Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 62: Kết thúc màn chơi thứ sáu




Chuyển ngữ: AnhTuc712. (anhhtucc.wordpress.com)

Mắt trái bị dùi đâm vào của Vân Hạc chảy máu không ngừng, không bao lâu thì gần như xối ướt cả má trái anh ta, trượt theo cằm nhỏ xuống vạt áo làm thành nhiều chấm đỏ rực. Nhưng hình như anh ta không cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt méo mó cười điên cuồng. Anh ta dừng ở cửa cầu thang, chống hai tay lên mép cửa chặn lại lối duy nhất xuống lầu. "Tao muốn chúng mày chôn cùng con gái tao!"

Vân Hạc khẽ cúi đầu, máu từ mắt nhỏ xuống mặt đất, những khe thịt dài hơn một mét thành hình, quấn quanh anh ta như rắn. Khe thịt vỡ toác, lộ ra đồng tử cực lớn, con ngươi đảo một vòng rồi khóa chặt trên đám người ở sân thượng.

Lúc Vân Hạc thốt lên hai từ "con gái", Giang Vấn Nguyên lập tức lấy điện thoại của anh ta ra, hình khóa chính là một bé gái cười tươi xinh xắn mặc váy màu hồng nhạt, đáng yêu vô cùng.

Mục Miên Miên nhất thời chưa thể theo kịp diễn biến, "Tôi chưa từng gặp con gái thầy, sao có thể hại chết nó được?"

"Một, hai đứa chúng bây đều sắp thành niên rồi còn không hiểu chuyện bằng một con bé 6 tuổi. Con gái tôi, nó biết năm nay Giang đại muốn bình chọn trường chuyên mẫu mực cả nước, tôi rất bận nên nó luôn ngoan ngoãn nghe lời, mỗi khi tôi về nhà sẽ hỏi tôi có mệt không, bản thân nó bệnh cũng chịu một mình không muốn tôi bận lòng. Còn các người thì sao, ha ha, các người nhìn một cái đã tự cho mình hợp tình hợp lý, rốt cuộc làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường! Nữ thích nữ, anh thích em, Mục Miên Miên chị hay lắm rồi, bắt nạt, ăn vạ, chuyện quái gì cũng làm được!" Khi Vân Hạc mắng người, con mắt bên chân hình như có thể cảm nhận được cảm xúc của anh ta, chúng nó đồng loạt trừng mắt phẫn nộ nhìn Mục Miên Miên, Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm.

Giang Vấn Nguyên cau mày nhìn Vân Hạc đã hoàn toàn trở thành người điên, anh ta không tiếc hiến tế mắt mình, Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm không phải đối thủ của anh ta, bị anh ta áp chế quyết liệt. Đến khi nhóm Mục Miên Miên thua trận, người gặp xui xẻo tiếp theo chính là bọn họ, cần phải cấp tốc nghĩ cách!

Vân Hạc vì báo thù cho con, Giang Vấn Nguyên lập tức suy luận, thứ có thể áp chế anh ta chắc chắn là di vật con gái anh ta. Bây giờ đang mùa hè nắng chói chang, Vân Hạc ăn mạc nhẹ nhàng, có thể nhìn được anh ta không giấu gì trên người. Có lẽ anh ta đặt di vật con gái mình ở văn phòng xem như tưởng niệm.

Giang Vấn Nguyên nhân lúc Vân Hạc và ba người Mục Miên Miên giằng co, lặng lẽ đến gần Tề Tư Viễn.

Cậu dùng ngôn ngữ câm nói với hắn: Anh biết leo núi không?

Tề Tư Viễn phủ định: Tôi sợ độ cao.

Tề Tư Viễn không leo núi được thì cậu phải tự mình đi chuyến này rồi. Giang Vấn Nguyên véo nhẹ tay Đan Hiểu Nhiễm, Đan Hiểu Nhiễm ăn đau, hồi phục lại từ trạng thái hoảng sợ. Giang Vấn Nguyên nói với cô: Phiến Tử, lấy rối bảo vệ tốt chính mình. Tôi muốn đến phòng giáo viên, sẽ nhanh chóng trở lại, cô phải chú ý cẩn thận."

Đan Hiểu Nhiễm nghe lời lấy ba con rối ra, hơi hoảng loạn nói với Giang Vấn Nguyên: "Anh đi nhanh về nhanh."

Vân Hạc không bỏ sót những động tĩnh nhỏ nhặt của nhóm Giang Vấn Nguyên, anh ta độc ác nhìn sang, "Mấy vị điều tra viên Long Tổ Z quốc này, các người châu đầu ghé tai nói gì vậy?"

