Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Điều kiện ký túc xá Giang đại không tồi, là gian sáu người, phía trên là giường còn phía dưới là bàn học (*hình), trang bị điều hòa, ban công rộng mở, có phòng vệ sinh độc lập. Người chơi được phân đến tầng một ký túc xá nam, tầng một có 12 gian, cửa lên lầu hai bị khóa, không thể lên được.
Màn chơi này có sáu ngày, Giang Vấn Nguyên không hy vọng gì ở hiệu suất của đồng đội mới, nên chọn phòng 001 gần cửa chính số 1, ít nhất có thể tiết kiệm vài bước.
Sau khi xác nhận người ở, trò chơi Bàn tròn theo thường lệ tạo ra quần áo thích hợp cho họ, đề dùng trên giường cũng đổi mới.
Mấy người Giang Vấn Nguyên vẫn còn mặc quần áo thu đông, đi quãng đường năm sáu trăm mét đến ký túc xá đã ướt đẫm mồ hôi. Giang Vấn Nguyên tìm được tủ quần áo của Lữ Kỳ Diệu, tùy tiện lấy vài bộ đưa cô bé, "Tủ quần áo này là của em, em thay đồ mùa đông bằng cái này đi."
Lữ Kỳ Diệu như nâng bảo vật nhẹ nhàng đặt bộ quần áo rách nát của Lữ Anh Kỳ lên bàn, không hỏi Giang Vấn Nguyên tại sao lại tìm được quần áo thích hợp với mình, im lặng nhận lấy, xuyên qua ban công đến buồng vệ sinh. Nhìn cửa phòng vệ sinh khép lại, Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng thở ra. Lữ Kỳ Diệu còn nhỏ tuổi, lại vừa thấy người thân tử vong bằng cách thức quỷ dị, cậu vốn cho rằng con bé sẽ là một phiền toái lớn, nhưng giờ xem ra nó là một đứa trẻ không ầm ĩ, không náo loạn, ngoan ngoãn nghe lời, độ hiểu chuyện khác xa với tuổi.
Chỉ có một phòng vệ sinh, Tề Tư Viễn không kịp chờ, màn chưa kéo đã cởi đồ, lộ ra dáng người tam giác hoàn mỹ. Vốn dĩ Tề Tư Viễn định cởϊ qυầи nữa, nhưng dưới ánh mắt đáng sợ của Giang Vấn Nguyên hắn dừng lại. Trò chơi Bàn tròn đã đủ tuyệt vọng rồi, Giang Vấn Nguyên không Đan Hiểu Nhiễm phải chịu thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ không cần thiết gì nữa.
Tề Tư Viễn tròng một cái áo thun xám ngắn tay, dùng điều khiển mở điều hòa, đứng dưới chỗ cánh quạt, vẻ mặt như cuối cùng cũng sống lại, "Bây giờ là ba giờ chiều, cách vài tiếng nữa trời mới tối. Trần Miên, chúng ta dạo một chút?"
Giang Vấn Nguyên tìm một bộ quần áo thuần đen mùa hè trong tủ mình, kẹp quần áo vào tay, "Tôi muốn đến phòng hành chính hoặc phòng hiệu trưởng một chuyến, chủ yếu điều tra tình huống xây thư viện, thuận tiện tìm hiểu chút những năm gần đây trường học có xảy ra chuyện gì không tốt không."
Tề Tư Viễn cười, say sưa phân tích. Thái độ hắn nhẹ nhàng như không phải đang đối mặt với tuyệt cảnh mà đang đối diện với một lạc thú nào đó.
"Anh hùng ý kiến giống nhau, tôi cũng nghĩ thư viện thứ hai có vấn đề!"
Đốc công nói vừa kết thúc thi đại học. Thông thường kỳ hạn công trình sẽ ở nghỉ đông và nghỉ hè, nếu thời gian công trình có lấn vào học kỳ đi chăng nữa cũng sẽ cố gắng bố trí ở học kỳ I hoặc nửa sau học kỳ II. Nhưng kỳ hạn công trình này lại ở hai phần ba học kỳ sau, đến tận khi thi đại học xong vẫn còn trong giai đoạn trang hoàng. Tạp âm thi công, bụi bặm ô nhiễm sẽ ảnh hưởng đến lớp 12 ôn tập, nghiêm trọng có khi khiến học sinh thi rớt.
Điểm dị thường không chỉ ở kỳ hạn công trình mà còn có thời gian sách mới nhập kho. Không đến một tháng nữa sẽ nghỉ hè, học sinh lúc này rất chuyên chú ôn tập thi cuối kỳ, nhu cầu với thư viện mới không cao, trường học hoàn toàn có thể lợi dụng nghỉ hè để nghiên cứu tỉ mỉ việc xây thư viện, không cần thiết phải đưa vào sử dụng vội vàng như vậy.
Nhà trường sẽ không có quyết sách vô cớ như vậy, việc xây lại thư viện rất có giá trị điều tra!"
Phân tích của Tề Tư Viễn rất toàn diện, Giang Vấn Nguyên không cần bổ sung. Cậu nhìn Đan Hiểu Nhiễm, "Phiến Tử, lát nữa khi chúng ta đến phòng hành chính mong cô và Lữ Kỳ Diệu cố gắng điều tra hồ sơ liên quan đến chuyện xây lại thư viện. Nhớ kỹ quy ước xin giúp đỡ của chúng ta, chỉ cần cô gọi từ giúp đỡ tôi sẽ nhanh tới đó."
