Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Số lần vào màn tăng lên, số người già dặn kinh nghiệm trong trò chơi Bàn tròn tăng dần, mọi người nhiều ít sẽ chú ý đến xếp hạng bàn tròn.
Vốn có một bộ phận người chơi lâu năm quay mặt cùng hướng với Giang Vấn Nguyên âm thầm quan sát cậu, muốn xây dựng quan hệ, nhưng sau khi họ phát hiện động tác cậu không phối hợp, hai mắt mất đi tiêu cự thì nối đuôi nhau bỏ ý tưởng lập đội đi. Đại lão đương nhiên lợi hại, nhưng bị thu hai mắt rồi thì có khi còn thua người mới đến.
Người chơi khác đều tìm đồng đội của mình, dựa vào hướng hướng mình quay mặt khi tiến vào trò chơi mà đi. Lục Vũ dẫn Giang Vấn Nguyên đến ven đường, cậu nghe tiếng bước chân những người khác đi xa, cuối cùng đồng đội của cậu chỉ còn mình Lục Vũ.
Đến khi tiếng bước chân mất hết, Giang Vấn Nguyên mới nói với Lục Vũ: "Chúng ta cũng nên xuất phát thôi."
Lục Vũ lại không nôn nóng, ung dung giới thiệu tình huống trước mặt cho Giang Vấn Nguyên, "Mây đen giăng đầy trời, không nhin ra là sáng hay chiều. Dựa vào tình hình hiện tại thì mưa sẽ kéo dài đến đêm nay. Tôi quan sát hoàn cảnh xung quanh, đường nhỏ là đường đất lẫn với đá, không bằng phẳng lắm, mặt đường đã có không ít nước đọng. Hai bên đường là rừng cây rậm rạp, nhưng không có dấu hiệu của thú dữ. Cậu cầm vũ khí phòng thân chờ tôi ở đây một lúc, tôi đi chặt một cây dò đường cho cậu, rất nhanh sẽ trở lại."
Giang Vấn Nguyên vẫn không buông tay Lục Vũ, "Chờ đã, bây giờ tôi không nhìn được, phòng ngừa quái vật lừa gạt, chúng ta quy ước một ám hiệu đi." Nói rồi cậu mở tay Lục Vũ viết một chữ vào đó rồi buông ra, "Chờ khi anh về tìm tôi, tôi sẽ hỏi anh một chuyện, mặc kệ hỏi giờ hay thời tiết, hỏi cái gì anh cũng phải nói ám hiệu của chúng ta."
Lục Vũ thở dài, "Tôi đã có thể tưởng tượng cậu sẽ hỏi cái gì."
"A, xem ra anh còn rất hiểu tôi." Giang Vấn Nguyên sờ balo lấy dao Thụy Sĩ mình mới mua ra, cây dao cũ đã đưa cho Lữ Kỳ Diệu.
Sau khi Lục Vũ rời khỏi, chỉ còn trơ trọi một mình Giang Vấn Nguyên đứng trong mưa. Thế giới đen kịt vô tận, hình như thời gian cứ chậm chạp ù lì trong thế giới một người này. Giang Vấn Nguyên cảm giác mình đã đợi thật lâu mới nghe được tiếng bước chân tới gần.
"Tôi về rồi." Giọng nói rất giống Lục Vũ.gvn dùng dao Thụy Sĩ chỉ về hướng phát ra âm thanh, "Anh là ai?"
Lục Vũ không tình nguyên nhả ra một chữ duy nhất, "Chu."*
* "Chu" (朱) còn mang nghĩa màu đỏ hay họ chu, mình không rõ ngữ cảnh chỗ này lắm nên để nguyên.
Giang Vấn Nguyên nhu không nghe được sự tủi thân trong giọng hắn. Cậu thu dao lại, vươn tay với Lục Vũ, "Ám hiệu chính xác, chúng ta lên đường thôi."
Lục Vũ kéo tay phải Giang Vấn Nguyên, đặt gậy vào lòng bàn tay cậu. Sau đó hắn vòng sang tay trái, chú ý tránh ngón cái đi, dắt tay cậu lần nữa, "Sao tay cậu lại lạnh như vậy."
