Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 88: Tam giác máu chó




Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Khi chưa nhìn thấy quái vật kia, Giang Vấn Nguyên đã dự tính phương án và số rối có thể dùng được, nhưng lúc Trần Miên mở cửa, cậu vẫn thấy rất khẩn trương ——

Cửa phòng mở ra từ bên trong, một mùi tanh tưởi và hơi nước nồng nặc tràn vào.

Đổng Tiểu Uyển ban ngày vẫn còn khoác hình người, giờ đang bò trên đất, lưng gồ nên như muốn làm quần áo rách toạc. Mặt chị ta dại ra, chậm chạp như một con rùa cồng kềnh bò vào phòng. Trong miệng Đổng Tiểu Uyển ngậm hai sợi dây thừng, kéo đồ bên ngoài vào trong, đó là hai chum sành như mai rùa.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai chiếc chum, Giang Vấn Nguyên như ngừng thở. Trò chơi Bàn tròn đang mượn hành động của Đổng Tiểu Uyển nói với họ, nó không chỉ phát hiện chuyện linh hồn Trần Miên lang thang, mà còn thực sự chộp được hắn ngay cạnh cậu!

So với Giang Vấn Nguyên, Trần Miên không hề có chút hồi hộp nào, "Hai chum sành tượng trưng cho sự chugn thủy, đây là lễ vật tốt nhất trò chơi Bàn tròn mà anh thu được. Honey, nếu trò chơi Bàn tròn cũng chấp thuận cho chúng ta yêu nhau, tán dương lòng chung thủy của chúng ta, chi bằng nhân cơ hội này mình kết hôn luôn đi!"

Trần Miên nói giọng vui đùa, thành công diệt sạch lo lắng trong lòng Giang Vấn Nguyên, "Em..."

Lúc Giang Vấn Nguyên và Trần Miên trò chuyện, cửa phòng khép mạnh sau hai chum sành. Giang Vấn Nguyên nhả dây thừng ngậm trong miệng ra, thong thả đổi hướng, đi đến cạnh Giang Vấn Nguyên.

Sau khi bị Đổng Tiểu Uyển ngắm trúng, Giang Vấn Nguyên cảm thấy hành động của mình bị hạn chế toàn bộ, cả người rơi vào bãi nước bùn đột ngột xuất hiện trong phòng, vận động khó khăn vô cùng. Cậu đã rõ tại sao nam tóc bím và nữ đầu đinh không thể chạy khỏi Đổng Tiểu Uyển chậm chạp này, trong phòng họ lại tụ rất nhiều bùn đất.

Đổng Tiểu Uyển không gϊếŧ trực tiếp, mà rất nghi thức lấy hình phạt trồng lồng heo hoặc nhét vào chum cho ngạt thở để khen thưởng. Giang Vấn Nguyên đã thảo luận làm sao để đối phó Đổng Tiểu Uyển, cơ bản thống nhất đầu tiên sẽ chạy trốn, nếu không chạy được thì tìm cách phá hỏng lồng heo hoặc chum sành.

Lồng heo làm từ tre trúc, chum sành dễ vỡ, không phải thứ khó phá hỏng. Nhưng khi Trần Miên đẩy ngã một trong hai cái, mạnh tay dùng chùy sắt nện vào nó thì lại vang lên tiếng lanh lảnh của kim loại va vào nhau, không hề có vết nứt nào xuất hiện. Trần Miên không từ bỏ dễ dàng như vậy, hắn muốn vứt chum đi, song cửa phòng lại như bị một lực lượng vô hình nào đó niêm phong, không cách nào mở được. Không chỉ vậy, Trần Miên cảm nhận được rõ ràng, cái chum còn đứng thẳng còn lại đang phát ra một lực hút cực mạnh, nó muốn hút hắn vào đó!

Chỉ e phải đợi đến khi mục tiêu chết thì chúng mới bình thường trở lại, trước lúc đó, chúng đều là vũ khí đoạt mạng khủng khiếp.

Đổng Tiểu Uyển bò tập tễnh đến trước mặt Giang Vấn Nguyên, chầm chậm duỗi cổ, đem khuôn mặt đang dần biến thành rùa đen vùi vào vũng nước Giang Vấn Nguyên không thể động đậy. Giang Vấn Nguyên đã có thói quen thăm dò bên bờ sinh tử trong trò chơi Bàn tròn, đổi lại thường ngày, cậu sẽ cố gắng kéo dài thời gian sống, lợi dụng thời cơ quan sát tình huống Đổng Tiểu Uyển, đến bờ vực sống chết mới ra đòn quyết định. Không lãng phí bất kỳ giây phút nào để đạt được tin tức lớn nhất.