"Chúng tôi đang thương lượng ——" Giang Vấn Nguyên tách khỏi ba người Đan Hiểu Nhiễm, lấy một chiếc điện thoại từ balo ra, chờ khi Vân Hạc nhìn rõ nó thì đột nhiên ném điện thoại xuống. Điện thoại vừa hay rơi cách Vân Hạc năm sáu mét, "Vừa nãy chúng tôi mượn điện thoại của anh, bây giờ chúng tôi trả lại!"

Khi Vân Hạc đặt hết sự chú ý đến nó, Giang Vấn Nguyên nhanh chóng chạy đến khu hành lang ngược hướng với điện thoại. Cậu lấy dây thừng leo núi trong balo ra cố định thật chặt lên mái nhà, nhảy vọt sang mái bên cạnh, mược lực kéo từ dây thừng chống hai chân lên tường, hai tay phối hợp nhịp nhàng trượt xuống, trong tình huống không có bất kỳ bảo hộ an toàn nào thành công tiếp đất ở hành lang tầng sáu.

Tuy Giang Vấn Nguyên thuận lợi qua cửa của Vân Hạc, nhưng vẫn còn bất ngờ đợi cậu ở tầng sáu. Hai bên hành lang, mười mấy học sinh mặc đồng phục và một hai giáo viên đứng. Có người hành động còn tự nhiên, cũng có người cứng cơ như Zombie. Họ đều là người bị thay mắt, được Vân Hạc sai đến "tiếp đón" cậu.

Trong số có có cả chủ nhiệm Thu hôm qua mới bị sát hại. Chủ nhiệm Thu nở một nụ cười cứng ngắc, lưỡi cứng đơ phát ra âm thanh không rõ ràng, "Các người là điều tra viên Long Tổ của Z quốc, làm sao tôi có thể tự tin một mình một ngựa giữ các người ở mái nhà được chứ?"

Giang Vấn Nguyên thầm mắng Tề Tư Viễn 800 lần trong đầu, nếu không phải Tề Tư Viễn vẽ loạn thân phận, Vân Hạc sẽ không kiêng kị họ đến mức này. Nhìn biểu hiện của chủ nhiệm Thu, không khó đoán Vân Hạc có thể mượn mắt nhìn xuống lầu sáu.

Giang Vấn Nguyên lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, chiếu màn hình ngay chủ nhiệm Thu rồi mở khóa. Trên màn hình là một cô bé mặc váy màu hồng nhạt, là con Vân Hạc, "Lúc nãy tôi ném điện thoại, ốp điện thoại là của anh, máy bên trong là của tôi, điện thoại anh vẫn ở chỗ này. Hẳn nó chứa rất nhiều hồi ức của anh và con bé, nếu anh không để tôi đi, tôi sẽ cài đặt lại nó, gạch bỏ tài khoản của anh, làm sạch toàn bộ dữ liệu đám mây của anh và con bé."

Khi Giang Vấn Nguyên dùng một chân đá ngay huyệt thái dương của một học sinh nhào lên tấn công cậu, chỉ dùng một chiêu đã khiến học sinh này mất năng lực hành động, Vân Hạc bị cậu uy hiếp thành công. Học sinh và giáo viên đứng trên hành lang chậm chạp nhường ra một con đường, khi Giang Vấn Nguyên đi ngang qua chủ nhiệm Thu thì dừng mắt trên người chị ta mấy giây với đi tiếp.

Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm không gϊếŧ chủ nhiệm Thu, vậy chỉ có thể là do Vân Hạc hại chết.

Tại sao Vân Hạc muốn gϊếŧ chủ nhiệm Thu? Giang Vấn Nguyên không nghĩ anh ta làm vậy vì muốn đối phó Tư Đồ Tĩnh, rất có thể chủ nhiệm Thu cũng là một trong số những kẻ thù của anh ta.

Vân Hạc chỉ trích ba người Mục Miên Miên làm chuyện hoang đường, chậm trễ Giang đại tham gia bình chọn trường trọng điểm chuẩn cả nước, liên hệ cao lên, Giang Vấn Nguyên nhớ đến đơn xin nghỉ của một giáo viên trên hệ thống quản lí. Người nộp đơn là Vân Hạc, lý do là con gái không khỏe, mong được thông cảm. Người viết thư phúc đáplà chủ nhiệm Thu, chị ta từ chối đơn này, kiến nghị Vân Hạc đưa con anh ta đến chỗ mẹ nó ở mấy ngày. Hôm đó là 12/02/2022, trước chuyện nữ béo phì hai ngày.

