Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 2: Kỳ Yến




Editor: Sakura Trang

Sáng sớm hôm sau Dung Cảnh đúng hẹn đến thăm, động tác đẩy cửa chưa làm đã bị Vân Sanh đứng bên cạnh cắt đứt: “Đại nhân, Vương gia nàng đã đứng dậy đi thư phòng rồi, để nô… A.” Còn chưa nói hết lời, trước mắt đâu còn bóng dáng của Dung Cảnh nữa.

“Con hồ đồ, những hạ nhân kia cũng đều tùy ý con.” Nhìn Vi Sinh Lan đang nhàn nhã cầm bút vẽ cái gì đó ra giấy Tuyên Thành, Dung Cảnh nhưng thật ra hiếm khi hơi nhướn khóe môi, hiện lên một nụ cười yếu ớt, tươi đẹp như băng tuyết đầu mùa.

Nghĩ chỉ dựa vào trí nhớ quả thật khó có thể vẽ ra bản đồ kỹ càng hơn, Vi Sinh Lan chỉ viết thêm vài nét bút liền qua loa kết thúc công việc, tùy ý dùng thước chặn giấy đè lên.

“Sư tôn, con đã không còn đáng ngại, không tin người bắt mạch cho con liền biết.” Từ trước đến nay Dung Cảnh bất cẩu ngôn tiếu*, nếu như nói ai khác mỉm cười là biểu đạt tâm trạng sung sướng, hắn mỉm cười là biểu đạt đã sắp nhẫn nhịn đến điểm cuối rồi. Tuổi nhỏ Vi Sinh Lan không biết bao nhiêu lần bị cái mỉm cười của Dung Cảnh này phạt phải chép bao nhiêu nghìn lần chữ, nhớ đến cũng thực sự là…

*bất cẩu ngôn tiếu: không nói cười tùy tiện, nghiêm túc

Vô cùng kinh ngạc vì kinh mạch của Vu Sinh Lan đã trở về trạng thái bình thường, Dung Cảnh buông tay đang cầm mạch môn của nàng.

Từ lời nói của Vân Sanh, Vi Sinh Lan cũng hiểu rõ gần hết chuyện đã xảy ra. Sợ là sư tôn nghĩ lầm là nàng luyện công vội vàng muốn tiến nhanh dẫn đến nội lực bất ổn mà hôn mê, nhưng Vi Sinh Lan cũng không giải thích chuyện này.

Chết sống lại không nói là chuyện kỳ dị khó tin, cho dù là với người thân cận nhất, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải nói ra sự thật như thế nào. Nếu không phải những việc tự mình trải qua, chỉ sợ nếu nàng nghe người ta nói cũng chỉ biết cười trừ (cười cho qua chuyện).

“Sư tôn… Con dự định vào triều.” Bỗng nhiên Vi Sinh Lan nhìn thẳng Dung Cảnh bằng hai tròng mắt lành lạnh tuyên bố, cũng không tránh ánh mắt bỗng nhiên xem kỹ của Dung Cảnh, thản nhiên đứng lặng.

Hắn biết dung mạo của Vi Sinh Lan là kế thừa của thánh thượng và… Dung Hoa, không giống với tính cách tản mạn nhàn tản là vẻ ngoài vô cùng nghiên lệ mà có tính xâm lược. Nhưng hiện tại Dung Cảnh lại có chút không nhìn rõ được suy nghĩ của nữ tử mà mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn này…

Nửa tháng trước mới còn vẻ mặt vui vẻ sung sướng mà nói với hắn “Cuối cùng cũng có thể rời đi nơi hoàng cung quỷ quái này rồi”, còn nói thầm muốn tìm một nơi an tâm làm một Vương gia nhàn tản. Hôm nay lại thái độ khác thường mặc vào quan phục huyền sắc, bỏ đi thói quen ôn nhã vui vẻ, một bộ dáng trầm tĩnh nói “Muốn vào triều”. Mũi nhọn lợi hại mà lúc trước có ý định che dấu, lúc này đột nhiên bày hết ra trước mặt hắn.

Nàng có thể chủ động rời xa vòng xoáy khó dò biến hóa kỳ lạ nơi triều đình này, hắn tất nhiên là vui mừng. Nhưng nếu như nàng muốn tranh quyền đoạt thế, đồng dạng hắn cũng không phản đối.

Chỉ là trong chuyện quan trọng này, Dung Cảnh không muốn nàng chưa suy nghĩ cẩn thận liền nhanh chóng đưa ra quyết định.

Bàn về võ học, hắn tự tin không thua bất cứ kẻ nào, nhưng dù hắn có cường đại đến đâu cũng chỉ có một người… Sức lực một người, làm sao có thể bảo vệ chu toàn cho nàng trong chuyện này.