Không khí trong trò chơi ước chừng 37 độ, trên người Giang Vấn Nguyên còn mặc áo lông, tuy bị mưa xối ướt tay nhưng cũng không nên lạnh như vậy. Giọng điệu cậu rất lạnh nhạy, "Tôi nghĩ anh lạc tôi rồi, không tìm được tôi."
Lục Vũ nắm chặt tay cậu, thật lâu sau với lên tiếng: "...Sao có thể. Tôi chắc chắn có thể tìm được cậu. Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
có Lục Vũ nắm tay, lại thêm gậy dò đường, Giang Vấn Nguyên thuận lợi phát huy thành quả huấn luyện với huấn luyện viên của cậu, bước đi rất chắc, tốc độ không chậm hơn người thường là bao.
Hai người đội mưa cẩn thận đi hồi lâu, Lục Vũ thả chậm nhịp bước.
"21 phút, chúng ta đến rồi. Cách chúng ta khoảng 30 mét có một tòa nhà ba tầng cũ. Nhưng ngôi nhà không phải loại tường ngói đỏ thường thấy, mà toàn bộ sơn hai màu trắng và vàng nhạt chuyển tiếp nhau, trên vách tường có vài chỗ mọc đầy dây thường xuân, ở lầu hai, vài cửa sổ đã sáng đèn, hẳn là người chơi trong đó."
Giang Vấn Nguyên dừng bước, nắm chặt tay Lục Vũ cùng đứng lại, "Anh quan sát kỹ một chút, tòa nhà lâu đời này còn chỗ nào khác biệt không?"
Lục Vũ lại nhìn cẩn thận một lần, "Có lẽ là được chăm chút tương đối sạch sẽ, gần nhà không có cỏ dại, mặt góc tường phía Đông Nam có dấu vết được xây lại. Như vậy, hẳn trong nhà có NPC."
Giang Vấn Nguyên tự hỏi một lúc thì tiếp tục nói: "Vừa nãy anh nói trong nhà đã có người bật đèn, nên giờ sắc trời ảm đạm, sắp tối rồi à?"
Lục Vũ đáp: "Cũng không hẳn, là mây không tan làm trời khá tối. Dựa vào phán đoán của tôi, ít nhất phải hơn ba tiếng nữa trời mới tối."
Giang Vấn Nguyên nắm tay Lục Vũ, gậy dẫn đường chuyển nửa vòng, chuyển hướng Lục Vũ, "Còn đủ thời gian, chúng ta đến chỗ khác của con đường xem một chút rồi về vẫn kịp. Còn nữa, anh dùng điện thoại bấm giờ, xem chúng ta đi 40 phút từ chỗ này thì có thể đi đến nơi nào."
Đối với mệnh lệnh của hạng nhất Giang Vấn Nguyên, Lục Vũ không hề kiên nhẫn, "Được rồi, tôi nghe cậu hết. Thế nhưng, có một chuyện..."
"Có gì cứ nói thẳng." Ngoài mặt Giang Vấn Nguyên rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác. Một khi Lục Vũ dám nói rằng "Mắt cậu không tiện, đừng nên lo lắng quá nhiều" cậu sẽ đánh nhau với hắn tại chỗ này. Giang Vấn Nguyên nhớ rõ tất cả biểu hiện của Giang Vấn Nguyên trong trò chơi, Trần Miên rất kỵ bại lộ thực lực và thân phận của mình. Dù bây giờ cậu mù mắt dẫn đến hạn chế hành động, dù trong lòng cậu đang kêu gào hãy ỷ lại Lục Vũ, nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn không thỏa hiệp. Cậu muốn đứng thẳng trên đôi chân mình, giấu thực lực của Lục Vũ đi. Nếu Lục Vũ dám không nhận phần tình cảm này của cậu...
Lục Vũ nhẹ nhàng kéo Giang Vấn Nguyên, xoay cậu 45 độ, "Vừa rồi cậu xoay người quá nhanh, chúng ta nên đi bên này đi."
Giang Vấn Nguyên: "..." Uổng công tôi giận anh!
