Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Tư Đồ Tĩnh xoay người nhìn Giang Vấn Nguyên, khuôn mặt biến đổi rất nhỏ.
"Anh muốn trào phúng tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng. Tôi náo loạn ra gièm pha ở trường học, bạn học lần lượt chết hết, cả chuyện mình còn sống đến bao giờ tôi cũng không biết. Tôi là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà Tư Đồ, gia đình chưa bỏ tôi, bỏ vốn xây thư viện vì tôi, nhưng quyền hành Tư Đồ về sau vĩnh viễn sẽ không đến tay tôi, tương lai nhà Tư Đồ sẽ về tay thằng con riêng buồn nôn Tư Đồ Khiêm đó. Trả lời như vậy anh vừa lòng chưa!"
Tư Đồ Tĩnh vươn tay với Tề Tư Viễn, "Chuyện nên nói tôi đều đã nói, trả chìa khóa cho tôi, tôi muốn về dự giờ đọc buổi sáng."
Tề Tư Viễn không trả khóa lại ngay mà chờ đến khi tất cả mọi người trở lại cầu thang mới trả lại. Tề Tư Viễn không che giấu phòng bị của mình với Tư Đồ Tĩnh khiến không khí xung quanh cô ta trở nên lạnh hơn, nhưng cô ta không giận dữ, chuyện Mục Miên Miên chết đã san bằng mọi hăng hái của vị tiểu thư này rồi. Sau khi khóa cửa, Tư Đồ Tĩnh không nói lời nào đã cầm chìa khóa rời khỏi tầng cao nhất.
Mãi đến khi bóng Tư Đồ Tĩnh biến mất khỏi tầm nhìn, Giang Vấn Nguyên mới mở miệng: "Giờ đọc buổi sáng của Giang đại là 7:25, nghỉ năm phút, tám giờ là tiết một. Đợi khi chuông tiết một vang lên thì chúng ta đến điều tra WC nữ khu dạy học."
Trong khu dạy học vang lên tiếng đọc văn diễn cảm, chưa đầy nửa tiếng nữa là đến tiết một, chút thời gian này đi tra chuyện khác cũng không đủ. Nhóm Giang Vấn Nguyên đứng nguyên ở cầu thang thông lên mái nhà, chờ thời gian trôi qua.
Vì mặt tường, mặt đất và vật ngăn cách đều có thể mọc mắt, bốn người chỉ có thể đứng thẳng. Chờ đợi rất nhàm chán, tính thích chỉ dạy của Giang Vấn Nguyên lại ngo ngoe rục rịch, cậu nói với Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu: "Hiệu suất chúng ta rất cao, chỉ 24 giờ đã tra được không ít chuyện. Dựa vào những tin tức trước mắt, Phiến Tử, Lữ Kỳ Diệu, hai người có ý tưởng hoặc câu hỏi gì thì giờ có thể thảo luận một chút."
Đan Hiểu Nhiễm tâm địa lương thiện, lúc nãy khi nghe Tư Đồ Tĩnh kể chuyện Mục Miên Miên thì không nhịn được đỏ mắt, cũng nhờ sự đồng cảm của mình, cô mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh đó, đứng ở góc độ của Mục Miên Miên mà tự hỏi.
"Nếu Tư Đồ Tĩnh không nói dối, tôi cảm thấy chuyện Mục Miên Miên bị bắt nạt còn có việc mà Tư Đồ Tĩnh không biết. Tối Mục Miên Miên bị nhốt trong lớp là 14/02, là lễ tình nhân. Đối với những thiếu niên thiếu nữ thanh xuân vừa chớm mà nói, ngày này rất đặc biệt. Hơn nữa việc Mục Miên Miên trở thành trò cười của toàn trường, để mọi người đặt biệt hiệu sỉ nhục mình cũng không muốn nhận giúp đỡ chuyển trường, em cảm thấy có khả năng Mục Miên Miên có vướng bận gì đó không thể cắt đứt với Giang đại, rất có thể vướng bận này còn liên quan đến chuyện Mục Miên Miên bị sỉ nhục."
Đan Hiểu Nhiễm phân tích xong, thấp thỏm nhìn Giang Vấn Nguyên, "Phân tích của em... có vấn đề gì không..."
