Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Lần đến nhà họ Trần này cậu không báo trước.
Trần Miên đã ra đi hơn ba năm, Giang Vấn Nguyên bỏ ra rất nhiều cố gắng nhưng vẫn không sao được chú Trần thông cảm. Ông cố chấp với suy nghĩ con mình bị cậu hại chết, nếu Trần Miên không yêu đương với cậu, ông và hắn sẽ không cãi nhau to như thế, hắn cũng sẽ không chạy đi tìm cậu, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy đến. Trần Miên còn trẻ, vốn sẽ có tương lai vô cùng tươi sáng nhưng lại lá xanh lìa cành, cả cơ hội giảng hòa ba con ông cũng không có.
Mặc thời gian trôi qua bao lâu, ông vẫn chìm trong nỗi đau mất con, không buông tha mình, càng không buông tha cậu. Nếu Giang Vấn Nguyên nói qua trước vì lễ tiết nhất định chú Trần sẽ lại tránh đi.
Sau ngày Trần Miên mất, lần duy nhất chú Trần nói chuyện bình thường với cậu là lần cả hai mời cậu đến ăn cơm. Hai năm trôi qua, Giang Vấn Nguyên vẫn nhớ như in sự khác thường trên bàn cơm của ông, cùng với lời ông nói: Nếu bàn ngồi đầy thì tốt rồi.
Lần đó qua đi, chú ấy hoàn toàn không còn nhớ gì về chuyện mình từng mời Giang Vấn Nguyên đến ăn cơm, như thể kẻ hôm đó được mời đến hoàn toàn không phải cậu.
Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đã từng bàn về sự biến đổi lạ kỳ này. Trần Miên nói khi hắn ước Giang Vấn Nguyên sống lại đã 29 tuổi, hắn tin rằng ba mình hoàn toàn không phải người chơi trò chơi Bàn tròn. Nhân quả sống chết của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên tuần hoàn lặp lại, đã từng có khi Trần Miên mất trước, Giang Vấn Nguyên ước hắn sống lại. Thời gian đảo ngược, thứ thay đổi chỉ là sống và còn, thân phận người chơi vẫn giữ nguyên như cũ. Nếu ba Trần không phải người chơi của vòng lặp trước thì chắc chắn ông không nằm trong vòng tuần hoàn này.
Đúng thật như thế thì tình huống của ông khá an toàn, có điều Giang Vấn Nguyên và Trần Miên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, họ lo trò chơi Bàn tròn vì dồn họ vào đường cùng mà ra tay với người thân họ. Hai người bàn nhau để Giang Vấn Nguyên thử chú Trần, ví dụ như gửi ông một thùng rối, hay dùng rối khiến ông bất ngờ không báo trước. Nếu ông không thấy chúng sẽ không phải người chơi.
Giang Vấn Nguyên báo kết quả rồi, Trần Miên không hề nói chuyện ba mình với cậu nữa. Giang Vấn Nguyên hiểu không phải hắn không quan tâm ba mình, chỉ do hoàn cảnh của hắn trong trò chơi vô cùng nguy hiểm, không cách nào nhúng tay vào hiện thực, chỉ có thể im lặng. Từ đó về sau cậu không nói chuyện ba Trần Miên với hắn nữa, nhưng cậu vẫn giữ suy nghĩ chỗ ông ấy có gì đó bất thường, không bỏ việc điều tra. Nếu ông không phải người chơi thì vẫn còn một khả năng nữa.
Khả năng đó đến từ chính bài viết luôn có người tranh luận hằng năm – bài viết người chơi nữ quan hệ với NPC.
Người chơi nữ quan hệ với NPC nam trong thời kỳ nguy hiểm, có thể tinh trùng của NPC đó đã kết hợp với trứng rồi không. Nếu vậy chúng sẽ thành trứng đã được thụ tinh, có thể tránh đi quy tắc chỉ có vàng bạc con rối mới được mang về hiện thực, bình an yên ổn trở lại trong đáy huyệŧ người phụ nữ?