Nhưng hôm nay không giống thường ngày, Trần Miên đã tiêu hao quá nhiều năng lượng ở khía cạnh cậu không rõ lắm, khi quan sát Đổng Tiểu Uyển thì đồng thời Giang Vấn Nguyên cũng chú ý đến tình huống chỗ Trần Miên. Lúc Trần Miên không phá được chum, lại hiện ra nét mệt mỏi rõ rệt, Giang Vấn Nguyên đã không còn rảnh lo đến Đổng Tiểu Uyển nữa, không hề do dự lấy hai con rối ra khỏi không gian đặc thù.

Con quái miệng rộng: Ăn bất kỳ vật thể hoặc sinh vật nào. (tối đa mười mét khối.)

Con rối cô bé cầm chong chóng: Có hai lần thổi ngã bất kỳ sinh vật hoặc phi sinh vật có năng lực hành động tự chủ nào.

Năng lực con rối miệng rộng có hiệu lực, nó lập tức phình lên to hơn hẳn hai chum sành kia, nhảy ba bước đến chỗ đặt chum nuốt hết cả hai vào bụng rồi hóa thành vô vàn đốm sáng tan đi. Hai cái chum biến mất rồi, bùn đất trong phòng cũng tiêu tan trong nháy mắt.

Con rối cô bé cầm chong chóng giơ đồ chơi trong tay lên, nhẹ nhàng vẩy qua không khí làm cánh quạt bốn màu quay lên. Một cơn gió mạnh hình thành trong căn phòng kín, chuẩn xác thổi bay Đổng Tiểu Uyển trên đất.

Đổng Tiểu Uyển do hình dạng cồng kềnh, không thể phản kháng bị ném đi ném lại, không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, tứ chi vẫy vùng muốn bò lại nhưng trước sau không thành công.

Giang Vấn Nguyên ném Đổng Tiểu Uyển đang vùng vẫy điên cuồng qua một bên, đi đến cạnh Trần Miên, "Em ổn không?"

Trần Miên thở ra một hơi dài mệt mỏi, "Đi, chúng ta xem tình huống của Đổng Tiểu Uyển. Tám chín phần mười chị ta là BOSS màn, gϊếŧ chết chị ta có thể thông quan bằng vũ lực. Có điều em còn cần một ít thời gian nữa, chúng ta vẫn nên qua màn bằng cách truyền thống đi."

Trần Miên không trực tiếp trả lời vấn đề của Giang Vấn Nguyên, lòng cậu trầm xuống, chỉ sợ tình trạng của hắn không tốt lắm. Mặc dù biết vậy cậu vẫn không cách nào bảo hắn rời khỏi màn chơi này, vì một khi họ chọn từ bỏ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sẽ bị trò chơi Bàn tròn nắm quyền chủ động. Trần Miên không thể ăn rối bổ sung năng lượng bằng cơ thể người khác, việc cậu có thể làm chỉ là ở bên bảo vệ hắn, bất lực nhìn hắn chuyển hóa phần năng lượng ít ỏi còn sót lại.

Tâm tình cậu rất nặng nề, nhưng đương sự Trần Miên lại vô cùng tốt. Hắn ngồi xổm cách Đổng Tiểu Uyển một mét, dùng côn cảnh sát chọt chọt lưng chị ta, thử nói chuyện, "Chị biết mình là ai, biết giờ là mấy giờ, đây là đâu không?"

Đổng Tiểu Uyển như nghe không hiểu lời hắn nói, vẫn cố sức giãy giụa, cổ họng không ngừng phát ra tiếng ô ô vô nghĩa. Lúc côn của Trần Miên chọt vào lưng, tiếng kêu của chị ta pha thêm sự phẫn nộ rõ ràng, còn muốn duỗi cái cổ dài ra cắn Trần Miên. Chị ta rõ ràng có thể dùng tay chân phản kích, nhưng chị ta đã hoàn toàn quên rằng mình là con người, giống một con rùa chỉ biết tấn công bằng miệng.

Giang Vấn Nguyên điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống trước Trần Miên một chút, con rối cô bé cầm chong chóng chỉ còn một lần sử dụng. Nếu Đổng Tiểu Uyển bạo phát bất ngờ, cậu có thể kịp thời bảo vệ bản thân và Trần Miên.