"Cô nói rất có lý, phải tự tin vào mình nhiều hơn chút mới tốt." Giang Vấn Nguyên bắt đầu hoài nghi chuyện Đan Hiểu Nhiễm không thể trưởng thành tất cả đều là do Vĩnh Tiền. "Tư Đồ Tĩnh cũng có nói một bộ phận người bắt nạt Mục Miên Miên là để lấy lòng cô ta, dưới thái độ lạnh nhạt của Tư Đồ Tĩnh thì mọi người mới nhận ra mình hơi nhầm lẫn, dừng hành vi bắt nạt Mục Miên Miên lại. Những người đó tiếp tục bắt nạt, nhốt Mục Miên Miên tối 14/02 hẳn là vì nguyên nhân khác mới tiếp tục. Đương nhiên, những chuyện này đều dựa trên cơ sở Tư Đồ Tĩnh không nói dối."
Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lữ Kỳ Diệu: "Em thì sao, có suy nghĩ gì không."
Khía cạnh Lữ Kỳ Diệu tiếp cận rất độc đáo, cô bé bỗng nhắc đến chuyện Lữ Anh Kỳ.
Giọng nói cô bé rất bình tĩnh, "Em và anh đã hứng chịu hiện thực quá tàn khốc, cơ bản đều đã mất lòng tin với con người. Anh em giao em cho anh chắc chắn có nguyên nhân. Em đoán, có lẽ trước kia khi chơi trò chơi anh em đã gặp anh, hơn nữa còn được anh giúp, nghĩ anh là một người đáng để tin tưởng mới giao em cho anh. Anh đồng ý giúp người anh khuyết tật của em, đồng ý giúp em, anh là một người rất tốt. Nhưng tại sao... anh lại cự tuyệt Trình San?"
Giang Vấn Nguyên hơi ngoài ý muốn nhìn Lữ Kỳ Diệu, em gái này không chỉ tàn nhẫn khi đối mặt với quái vật mà ánh mắt cũng rất độc, cậu quả thực không phải vô duyên vô cớ từ chối giúp đỡ Trình San, "Anh không quen Trình San, anh trực tiếp từ chối là vì Tề Tư Viễn cự tuyệt cô ta. Tề Tư Viễn mọi người còn không biết à, nào có biết cái gì là nguy hiểm, là một tay điệu nghệ trong việc tìm đường chết. Tề Tư Viễn không muốn giúp Trình San, hoặc vì không có tính khiêu chiến, hoặc vì nguy cơ tiềm tàng quá cao, nếu tìm đường chết thì sẽ chết thật. Là nguyên nhân nào, nếu em muốn biết thì hỏi thẳng anh ấy đi."
Tề Tư Viễn cũng rất bất đắc dĩ, hắn không nghĩ Giang Vấn Nguyên lại phân tích hắn triệt để như vậy. Ba người Giang Vấn Nguyên, Đan Hiểu Nhiễm, Lữ Kỳ Diệu giờ đang nhìn hắn, chờ hắn đưa ra đáp án. Tề Tư Viễn mím môi, "Dựa vào sự tìm đường chết ở trò chơi Bàn tròn của tôi —— khụ, là trải qua hai năm thăm dò, tự mình bồi dưỡng trực giác với nguy hiểm. Ánh mắt Trình San nhìn anh tôi không đúng lắm, cầu cứu rất có vấn đề, đến mắt trên tay mình cũng không phát hiện thì làm cách nào thấy đồng đội mình không thích hợp. Trình San khiến tôi cảm nhận được nguy hiểm bất thường, tôi ham chơi nhưng vẫn chưa đến độ mang mạng ra chơi."
"Cám ơn anh Trần Miên và anh đã giải đáp, em hiểu rồi." Lữ Kỳ Diệu gật đầu, "Quả thật em cũng cảm thấy Trình San không đúng, nhưng cụ thể chỗ nào thì em không biết. Thời gian chị ta nói chuyện với chúng ta quá ngắn, em chưa kịp nghĩ thông nên mới chứng thực với anh Trần Miên xem Trình San có vấn đề thật không. Lần sau gặp chị ta em sẽ cố gắng làm rõ chỗ không đúng đó!"
Ba người còn lại yên lặng trao đổi ánh mắt kinh ngạc với nhau, Đan Hiểu Nhiễm hổ thẹn cắn răng, âm thầm quyết tâm tiến lên. Tốc độ Lữ Kỳ Diệu thích ứng với trò chơi thật khủng khiếp.
Thời gian đọc buổi sáng theo câu chuyện của họ dần trôi đi, chuông báo tiết đầu tiên vang lên.