Vì Vân Hạc là chủ nhiệm ban 10 nên khi Giang Vấn Nguyên nhìn thấy lá đơn kia thì chỉ nhìn rồi nhớ, thậm chí chưa coppy nó làm thành tài liệu quan trọng.

Ai ngờ đằng sau lá đơn là một quãng chuyện xưa cực kỳ chua xót.

Giang Vấn Nguyên không ở lại mái nhà nghe Vân Hạc lên án hành vi phạm tội của ba người Mục Miên Miên, nhưng kết hợp với nhận định ba người đó đã hại chết con gái mình của Vân Hạc, không khó đoán được chuyện đã đi theo hướng nào.

Học kỳ 2022, Giang đại muốn xét trường chuẩn cả nước, chắc chắn sẽ quản lí nghiêm khắc ở mọi hạng mục, đặc biệt là phương diện dạy học – công tác trọng yếu nhất.

Mục Miên Miên lại làm ầm ĩ vụ bắt nạt ăn vạ ngay thời điểm mấu chốt nhất, Tư Đồ Tĩnh thì mặc kệ, Tư Đồ Khiêm sau lưng quạt gió thêm củi khiến chuyện càng nóng hơn. Bắt nạt là một chuyện rất khó xử lí trong công tác quản lí giáo dục, một khi vô ý sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Vân Hạc làm chủ nhiệm lớp ban 10 nên không thể mặc kệ, thậm chí cần phải can thiệp đến chuyện này.

Nhưng sức lực một người có hạn, hơn nữa đám người Mục Miên Miên lòng dạ ma quỷ, anh ta không thể nào giải quyết tốt được. Trước ngày 14/02 là thời gian Mục Miên Miên chịu sỉ nhục nặng nhất, Vân Hạc không thể xử lí sự tình còn nộp đơn xin nghỉ ngày 10/02, chủ nhiệm Thu trong lúc tức giận đã không duyệt đơn của anh ta.

Trước khi Mục Miên Miên chết Vân Hạc đã bắt đầu bày mưu tính kế, hẳn con gái anh ta chết trong khoảng từ ngày 10/02 đến hôm Mục Miên Miên nhảy lầu.

Trong đơn xin nghỉ Vân Hạc nói con mình không khỏe, nhưng vì tăng ca nên anh ta không thể chăm sóc con bé đàng hoàng, dẫn đến bệnh tình chuyển nặng cuối cùng tử vong. Nguyên nhân trực tiếp khiến con gái Vân Hạc chết không liên quan đến Giang đại, nhưng Mục Miên Miên, chủ nhiệm Thu và một bộ phận giáo viên khác, không thể chối cãi là hung thủ gián tiếp hại chết con bé.

Không có sự ngăn cản của Vân Hạc, Giang Vấn Nguyên thuận lợi đến lầu bốn. Cậu tưởng tầng bốn nhiều người hơn, sẽ khó đi hơn nhiều so với tầng sáu, nhưng nơi đây lại rất yên bình. Bây giờ đang là giờ học,tất cả học sinh đều ở lớp.

Trong phòng giáo viên có vài người không có tiết.

Họ khá lãnh đạm với Giang Vấn Nguyên, một giáo viên nữ ngồi gần cửa nói với Giang Vấn Nguyên: "Xin hỏi anh tìm giáo viên nào?"

Giang Vấn Nguyên chỉ vào vị trí của Vân Hạc, "Thầy Vân Hạc bảo tôi đến lấy giúp thầy ấy chút đồ."

Cô giáo thấy Giang Vấn Nguyên chỉ đúng chỗ ngồi nên không hỏi nữa, "Ừ, vậy cậu làm nhẹ chút, đừng gây tiếng ồn quá lớn phiền đến công việc của mọi người."

Ở đây mấy ngày, Giang Vấn Nguyên đã có thể phân biệt được người bình thường và người bị thay mắt. Lúc cậu ngồi xuống chỗ của Vân hạc thì lặng lẽ quan sát tất cả một lần, họ đều là người bình thường, không ai bị thay mắt.

Giang Vấn Nguyên tìm trong ngăn kéo của Vân Hạc, giả vờ như nói chuyện phiếm, nói với giáo viên ban nãy đã đón cậu, "Cô cảm thấy thầy Vân Hạc là người thế nào?"