Giang Vấn Nguyên vừa quan sát hành vi Đổng Tiểu Uyển, vừa phân tích với Trần Miên: "Ban ngày Đổng Tiểu Uyển đã cảnh báo Cam Điềm Điềm không được đến gần mình, điều đó chứng minh chị ta có nhận thức nhất định về trạng thái của mình, hơn nữa không thể khống chế thay đổi của mình. Nam tóc bím và nữ đầu đinh chết vì tiếp xúc trực tiếp với Đổng Tiểu Uyển, chúng ta lại không giống họ, luôn tránh tiếp xúc với chị ta, cũng không hề trò chuyện. Nhưng chúng ta lại bị tấn công, loại đi khả năng bị trò chơi Bàn tròn ra ám chiêu, nguyên nhân rất có thể nằm trên người Vi Phong Đăng."

Trần Miên thử vài cách vẫn không thành công động đến ý thức của dân tộc, hai bên không thể khơi thông, tiếp tục để chị ta ở đây cũng không phải cách. Vậy nên Trần Miên chỉ vào con rối cô bé cầm chong chóng vẫn chưa biến mất, đề nghị với Giang Vấn Nguyên: "Chị ta quá kích động, tiếp tục nhốt ở đây chúng ta sẽ không ngủ được. Anh vẫn còn một lần cơ hội đúng không, thổi Đổng Tiểu Uyển bay ra ngoài đi."

Đổng Tiểu Uyển mất đi đạo cụ gϊếŧ người thì không còn cách sát hại ai nữa. Dựa vào tốc độ chậm chạp đó, chờ khi chị ta mang đạo cụ đến lần nữa không chừng trời đã sáng rồi. Đổng Tiểu Uyển bị gió thổi trở người, căm tức rời khỏi phòng.

Giang Vấn Nguyên và Trần Miên không biết một màn mình dùng rối thổi bay Đổng Tiểu Uyển đã bị một ánh mắt nhìn thấy. Sắc mặt kẻ đó u ám nhìn ánh sáng con rối toát ra từ phòng họ, giận dữ nghiến răng rời khỏi.

Sau nửa đêm thì Đổng Tiểu Uyển không đến nữa. Có điều bận rộn nửa buổi tối, khi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ăn sáng hơi uể oải, những người chơi khác đều đến đủ, rõ ràng đang tụ tập chờ họ.

Trần Miên có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó khác thường, nhưng hắn không phản ứng gì, chỉ lười biếng dựa vào Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên lặng lẽ nhìn thoáng qua Cam Điềm Điềm trong đám người chơi, cô hơi lắc đầu với cậu tỏ ý tình huống không lạc quan lắm.

Mạc Phàm – người từng muốn giải vây giúp Giang Vấn Nguyên đứng ra, nói với Trần Miên: "Hai vị đại lão, có một chuyện chúng ta phải nói rõ ràng. Tối qua lúc đi tiểu đêm, có người chơi đã thấy hai người dùng rối đuổi BOSS ra khỏi phòng. Tại sao hai người đối mặt với một quái vật không còn sức phản kháng lại không xử lý nó, còn lãng phí rối thả nó đi? Không lẽ hai người muốn kéo dài thời gian để càng nhiều người chết ở đây?"

Lời chất vấn rất có khí phách, người chơi khác nhao nhao lên, tỏ vẻ bất mãn với hành động của hai người. Đại khái đa số xuất phát từ lòng ghen ghét sự lãng phí rối của cả hai.

Dù bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Giang Vấn Nguyên trước sau luôn bình tĩnh, "Mạc Phàm, tại sao anh lại liệt Đổng Tiểu Uyển vào mục BOSS màn? Chẳng lẽ chị ta không thể là một con quái nhỏ nhoi à, chuyện gϊếŧ quỷ nhỏ chọc BOSS lớn không phải chưa từng xảy ra, chúng tôi cẩn thận một chút thì có gì sai. Hay có ai trong mọi người có bằng chứng chứng minh Đổng Tiểu Uyển là BOSS màn."

Giọng Mạc Phàm nghẹn trong cổ họng, y biết mình đã giẫm vào bẫy của Giang Vấn Nguyên rồi.

Nếu y nói có, Giang Vấn Nguyên hoàn toàn có thể chụp cái mũ kéo dài tiến độ trò chơi lên đầu y.

Nếu y nói không, vậy y không còn lập trường chỉ trích chuyện Giang Vấn Nguyên dè chừng không chọc giận quỷ quái BOSS màn nữa.

Lúc Mạc Phàm đang nghẹn lại, Giang Vấn Nguyên thành công lấn tới.