Bài viết đó rất ồn ào, nhưng người chơi nữ trước sau không hề phản hồi. Sau khi Giang Vấn Nguyên thí nghiệm xác nhận chú Trần không phải người chơi thì nhờ đội công nghệ thông tin điều tra về chủ post đó trong hiện thực. Thực lực không phụ lòng người, họ tiêu một số tiền lớn và khá nhiều thời gian thì tìm ra tin về người đó.
Cô ta tên Lưu Thanh, đăng bài được ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử, khám nghiệm tử thi cho biết đã mang thai hai đến ba tháng. Đời sống Lưu Thanh khá phức tạp, không chỉ làm bừa với NPC nam trong trò chơi, mà hiện thực cũng có khá nhiều tình nhân. Lưu Thanh đăng bài chỉ vì nhất thời nổi hứng, không hề có ý định tìm tòi nghiên cứu trò chơi Bàn tròn. Điều tra xác nhận, trước và sau khi đăng bài Lưu Thanh đã phát sinh quan hệ với hơn một người trong hiện thực. Lưu Thanh không sinh đứa bé ra, không cách nào chứng minh nó thành hình trong hiện thực hay trong trò chơi.
Tuy không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh nó là con của NPC nam nọ, nhưng thời gian quá tùng hợp vẫn khiến Giang Vấn Nguyên thấy không ổn lắm. Có người chơi nữ nào đã từng sinh ra giọt máu đó không? Bất thường của chú Trần có liên quan đến chuyện đó không?
Giang Vấn Nguyên liên tưởng hai chuyện này với nhau là rất bình thường, cậu biết Trần Miên đã từng nuốt 99 con rối, chính cậu cũng thử nuốt một mảnh nhỏ. Phản ứng của cậu khác hoàn toàn Trần Miên, sau khi nuốt thì cậu đã bài tiết ra tất cả, không hấp thụ được. Tình huống của Trần Miên quá đặc thù, Giang Vấn Nguyên không thể không hoài nghi chú Trần đã từng biểu hiện kỳ lạ.
Vài năm này Giang Vấn Nguyên không hề từ bỏ chuyện tìm người chơi nữ sinh con là nam của NPC, nhưng cậu không thu được bất kỳ kết quả nào. Có lẽ qua một hai năm, hoặc nhiều nhất mười mấy năm nữa sẽ có thu hoạch, nhưng bây giờ cậu không còn thời gian, cậu chỉ có thể căn da đầu đến tìm chú Trần lần nữa, mở rộng cửa lòng nói chuyện trò chơi Bàn tròn với ông ấy. Nếu bị chú ấy coi như một thằng điên cậu cũng chấp nhận.
Giang Vấn Nguyên đứng trước cửa nhà Trần Miên, hít sâu vài hơi chuẩn bị tinh thần rồi ấn chuông cửa.
Nhà họ Trần ở lầu một, từ cửa sổ truyền lại tiếng bước chân chậm chạp, gần hai phút sau mới dừng lại. Ổ khóa vang tiếng lách cách, cánh cửa hơi cũ kẽo kẹt rồi mở ra. Đập vào mắt Giang Vấn Nguyên là chú Trần già hơn ba năm trước rất nhiều, tóc mai bạc trắng, mày cau, môi mấp máy, hai má hõm vào. Mỗi đường nét khuôn mặt đều nói rằng: người này không hề vui vẻ.
Ông Trần âm u nhìn Giang Vấn Nguyên, nhưng lại không cho cậu ăn chè bế môn* ngay như cậu đã tưởng. Giang Vấn Nguyên trong trạng thái sẵn sàng lúc nào cũng có thể chặn cửa lại, "Chú Trần, đã lâu không gặp, con có vài chuyện muốn nói với chú."
*AT: Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.
