Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Khu phòng học của Giang đại vuông góc với khu hành chính, phần ở giữa là sân thể dục và đài kéo cờ. Bốn người Giang Vấn Nguyên chờ đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, tất cả đèn tắt đi mới lén lút rời khỏi ký túc xá.
Vì phòng ngừa tiếp xúc với mắt bị nhiễm, nhóm Giang Vấn Nguyên thay về đồ mùa đông quần dài, bao kín mít từ đầu đến chân. Vốn dĩ Tề Tư Viễn ngại nóng không muốn mặc, nhưng chỉ một câu "Tôi sẽ lo" của Giang Vấn Nguyên thì đã bị thu phục triệt để rồi. Lúc đó Giang Vấn Nguyên cũng rất bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng rõ nguyên nhân, đoán chừng Tề Tư Viễn tìm chết quá độ nên cơ bản chưa từng được đồng đội quan tâm.
Họ không dùng dụng cụ chiếu sáng, nương theo ánh trăng mỏng, cẩn thận tránh bảo vệ tuần tra buổi tối lẻn vào văn phòng. Giang Vấn Nguyên đã sớm muốn đột nhập vào đây nhân khi trời tối, buổi sáng phối hợp cùng Tề Tư Viễn mò mẫm chỗ cất chìa khóa của chủ nhiệm Lưu. Vận may Tề Tư Viễn không tệ lắm, chùm khóa mười mấy chìa, hắn mởi thử hai cái đã đúng, mở cửa ra.
Tề Tư Viễn đi đầu, Giang Vấn Nguyên bọc hậu, Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đi ở giữa. Khi Giang Vấn Nguyên đi vào văn phòng thì liếc mắt nhìn cuối hành lang, từ phía đó phất qua một cơn gió nhẹ cọ vào mặt cậu. Trên hành lang không có đèn, hành lang tăm tối như cái động quái vật, chúng như có thể lao ra từ nơi đó bất cứ lúc nào.
Đối với cảm giác mãnh liệt rằng có thứ gì đó ở cuối hành lang, Giang Vấn Nguyên vẫn vững vàng, sau khi vào phòng cậu cũng không đóng cửa mà mở rộng ra, dính nó vào miếng hút sắt trên tường. Nếu lúc này vì sợ quái vật đuổi theo mà đóng cửa chắc chắn sẽ trúng bẫy của con mắt.
Giang Vấn Nguyên lập tức đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm Lưu mở máy tính lên. Sau khi cậu đến Kinh thị, trong thời gian nghỉ ngơi đã đi theo đội công nghệ thông tin của Tả Tri Ngôn học tập kỹ thuật máy tính. Giang Vấn Nguyên chuyên nghiệp kết nối với máy tính, kỹ thuật máy tính yêu cầu suy luận, cậu học rất nhanh, bây giờ có thể phá mật mã bình thường một cách dễ dàng.
Giang Vấn Nguyên dùng tài khỏan chủ nhiệm Lưu để đăng nhập vào quản lý cao tầng của trường học. Cậu mở kho hồ sơ học sinh, nhập hai chữ Tư Đồ vào mục tìm kiếm. Hoa cúc trên giao diện tìm kiếm xoay vài vòng rồi cho ra hai mục, một là Tư Đồ Tĩnh, nữ, ban 10, học sinh khoa văn nghệ thuật; hai là Tư Đồ Khiêm, nam, ban 12, học khối khoa học tự nhiên trọng điểm.
Trong hồ sơ ghi lại tỉ mỉ giải thưởng của Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm, ưu điểm, không có lịch sử bị phạt nào. Cột thông tin liên hệ khẩn cấp đều ghi tên Tư Đồ nhưng phương thức liên hệ không giống nhau.
Giang Vấn Nguyên nói với Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đang điều tra ở quầy tài liệu: "Hai người lấy báo cáo công tác của ban 10 và ban 12 trước đi. Hai lớp này đều có Tư Đồ."
Phòng hành chính không bật đèn, nguồn sáng của hai người Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu là đèn pin điện thoại.
Máy tính bảng treo trước ngực Đan Hiểu Nhiễm vang lên tiếng cười hỗn hợp, tay cô run rẩy, dựa theo lời Giang Vấn Nguyên mở khu báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm.