Bốn người Giang Vấn Nguyên xuống cầu thang, tiến vào lầu sáu khu dạy học, tầng của lớp 7 đến lớp 12 của khối 12. Lần này nhóm bốn người cùng soát WC nữ. Ngoài WC nữ ở lầu bốn ban 10 khối 11, mỗi tầng lầu, trong WC nữ đều có một hai gian ghi lời lẽ sỉ nhục nữ sinh béo. Có lẽ nguyên bản lầu bốn cũng có nhưng bị sơn quét sạch đi mà thôi. Điều này chứng minh khả năng Tư Đồ Tĩnh đến lầu khác là rất thấp, nếu không sẽ không để những lời lẽ ảnh hưởng đến mình xuất hiện tràn lan như vậy.
Khi chuông báo hết tiết vang lên, Giang Vấn Nguyên nói với ba người còn lại: "Đi, chúng ta đến lầu năm."
Lầu năm là phòng học lớp 12, sau khi thi đại học xong học sinh không còn đến trường nữa, WC đã ngừng được tẩy rửa, trên cửa treo bảng tạm ngưng sử dụng. Nên bốn người Giang Vấn Nguyên không nề hà gì thẳng tay phá cửa đi vào.
Tề Tư Viễn ngửi thấy mùi WC thì nhíu mũi, nói với Giang Vấn Nguyên: "Hôm qua không phải mọi người đã kiểm tra WC lầu năm rồi hả, còn trở lại làm gì?"
"Hôm qua chúng tôi vẫn chưa kiểm tra xong." Đan Hiểu Nhiễm nhớ tới chuyện hôm qua thì càng nghĩ càng sợ, trời nóng nhưng trán lại toát mồ hôi lạnh, "Hôm qua khi anh Trần Miên kiểm tra WC tận cùng bên trong có nghe được tiếng nữ sinh cười, sau đó mọi người chạy đi, trên hành lang gặp được anh."
Tề Tư Viễn dùng ánh mắt lên án nhìn Giang Vấn Nguyên: "Vậy mà còn sót một chuyện, tại sao cậu không nói với tôi."
"Không phải giờ đã mang anh tới rồi hả?" Giang Vấn Nguyên vẫy tay với Lữ Kỳ Diệu.
Trải qua phối hợp hôm qua, Lữ Kỳ Diệu và Giang Vấn Nguyên đã cực ăn ý, hai người cùng đi vào gian WC bên trong, Lữ Kỳ Diệu dùng cây lau nhà kẹt cửa cẩn thận tránh cho nó đóng lại để Giang Vấn Nguyên đi vào. Giang Vấn Nguyên không thấy cảm giác bị nhìn chằm chằm hôm qua. Giang Vấn Nguyên lấy ra một dụng cụ kim loại, nhanh chóng tháo cửa xuống.
Giang Vấn Nguyên cầm cửa bước xuống bậc thang WC, dựa cửa vào bồn rửa tay, câu hỏi nữ sinh béo có ghê tởm không đập vào mắt mọi người. Trừ những chỗ bị sơn lại không thể hiểu được nội dung, những nơi họ đi qua thì cánh cửa này có ác ý nhất.
Theo lý mà nói, dù chuyện Mục Miên Miên có truyền ra khắp trường, bị mọi người biến thành trò cười thì cũng không nên sinh ra ác ý sâu như vậy. Mục Miên Miên bị nhốt, bụng khó chịu mới như vậy, cô không sai, sai là đám người đã nhốt cô lại, nên ở những tầng khác mọi người chỉ viết lại cười nhạo vài câu, còn có người phản bác những kẻ đó.
Lữ Kỳ Diệu chỉ vào câu "Đặt câu hỏi, mọi người có cảm thấy nữ sinh béo ghê tởm không?" rồi chỉ vào mấy câu trả lời liên tiếp, bao gồm câu "Nữ sinh béo sao còn không chết đi?", cô bé nói với ba người Giang Vấn Nguyên: "Mấy câu này tuy đã cố tình thay đổi nét chữ nhưng vẫn giữ lại thói quen viết, chúng đều từ cùng một người."
Tề Tư Viễn nhìn kỹ một lần những câu Lữ Kỳ Diệu nói ra, vẫn không thấy giống nhau chỗ nào, "Em gái Lữ Kỳ Diệu, em xác định mấy câu này đều của cùng một người?"
