Bạn Từng Là Thiếu Niên

Chương 19: 19: Trận Đấu Giao Hữu 2





"Chúng ta không thể quyết định bản thân sẽ gặp ai, trải qua sự việc như thế nào, ở trạng thái ra sao trong từng giai đoạn.

Điều duy nhất mà chúng ta có thể quyết định là đóng tốt vai diễn của mình trong kịch bản cuộc đời."
(Trích Vẫn còn kịp - Hà Cảnh)
----------
11h trưa, bầu trời như cái chảo lửa khổng lồ nằm úp không khoang nhượng mà đổ hết mấy tia nắng chói chang xuống mái nhà, không khí trong sân có phần nóng lên, những cái quạt thông gió hoạt động hết công suất như muốn cố đem cái nóng hất ngược lại bầu trời.
Hiệp hai bắt đầu, lớp D3 lấy lại tinh thần, vững vàng bước vào sân đấu.

Trái bóng lại lần nữa bay lượn trên sân, B7 tự tin dẫn đầu điểm số nên không có dấu hiệu phòng thủ chỉ tập trung tấn công, thế nhưng chiến lược của họ không đi đúng kế hoạch khi lớp D3 bắt đầu đề phòng nhiều hơn.
Quả bóng được số 15 cướp được, cô chuyền sang cho Du, Du không bắt bóng mà trực tiếp chuyền nó sang cho đồng đội, đường chuyền quả bóng uốn lượn vững vàng nằm trong tay số 10.

Số 10 chuyển bóng hướng lên rổ, quả bóng tạo thành hình vòng cung thật chuẩn trên không trung rồi rơi xuống vòng rổ.

Từ lúc những đường chuyền bóng của Du hình thành, Hạ đã không còn bình tĩnh ngồi một góc nữa.

Cô đứng dậy quan sát nhiều hơn, từng cử động của Du đều được Hạ thu vào tầm mắt.

Có lẽ chính cô cũng không ngờ rằng các đường chuyền bóng tuyệt vời này được xuất phát từ người có vẻ ngoài non choẹt kia.

Trong hiệp một thấy người kia có vẻ lười nhác, cô nghĩ rằng sẽ không có gì đặc sắc, thật không ngờ chỉ hai phút giải lao ngắn ngủi, người kia đã thay đổi như biến thành một người khác.


Gương mặt loại bỏ đi sự ngây ngô ngờ nghệch thường thấy, đôi mắt nheo lại tập trung cực điểm, ở người này tự nhiên tỏ ra một sứ hút rất đặc biệt khiến cô không thể rời mắt, mà điều này cũng đã được chứng thực qua lời bàn tán của những người xung quanh.
Vài phút trôi qua, số điểm tạm thời được cân bằng, nhiều người bên ngoài nhịn không được liền reo hò: "D3 chơi hay quá."
"Đúng đó, số 06 chuyền bóng đẹp thật, lại chuẩn nữa".

Một nữ sinh hưng phấn thốt lên.
"Nhưng mà chưa thấy cậu ta ghi bàn chỉ toàn chuyền cho đồng đội thôi.

Cậu ta không biết ném rổ hả ta?" Người khác lại nói.
B7 thấy khoảng cách điểm số bị rút ngắn có phần tức giận, số 13 âm thầm tính toán nhận ra Du chính là người góp phần không nhỏ trong chuyện này.

Cô ta ra hiệu cho đồng đội là số 04 trực tiếp kèm Du nhầm mục đích không cho Du thực hiện những đường chuyền của mình.
Thế trận thay đổi, chiến thuật một kèm một của đối thủ bắt đầu.

Trước đó, họ có đối đầu với Du vài lần, nhận định rằng Du có thực lực kém cỏi nên cũng không thèm kè theo làm gì.

Bây giờ phát hiện đánh giá của mình bị sai lệch nên lập tức thay đổi chiến thuật.
Bị kèm quá chặt chẽ, quả bóng trong tay Du không thể chuyền đi được, nhưng cũng không thể giữ bóng quá lâu.

Cô đảo mắt xem xét rồi làm động tác khom lưng xuống, quả bóng vẫn trong tay cô thùng thùng đập lên sàn đấu.
Cô khẽ nâng môi cười, nét mặt bình thản nói: "Không chuyền được nữa thì ném thôi."
Thoáng nghe lời Du nói, số 04 nâng mắt ngạc nhiên.

Du di chuyển bước chân chạy đến giữa rỗ, 04 vẫn kiên trì đuổi kịp, Du lại tiếp tục di chuyển bước chân, 04 thấy cô xê dịch cũng kéo chân trái ra xa để cản phá.

Lợi dụng khoảng cách rộng giữa h4i chân đối thủ, Du bất ngờ xoay người quay mặt ra sau, tay phải đang giữ bóng đập mạnh lên sàn nhà tạo ra một tiếng động chói tai.