Cửa tủ vừa mở, Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu ngay lập tức nhìn thấy một đồng tử to hơn trái bóng rổ, bao trùm hộp tài liệu ngăn trên ván. Một giây đó, Đan Hiểu Nhiễm rụt tay lui về sau hai bước theo phản xạ có điều kiện; bản năng Lữ Kỳ Diệu trỗi dậy, bắn lưỡi dao Thụy Sĩ ra đâm vào tròng mắt, cầm chặt chuôi dao khuấy bên trong. Máu phun tung tóe khỏi miệng vết thương, bắn lên người Lữ Kỳ Diệu.
Tề Tư Viễn căn bản không có tâm trạng tìm kiếm tin tức, sau khi vào văn phòng thì đi tìm mắt ở một góc, nhưng sau trước vẫn không tìm được. Quầy báo cáo công tác hắn cũng đã mở qua rồi nhưng không thấy gì cả. Hắn trơ mắt nhìn Lữ Kỳ Diệu hung tàn xử con mắt kia, không ngăn cản kịp, hét thảm, "Mắt của tôi a ——!!"
Khóe miệng Giang Vấn Nguyên giật giật, "Phiến Tử, Lữ Kỳ Diệu, hai người lấy báo cáo an 10 và ban 12 ra, chúng ta về ký túc xá rồi nghiên cứu. Tề Tư Viễn anh cũng đừng trốn tránh hiện thực rằng mấy con mắt ghét anh, đi theo bảo vệ Lữ Kỳ Diệu và Phiến Tử, anh mới có cơ hội gặp chúng!"
Tề Tư Viễn rất không tình nguyện chấp nhận hiện thực, từ bỏ việc tìm mắt. Hắn đến cạnh Lữ Kỳ Diệu và Đan Hiểu Nhiễm, nhìn đến con mắt máu thịt mơ hồ kia thì mặc niệm ba giây. Tề Tư Viễn không tin, có hai cái cần câu Lữ Kỳ Diệu và Đan Hiểu Nhiễm này rồi mà chúng mắt vẫn không cắn câu!
Thành công dời đi lực chú ý của Tề Tư Viễn, Giang Vấn Nguyên một lần nữa chuyển mắt đến màn hình máy tính của chủ nhiệm Lưu.
Từ giữa màn hình 21 tấc vỡ ra một khe thịt, mí mắt trên dưới chớp chớp, con mắt hơi mở ra. Giang Vấn Nguyên cùng nó nhìn nhau ba giây, cậu còn cần dùng máy tính, không thể để máy bị Tề Tư Viễn cướp được nên vẫn chưa hành động gì.
Bị con mắt nhìn chằm chằm, áp lực trong lòng Giang Vấn Nguyên không ngừng chồng chất, nhưng loại tuyệt vọng này vẫn chưa đạt đến trình độ như lời Lữ Kỳ Diệu. Có lẽ do cửa mở hoặc trong phòng không chỉ có một người nên lực ảnh hưởng của nó bị yếu đi.
Giang Vấn Nguyên thầm đánh giá cấp bậc nguy hiểm của con mắt này, mở đèn pin cường độ lớn nhắm ngay màn hình. Trước khi đến văn phòng cậu đã chỉnh đèn đến mức lớn nhất. Đèn vừa bật, ánh sáng chói mắt bắn vào thứ trên màn hình. Dưới cường độ sáng làm người đau nhức, thứ kia chảy nước mắt, cuối cùng vẫn không chịu được, oán giận liếc Giang Vấn Nguyên một cái cuối cùng rồi không tình nguyện nhắm lại.
Sau khi con mắt biến mất, Giang Vấn Nguyên lấy giấy ăn lau nước mắt bên trên rồi tiếp tục tra tư liệu.
Chờ Giang Vấn Nguyên điều tra rõ thứ mình muốn, nhìn lại ba người Tề Tư Viễn, chỉ thấy Đan Hiểu Nhiễm đã tắt video, khuôn mặt phức tạp nhìn Tề Tư Viễn. Sau khi Lữ Anh Kỳ mất, Lữ Kỳ Diệu khóc lớn một chút thì biến thành mặt liệt, hiện giờ khi nhìn Tề Tư Viễn cô bé cũng là một lời khó nói hết.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Giang Vấn Nguyên đứng dậy đi đến cạnh Tề Tư Viễn, tập trung nhìn vào. Chỗ góc tường Tề Tư Viễn đang ngồi xổm xuống có hai con mắt trái mọc song song nhau.
