng ở lễ bộ làm hơn hai năm đều bị nhổ tận gốc trong thời gian này. Vốn là phe cánh ngày càng đầy đặn bị nhanh chóng kéo đi một mảnh, nói không đau là không thể nào.

Chẳng qua là Vi Sinh Kỷ đối với lần này đã không thèm để ý, chỉ cần đế vương hiện tại băng hà… Lấy quyền thế Vân gia của nàng thêm một trăm ngàn binh lực, muốn nắm trong tay thế cục hoàng thành không có đế vương và chỗ trống của các trọng thần, đủ rồi.

“Biết võ học của tam hoàng muội thành tựu rất cao, liền Triệu tướng quân cũng từng nhiều lần khen ngợi.” Vi Sinh Kỷ nói như vậy, nhưng vẫn là không hoảng hốt không vội vàng.

Triệu tướng quân tức Triệu Duyên, Dư quốc nhiều năm không người dám xâm chiếm như vậy, không thể thiếu là có ba phần công lao của người này ở bên trong.

“... Ngươi vẫn còn nhớ.” Ý cười trên mặt Vi Sinh Lan biến mất, trong ngôn ngữ sắc bén như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn tức khác hiện lên… Không ẩn giấu bản thân như lúc đầu.

Khi đó vừa gặp Triệu Duyên chi đạo đô thành bái kiến Thánh thượng, rồi sau đó lấy hướng dẫn làm lý do, một đám hoàng mới vừa tập võ không lâu bị an bài tiến hành đối chiến so tài, đối thủ của nàng chính là Vi Sinh Kỷ.

“Dĩ nhiên là nhớ.” Lúc Vi Sinh Kỷ đáp lại những lời này thanh âm nhẹ vô cùng, nàng vẫy lui hộ vệ bên hông, tự mình tới cùng người này giao phong.

Lần đối chiến trong trí nhớ đó, đối phương chỉ một kích liền đem kiếm trong tay nàng hất bay ra ngoài, thắng được thật là đẹp. Nhưng đây đối với người bị thua mà nói, thì rất là khó chịu.

“Tam hoàng muội hiện còn có thể dùng tới mấy thành nội lực?” Biểu tình của Vi Sinh Kỷ tự tiếu phi tiếu, nếu nếu không nắm chắc, nàng cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vẫy lui hộ vệ.

Vi Sinh Lan nghe vậy nhưng là liền động tác nhếch mi cũng tiết kiệm, bổ, chém, đâm, hất… Không một động tác dư thừa, loại kiếm kỹ cơ bản nhất này từ tay nàng sử dụng lại trở thành sát chiêu vô cùng ác liệt.

Đã đoán được là vấn đề của đống củi vừa đốt kia, bây giờ nàng cách tình cảnh toàn bộ nội lực bị phong bế không xa, nhưng này thì như thế nào chứ.

Tên quân phản loạn bị bắt giữ trên tế thiên đàn là tinh nhuệ, người năng lực ngang hàng ở trong quân phản loạn chỉ chiếm số ít. Tuy nhiên không chịu được người đông, năm tên ám vệ bao gồm cả Ảnh Thất ở bên trong cho dù mỗi một cũng có thể lấy một địch trăm, cũng vẫn lộ vẻ ngoan cố chống cự.

Tốc độ vung kiếm của nữ tử trước mắt cực nhanh, không dùng nội lực, nhưng mỗi một động tác vẫn như chưa lực lượng ngàn quân, mỗi lần đều tấn công tới góc độ dị thường xảo quyệt… So chiêu không đến một trăm, Vi Sinh Kỷ không quá nghĩ thừa nhận mình cuối cùng có chút chịu không nổi.

“Hoàng tỷ không phụng bồi.” Phát hiện chuyện không bằng dự đoán trong thoáng chốc, Vi Sinh Kỷ liền một chút do dự cũng không bỗng dưng lui về sau một bước, ngay lập tức thoát khỏi phạm vi công kích của người trước mắt.

Hiện nàng lại để hộ vệ khai triển vây giết đối với nữ tử cô gái trước mắt, đã là không thể ung dung thủ thắng như mèo vờn chuột, Vi Sinh Kỷ cũng không hứng thú cùng người này đấu.