Ông Trần im lặng hồi lâu rồi mở rộng cửa, "Giữa chúng ta không có chuyện gì tốt lành để nói. Nếu cậu tới thì đến thăm bạn già của tôi, hôm qua bà ấy mới cảm rồi phát sốt, vừa tỉnh lại, đã ăn chút cháo nhưng còn nằm trên giường chưa dậy được. Cậu trò chuyện với bà ấy xong thì đi được rồi."
Dì Trần bị bệnh, nếu cậu lại ngả bài chuyện trò chơi Bàn tròn lúc này, lỡ may họ cãi nhau thì rất có hại với sự bình phục của dì ấy. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể chuyển mục đích này về sau, đợi khi dì ấy khỏe lên rồi nói. Giang Vấn Nguyên mang hành lý vào trong. "Con đến xem dì ấy."
Sau khi cậu vào nhà, ông Trần nói với vào phòng ngủ: "Bà à, Giang Vấn Nguyên đến thăm bà."
Sau cánh cửa phòng ngủ mở rộng vang lên một tràng ho khan, dì Trần vui mừng: "Tiểu Nguyên từ Kinh về rồi hả? Tới đây dì nhìn nào." Từ lúc rời khỏi Kinh Thị, một năm cậu trở lại hai ba lần, lần này đã cách lần gặp trước hơn nửa năm.
"Dì Trần, con đổi giày rồi đến ngay." Giang Vấn Nguyên thay dép trong nhà, kéo vali đi đến phòng ngủ chính nhưng bị ông Trần ngăn lại. Ông thấp giọng: "Cậu mang cả hành lý vào trong, bà ấy sẽ nghĩ cậu lại bỏ gia đình mình qua một bên, vừa tới là đến đây ngay không, hoặc chỉ tạt ngang qua rồi lại về Kinh thị. Bây giờ bà ấy đang bệnh, cậu bớt làm bà ấy nghĩ lung tung được không?"
Trong vali của cậu đặt hai con rối quan trọng nhất. Nếu người khác đặt ra yêu cầu này, dù có là ba cậu thì cậu cũng sẽ từ chối không hề do dự, nhưng chuyện này lại do chú Trần bảo. Giang Vấn Nguyên do dự một lúc, trong tiếng giục của chú Trần thả tay cầm vali, đi một mình đến phòng ngủ chính.
Giang Vấn Nguyên cũng để ý, lúc thử ông Trần đã cho đội công nghệ thông tin khống chế toàn bộ camera xung quanh khu vực này. Lúc nói chuyện với dì Trần, cậu lặng lẽ gửi tin cho đội công nghệ, bảo họ giám sát động tĩnh chỗ nhà họ Trần, nếu chú Trần mở cửa sổ hay mở cửa đi khỏi thì phải báo cậu ngay lập tức.
Giang Vấn Nguyên trò chuyện với dì Trần được nửa tiếng thì bà buồn ngủ vì tác dụng của thuốc. Giang Vấn Nguyên lấy nước ấm, đắp chăn cho bà đang hoàng rồi mới ra khỏi phòng. Ông Trần đang khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa xem tin tức, không hề cho cậu một cái liếc mắt, "Cậu đi được rồi. Tôi vẫn giữ câu nói đó, giữa chúng ta không có gì hay ho để nói cả."
Cơ thể dì Trần không tốt lắm, bà cần nghỉ ngơi, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể từ bỏ, đi đến cửa chính thay giày rồi rời khỏi. Đi được một khoảng, cậu tìm một nơi kín đáo dừng lại, mở khóa vali kiểm tra. Hai con rối vẫn nằm im trong đó, không có dấu vết bị động qua. Trở lại khách sạn cậu lại đo đạc chúng nó, xác định trọng lượng vẫn như lúc đầu mới yên tâm.
Đối với chuyện rối thì cẩn thận không hề thừa. Huống chi thứ cậu cảnh giác không phải chú Trần mà là trò chơi Bàn tròn có thể vươn tay đến hiện thực.
