Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 29: Săn bắn mùa thu




Editor: Sakura Trang

Từ hôm đó biết được người trong lòng và Dung Cảnh là quan hệ sư đồ, lúc Kỳ Yến gặp lại nam tử dung tư xuất chúng này cũng không có ưu tư phiền muộn nữa, chẳng qua là càng phát giác người này sâu không lường được.

Chỉ nói dung nhan không thay đổi này thì đã là chuyện siêu thoát lẽ thường.

Muốn so sánh Kỳ Yến chẳng qua là dùng ánh mắt thăm dò vội vã lướt qua, Dung Cảnh là quang minh chính đại thẳng thắn quan sát một lần từ đầu đến chân người ngồi trên xe lăn.

Kỳ Yến bởi vì ánh mắt quan sát này hiện lên chút cảm giác khẩn trương, không tự chủ thẳng tắp sống lưng tư thế ngồi càng thêm đoan chính.

Nếu là đối phương không hài lòng đối với y…

“Sư tôn.” Động tác Vi Sinh Lan tự nhiên tiến lên một bước, trùng hợp chặn lại tầm mắt của Dung Cảnh, che giấu Kỳ Yến ở sau lưng.

Sư tôn nhà mình đúng là người nghiêm túc thật, nhưng đôi lúc cũng sẽ có mấy phần ác thú vị thích trêu người… ví dụ như bây giờ.

Dung Cảnh liền vi diệu nhíu mày, hắn còn chưa làm gì cả, đệ tử này của hắn liền không kịp chờ đợi đứng ra hộ người ở sau lưng rồi.

“Cũng được, đồ đã giao trong tay con rồi, ta cũng có chuyện quan trọng khác…” Dứt lời Dung Cảnh liền đứng lên.

Vi Sinh Lan mới vừa gật đầu một cái, liền lại nghe đối phương không nhanh không chậm bồi thêm một câu ở phía cuối: “Trẻ tuổi khí thịnh tuy là có thể hiểu, nhưng vẫn là chớ muốn tham hoan quá mức.”

Đón biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Dung Cảnh, Vi Sinh Lan chỉ đành phải ho nhẹ một tiếng đáp lại.

Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Vi Sinh Lan mới xoay người lại đối mặt với phu lang nhà mình, đập vào mắt là cảnh khuôn mặt mỹ nhân nhiễm màu hồng nhạt.

“Thê chủ.” Kỳ Yến thấp giọng hô, lời mới rồi của Dung Cảnh y cũng nghe rõ ràng. Nói đến tham hoan… Cũng không biết người này sẽ nhìn y thế nào.

Còn không kịp thấp thỏm, y liền bị ôm vào trong ngực quen thuộc, bên hông bủn rủn cũng được đối phương dùng lực đạo thích hợp xoa ấn.

“Ngô...” Đúng là rất thư thái, Kỳ Yến không nhịn được hừ lên tiếng.

Phu lang Nhà mình ở trên chuyện làm tình vốn là rất chủ động, nhưng từ sau một phen càn quấy ở trong thư phòng, Vi Sinh Lan cảm thấy người trong ngực nàng này trở nên còn nhiệt tình hơn trước kia rất nhiều.

Có mấy ngày bởi vì băn khoăn thân thể người này, nàng vốn là chỉ ôm người ở trong ngực liền chuẩn bị nhắm mắt liền ngủ… Nhưng mà chuyện không như mong muốn. Phu lang nhà mình chính là tình nguyện ngày thứ hai lúc đứng dậy lưng đau nhức, cũng vẫn muốn dùng mọi cách khiêu khích nàng.

“Biết hối hận chứ?” Vi Sinh Lan nhéo một cái cằm người trong ngực, một cái tay khác ở ngang hông Kỳ Yến xoa ấn cũng không dừng lại.

Người trong ngực chỉ phát ra tiếng thấp ô không rõ, Vi Sinh Lan cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Đợi lần nữa bị đặt xe lăn, Kỳ Yến mới tựa như lơ đãng nắm tay đặt ở trên bụng như cũ bằng phẳng của mình, hơi khẽ rũ xuống mi mắt.

Đối phương Đối phương báo cho y biết một cái bí mật, nhưng không mở miệng yêu cầu y đưa ra hồi báo tương ứng… Giảo hoạt chờ y chủ động thẳng thắn.