Bóng luồn qua khe hở giữa h4i chân đối thủ theo phản xạ bị va đập mạnh mà bật lên tới vòng rổ, nó quay vài vòng quanh thành rổ rồi êm gọn chui vào, rơi xuống sàn.
Du quét mắt nhìn sự ngơ ngác của những người trong sân, thấp giọng nói: "Tôi đâu có nói với mấy người là tôi chỉ biết chuyền bóng đâu."
Số 13 cơ hồ tức giận, liếc mắt nói: "Mày giỏi lắm...nhưng chưa kết thúc đâu."
Kĩ thuật chơi bóng của Du khiến cho nhiều người mở rộng tầm mắt, đám đông bên ngoài lại reo hò dữ dội: "D3 hay quá, số 6 chơi thật tốt."
"Ừm, cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn rổ, thật là giỏi quá đi".

Vài nữ sinh phấn khích nói.
Hạ ở ngoài sân đấu trầm trồ không nói nên lời.

Cô đứng nhìn quả bóng lần nữa lại bị D3 giành được đến thở cũng không dám thở mạnh.
Quả bóng được số 10 chuyền sang cho số 15, số 15 lách người mang quả bóng chuyền sang cho Du.

Số 13 bất ngờ di chuyển đến trước mặt cô, thế trận B7 liên tiếp thay đổi.

Du bắt bóng nhìn người trước mặt đề phòng.

Số 13 có mái tóc ngắn chấm vai được buộc lại phía sau, vài sợi vì không đủ độ dài mà rớt lại sau ót làm lộ ra nét mặt góc cạnh có phần hơi nam tính.

Cô ta giữ thế trận cũng rất tốt, không ít lần phá chiêu của D3, Du nhận biết được người này không dễ đối phó nên càng cảnh giác nhiều hơn.
Thời giờ sắp hết, Hạ càng ngày càng cảm thấy đứng ngồi không yên, Du di chuyển đến đâu thì tầm mắt cô cũng di chuyển đến đó, mắt thấy thời gian sắp hết lại nôn nóng nhìn hai người trong sân.

Cô ít nhiều gì cũng nhận ra số 13 không phải dạng vừa, xét về chiều cao hay thể lực số 13 dường như vượt trội hơn rất nhiều, có thể cao hơn 1m7 so với Du thì có vẻ cao lớn hơn thật, thấy thực lực không cân xứng lòng bàn tay của cô lại đổ mồ hôi nhiều hơn.

Điểm số hiện tại cách nhau hai điểm, nếu thuận lợi ném được quả này D3 sẽ thắng, tự nhiên bản thân có chút không muốn D3 sẽ thua.

Bàn tay cô nắm chặt thành quyền, mắt ngóng về phương xa, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Số 13 không biết vô tình hay cố ý mà lúc di chuyển đến trước mặt Du, lại khẽ liếc mắt nhìn Hạ vài giây nhưng rất nhanh liền mang tầm mắt của mình nhìn vào người đối diện: "Tao sẽ không để cho mày thắng dễ dàng như vậy đâu."
Quả bóng vẫn trong tay Du, nhịp nhàng lên xuống.

Cô bình tĩnh hỏi: "Cậu có thù với tôi sao?"
Số 13 không dứt khoát trả lời, chỉ nâng mắt cảnh cáo: "Mày nên tránh xa cậu ấy ra."
Dứt lời, số 13 nhào về phía trước muốn cướp bóng.

Du nhanh tay đảo bóng sang tay trái lại luồn xuống chân chuyển ngược về tay phải, đôi tay nhanh nhẹn cùng với đôi chân kéo léo phối hợp làm một số động tác giả.

Số 13 bị đánh lừa nghiêng người sang một bên, lợi dụng sơ hở Du nhanh chân lùi lại phía sau bật người lên, động tác không theo bất kì quy luật nào dứt khoát ném bóng lên cao, lại là một vòng cung tuyệt vời nữa được vẽ ra nhắm thẳng cái rổ mà rơi xuống.

Tiếng còi đúng lúc cất lên, kết quả được ấn định, lớp D3 chiến thắng.


Cả đội thở phào nhẹ nhõm, ôm nhau ăn mừng.

Tiếng vỗ tay reo hò bất chợt vang lên trong sân đấu, đa phần đều dành những lời khen gợi hết mức cho lớp D3.

Vài nam sinh am hiểu bóng rổ đem lòng ngưỡng mộ mà lên tiếng.
Nam sinh số 1 nói: "Là một cú ném tự do.

Cậu ta sao có thể làm được chứ?"
Nam sinh số 2 cũng bình luận: "Thật không thể tin được mà."
Nam sinh số 3 tán dương: "Cừ thật đấy."
Lớp B7 thua trận cộng thêm nghe được những lời khen có cánh dành cho D3 từ bên ngoài, thái độ bọn họ tỏ ra xất xược đến nổi cả cái bắt tay hữu nghị cũng không thèm, hậm hực đi về một góc sân.

Nhìn thấy thái độ thiếu tôn trọng đó, Hạ thoáng nhăn mặt mà nhìn.

Số 13 bắt gặp được ánh mắt khó chịu của Hạ, cô ta như cố gắng kìm hãm lại sự nóng nảy của bản thân, hậm hực xách cái túi rời đi.
Cảm giác người này có điểm bất thường khi nhìn mình, trong lòng Hạ cũng có chút nghi vấn nhất thời không thể giải đáp.

Nét mặt Hạ thoáng trầm ngâm như đang cố nặng ra trong đầu xem đã từng gặp người này ở đâu chưa.

Đáng thương thay, Hạ thật sự không có chút ấn tượng gì..