Cô giáo thở dài, nói đầy cảm xúc: "Vân Hạc là người hiền lành, chúng tôi không ai ghét anh ấy. Anh ấy cũng là một người đáng thương, đời này chuyện xui xẻo nhất ập đến anh là việc làm chủ nhiệm ban 10 khối 11."

Giang Vấn Nguyên còn muốn hỏi tiếp nhưng cô giáo không để ý đến cậu nữa. Giang Vấn Nguyên tìm toàn bộ đồ đạc của Vân Hạc một lần, không tìm được thứ gì có giá trị. Cậu ngẩng đầu đảo quanh phòng giáo viên, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nếu Vân Hạc toàn tâm toàn ý muốn báo thù cho con, khi thời cơ sắp đến tại sao còn cần lo lắng chuyện duy trì trường học như bình thường? Trong chuyện này có gì đó kỳ lạ.

Trừ khi ——

Trừ phi Vân Hạc còn mục đích khác ngoài việc báo thù!

Cẩn thận nghĩ lại, Vân hạc không xuống tay với người ngoài cuộc. Về chuyện Vân Hạc báo thù với những người liên quan đến chuyện bắt nạt Mục Miên Miên, hay chuyện toàn thể ban 10 tử vong, hoặc chuyện người bị thay mắt, so với kiểu báo thù Mục Miên Miên, Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm thì quá phức tạp.

Vân Hạc tỉ mẩn lựa chọn thời cơ thích hợp tiết lộ chuyện Tư Đồ Khiêm thích Tư Đồ Tĩnh cho Mục Miên Miên, thiết kế để Mục Miên Miên gặp mấy nam sinh trong thành phố. Học sinh tuổi này dù sỉ nhục người khác nhưng cũng không đến độ làm nhục, chúng hành xử quá mức như vậy rất có thể vì được Vân Hạc miệng lưỡi giáo dục thời gian dài, bắt viết kiểm điểm, dẫn đến khi họ gặp Mục Miên Miên ở trung tâm thành phố thì bùng nổ.

Chờ khi lòng Mục Miên Miên nguội lạnh, bắt đầu nảy sinh ý định tự sát, Vân Hạc khéo léo đưa phương pháp dùng mắt nguyền rủa vào tay cô. Mục Miên Miên yêu Tư Đồ Khiêm đến tự trọng cũng vứt, cô ta muốn trở thành Tư Đồ Tĩnh, trở thành người Tư Đồ Khiêm yêu, nghĩ đến những chuyện điên rồ.

Khi Mục Miên Miên hạ quyết tâm muốn trở thành Tư Đồ Tĩnh, đã đặt mắt ở chỗ Tư Đồ Tĩnh có thể tìm thấy rồi thì dứt khoát tự sát. Mục Miên Miên biết mình sẽ thành công, vì cô ta yêu Tư Đồ Khiêm bao nhiêu thì Tư Đồ Tĩnh cũng yêu cô ta bấy nhiêu.

Vân Hạc thờ ơ với tất cả vẫn không quên thêm Tư Đồ Khiêm vào tròng. Sau khi Tư Đồ Tĩnh dùng đua của Tư Đồ Khiêm đâm thủng mắt Mục Miên Miên, Vân Hạc mới nói phương pháp nguyền rủa thực sự cho Tư Đồ Khiêm. Người bị mắt thay thế là người đâm dị vật vào mắt, một khi nguyền rủa có hiệu lực sẽ không thể nào dừng lại. Tư Đồ Khiêm biết được sự thật tất sẽ làm thay Tư Đồ Tĩnh.

Tại sao Vân Hạc lại tra tấn ba người đó như vậy?

Giang Vấn Nguyên lập tức nghĩ đến hiệu quả của lời nguyền: người đâm thủng mắt sẽ bị thay thế! Dùng cách này để báo thù cực kỳ hợp lí, nhưng mặt khác, đây cũng là một cách khiến người chết sống lại. Vân Hạc có thể lợi dụng nguyền rủa báo thù, tiện thể có thể thí nghiệm hiệu quả sống lại, đối tượng thí nghiệm là ba người Mục Miên Miên. Có hy vọng con gái sẽ sống lại, Vân Hạc cố gắng duy trì sự bình thường bên ngoài của trường học.

Giang Vấn Nguyên suy nghĩ cẩn thận xong thì lập tức lên đường, trực tiếp trượt từ lan can lầu bốn xuống lầu một.