“Sư tôn thế nhưng thấy con đột nhiên thay đổi, chỉ là một trò đùa?” Dứt lời không đợi Dung Cảnh trả lời, mà nói thẳng ra.

“Con không tranh, không chắc người khác sẽ bỏ qua cho con. Sư tôn có biết, đã nhiều ngày con hôn mê là có bàn tay của nhị Hoàng tỷ.” Thủ đoạn vu oan hãm hại bậc này Vi Sinh Lan dùng cũng là thuận buồm xuôi gió, còn nữa giữa hai người không nghi ngờ là Dung Cảnh sẽ tin nàng, nước bẩn này Vi Sinh Lan hắt mà không có chút lo lắng nào. Tương lại nhị hoàng tỷ làm những việc còn quá đáng hơn gấp trăm ngàn lần.

“Phịch!” Một chưởng của Dung Cảnh vỗ lên trên bàn, đột nhiên vẻ mặt trở nên sắc bén bức người, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, lại tựa như sương lạnh.

Vi Sinh Kỷ… Tốt, hắn nhớ kỹ.

Lúc này Dư quốc đúng là đang mùa đông, ngoài cửa sổ, gió tuyết rơi khắp nơi. Cửa sổ thư phòng mở, gió tràn vào thổi những bức tranh chữ treo trên tường ồn ào rung động, Vi Sinh Lan và Dung Cảnh đều là người thân có nội lực, nhưng thật ra cũng không sợ giá lạnh.

“Nếu như con muốn cái vị trí kia, người sẽ giúp con sao.” Vi Sinh Lan lướt qua cửa sổ nhìn về phía hướng hoàng cung, tuy là hỏi nhưng giọng nói như là trần thuật. Đời trước Dung Cảnh là vì bảo vệ nàng mà chết, những người trung thành với nàng đại khái cũng không thể chạy trốn khỏi tử cục mà Vi Sinh Lan đã bày ra.

Đau nhức triệt nội tâm như vậy, một lần là đủ rồi…

Trải qua tất cả mà được sống lại Vi Sinh Lan mới thật sự hiểu, thứ quyền thế này vì sao có thể để cho người biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng người trước ngã xuống người sau vẫn tiến lên.

“Nếu con đã gọi ta là sư tôn, tự nhiên ta sẽ dốc hết khả năng mà ta có.” Giống như đang nói chuyện dĩ nhiên, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dung Cảnh không có nửa phần do dự.

“Ha ha, vậy bây giờ thì cần làm phiền sư tôn theo con đến Liễu Uyển một chuyến.” Mặc dù nàng còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với người mà nàng tự cảm thấy thẹn kia… Nhưng sáng nay thấy Vân Sanh báo cáo với nàng bằng vẻ mặt không tốt lắm, nghĩ thấy cũng không cần phải đợi thêm nữa.

Liễu Uyển ở sân phía tây của vương phủ, cách khá xa nơi cuộc sống sinh hoạt hằng ngày như thư phòng. Trước đây nàng thu xếp cho người ở tại chỗ này, xuất phát từ tâm lý phòng bị thì nhiều hơn.

Không đợi quản gia chuẩn bị xe kéo, Vi Sinh Lan và Dung Cảnh chỉ vận dụng khinh công bộ hành, bước trên mặt đất đầy tuyết rơi cũng không để lại chút dấu tích.

Không đến thời gian uống cạn một chung trà bọn họ liền đến mục đích.

Nhưng cái liếc nhìn này, Liều Uyển không giống như trong trí nhớ ban đầu của Vi Sinh Lan thực khác xa với cái gọi là thanh u yên tĩnh, ngược lại gần giống với cảnh tượng thê lương đổ nát trong trí nhớ cuối cùng.

Do nhớ kỹ mẫu hoàng trước khi ban đất phong cho nàng từng hỏi trong hoàng thành có nơi mà nàng nhìn trúng không, khi đó Vi Sinh Lan liền nghĩ ngay đến Liễu uyển, chỉ là là một góc nhỏ trong vương phủ, đời trước sau khi nàng từ trong cung nhập phủ đã không còn từng đặt chân đến đây… Cho đến khi có người thông truyền Liễu Uyển cháy.

Câu kia của Vân Sanh “Hạ nhân ở Liễu Uyển đối xử với trắc quân vô cùng sơ suất” quả thật không giả, chỉ nhìn sân khuyết thiếu sự tu sửa này liền có thể biết một… hai… Nghĩ như vậy, mặt Vi Sinh Lan cũng dần dần không có ý cười.

Hai người đi vào bên trong, trên đường vẫn như cũ không được nửa tên hạ nhân trong sân. Dung Cảnh quan sát vẻ mặt nữ nhân càng thêm bình tĩnh, có chút khó hiểu, hoặc không rõ vì sao nàng lại giận.