Lữ Kỳ Diệu gật dầu, "Em và anh em không muốn giảng hòa, tài xế gây chuyện đã động tay động chân vào quyền giám hộ, cùng họ hàng giả mạo tài liệu của ba mẹ em. Khi đó tụi em không có tiền mời người, em tự học giám định bút tích. Nhưng cuối cùng em chưa dùng tới thì anh em đã tìm được việc rồi, anh ấy thành niên, có năng lực tự nuôi sống hai người nên họ không lấy được quyền giám hộ của em."
Mỗi lần Lữ Kỳ Diệu nói hai chữ "anh trai" đều là một đống thủy tinh ắc nhọn, Giang Vấn Nguyên xoa đầu con bé, "Giữa những câu này còn phản hồi của những người khác, hẳn là không viết trong ngày một ngày hai. Nếu học sinh tầng khác có ý kiến với Mục Miên Miên, thông thường sẽ nguyền rủa Mục Miên Miên ở lầu mình hoặc lầu khác, không cần thường xuyên đến phòng này lầu năm này như vậy. Đáp án rất rõ ràng, trong số nữ sinh lầu năm có người ghét Mục Miên Miên một cách cực đoan."
Lầu năm không chỉ có học sinh nữ ghét Mục Miên Miên mà còn có anh trai cùng cha khác mẹ của Tư Đồ Tĩnh, học ban 1 khối 12 – Tư Đồ Khiêm.
Tư Đồ Tĩnh bị gièm pha, bỏ quyền thừa kế nhà Tư Đồ, người được lợi trực tiếp là Tư Đồ Khiêm. Vừa hay lầu năm chỗ Tư Đồ Khiêm lại có học sinh ghét Mục Miên Miên cực đoan như vậy. Mục Miên Miên bị nhốt hôm 14/02, biệt danh nữ sinh béo lan khắp trường cũng không muốn chuyển nơi khác, vướng bận gì đó ở Giang đại. Thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
"Xem ra trọng tâm điều tra kế tiếp nằm ở mối quan hệ của Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm." Giang Vấn Nguyên xoay người về phía cánh cửa bị tháo ra, "Nhưng vẫn còn một chuyện. Sau khi tôi vào gian WC thì cảm nhận được mình bị mắt theo dõi, tôi đã nhìn thấy nữ quỷ mặc đồng phục Giang đại hai lần, còn gặp cô ta trong mơ, nếu tôi bị theo dõi trong lầu năm thì chắc chắn Mục Miên Miên biết trên ván cửa này có người mắng mình. Mục Miên Miên có kết cục như vậy, học sinh phát tiết cảm xúc trên ván cửa e cũng là một bàn tay xô cô ấy xuống. Vậy tại sao người đưa Mục Miên Miên đến phòng y tế và bạn học nam xửa lý thùng rác giúp cô đều bị gϊếŧ, mà người mắng cô ấy lại giữ được một mạng?"
Tối qua Giang Vấn Nguyên đã coppy tin tức về học bạ bị gạch, cậu lấy điện thoại ra để mọi người nhìn thấy. Toàn bộ học bạ bị gạch đều ở ban 10 khối 11, học bạ phát sinh biến đổi khác đều là chuyển lớp, sau khi chuyển lớp thì không chết đi. Toàn bộ thông tin về học bạ khối 12 không có biến động, không bị gạch bỏ, cũng không chuyển lớp, tất cả đều thuận lợi kết thúc kỳ thi đại học.
"Mục Miên Miên không trả thù học sinh nguyền rủa mình có khi nào vì cô ấy không biết nữ sinh đó là ai không?" Đan Hiểu Nhiễm nói ra suy đoán của mình.
Đan Hiểu Nhiễm xem chừng chưa từng có kinh nghiệm hận người nào trong đời, trên đời không có yêu vô duyên vô cớ thì tương tự cũng không có hận vô cớ vô duyên. Hận đến mức từng câu từng câu bảo Mục Miên Miên đi chết đi thì chắc chắn có giao thiệp với cô ấy, hơn nữa lưu lại ấn tượng không hề tốt đẹp. Tại sao Mục Miên Miên có thể không tìm ra người đó được?
"Mấy người làm gì ở WC nữ!" Một giọng nói nghiêm nghị truyền đến từ cửa WC, người đến mặc váy công sở, tuổi xấp sỉ 40, tóc dài buộc sau đầu, tròng mắt người này đảo quanh, nhìn bốn người Giang Vấn Nguyên.
...