“Thê chủ...”

Vi Sinh Lan khẽ ừ một tiếng, hết sức có kiên nhẫn chờ nghe tiếp. Cùng cảnh tượng từ hôm đó giống nhau sau đó nàng liền trải qua không ít, phu lang nhà mình tổng luôn gọi nàng sau do dự muốn nói lại thôi.

“Đây là cái gì?” Kỳ Yến cầm lên vật Dung Cảnh mới vừa rồi giao cho Vi Sinh Lan, lại bị Vi Sinh Lan đặt ở trên bàn.

Quả nhiên lại dời đi đề tài.

Tuy trong lòng Vi Sinh Lan hơi có than thở, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhã: “Yến nhi thổi một chút ở bên trên lỗ liền biết.”

Vì vậy một khắc sau tiếng như hươu kêu vang lên, nhìn thần sắc ngơ ngác của phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan cúi mặt dùng tay bấm một cái gò má mềm mại của đối phương, thuận thế nhận lấy còi hươu thể tích không lớn không nhỏ kia.

“Không lâu sau nữa chính là săn bắn mùa thu, là ta nhờ Thiên Cơ trước khi xuất hành làm vật này.” Đem vật tinh xảo làm bằng gỗ hình củ ấu cầm trong tay chơi, Vi Sinh Lan mỉm cười ôn hòa giải thích rõ với người ngồi trên xe lăn.

Còi hươu trên tay nàng qua Thiên Cơ sửa đổi một phen khác biệt nhiều với còi bình thường bên ngoài, tác dụng cũng là xuất sắc rõ ràng hơn nhiều, dùng nội lực thổi, thanh âm nhưng có thể truyền tới ngoài mười mấy dặm.

Phương pháp bắt chước tiếng hươu kêu hấp dẫn bầy hươu để đi săn ở trong Dư quốc tương đối hiếm thấy, ngược lại là thấy nhiều ở dân du mục bên ngoài biên giới phía bắc.

Săn bắn mùa thu... Cho đến Vi Sinh Lan nói nói tới cái từ này, Kỳ Yến mới nhớ ra đúng là có chuyện như vậy, lại là thông lệ hàng năm của hoàng gia.

Tự lúc gả cho nữ tử trước mắt tới nay, thứ y chú ý thật là càng ngày càng ít… Tuy nghĩ như vậy, Kỳ Yến vẫn là không chớp mắt đối diện với thân ảnh mặc sắc trước mặt.

Người tham dự săn bắn mùa thu hàng năm trừ con cháu hoàng tộc ngoài ra còn có thần tử cấp cao, dưới tay hơi có chút công phu cũng không ai không phải tranh cướp nhau muốn trước mặt đế vương biểu hiện tốt một phen năng lực cưỡi ngựa bắn cung… Làm sao giống như người này, còn muốn mưu lợi trộm rảnh rỗi.

“Thê chủ sớm đi trở về.” Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Kỳ Yến cũng chỉ nói ra một câu như vậy.

Nghe vậy Vi Sinh Lan nhưng kinh ngạc, phu lang nhà mình nhưng lại không có yêu cầu đi theo, đây là nàng nghĩ lầm rồi sao.

“Yến nhi không nghĩ đi ra ngoài nhìn một chút cảnh tượng núi rừng sao?” Vi Sinh Lan cân nhắc hỏi, cảnh bãi săn hoàng gia tuy nàng đã sớm nhìn phát chán, nhưng nếu cùng một chỗ với người trong lòng, tâm trạng tất nhiên là khác.

Người này lại không đi cùng nàng, vật trong tay nàng này nhưng thì hoàn toàn mất đất dụng võ.

Phải nói công phu cưỡi ngựa bắn cung tự nhiên là Vi Sinh Lan có, lại không kém, nhưng nghĩ tới trong quá trình này muốn bảo vệ tốt phu lang nhà mình… Giục ngựa đuổi theo con mồi loại chuyện này liền lập tức bị nàng bài trừ ở ngoài. Chỉ định dùng còi hươu này dẫn dụ con mồi tự đưa tới cửa, tùy ý săn cái số lượng không sai biệt lắm đi lừa gạt lăn lộn vượt qua kiểm tra là được.