Giang Vấn Nguyên xác định rối không có vấn đề, sắp xếp xong xuôi thì gọi điện thoại cho ba mình hẹn ăn cơm. Sau khi ba cậu đi bước nữa thì cả hai độc lập kinh tế, quan hệ ba con không xa không gần. Điều đó làm cậu khá thoải mái, ít nhất cậu không phải giải thích cho ông ấy tại sao mình lại có được số tiền và bất động sản kếch xù ở Kinh thị.
Hai ba con không ăn ở nhà, cũng không dẫn mẹ kế của cậu theo, họ cùng ăn trong quán cả hai yêu thích. Hai người uống chút rượu, thoải mái nói chuyện, bỗng điện thoại cậu reo lên.
Giang Vấn Nguyên nhìn màn hình, là của đội trưởng đội công nghệ thông tin. Người này là kiểu dân kỹ thuật điển hình, có thể đánh chữ sẽ không nói chuyện, nếu gọi điện thì chắc chắn là chuyện quan trọng. Giang Vấn Nguyên đứng dậy, "Ba, con đi nghe điện thoại một lát, sẽ trở lại nhanh thôi."
Không ai hiểu con hơn cha, cha Giang nhìn mặt cậu thì biết ngay là chuyện quan trọng. Ông nâng nửa ly rượu về phía cậu, "Tối nay ba không có chuyện gì, con cứ từ từ nghe, đừng vội."
Giang Vấn Nguyên rời khỏi bàn ăn, đến một góc đường yên tĩnh nhận điện thoại. "Chuyện gì?"
"Anh bảo chúng tôi, giám sát nhà họ Trần. Ông Trần, buổi chiều cầm giỏ rau ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở lại. Tôi gửi tin nhắn, anh không trả lời, nên tôi gọi điện thoại." Đội trưởng không hay nói chuyện với người khác lắm, tốc độ chầm chậm, mỗi lần nói từng cụm từng cụm khiến người khác nghe mà sốt ruột.
"Tắt máy, nhắn tin." Giang Vấn Nguyên vừa dứt lời, đầu dây bên kia không nói chữ nào thẳng tay cúp máy. Tiếp đó cậu nhận được một tin báo cáo dài và đoạn video ghi hình ông Trần.
Vì sau khi rời khỏi cậu chỉ quan tâm đến tối, tiếp tục giám sát nhà họ Trần cũng không trở ngại gì nên bảo đội công nghệ thông tin giữ nguyên giám sát. Chú Trần ra khỏi nhà tầm bốn giờ chiều, quần áo trên người không giống bộ đồ buổi sáng cậu thấy. Trong tay ông cầm giỏ rau, hướng đi cũng là chợ, hẳn ông mua đồ ăn. Nhưng giờ đã là 8 giờ tối rồi, vậy mà ông ấy vẫn chưa về tới.
Giang Vấn Nguyên không còn tâm trạng ăn cơm, cậu áy náy tạm biệt ba mình, thanh toán xong rồi xách hành lý rời khỏi. Cậu đến nhà họ Trần bằng tốc độ nhanh nhất, vừa hay chạm mặt ông Trần ở cửa. Mặt ông có vết thương, tay trái bó bột treo trước ngực, giỏ đi chợ không thấy đâu, có lẽ gặp sự cố lúc trên đường.
Nét mặt ông ấy rất xấu, "Tôi biết gặp cậu sẽ không có chuyện tốt lành gì mà, cậu còn tới đây làm gì! Cút, cút ngay! Tôi không muốn thấy cậu một giây nào!"
Giang Vấn Nguyên không muốn chuyện mình giám sát nhà họ bại lộ, nên trước khi tới đã gọi cho dì Trần. Dì Trần tỉnh dậy phát hiện chồng mình không có nhà, vừa hay cho cậu một lý do đến đây xem tình hình. "Vừa nãy con gọi cho dì Trần, dì nói chú đi mua đồ ăn chiều giờ chưa thấy về. Con tới xem thử có giúp được gì không. Tay chú bị thương rồi, để con đưa chú về. Chú thấy không cần con giúp cũng được, nhưng dì Trần còn đang bệnh, không thể để người bệnh đến chăm sóc chú được đúng không."