"Tôi không rõ ai ra tiếng gió nói chúng tôi kéo dài thời gian. Lí do nữ đầu đinh và nam tóc bím rõ như ban ngày, ai cũng hiểu là do họ đã chọc Đổng Tiểu Uyển. Nhưng từ đầu đến cuối chúng tôi chưa hề tiếp xúc với chị ta nhưng kết quả vẫn bị theo dõi. Điều đó cho chúng tôi biết màn này ngoài Đổng Tiểu Uyển ra vẫn còn chỗ quái lạ khác, trải qua suy tính cẩn thận, chúng tôi quyết định tạm thời chưa gϊếŧ chị ta. Hơn nữa sau khi biến thành rùa, chị ta vô cùng chậm chạp, cơ thể cực kỳ cồng kềnh. Chúng tôi không rõ đụng đến chị ta có mang đến kết quả xấu nào không nên chỉ đuổi chị ta đi. Đây là toàn bộ mọi chuyện chúng tôi đã trải qua, nếu đắt mình vào vị trí chúng tôi, mọi người sẽ tùy tiện gϊếŧ chị ta à?"

Giang Vấn Nguyên phân tích có trật tự, ung dung vững vàng, không giống vừa mới bịa ra.

Vì Giang Vấn Nguyên lược bỏ nguy cơ Đổng Tiểu Uyển mang lại, người chơi khác cảm thấy lời cậu nói rất hợp lý. Mạc Phàm chưa kịp mở miệng lần hai đã bại trận.

Giang Vấn Nguyên không liếc Mạc Phàm cái nào, ăn sáng xong thì trở về phòng.

Mạc Phàm nhìn như giúp đỡ người khác, nhưng từ lúc bắt đầu cậu đã thấy rõ bản tính của y. Lúc trước hắn muốn cậu lấy ảnh để rửa sạch hiềm nghi nhưng thực tế đang gài cậu vào tròng, biến bức ảnh thành nhược điểm của cậu để tận tình nô dịch. Từ điểm này, nhân phẩm y còn không bằng một phần mười Cam Điềm Điềm.

Sau khi trò hề chấm dứt, Cam Điềm Điềm dựa vào hứa hẹn lúc trước lén đến phòng Trần Miên và Giang Vấn Nguyên.

Vừa đến, Cam Điềm Điềm đã thấy Trần Miên lười biếng nằm nghỉ trên giường, nghĩ ngay đến lúc trước người này đả kích mình rất nhẫn tâm, toàn nói lời đau lòng. Nhưng hôm nay lúc hai người bị đổ tội thì người này lại không nói lời nào, chuyện này không hợp lý lắm.

Tầm mắt Cam Điềm Điềm quá lộ liễu, Trần Miên liếc cô một cái, "Chuyện gì?"

Cam Điềm Điềm sờ mũi, ăn ngay nói thật, "Tôi nghĩ sao lúc nãy chị lại không nói gì."

Không hiểu sao Trần Miên lại nổi hứng chọc em gái, "Vì Mạc Phàm nói đúng, chúng tôi cố ý thả con quái có khả năng là BOSS màn đi. Chuyện xưa có khả năng liên quan đến chung thủy và nɠɵạı ŧìиɦ, nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rất máu chó đó! Hơn nữa chúng tôi đã ủy thác cô điều tra Đổng Tiểu Uyển rồi, không xem hết chuyện này tôi không cam lòng rời khỏi trò chơi."

Cam Điềm Điềm: "... ..."

Cho nên hai con người này coi chuyện xưa màn chơi như phim truyền hình?

Tuy đã nói nhiều lần nhưng Cam Điềm Điềm vẫn muốn phỉ nhổ lần nữa, trò chơi Bàn tròn là trò chơi sinh tồn khủng khiếp, không phải cái trò hai người đang chơi đâu. Đại lão thực sự coi chỗ này là nơi vui chơi du ngoạn hả?

Rủa một trận té tát, Cam Điềm Điềm nói toàn bộ tin tức hôm qua điều tra được cho Giang Vấn Nguyên.

Khi Đổng Tiểu Uyển nhìn thấy Cam Điềm Điềm thì không nhịn được nhìn thêm vài lần. Khi Cam Điềm Điềm nói năm nay mình mới 17 tuổi, tuy Đổng Tiểu Uyển hơi nghi ngờ nhưng vẫn buông lỏng cảnh giác với cô.