Hai người đi không ngừng nghỉ chừng 40 phút, Lục Vũ nói với Giang Vấn Nguyên: "Đã hết 40 phút, tôi thấy đi được khoảng 500m, có một kiến trúc màu trắng. Nhìn xa xa, kiến trúc màu trắng này hơi giống nhà ba tầng lâu đời khi nãy."
"Nói vậy, đại khái vị trí chúng ta vào màn là đường đi giữa hai kiến trúc này." Giang Vấn Nguyên không khỏi bước nhanh hơn, "Chúng ta mau đến nhìn xem, rốt cuộc kiến trúc màu trắng đó trông như thế nào."
Lục Vũ chỉ có thể chạy đuổi theo, "Cậu đi chậm một chút, phía trước có vũng nước, đừng ngã vào!"
Trước khi hai người tiến vào kiến trúc màu trắng đã hoàn toàn bị mưa xối ướt như chuột lội.
Lục Vũ tận tụy đảm nhiệm chức vụ hai mắt của Giang Vấn Nguyên, "Kiến trúc màu trắng này cùng phong cách nước ngoài với toàn nhà ba tầng vừa rồi, hơn nữa tôi đoán chúng xây cùng một thời gian. Nhưng kiến trúc này có bốn tầng, diện tích nền lớn hơn tòa nhà ba tầng một chút. Chúng ta có phải về căn nhà ba tầng kia không?"
Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Nếu hai tòa nhà không hơn kém nhau nhiều lắm thì chúng ta ở lại đây đi. Chúng ta tiếp tục dầm mưa sẽ bệnh, mất nhiều hơn được."
"Được rồi, vậy chúng ta ở lại." anhhtucc.wordpress. com Lục Vũ mang Giang Vấn Nguyên đi đến trước căn nhà bốn tầng lâu đời, "Tiếp theo có ba bậc thang cao khoảng 30cm, cậu cẩn thận chút."
Khi huấn luyện Giang Vấn Nguyên đã biết làm sao để đi cầu thang, cậu rất nhẹ nhàng bước liên tục ba bậc, mái hiên che mưa cũng xuất hiện trên đầu. Sau khi đi trên đất bằng một lúc thì Giang Vấn Nguyên nghe được tiếng kẽo kẹt – là tiếng mở cửa, tiếng vang khá nặng nề, "Là cửa gỗ?"
Lục Vũ: "Ừm, là cửa hai cánh."
Giang Vấn Nguyên "à" một tiếng, "Nghe tiếng mở cửa, có lẽ cửa gỗ này đã có tuổi rồi."
Lục Vũ nói nhẹ nhàng: "Ừm, cậu đoán không sai, cửa đúng là đã cũ, chúng ta vào nào."
Lục Vũ không hề nói gì sau khi vào nhà. Hắn dẫn Giang Vấn Nguyên đi một vòng quanh lầu một, đẩy tất cả cửa ra, đi vào xem một hồi thì đóng lại. Khi Giang Vấn Nguyên đếm đến số 12, Lục Vũ mới nhẹ giọng nói: "Lầu một không có người chơi, chỉ có một phòng ngủ chỗ chúng ta đang đứng."
"Tại sao lại không có ai ở?" Giang Vấn Nguyên hỏi.
Lục Vũ một lời khó nói hết: "Có lẽ vì nơi này là phòng ngủ chính. Phòng này xây theo phong cách Gothic rõ ràng, đến nỗi cụ thể nó trông thế nào tôi cũng không hình dung cụ thể cho cậu được. Chúng ta cứ ở lại đây đi."
Giang Vấn Nguyên có thể nghe được Lục Vũ không thích căn phòng này, nhưng giờ cậu không tiện hành động, không thể đổi đến ở lầu hai. Giang Vấn Nguyên cân nhắc một hồi, nghĩ được một biện pháp khiến Lục Vũ nhanh chóng quen với phòng ngủ này. Toàn thế giới này cũng chỉ có mỗi mình Giang Vấn Nguyên mới cảm nhận được một người chơi có mấy trăm con rối cần được trấn an.
Giang Vấn Nguyên nói với Lục Vũ: "Chúng ta dầm mưa lâu như vậy, trước tiên cần tắm sạch sẽ đã. Tôi hành động không tiện lắm, chúng ta tắm chung đi."