Ông Trần há miệng thở dối, muốn tiếp tục mắng cậu nhưng lại không nói gì, bởi ông không cách nào phản bác cậu. Giang Vấn Nguyên có thể vào nhà họ Trần đến hai lần một ngày ngay dưới mi mắt của ông, nhưng cậu lại không vui chút nào. Hai người họ gặp chuyện nhưng lại không có con bên mình, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể giúp Trần Miên hoàn thành nghĩa vụ của hắn.
Giang Vấn Nguyên có thể chăm sóc họ một ngày nhưng không thể chăm sóc cả đời. Bị thương đến xương cốt phải mất một trăm ngày, hơn nữa tuổi ông Trần đã lớn, khả năng hồi phục cũng chậm hơn. Giang Vấn Nguyên bảo đội công nghệ thông tin tìm một công ty dịch vụ có tiếng ở Giang thành, dùng một khoản lớn mời bảo mẫu đến chăm sóc họ. Giang Vấn Nguyên ký hợp đồng, thanh toán chi phí nửa năm. Dì và chú Trần không muốn nhận tâm ý hơi lớn quá của cậu, nhưng hai người cần được chăm sóc, bây giờ hủy hợp đồng cũng không lấy lại được một đồng nào, cuối cùng hai người chỉ có thể đồng ý.
Giang Vấn Nguyên mang cháo bảo mẫu vừa nấu cho dì Trần. Cháo nấu vừa ngon lại vừa nhuyễn, dù cổ họng bỏng rát nhưng dì Trần vẫn ăn ngon, bảo mẫu này rất hợp với mức lương bỏ ra. Nhưng dì Trần vẫn đau lòng, "Thằng nhóc Tiểu Nguyên này. Bảo mẫu mời cho nhà dì, để dì trả tiền cho con."
Giang Vấn Nguyên đưa đồng hồ của mình cho dì ấy nhìn, là đồng hồ Lữ Kỳ Diệu và Lý Na tặng sinh nhật cậu, "Mấy năm nay con làm ăn rất khác, dì xem nhãn hiệu, hơn hai mươi vạn nhân dân tệ đó. Mời bảo mẫu mấy tháng cho dì không đáng là bao. Nếu dì còn từ chối con nữa là khách sáo quá đó."
Dì Trần không biết hiệu gì, nhưng nó rất tinh xảo. Bà không từ chối nữa, yên tâm ăn cháo.
Ngoài dự tính của Giang Vấn Nguyên là chú Trần. Cậu vốn tưởng cần phải tốn rất nhiều công sức mới khiến chú ấy chấp nhận bảo mẫu, nhưng chú ấy lại không phản đối gì, còn hợp tác để bảo mẫu chăm sóc mình.
Lúc Giang Vấn Nguyên rời khỏi nhà họ Trần thì đã khuya rồi.
Dì Trần ép ông Trần tiễn cậu ra cửa. Ông nhìn hai mắt cậu, lại nhìn vali, tận khi Giang Vấn Nguyên nghi ngờ có phải chú ấy phát hiện hành lý của mình có gì lạ không thì chú nói: "Có phải cậu bị chúng tôi trì hoãn chuyện bay về Kinh thị không?"
Giang Vấn Nguyên rất kinh ngạc khi ông phá lệ trò chuyện bình thường với cậu, cậu tìm cớ: "Không có, đêm nay con ăn cơm với ba con, trong vali để quà cho ông ấy nên mang theo cùng. Sau khi gọi điện cho dì con lại mang luôn tới. Con vẫn muốn ở lại thêm vài ngày."
Thái độ chú Trần không tính là tốt, nhưng so với sự hờ hững, vừa thấy mặt đã mắng té tát của trước kia đã tốt hơn nhiều. Giang Vấn Nguyên nghĩ bây giờ nhà họ Trần hơi rối rắm, hai bác cũng mệt mỏi, chờ thêm một hai ngày nữa, để hai bác quen với bảo mẫu cậu lại đến tìm chú ấy nói chuyện trò chơi.