Vân Hạc luôn dùng mắt chú ý hướng đi của Giang Vấn Nguyên, khi y thấy cậu đi đến thư viện thì khuôn mặt trắng bệch. Nhưng mắt trái y bị đâm thủng, lấy thể lực hiện tại của y thì không thể vận động cường độ cao được. Khi Giang Vấn Nguyên khuất bóng, Vân Hạc cầm lấy cán dùi, độc ác quấy nửa vòng khiến tròng mắt bên trong hư hoàn toàn, máu tươi phun như suối đầy đất.

Những người chơi và công nhân trang trí bị thay mắt nhận được mệnh lệnh, lập tức đuổi theo Giang Vấn Nguyên đến thư viện.

Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm phát hiện Vân Hạc dời mục tiêu thì cảm thấy cơ hội đã tới. Người chơi và công nhân không có quan hệ với cái chết con gái Vân Hạc, họ là do Mục Miên Miên hại chết, lực khống chế của cô ta với họ cao hơn. Hai lực lượng giao tranh trong cơ thể những người kia cho Giang Vấn Nguyên cơ hội.

Giang Vấn Nguyên đánh gục vài người chơi, nhảy vào thư viện, không hề do dự chạy đến bàn đọc tại chỗ. Vân Hạc muốn bảo đảm con gái mình "sống lại" hoàn hảo, tất nhiên sẽ tham khảo phương pháp của Mục Miên Miên đa thành công làm được, giấu mắt con mình ở chỗ đó chờ thời cơ sống lại.

Trong khu đọc tại chỗ, viên gạch tối qua Giang Vấn Nguyên cạy ra đã trả về chỗ cũ, là do Mục Miên Miên hoặc Tư Đồ Khiêm ra lệnh con mắt thay người đóng lại. Giang Vấn Nguyên lại cạy nó ra, chiếc hộp vẫn còn nguyên, lọ mắt cũng không bị dời đi.

Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên và Vân Hạc giao tranh sục sôi đất trời, không dành được chút sức lực nào để đối phó Giang Vấn Nguyên.

Thứ Giang Vấn Nguyên muốn tìm không phải mắt Mục Miên Miên, cậu cạy bê tông xung quanh hộp, lấy toàn bộ hộp ra. Phía dưới chiếc hộp này còn giấu một hộp khác, Giang Vấn Nguyên xốc nó lên, đồ vật bên trong lộ ra ——

Đó là hai lọ pha lê giống như đúc lọ formalin đựng mắt Mục Miên Miên, trong lọ chứa một đôi mắt của con nít, trôi lơ lửng trong dung dịch. Đôi mắt này không có bất kỳ vết thương bị thứ gì đâm thủng, hai tròng mắt nho nhỏ đều hoàn hảo, hẳn là mắt con gái Vân Hạc.

Có lẽ phá hỏng mắt con gái Vân Hạc là có thể qua màn, nhưng Giang Vấn Nguyên không dám mạo hiểm như vậy, lỡ may phá hỏng nó cũng không qua màn được thì ba người Tề Tư Viễn đang giằng co trên mái nhà sẽ nguy hiểm cực kỳ. Giang Vấn Nguyên tự hỏi một lúc, lấy hai mắt để vào túi mang theo, sau đó cũng mang mắt Mục Miên Miên theo cùng.

Khi Giang Vấn Nguyên bước khỏi thư viện, hai người Tư Đồ Khiêm và Mục Miên Miên đang đấu với Vân Hạc đến hai bên cùng thiệt hại mới cảm thấy không ổn. Toàn bộ mạch sống đều đang nằm trong tay Giang Vấn Nguyên, một khi họ dám có hành động gì chỉ sợ Giang Vấn Nguyên sẽ phá hư mắt không hề do dự.

Dù có chung mục tiêu nhưng ba người Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên, Vân Hạc không cách nào hợp tác, họ chia mỗi người một hướng vây nhóm Tề Tư Viễn lại, chờ Giang Vấn Nguyên.

Khi Giang Vấn Nguyên trở lại mái nhà, không nói hai lời ném lọ mắt của Mục Miên Miên vào tay Vân Hạc, "Vân Hạc, vì con gái anh, để tôi gặp họ."

Sau khi kiềm chế ba người Vân Hạc và Mục Miên Miên, Giang Vấn Nguyên lướt qua Vân Hạc đến chỗ đồng đội mình, nói với họ: "Mọi người không sao chứ?"

Tề Tư Viễn mở to mắt trái, mắt phải nhắm chặt, có máu chảy ra, "Tôi không có vấn đề gì lớn, trở về kiểm tra mắt phải chút là được. Trần Miên cậu rất có năng lực nha, vậy mà lấy được tính mạng của Vân Hạc, chắc chắn cậu không biết lúc cậu vào thư viện Vân Hạc hoảng loạn thế nào."