Lục Vũ thiếu chút nữa sặc nước miếng của mình, ho mạnh hai cái, "Cậu, cậu vừa nói cái gì!"
Giang Vấn Nguyên thản nhiên nói: "Tôi, cùng anh, tắm."
Lục Vũ hơi thẹn thùng, "Được."
Giang Vấn Nguyên cười ha ha, "Chỉ tắm thôi."
Tuy mắt Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy nhưng cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu cảm của Lục Vũ lúc này. Chẳng qua cậu không hề đồng tình với Lục Vũ, họ không ăn mặn được thì trách ai, chẳng lẽ cậu còn làm gì đó khác với một người xa lạ được?
Lục Vũ cũng không yên tâm để Giang Vấn Nguyên một mình, hắn đi lấy quần áo cho cậu, cùng cậu đến phòng tắm. Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất lớn, còn có một bồn tắm có thể chứa hai người, có điều cậu và Lục Vũ không định dùng nó. Lục Vũ vừa miêu tả ngắn gọn bố cục phòng tắm cho Giang Vấn Nguyên vừa nhìn chằm chằm cậu cởϊ qυầи áo.
Lúc Trần Miên còn sống, hắn tìm đủ cách rèn luyện cho Giang Vấn Nguyên tất cả các năng lực. Khi đó Giang Vấn Nguyên đang "chìm trong sắc đẹp" của tên kia, khổ ải gì cũng đồng ý chịu, dáng người rất tốt. Trần Miên qua đời, Giang Vấn Nguyên chịu một cú sốc lớn nên gầy đi nhanh chóng, rất lâu vẫn chưa bồi bổ lại được.
Sau khi Giang Vấn Nguyên vô ý tiến vào trò chơi Bàn tròn, phải nhận huấn luyện tăng cường lên một nấc cao hơn, cực khổ hơn lúc Trần Miên còn sống. Đến Kinh thị rồi thì càng lớn hơn. Huấn luyện cùng bao nhiêu huấn luyện viên chuyên nghiệp, sau khi kết thúc có bái sĩ mát xa điều dưỡng, cơm ngày ba bữa có chuyên gia dinh dưỡng đặt ra, cân nặng của Giang Vấn Nguyên vững vàng khôi phục, dáng người cũng tráng kiện hơn so với lúc Trần Miên chưa mất. Không chỉ vậy, da Giang Vấn Nguyên còn cực tốt. Mùa hè phơi nắng cậu đen đi hai nấc, chỉ dưỡng nửa mùa đông đã trắng trở lại.
Giang Vấn Nguyên dựa lưng vào tường, buông gậy chống ra, bắt chéo tay bắt đầu cởϊ áσ, để lộ eo thon trắng nõn và bờ vai săn chắc. Trong tiếng hít thở đã hơi dồn dập của Lục Vũ, Giang Vấn Nguyên cởi dây quần, chiếc quần rộng thùng thình rơi xuống dọc theo đường cong duyên dáng của đôi chân dài. Giang Vấn Nguyên đá văng quần dài, thoải mái cởϊ qυầи lót, chầm chậm lần theo tiếng nước ấm đến dưới vòi hoa sen.
Lục Vũ nhìn Giang Vấn Nguyên không chớp mắt, hắn ghen ghét đố kỵ với từng giọt nước rơi trên người cậu!
Nhưng hắn không làm gì được, chỉ có thể thật thà làm mắt của Giang Vấn Nguyên, "Vừa rồi khi chúng ta vào nhà, trong đại sảnh có bốn người chơi. Phản ứng của họ có chỗ kỳ lạ, khi chúng ta đứng bên ngoài đẩy cửa thì họ hoàn toàn không chú ý đến chúng ta. Đến tận khi hai chân chúng ta đã vào phòng, họ mới như hoảng sợ phản ứng lại có người mới mở cửa vào nhà."
"Còn nữa, có lẽ cậu cũng nghe thấy." Lục Vũ cực kỳ xu nịnh đưa dầu gội cho Giang Vấn Nguyên, "Trong nhà không tìm được NPC."
...