Nhưng Giang Vấn Nguyên không ngờ đến, sau hôm bị thương ông lại sốt cao, bị đưa đến bệnh viện cấp cứu. Cơn sốt không hạ, lại thêm ông tuổi cao không thể cho thuốc mạnh, tình huống không mấy khả quan. Mỗi ngày Giang Vấn Nguyên đều kéo vali đến thăm chú Trần, dù gặp được ông lúc tỉnh thì ông vẫn mơ mơ màng màng, nói chuyện không rõ ràng.
Đến tận buổi tối trước hôm cậu nhận thấy trò chơi sắp đến, cậu vẫn chưa nói chuyện thẳng thắn được với ông.
Nửa đêm, Giang Vấn Nguyên xếp bằng ngồi trên giường khách sạn, hơi bực mình nhìn hai con rối trước mặt. Cuối cùng, cậu đặt một trong hai con vào một hộp kín, để nó cách xa giường hơn mười mét, bảo đảm sẽ không mang theo nó vào màn. Con còn lại được đặt bên gối.
00:00:00
Giang Vấn Nguyên ăn mặc chỉnh tề, đeo balo nằm trên giường, chờ đợi trò chơi bắt đầu.
00:00:59
Chưa được một phút nữa là đến hôm sau, Giang Vấn Nguyên vẫn chưa buồn ngủ thì một bàn tay vô hình đã gấp gáp không đợi được xuất hiện, kéo cậu vào vựa sâu vô tận.
Khi vào trò chơi sẽ có cảm giác đột nhiên rơi vào môi trường không trọng lực, khi qua màn trở về không phải cảm giác bay lên, vẫn là cảm giác không trọng lực như cũ. Người chơi trò chơi Bàn tròn, thứ chờ đợi họ luôn là vực sâu vô tận.
Giang Vấn Nguyên rơi trên một ghế, tầm nhìn vẫn còn đen đặc thì đã nghe được nhiều tiếng hít vào.
Giang Vấn Nguyên chớp mắt, thị lực dần khôi phục, cảnh tượng không gian bàn tròn đập vào mắt cậu. Cậu nhìn tay trái mình, ở đó là một người châu Âu mắt xanh mặc áo trắng, bên trái người đó nữa vẫn có người. Nhìn một vòng rồi vòng về chỗ mình, mười hai ghế tựa thế mà lại đầy người. Hơn nữa màn này không giới hạn trong nước, cậu đếm cả bàn chỉ tìm được một người da vàng khác.
"What the hell?"
Giang Vấn Nguyên nghe tiếng người châu Âu bên cạnh mắng, không phải đọc được qua khẩu hình miệng mà nghe rõ ràng từng chữ một.
Trao đổi về giọng nói thay đổi, lúc cậu nghe thấy tiếng hít của mọi người đã biết được lá chắn bị hủy bỏ. Sự biến mất của tấm chắn tồn tại ý nghĩa nào đó, nhưng Giang Vấn Nguyên không chú ý đến chuyện này. Cậu nhìn chằm chằm bóng tối dưới đèn treo, thông thường nơi đó luôn có một con rối.
Nhưng khi bàn tròn ngồi đầy người, con rối đó lại biến mất!
Không hề thuyết minh quy tắc, không thu đi bất kỳ chức năng nào, trong vùng tối trống rỗng chỉ hiện lên con số đếm ngược sáu mươi giây.
Khác hẳn với lúc người chơi vào màn bình thường, những người đang ngồi đây đều ngửi được mùi vị mất thường. Người có thể ngồi đây đều không phải loại mong manh dễ vỡ, sau một đoạn xôn xao thì họ yên tĩnh lại, quan sát lẫn nhau. Trong lượt lượt ánh mắt giao nhau, mù thuốc súng dần lan tràn nồng đậm.
60 giây kết thúc, trò chơi bắt đầu!