Tề Tư Viễn nói nhiều như vậy, còn rất năng động, xem ra không có vấn đề gì thật. Giang Vấn Nguyên chuyển tầm mắt đến hai người Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu, Tề Tư Viễn bảo vệ hai người rất tốt, thoạt nhìn không có gì đáng ngại. Đan Hiểu Nhiễm nói: "Em dùng một con rối bảo vệ mọi người, không có chuyện gì."

Sau khi xác nhận tình huống đồng đội mình xong Giang Vấn Nguyên mới chuyển hướng đến ba người Mục Miên Miên và Vân Hạc, "Bây giờ nên nghĩ xem kết thúc bi kịch này thế nào."

Giang Vấn Nguyên nghiêm túc nói hưu nói vượn với Vân Hạc: "Như anh biết, chúng tôi là điều tra viên Long Tổ của Z quốc. Chuyện các người dùng mắt nguyền rủa là cấm kỵ, chúng tôi có nghĩa vụ phải ngăn cản, tiêu diệt tà vật. Vân Hạc, bây giờ anh có thể phá hỏng mắt Mục Miên Miên, đồng thời gϊếŧ Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm, báo thù cho con gái anh."

Vân Hạc không ra tay ngay mà hỏi Giang Vấn Nguyên: "Sau khi gϊếŧ Mục Miên Miên và Tư Đồ Tĩnh thì các người định xử lý tôi và Tư Đồ Tĩnh thế nào?"

Giang Vấn Nguyên tiếp tục bịa chuyện, "Các người dùng mắt nguyền rủa, hại chết hơn trăm người, sau khi chuyện kết thúc sẽ bị đưa đến trại giam đặc biệt để cải tạo."

Tư Đồ Tĩnh đã mất hết can đảm, người cô ta thích vậy mà lại muốn cô ta chết, người cô ta ghét nhất lại bảo vệ cô ta từ rất lâu. Vì cô ta tùy tiện hành động làm thầy Vân Hạc ngày nào cũng tăng ca đến tối muộn, chậm trễ bệnh tình con gái, cuối cùng không chữa được. Tư Đồ Tĩnh sống mười bảy năm, sống vớ vẩn vô cùng. Cô ta nói với Giang Vấn Nguyên: "Tôi sẽ gánh tội nghiệt của mình nhưng Tư Đồ Khiêm hoàn toàn vô tội. Mục Miên Miên tự sát khiến tôi bị đả kích nên mới dùng mắt nguyền rủa, một khi nguyền rủa bắt đầu sẽ không thể dừng lại nên Tư Đồ Khiêm mới làm tế phẩm thay tôi. Các người có thể cho anh ấy một con đường sống không?"

Tư Đồ Khiêm lắc đầu với Tư Đồ Tĩnh, "Anh có thể cảm nhận được anh và Mục Miên Miên có liên hệ, là thể cộng sinh, cô ta chết thì anh chết, cô ta bất tử anh vẫn có thể chết. Hãy để anh và Mục Miên Miên cùng nhau rời khỏi thế giới này đi."

Khuôn mặt Mục Miên Miên méo mó, "Tôi không đồng ý, dựa vào đâu mà muốn tôi chết! Các người muốn chết thì tự đi chết đi, tôi muốn sống, tôi không muốn chết lại lần nữa!"

Nhưng kháng nghị của Mục Miên Miên không có hiệu lực. Vân Hạc mở hai lọ thủy tinh, đổ dung dịch bên trong ra. Anh ta nhặt con mắt bị đâm lên, bóp nhẹ, chúng lập tức biến thành máu loãng trong tay anh ta. Mắt Giang Vấn Nguyên lóe lên khi nhìn hai vung máu đó.

"A ——! Không ——!!!!" Mục Miên Miên che hai mắt phát ra tiếng gài thảm thiết. Hai mắt cô ta cháy rừng rực, rất nhanh đã lan ra khắp mặt, toàn bộ đầu, sau đó là cả cơ thể, từ trong ra ngoài đều bốc cháy. Mục Miên Miên không còn sức lực quỳ trên đất, "Tôi không muốn chết, không muốn chết ——!!!"

Cơ thể Tư Đồ Khiêm cũng bốc cháy, y không dám đến gần Tư Đồ Tĩnh, bóng dáng dần biến mất. Khi mm hoàn toàn cháy thành tro, Tư Đồ Khiêm nói với Tư Đồ Tĩnh câu cuối cùng, "Rất xin lỗi..."