Con mắt trái bên trái sống dở chết dở, con ngươi vẩn đục, đồng tử run rẩy, lượng lớn nước mắt chảy xuống, đọng lại dưới đất. Con mắt bên phải nhỏ hơn, được trát phấn babi và phấn tím, vẽ từng tầng trái tim thiếu nữ chồng lên nhau, thêm màu nâu sẫm hòa nhã tăng thêm sắc nét, lông mi dày rậm run rẩy, như một con mắt đáng yêu vô tội.
Hóa trang là một môn có thể so với phẫu thuật thẩm mỹ, lúc cậu đối diện với con mắt trước màn hình thì thu lại cảm xúc tiêu cực. Nhưng chỉ cần nhìn con mắt được Tề Tư Viễn hóa trang tỉ mỉ này thì toàn bộ hóa thành giận hờn vu vơ của thiếu nữ, không thể sợ được chút nào, ngược lại còn cho người khác cảm giác đáng yêu muốn được che chở.
Tề Tư Viễn giơ gương trong tay đến con mắt bên phải trước, cười suиɠ sướиɠ như ma quỷ, "Ha ha ha, tôi có chút kỹ thuật hóa trang, liếc mắt đã nhận ra cậu là một con mắt thẳng năm sắc bén, thế nào, anh bạn này cậu trừng một cái đi. Đến đây nào, phát huy thực lực của cậu đi nào, trừng tôi đi nào, để xem cậu có trừng hỏng luôn không."
Con mắt đó muốn nhắm lại nhưng không rõ Tề Tư Viễn dùng cách gì mà nó không sao nhắm được. Nó bị ép nhìn con mắt thiếu nữ ngây thơ kia, tôn nghiêm quái vật đã vứt hết, bị một tên sống sờ sờ chọc cho khóc. Nóm không khóc còn tốt, vừa khóc thì loại khí chất dáng thương lại tăng thêm một bậc, nếu chụp ảnh nó đăng lên mạng, tuyệt đối có một đống cư dân mạng muốn giơ tay che chở nó.
Giang Vấn Nguyên đỡ trán thở dài, lần đầu tiên thấy đồng cảm với quái vật trong bàn tròn, "Tề Tư Viễn, chơi đủ chưa, chúng ta phải về."
Tề Tư Viễn chưa đã thèm kết thúc màn hóa trang tra tấn, nhìn ánh mắt ba người khác nhìn mình không đúng lắm, đường hoàng tìm cớ cho hành vi của mình, "Đây là tôi để lại đánh dấu trên con mắt. Nếu sau này chúng ta còn nhìn thấy nó thì chứng minh nó không phải mắt giả mà là mắt người biến thành."
Tuy lý do vô cùng hợp lý nhưng người Giang Vấn Nguyên không hề tin con người này.
Bốn người rời khỏi phòng hành chính trở lại ký túc xá, Giang Vấn Nguyên đi sau cùng. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua cuối hành lang, bắt gặp nữ sinh tóc dài mặc đồng phục đã gặp ở khu dạy học lầu năm kia, đầu nó cúi cao hơn buổi chiều một chút, làm lộ ra hàm dưới tái nhợt. Sau khi xác nhận nữ sinh đó không có ý định đuổi theo thì Giang Vấn Nguyên quay đầu lại như không có việc gì, nhanh chân đuổi kịp ba người Tề Tư Viễn.
Từ văn phòng đi đến sân thể dục đầy ánh trăng, Tề Tư Viễn nương theo ánh sáng sửa soạn lại công cụ của mình. Giang Vấn Nguyên lúc này mới thấy rõ đống đồ nhiều đến khoa trương đó của hắn, "Tề Tư Viễn, trong hiện thực anh làm chuyên viên trang điểm à?"