“Vậy sợ rằng không thể như ngươi mong muốn.” Đi đôi với tiếng nói Vi Sinh Lan rơi xuống, gần tế thiên đàn chợt có một cái đạn tín hiệu bay lên không trung nổ tung.

Không biết lúc nào, từng trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, trong rừng núi tràn vào một nhóm kỵ quân.

Trú binh của Lang Tấn nhận được quân lệnh điều khiển, một đường ngựa không ngừng vó câu ở trong nửa ngày khẩn cấp chạy tới. Không có bất kỳ thời gian ngừng nghỉ, mới vừa tới liền lập tức gia nhập vào trận chiến nơi đây.

Vốn là thế cục thua vì vậy mà xuất hiện một phen nghịch chuyển, kỵ binh đột nhập để cho quân phản loạn không rảnh tiếp tục đối vây công thân ảnh huyền mặc, Vi Sinh Lan lại dễ dàng lần nữa khóa lấy mục tiêu ban đầu của nàng.

Nhìn kỵ quân chợt xuất hiện, ánh sáng trong mắt Vi Sinh Kỷ nhất thời sâu tối rất nhiều, mà một thân ảnh màu trúc xanh bên trong phạm vi tầm mắt lại để cho nàng híp mắt lại…

Người này ở nơi nàng không nhìn thấy đã làm cái gì.

Tuy chưa bao giờ thật đem người nắm quyền Liễu gia này tính là người cùng phe bên mình, nhưng Vi Sinh Kỷ cũng chắc chắn đối phương sẽ không làm chuyện có hại cho lợi ích bản thân.

“Phòng thủ ở Các uyển của Tam hoàng muội… Ngược lại là sâm nghiêm.” Hai người phân qua hơn mười chiêu, Vi Sinh Kỷ không tìm được chỗ trống, mở miệng chính là một câu không rõ ý vị.

Để tránh có cá lọt lưới, một nhóm quân quân phản loạn ở trên đường mọi người xuất hành đi tế thiên đàn liền bị nàng phái đi dọn dẹp từng cái hành cung và chung quanh Các uyển.

Vi Sinh Lan tỉnh táo tính toán trong mười chiêu liền có thể đem áp chế người, nghe vậy nhưng là đang động liền dừng lại một chốc.

Nhưng cũng chỉ là một chốc.

Vốn là dự tính ba mươi chiêu bị cưỡng ép áp giảm hơn một nửa, Vi Sinh Kỷ bị người trước mắt này đột nhiên tăng cường thế công áp chế liền chống đỡ động tác cũng đã.

“Người giao cho ngươi.” Đánh rớt vũ khí đối thủ lại điểm huyệt phong tỏa năng lực hành động, Vi Sinh Lan nói với thân ảnh trúc xanh ở nàng và Vi Sinh Kỷ giao phong không tiếng động đến từ lúc nào.

Lãnh tụ phe địch bị bắt, quân phản loạn vốn là đàn ép tới gần hướng tế thiên đàn cũng trong giao chiến với kỵ quân của Lăng Tần dần dần tháo chạy, ổn định thế cục chẳng qua là vấn đề thời gian.

“Đem ta giao cho người này, tam hoàng muội có thể an tâm?” Trên cổ đặt một thanh kiếm, vẻ mặt Vi Sinh Kỷ cũng vẫn như bình thường ném ra một câu khích bác.

Không có nội lực liền khinh công cũng không thi triển được, Vi Sinh Lan xoay mình cưỡi một thất ngựa chủ nhân, đối với câu khích bác này bịt tai không nghe, kẹp một cái bàn đạp liền giục ngựa chạy phương hướng Các uyển.

Đợi lúc Vi Sinh Lan chạy trở về Các uyển, thấy cảnh tượng liền để cho trong lòng nàng đột nhiên trầm xuống, tay thả bên người không tự chủ nắm chặt.

Bên trong viện đã không có một người đứng, hiện nằm dưới đất cũng không hoàn toàn là người canh giữ trong sân, càng nhiều hơn chính là người Vi Sinh Kỷ phái tới.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi rất nặng, Vi Sinh Lan khó được có lúc thu lại nụ cười, người đã tới phòng ngủ trước.

Cửa là rộng mở, có thể nhìn thấy bên ngoài nằm thẳng hai ba cỗ thi thể… Nàng nhưng là không muốn đi phỏng đoán cảnh tượng bên trong sẽ xảy ra.