Kỳ Yến đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng tròng mắt như đầm sâu của nữ tử, môi mỏng ngập ngừng nói giật giật nhẹ, vẫn là khó mà nặn ra chữ.

Khu săn bắn hoàng gia không phải nơi nam tử nên đến, theo y biết, có một vài thế gia công tử biết chút cưỡi ngựa bắn cung cũng sẽ được mang đến nhân cơ hội này lộ mặt, để cầu đến hôn sự tốt hơn.

Đời này đối với nam tử tuy coi trọng danh dự, lại không có hà khắc đến mức bắt buộc không thể nhìn người khác. Mà Dư quốc vừa văn cũng thượng võ, nam tử thông hiểu cưỡi ngựa bắn cung không những sẽ không chịu nhàn ngôn toái ngữ, ngược lại là đa số được người tán dương.

“Muốn.” Yên lặng hồi lâu, Vi Sinh Lan vẫn là chờ đến phu lang nhà mình thành thực thành thực.

Chẳng qua y lập tức bổ sung thêm một câu: “Nhưng ngô…”

Chuẩn xác bắt giữ lấy đôi môi nhạt màu hơi hé ra của người ngồi trên xe lăn, Vi Sinh Lan cảm thấy là không có phương pháp nào bịt miệng đơn giản hơn hữu hiệu hơn so với phương pháp này.

Mỹ nhân ở dung tư đoan lệ mỹ nhân ở trong lần hôn này thuận theo hơi ngẩng đầu lên, cổ trắng nõn phơi bày ra trình độ cao nhất độ cong ưu mỹ.

“Ta chỉ tiếp nhận câu trước.” Lướt qua một chút, sau khi lui ra Vi Sinh Lan thuận tiện lấy bụng ngón cái khẽ quẹt trên môi mềm, đều đều lau đi dấu vết ẩm ướt vừa nãy.

Thật ra thì đại khái cũng có thể đoán được băn khoăn của phu lang nhà mình là cái gì, Vi Sinh Lan nhìn một cái chân bị che giấu dưới áo khoác của Kỳ Yến, đem tay trái ấn trên đầu gối Kỳ Yến.

Cho dù trên đùi không có tri giác, Kỳ Yến vẫn là bởi vì động tác bất thình lình của người trước mắt mà cứng đờ người.

“Đến lúc đó ta đưa Yến nhi một món lễ vật.” Vi Sinh Lan dứt lời liền câu môi, nhu hòa trong con ngươi rõ ràng có thể thấy. Trong hoàng thành thế gia công tử yêu thích nuôi dưỡng một con sủng vật lông nhung đòi mừng không phải số ít, phu lang nhà mình nói chung cũng là như vậy?

Nữ tử trước mắt không có đem lời dẫn đến lên đùi tàn phế của y, cái này làm cho lòng mới vừa còn treo cao hơi buông xuống. Y quả thật sớm thành thói quen sự thật tự thân không thể đi lại như người thường vậy, thậm chí tới lúc được người trong lòng ôm, y còn từng sinh ra chuyện xấu có tật ở chân cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Nhưng nếu nói đến săn bắn mùa thu, Kỳ Yến vô cùng rõ ràng mình đối với nữ tử trước mắt không thể nghi ngờ là cái phiền toái. Đây là việc cho dù đối phương nới với y không thèm để ý cũng khó mà quên được, cho nên y không muốn đối phương mở miệng nói đến việc đó.

“Vâng.” Tâm trạng phức tạp nữa, suy nghĩ đến nhiều đi nữa, lời đáp lại Kỳ Yến đưa ra cũng vẫn là theo tâm ý của người trong lòng.

Vi Sinh Lan nghe được đáp lại thì hơi tăng cao độ cong khóe môi, y thuật cao siêu thế gian không thiếu, luôn có người có thể chữa trị tật ở chân cho phu lang nhà mình, mà nàng có đầy đủ nhân lực đi tìm.

“Hơi có chút mong đợi.” Đợi phu lang nhà mình có thể rời khỏi xe lăn này…

Mong đợi săn bắn mùa thu năm nay? Nghĩ như vậy, Kỳ Yến nhìn tay đặt lên trên tay trên đầu gối của y, lời nói này của người trong lòng đối với y không khác với lời tỏ tình… Vô cùng êm tai.