Hắn luôn có thái độ tùy hứng với trò chơi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cắt đứt hiện thực và trò chơi phiền toái, Giang Vấn Nguyên quan sát rõ tính cách hắn mới hỏi vấn đề này. Tề Tư Viễn thoải mái đáp: "Tôi không phải chuyên viên trang điểm. Tôi là ca sĩ Rock and roll, đàn guitar chính trong nhóm. Nhưng dàn nhạc của tôi không có tiếng nên tôi kiêm luôn chức vụ tạo hình, chuyên viên trang điểm và phụ trách đạo cụ."
Nhờ phúc của Tề Tư Viễn, nỗi sợ con mắt của Đan Hiểu Nhiễm đã không còn sót lại miếng nào, tuy Tề Tư Viễn thường xuyên không theo lẽ thường, tác phong làm việc kỳ quái nhưng điều đó không ngăn được Đan Hiểu Nhiễm có hảo cảm với hắn. Đan Hiểu Nhiễm thân thiết hỏi: "Nguyện vọng anh tiến vào trò chơi Bàn tròn là dàn nhạc hả? Trên tay tôi có chút tài nguyên, nếu anh không ngại thì sau khi về hiện thực có thể liên hệ tôi."
Mắt Tề Tư Viễn lóe sáng, "Phiến Tử, cô nói thật hả? Quá tuyệt vời! Tôi cũng không có gì để báo đáp, khi tôi thông qua trò chơi Bàn tròn định bán nguyện vọng đi, nếu Phiến Tử cô có nhu cầu, tôi sẽ ưu tiên bán cho cô."
Đan Hiểu Nhiễm ngẩn người, "Anh không ước cho dàn nhạc của mình hả?"
Khuôn mặt Tề Tư Viễn dần trở nên nghiêm túc, "Tôi yêu nó thật lòng, điên vì Rock and roll, để thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình tôi chắc chắn có thể trả bất cứ giá nào. Trò chơi Bàn tròn chọn tôi, phán định nguyện vọng của tôi là không thể thực hiện, chỉ có thông qua trò chơi, đạt được điều ước vạn năng mới có thể thực hiện mộng tưởng. Nhưng với tôi mà nói, việc dựa vào nỗ lực và tài năng của mình, thêm một chút duyên, chầm chậm tiến gần đến giấc mơ của mình cũng là một quá trình quan trọng tương tự. Cho dù cuối cùng giấc mơ đó không cách nào thực hiện, tôi cũng không muốn dùng điều ước để cứu sống nó, điều đó là sỉ nhục giấc mơ của tôi."
Giang Vấn Nguyên nghe được lời Tề Tư Viễn thì không khỏi nhớ đến Trần Miên bị phán định là nguyện vọng "bất lương", "Tề Tư Viễn, anh tùy ý như vậy sẽ bị trò chơi Bàn tròn để mắt."
Tề Tư Viễn trời sinh không hợp để nghiêm túc, lúc này lại cười rộ lên.
Hắn nói với Giang Vấn Nguyên: "Trần Miên, người bạn tên Trần Miên của tôi từng nói giống cậu vậy. Tôi vừa trở thành người chơi, không thể tiếp nhận chuyện giấc mơ bị phán tử hình, cũng sợ rằng bản thân sẽ giống đại đa số người chơi không tiếng tăm chết trong trò chơi. Vậy nên tôi thả bay mình, làm xằng làm bậy trong trò chơi, làm đến lung tung rối loạn, thậm chí có nguyện vọng muốn hủy diệt trò chơi Bàn tròn.
Sau đó có một màn xém nữa tôi đã bị kẻ phản bội gϊếŧ chết, là Trần Miên đã cứu tôi. Sau khi biết rõ tình huống của tôi thì đề nghị tôi bán cơ hội ước nguyện đi, sẽ hạ thấp xác xuất gặp kẻ phản bội. Tôi theo đó điều chỉnh tốt nguyện vọng thì xác xuất gặp kẻ phản bội giảm đi thật. Nhưng phong cách ban đầu trong trò chơi vẫn duy trì đến giờ, chơi trò chơi Bàn tròn như những trò chơi khác, rất thú vị."