Nước mắt Tư Đồ Tĩnh rơi đầy trên mặt, người cô ta từng yêu, người cô ta từng hận đã đi cả rồi. Chính tay cô ta gián tiếp hại chết bạn học mình, tương lai giờ đây mù mịt.

Vân Hạc không để ý đến Tư Đồ Tĩnh đang khóc thút thít, anh ta quỳ rạp xuống đất, bò lại chỗ Giang Vấn Nguyên, "Điều tra viên, tôi biết nghiệp chướng tôi nặng nề, chết không đủ trả. Nhưng con gái tôi, nó mới 6 tuổi, vẫn chưa biết thế giới này xinh đẹp thế nào đã rời xa nhân thế. Tôi xin cậu hãy để nó sống lại. Tôi đảm bảo sẽ không còn bất kỳ người vô tội nào chết nữa."

Tư Đồ Tĩnh nghe được lời Vân Hạc thì lau nước mắt, cô ta nói với Giang Vấn Nguyên: "Thầy ấy không nói dối, tôi cũng tham dự vào chuyện nguyền rủa. Khiến con gái thầy ấy sống lại không hề yêu cầu hiến tế nhiều hơn, để cô bé sống lại trong cơ thể của tôi đi, dù sao sự tồn tại của tôi không còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa chúng tôi đã làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, con gái thầy mới ra đi vì không kịp chữa trị."

Giang Vấn Nguyên từ chối thỉnh cầu của Tư Đồ Tĩnh, "Cô là tiểu thư nhà Tư Đồ, Vân Hạc chỉ mới sáu tuổi, sau khi trở về rất có thể sẽ bị xem là bệnh tâm thần, bị đưa vào bệnh viện, Vân Hạc không có cách nào chăm sóc nó. Đó vẫn là hậu quả tương đối nhẹ, lỡ may nhà Tư Đồ cho rằng đây là nguyền rủa, lặng lẽ gϊếŧ chết con gái Vân Hạc lần nữa thì sao?"

"Không cần dùng cơ thể của Tư Đồ Tĩnh, dùng cơ thể của tôi khiến nó sống lại. Tôi không cha không mẹ, cũng ly hôn rồi, chỉ một thân một mình, dù có gì kỳ lạ cũng không ai để ý." Vân Hạc nhìn Tư Đồ Tĩnh, "Tư Đồ Tĩnh, sau khi tôi đi rồi, nếu em muốn chuộc tội nhất định phải chăm sóc tốt con bé!"

Tư Đồ Tĩnh không hề do dự, trực tiếp đồng ý.

Giang Vấn Nguyên nhìn hai bên trái phải đang thương lượng, "Hai người không hỏi ý tôi một chút hả?"

Hai người Tư Đồ Tĩnh và Vân Hạc quỳ song song trước mặt Giang Vấn Nguyên, "Xin ngài đại phát từ bi!"

Giang Vấn Nguyên suy nghĩ, "Được rồi,tôi có thể đồng ý để con gái Vân Hạc sống lại, nhưng tôi có một điều kiện, hai người phỉa dùng đồ của tôi để đâm. Đó là thành quả nghiên cứu của Long Tổ, nếu cô bé muốn dùng khả năng nguyền rủa hại người sẽ lập tức bị phản phệ, chết bất đắc kỳ tử."

Vân Hạc do dự một lúc, "Cậu cho tôi xem thứ đó một chút."

Giang Vấn Nguyên lấy hai cái dùi trong balo đưa cho Vân Hạc.

Vân Hạc cầm dùi quan sát một hồi rồi lấy nó rạch một đường trên tay mình. Anh ta nhìn, xác nhận máu chảy ra đỏ tươi, không có gì khác thường. Vân Hạc cắn môi, "Tôi đồng ý."

Giang Vấn Nguyên làm động tác mời, "Vậy bắt đầu được rồi."

Vân Hạc cẩn thận lau khô tay, lấy đôi mắt con mình ra khỏi lọ. Anh ta hít sâu đâm dùi vào trong. Nhưng chính lúc này lại phát sinh chuyện lạ! Từ vị trí bị đâm bắt đầu biến thành màu đen, lan dần ra ngoài.

Khi Vân Hạc đang ngơ ngác, Giang Vấn Nguyên đá một lọ mắt khác vào góc, cầm tay tay Vân Hạc đâm vào mắt con mình. Vân Hạc bị cơn giận lấn át lý trí, mắt trái chảy ra một lượng máu lớn, "Con gái tôi —— a a a a!!!!"