Đổng Tiểu Uyển nói trong cơ thể mình có một con quái vật trú ngụ, ngoại trừ Vi Phong Đăng, nó sẽ tấn công tất cả nam nữ thành niên từng tiếp xúc với chị ta. Đổng Tiểu Uyển rất sợ, khách Vi Phong Đăng mời về lại toàn là người trưởng thành, chị ta e lại phát sinh nên chỉ có thể tự cách ly chính mình khỏi họ. Đến tận khi Cam Điềm Điềm đến Đổng Tiểu Uyển chưa từng nói với người ngoài câu nào, loại tra tấn này đã tiếp diễn ba năm rồi.

Tốc độ Đổng Tiểu Uyển nói rất chậm, Cam Điềm Điềm chờ chị ta kể khổ xong thì dựa theo yêu cầu của Giang Vấn Nguyên hỏi chuyện mẹ chị ta. Đổng Tiểu Uyển im lặng thật lâu mới trả lời một câu: Mẹ tôi không làm gì sai trái.

Vì thời gian, Cam Điềm Điềm không thể hỏi tiếp nữa.

Cam Điềm Điềm thở dài: "Chuyện tôi biết chỉ có vậy, việc mẹ Đổng Tiểu Uyển còn cần kiểm chứng thêm. Hai vị đại lão, xin hỏi hai người định điều tra từ đâu vậy, có cần tôi giúp không?"

"Điều tra rất đơn giản." Trần Miên ôm chăn nằm trên giường, thường thức ngón tay của Giang Vấn Nguyên ngồi cạnh, "Đổng Tiểu Uyển nói quái vật trong cơ thể mình sẽ tấn công người tiếp xúc với mình bất kể nam nữ, chuyện đó chứng minh Đổng Tiểu Uyển tấn công người khác đã từng xảy ra, hơn nữa có ít nhất hai nạn nhân nam nữ. Còn nữa, trong hai lại có ít nhất một nɠɵạı ŧìиɦ tròng lồng heo, một chung thủy đáng công nhận. Hai người đó có liên quan mật thiết đến mẹ chị ta. Bấy nhiêu không phải đã có thể tìm được họ là ai sao? Chúng ta ở đây ba ngày rồi nhưng chưa từng gặp ba mẹ Vi Phong Đăng."

Theo lời Trần Miên, Cam Điềm Điềm đã tự tưởng tượng một màn đầy máu chó về cha mẹ Vi Phong Đăng và mẹ Đổng Tiểu Uyển ——

Mẹ Đổng Tiểu Uyển mang theo con gái đến nhà họ Vi, ngày ngày chung sống với cha mẹ Vi Phong Đăng. Cha Vi Phong Đăng xem trọng nhan sắc mẹ Đổng Tiểu Uyển, cưỡng ép bà ấy. Mẹ Vi và mẹ Đổng vốn là chị em thân thiết, vì chồng nɠɵạı ŧìиɦ với chị em tốt mà hôn nhân tan nát, ân đoạn nghĩa tuyệt, Vi Phong Đăng hóa đen hoàn toàn, gϊếŧ chết mẹ Đổng Tiểu Uyển...

Đổng Tiểu Uyển luôn ghi khắc nỗi oan của mẹ mình, vì bà ấy báo thù nên sinh ra một con quái vật trong cơ thể.

Cam Điềm Điềm nói suy đoán của mình xong thì lập tức muốn xác nhận với hai người, "Hai anh nói xem suy đoán của tôi đúng không?"

Giang Vấn Nguyên gật đầu khẳng định, cậu nắm lại bàn tay bị Trần Miên cào ngưa ngứa, "Cơ bản đi đúng hướng, có điều cô đã bỏ qua hai người. Một là cha Đổng Tiểu Uyển, hai là Vi Phong Đăng. Chúng ta cần thêm nhiều manh mối chuyện xưa về hai người này mới có thể phác họa chân tướng. Cần phải phiền cô vất vả tìm tin tức rồi."

"Báo cáo đại lão, tôi nhất định sẽ tận chức tận trách tìm manh mối!" Cam Điềm Điềm nói một cách phấn chấn.

Ba màn Cam Điềm Điềm qua đều ngơ ngơ đến tận khi người khác qua màn, có thể sống đến màn này hoàn toàn dựa vào vận may. Màn chơi này cô đi theo Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, lần đầu cảm thấy mình dần tiếp cận sự thật chân tướng, loại cảm giác dựa vào bản thân mình qua màn vô cùng sảng khoái!

Con bé ngốc Cam Điềm Điềm này không hề biết mình đã bị Giang Vấn Nguyên và Trần Miên hùa nhau lừa thành lao động miễn phí.

Rất điển hình của việc bị đem bán còn vui vẻ ngồi đếm tiền giùm.