“Đến rồi.” Đi vào trong sân Hiên các, Vi Sinh Lan thu cây dù lại, tùy ý đặt ở một bên.

Hiện là giờ thìn, trước khi đến đây nàng không cho thông báo, trong viện lại không có người chờ, cũng không ngoài ý muốn sau khi bước vào cánh cửa này cũng sẽ không có người đón.

Cảnh trong phòng không tiêu điều như bên ngoài, ngược lại có một cảm giác trong vắt thông suốt. Nhưng đường đường là phòng ngủ của trắc quân vương phủ mà nói, bố trí không thể không nói là vô cùng đơn sơ.

Dung Cảnh đi theo sau, thẳng cho đến khi hắn thấy bình phong hơi nghiêng, nam nhân ngồi trên xe đẩy kia. Phàm là người trong vương phủ nếu đã gặp, dù không quen cũng sẽ lưu lại ấn tượng trong lòng hắn. Người này…

“Liễu Uyển này ngay cả một người chăm sóc ngươi cũng không có sao.” Nhìn cảnh bên ngoài, tất nhiên Vi Sinh Lan biết người này trôi qua không tốt. ” ‘Sơ suất’ là nói nhẹ, đây rõ ràng là đã lấn chủ phạm thượng.”

“Lộc cộc.” Một ván cờ rối loạn, trận chiến đang trong thế sàn sàn như nhau nhất thời bị đánh phá. Y biết nàng sẽ đến, nhưng không biết vì sao nàng đến. Lại đi cùng với Dung Cảnh.

Xe đẩy từ từ di chuyển trên sàn gỗ phát ra một tiếng không lớn không nhỏ. đến gần khoảng cách nhất định liền dừng lại.

“Rất nhanh Thư Ngôn sẽ về.” Sắc mặt của Kỳ Yến so với người bình thường có vẻ hơi tái nhợt, nhưng ngoài trừ tăng một chút cảm giác ốm yếu, cũng không hao hết một thân phong hoa.

Giống như nghiệm chứng lời của y, một tiếng dồn dập từ xa đến gần.

“Chủ… Vương gia?!” Ngu Thư Ngôn làm tiểu thị hồi môn của Kỳ Yến cũng chỉ được gặp Vi Sinh Lan một lần ở tiệc cưới, hắn cũng biết ngày sau Vi Sinh Lan sẽ chẳng quan tâm đến công tử nhà hắn. Hiện tại khó khăn lắm mới đến nhìn một lần, thế mà lại mang theo một nam nhân xinh đẹp, thực sự là quá đáng.

Thấy Ngu Thư Ngôn nhìn qua nàng, lại liếc nhìn Dung Cảnh, lại đột nhiên hiện lên vẻ tức giận… Vi Sinh Lan dù trì độn cũng biết hắn hiểu lầm cái gì.

“Thư Ngôn.” Ký Yến vẫn xem trọng Ngu Thư Ngôn, tóm lại là một người trung thành và tận tâm với y, nhưng tâm tính còn non nớt, khó để coi trọng.

Ngu Thư Ngôn mới giật mình tỉnh giấc vội quỳ xuống hành lễ: “Nô vô lễ, thỉnh vương gia thứ tội.”

“… Đứng lên đi.” Thật là không biết nên khóc hay nên cười, nhưng nếu Ngu Thư Ngôn cho là như vậy, Kỳ Yến thì sao?

Nghĩ như vậy, Vi Sinh Lan liền đưa mắt chuyển đến trên người Kỳ Yến. Thực sự nàng chưa bao giờ nhìn kỹ nam nhân đã từng cùng có một đêm * với nàng, không nói đời trước chứ nói chi đời này.

Bầu trời tuyết trắng xóa, giống như vân giữa ánh trăng. Chỉ mặc y phục nguyệt sắc không có thêm trang sức dư thừa, ngay cả chân có tật, cũng là một người tuấn nhã phong tư lỗi lạc.

“Gần đây có khỏe không?” Rõ ràng ngay cả chuyện thân mật nhất hai người cũng đã làm, lúc này ở chung lại giống như người xa lạ thêm mấy phần xấu hổ. Sau đó tiếp xúc đến ánh mắt cười như không cười của sư tôn nhà mình, Vi Sinh Lan càng không nhịn được ho nhẹ một cái.

Tất nhiên là Kỳ Yến nhận thấy được một cái chớp mắt đối diện giữa nàng và Dung Cảnh, hai tròng mắt vốn bởi lời quan tâm của nàng mà dính chút ấm áp nay lại nhanh chóng vắng lặng xuống.

“Kỳ Yến khỏe, tạ vương gia quan tâm.” Trả lời một cách khách sáo, ánh mắt Kỳ Yến lơ đãng rơi vào trên người Dung Cảnh, chỉ một giây liền thu hồi.

Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.

Dung Cảnh thật sự là nhận được mấy chữ này, thảo nào nàng sẽ thích.

Giác quan thứ sáu của người tập võ vốn nhạy cảm, huống chi Dung Cảnh tập võ đã đạt đến cảnh giới hơn người, cảm giác của mình với xung quanh chưa từng sai.

Là sát ý.

Vẻ mặt Dung Cảnh bất động, thân thể cũng đã phản xạ cảnh giới đứng lên.

“Đâu phải như vậy chứ! Trời lạnh như thế này, trong phòng không có than củi để sưởi ấm. Những người khác trong uyển chỉ biết gió chiều nào xuôi chiều ấy…” Ngu Thư Ngôn nghe Kỳ Yến trả lời liền nóng nảy, nói xong không nhịn được liền nức nở.

Hắn là đau lòng công tử nhà hắn, nếu không phải Ngu gia xuống dốc, Kỳ Yên không cần gặp những… khổ sở này.

“Là ta sơ sẩy.” Vi Sinh Lan không phải người trốn tránh trách nhiệm. Đời trước nếu không phải thời gian Kỳ Yên xuất hiện quá trùng hợp, không thể không khiến cho nàng hoài nghi phòng bị, thì có lẽ nàng sẽ đối xử tốt với nam nhân đã trao cơ thể thuần khiết cho nàng này.

Mặc dù không thương.

Đời trước Liễu uyển cháy, trùng hợp là trước một ngày nàng đi Lương châu. Mà trước khi đi, nàng tiến cung chào từ biệt với nữ hoàng.

“Trẫm đồng ý với phụ hậu ngươi, cho con có quyền lựa chọn.” Cho nên đến nay nàng vẫn chưa sắc lập Thái nữ. Quân vương Dư quốc mặc một thân vàng sáng ngồi ngay ngắn trên ghế tứ phương, nàng nữ nhi mà nàng đặt hi vọng cực lớn, lúc này cũng mất tâm tư phê duyệt tấu chương.

“Nhi thần… Thật là không có tâm với ngôi vị Hoàng đế.” Vi Sinh Lan cúi đầu, cuối cùng nàng đã phụ lòng mong đợi của mẫu hoàng.

“Quân không nói chơi.” Giằng co một lát, Cảnh đế trầm mặt gằn từng chữ nói ra lời này.

Vi Sinh Lan bởi vậy hơi buông tâm thần, chắc mẫu hoàng sẽ không ngăn trở thêm với chuyến đi này của nàng. Bất ngờ không kịp đề phòng, cảnh đế bỗng dưng nói: “Liễu uyển cháy, trong uyển không còn người sống thật không.”

“Nhưng thật đáng tiếc cho Kỳ Yến.” Một câu đáng tiếc, hời hợt xóa đi bao tâm lực mà nàng dùng để bồi dưỡng Kỳ Yến.

Cái gì…?

Vi Sinh Lan giật mình cảm thấy hình như nàng đã hiểu lầm cái gì, Kỳ Yến…

Nếu Kỳ Yến không chết, Cảnh đế kiên quyết sẽ không nói ra những lời… này. Dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng chưa dự định để Vi Sinh Lan biết Kỳ Yên là thủ hạ của nàng.

“Con hãy đi đi thôi.” Trước khi nàng đổi ý.

Vi Sinh Lan im lặng cúi người thật sâu với người đang ngồi. Lúc đi đến cửa, nàng nghe Cảnh đế thấp giọng tự nói “Trẫm không giữ được y, cũng không giữ được con…”

Không nhịn được dừng chân lại, quay đầu lại hình như thấy được quân vương Dư quốc người mà được bao quan dân tán tụng là tài đức sáng suốt, chớp mắt trở nên chán nản.





Trí nhớ cách một thế hệ quy về trong đầu thực tế cũng chỉ một chốc.

Giữa hai người có một khoảng cách vừa phải không xa không gần, đây là Kỳ Yến vô thức làm ra. Quá xa không thể thỏa mãn, quá gần chỉ biết tự hại.

“Ta đã là cho người bắt tay vào lắp lò sưởi ở Đông viện, nhưng hôm nay sợ là không thể xong.” Giữa nam nữ, nữ tử nên chủ động.

“Cho nên hôm nay ngươi nên ở trong phòng ta.” Lời vừa nói ra, ngay cả Dung Cảnh cũng cho nàng một ánh mắt kinh ngạc. Vi Sinh Lan không cho Kỳ Yến có cơ hội từ chối đã đẩy xe lăn chậm rãi đi trước.

Thực ra tùy tiện vào ở một sương phòng ở Đông viện cũng được, ‘hổ thẹn’ thật là một thứ thần kỳ… Nàng nhưng không muốn khiến y chút thiệt chút nào.