Giang Vấn Nguyên buông tay Vân Hạc, lùi về sau vài bước, cất giọng bình tĩnh dưới ánh nhìn phức tạp của ba người Tề Tư Viễn: "Trò chơi sắp kết thúc rồi, chúng ta chờ một lát."

Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu không dám có ý kiến, Tề Tư Viễn cực kỳ không sợ chết nói đầy cảm khái, "Trần Miên ơi Trần Miên à, tại sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Toi không tàn nhẫn, nếu có thể, tôi hy vọng Vân Hạc có thể làm con gái anh ta sống lại." Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Trước lúc lên mái nhà tôi có đến phòng thí nghiệm hóa, ngoài lấy một số dược liệu thì còn làm một thí nghiệm nhỏ. Tôi dựa lọ chứa mắt Mục Miên Miên và con gái Vân Hạc lại cùng nhau, anh nói xem chuyện gì xảy ra?"

Giang Vấn Nguyên tự hỏi tự trả lời: "Mắt Mục Miên Miên dần dần di chuyển trong dung dịch formalin, tiến xa khỏi mắt con gái Vân Hạc. Làm lại vài lần vẫn cho kết quả như vậy. Mắt Mục Miên Miên sợ mắt con gái Vân Hạc. Mắt con gái anh ta không bị đâm, theo lý chỉ là con mắt bình thường ngâm trong formalin, vậy tại sao Mục Miên Miên lại sợ?"

Đan Hiểu Nhiễm lúng túng hỏi: "Nên cặp mắt con gái Vân Hạc cũng không bình thường..."

Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Bản thân Vân Hạc cũng không hề bình thường. Tư Đồ Tĩnh cũng tham gia vào nguyền rủa, tuy cuối cùng cô ta không phải người bị thay mắt nhưng cũng đã dính vào vòng lẫn quẩn này rồi, tuy nhiên lại không hề có được năng lực thay mắt người. Nhưng Vân Hạc lại làm được, thậm chí có phần hơn cả Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm, anh ta ở đâu trong vòng nguyền rủa này."

Đan Hiểu Nhiễm nhìn Vân Hạc đang thất hồn lạc phách trên mặt đất, hơi không đành lòng, "Em cảm thấy Vân hạc không nói dối, là thật lòng muốn con gái sống lại. Trần Miên có phải anh nghĩ nhiều rồi không?"

Giang Vấn Nguyên lắc đầu khẳng định, "Không phải tôi nghĩ nhiều, cặp mắt con gái Vân Hạc tồn tại gì đó dị thường là sự thật khách quan. Có lẽ vân Hạc thực lòng muốn hồi sinh con mình, nhưng đó là nhận thức sai lệch sau khi anh ta bị nguyền rủa lừa gạt. Vì nguyên nhân đó, người hóa giải lời nguyền cũng chỉ có thể là Vân Hạc."

Trong lòng Giang Vấn Nguyên khi nghĩ lại vẫn còn sợ, nếu cậu không phát hiện khác thường của cặp mắt này vào phút chót, không phá hủy nó, đồng ý để Vân Hạc làm nó sống lại, không biết chuyện gì sẽ xảy ra...

Tề Tư Viễn suy nghĩ rất nhanh, chỉ một lúc đã nhận ra bẫy nằm ở đâu, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, "Azzz —— bây giờ trò chơi Bàn tròn khó như vậy hả?!"

Giang Vấn Nguyên có một cảm giác mãnh liệt, cậu nghĩ lời Tề Tư Viễn không đúng lắm. Dường như cậu biết câu chuyện này. Vai chính là Vân Hạc, sau khi con gái không trị khỏi qua đời thì tiến hành một loạt báo thù, cuối cùng thành công để con mình sống lại. Đến đó thì toàn bộ câu chuyện kết thúc. Tại sao trò chơi Bàn tròn phải chôn nhiều manh mối như vậy, biến giả thiết con gái Vân Hạc thành nơi giấu Boss.

Giang Vấn Nguyên có cảm giác mình bị Bàn tròn nhắm vào, trong lòng lo lắng, không khỏi nghĩ đến Trần Miên cậu tìm khắp thế giới này không thấy. Dựa vào tính dính người của Trần Miên, tại sao hắn lại không ở đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong tiếng khóc thương của Vân Hạc, anh ta và Tư Đồ Tĩnh cùng háo thành muôn vàn đốm sáng, một con rối bé trai xuất hiện trong luồng sáng kia.

Lúc này không cần ai dò hỏi, cậu trực tiếp khom lưng nhặt rối lên. Con rối này thuộc về cậu——