Giang Vấn Nguyên không nghĩ đến phía sau Tề Tư Viễn và Trần Miên lại có đoạn chuyện xưa như vậy, khó trách hắn nhìn Lữ Anh Kỳ bị mắt phản phệ vẫn có thể giữ bình tĩnh, chắn chắn đã thấy quá nhiều kết cục như vậy rồi, nhìn nhiều thành quen.
Sau khi bốn người bình an trở lại ký túc xá, Giang Vấn Nguyên lấy báo cáo công tác của ban 10 mở ra ở bàn học dưới giường, "Tôi tra được ở hệ thống quản lý, vào ngày 29/02, ban 10 khối 11 gạch bỏ tin tức học bạ của Mục Miên Miên. Ngày 02/03, ban 10 khối 11 gạch bỏ 10 tin tức học bạ. Ngày 10/03, ban 10 khối 11 lại gạch bỏ 15 học bạ. Sau ngày 11/03, ban 10 khối 11 dư lại 30 học sinh bị chia ra phân đến các lớp khác nhau. Ngày 15/03 phê công văn khởi công thư viện, chính thức bắt đầu xây dựng. Từ đó về sau, tin tức về học sinh ban 10 khối 11 liên tục giảm bớt, trước mắt chỉ còn lại tin tức của một học sinh cuối cùng."
Giang Vấn Nguyên rút ra một tờ từ báo cáo công tác rút gọn của ban 10 khối 11, là sơ yếu lý lịch của Tư Đồ Tĩnh, "Bây giờ học sinh ban 10 khối 11 còn lại chỉ có Tư Đồ Tĩnh. Học bạ của 55 học sinh còn lại toàn bộ đều bị gạch bỏ."
Bi kịch cướp đi sinh mạng của 55 học sinh, sau một ngày của lễ tình nhân, ngày 15/02. Trong báo cáo công tác ghi chú tỉ mỉ bi kịch xảy ra với Mục Miên Miên ngày đó ——
Học kỳ mới lớp 11, vì một nguyên nhân nào đó mà giáo viên chủ nhiệm không biết, Mục Miên Miên bị xúc phạm.
Tối 14/02, Mục Miên Miên bị bạn học khóc cửa nhốt trong lớp, không thể mở ra, trên cửa sổ có thanh chống trộm, cắt đứt nguồn điện còn lại trong phòng khiến Mục Miên Miên không thể bật đèn cầu cứu bảo vệ.
Ở phòng học lạnh buốt cả đêm không phải chuyện thảm nhất. Hôm đó bụng Mục Miên Miên không thoải mái lắm, không thể nhịn được nên đã giải quyết trong thùng rác phòng học.
Sáng 15/02, khi cuối cùng có học sinh trực nhật mở cửa thì Mục Miên Miên đã đông lạnh ở góc phòng học, bị sốt cao, được giáo viên đưa đến phòng y tế, không kịp xóa đi dấu vết tối qua.
Chờ khi Mục Miên Miên khỏi bệnh trở lại trường, trừ Giang Vấn Nguyên thì không còn ai gọi tên cô, danh hiệu nữ sinh béo phì ghim chặt trên đầu cô, truyền ra khắp trường cấp ba Giang đại. Bất kể Mục Miên Miên đi đến đâu đều sẽ có người chỉ trỏ cô, thầm thì to nhỏ, thậm chí đi qua cô cũng phải bịt mũi, làm như nếu không làm vậy thì sẽ ngửi được mùi thối trên người Mục Miên Miên...
Ngày 28/02, Mục Miên Miên nhảy xuống từ tầng cao nhất khu dạy học, kết thúc sinh mạng ngắn ngủi của mình.
Ngày 29/02, học bạ Mục Miên Miên bị gạch bỏ.
Dù Mục Miên Miên đã lấy mạng mình tố cáo những con người bạo lực tinh thần đó nhưng vẫn có người cười nhạo cô là nữ sinh béo phì như cũ.
Sau lần đó, ác mộng bao trumg ban 10 khối 11.
Từng người từng người xúc phạm Mục Miên Miên lần lượt tự sát, kế đến là bạn học giậu đổ bìm leo, còn có những học sinh thờ ơ lạnh nhạt.
Cuối cùng, ban 10 khối 11 chỉ còn Tư Đồ Tĩnh còn sống.
...