Đan Hiểu Nhiễm bứt rứt gật đầu, trước kia khi cô vào màn với Vĩnh Tiền đều được che chở, chuyện gì cũng chưa làm đã qua màn. Giang Vấn Nguyên giao nhiệm vụ cho cô, từ ý nghĩa đó thì đây là lần đầu tiên cô thực sự đối diện với bàn tròn. Cô run môi, "Em có một vấn đề..."
Tề Tư Viễn sớm đã nhìn ra tật xấu ỷ lại nghiêm trọng vào người khác của Đan Hiểu Nhiễm, nói chuyện bắt đầu chọc ngoáy, "Phiến Tử tiểu thư chắc không yêu cầu Trần Miên đi theo tìm tài liệu với mình chứ? Nếu cô không thay đổi tật xấu ỷ lại này, khi người cô ỷ lại chết hết không phải cô cũng chỉ có thể chờ chết à?"
Giang Vấn Nguyên bị giả định tử vong: "..."
Có thể dùng một câu đắc tội hai người, lực sát Tề Tư Viễn là không thể nghi ngờ.
Đan Hiểu Nhiễm kiềm chế thật tốt, không tức giận với lời Tề Tư Viễn nói chút nào, "Không phải, tôi nghĩ tại sao Lữ Kỳ Diệu lâu vậy rồi còn chưa ra, thay quần áo mà thôi, nhanh nhất ba phút là xong, tôi hơi lo."
Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn lập tức đến ban công, Đan Hiểu Nhiễm run chân đi sau họ. Giang Vấn Nguyên đứng trước cửa phòng vệ sinh gỗ cửa, "Lữ Kỳ Diệu, em mở cửa đi!"
Giang Vấn Nguyên gõ mạnh, Lữ Kỳ Diệu vẫn không đáp lại, cậu bất chấp nam nữ chuẩn bị đá văng cửa. Giang Vấn Nguyên vừa nhấc chân đã thấy một bút máy đâm xuyên cửa, ngòi bút dính máu kẹt ở cửa thép, phản xạ ánh sáng quỷ dị từ ban công chiếu tới.
Ngòi bút di chuyển, bị người bên trong rút ra. Theo sau, cửa phòng vệ sinh mở. Trên người Lữ Kỳ Diệu còn mặc đồ mùa đông, đồ mùa hè rơi trên đất, trên mặt và người đầy máu, tay phải cầm bút máy vừa xuyên qua cửa, toàn tay phải đẫm máu, tí tách nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Đan Hiểu Nhiễm bị dáng vẻ khủng khiếp của Lữ Kỳ Diệu dọa khóc, vừa khóc vừa vươn tay sờ soạng không trung, "Lữ Kỳ Diệu, em em em, tôi có rối tác dụng trị liệu, em chờ chị tìm một chút..."
Khuôn mặt Lữ Kỳ Diệu rất bình tĩnh, "Em không bị thương, số máu đó không phải của em."
Giang Vấn Nguyên mang Lữ Kỳ Diệu từ phòng vệ sinh ra, sau khi xác nhận cô bé không bị thương mới hỏi: "Em gặp cái gì bên trong, bị niêm phong giọng nói nên không cầu cứu được?"
"Em... ..." Lữ Kỳ Diệu nắm chặt bút máy, "Sau khi em vào nhà vệ sinh thì có cảm giác không thoải mái do bị người khác rình trộm. Em muốn mở cửa trở ra thì nó đã bị khóa rồi, em dùng hết sức vẫn không mở được. Sau đó những con mắt từng mọc trên người anh em xuất hiện, chúng liên tục mọc lên từ tường, trần nhà, mặt đất. Em nhìn chúng thì nhớ đến anh em, không cẩn thận mất lý trí nên lấy búmáy đâm một con mắt. Một lúc sau, con mắt đó biến mất. Lúc đó trong đầu em đều là ý muốn báo thù cho anh trai nên mới không nghĩ đến chuyện cầu cứu, rất xin lỗi."
Tề Tư Viễn đi đến cửa phòng vệ sinh, đảo qua vết máu dày đặc bên trong, nếu mỗi vũng máu đều là một con mắt bị đâm, tính sơ trong ba phút này cô bé ít nhất đâm 20 con, không đơn giản là hung bạo thông thường.
Giang Vấn Nguyên thở dài, "Lữ Kỳ Diệu, trước tiên em rửa máu trên người mình đi. Trước khi điều tra rõ tình huống của phòng vệ sinh thì tạm thời không dùng được. Phiến Tử, cô đừng khóc, sau khi Lữ Kỳ Diệu rửa xong thì hai người hỗ trợ nhau dùng chăn chắn trong phòng thay quần áo một chút."
Được Giang Vấn Nguyên cho phép, Lữ Kỳ Diệu cúi đầu nhỏ giọng đồng ý. Con bé đi đến bồn nước ở ban công, mặc kệ vết máu trên người mở bút máy rửa sạch trước rồi cầm bút chạy về ký túc xá, tìm một chiếc khăn lông trong tủ lau khô, lắp lại bút một lần nữa.
Mức độ Lữ Kỳ Diệu coi trọng chiếc bút này, chỉ cần không mù đều nhìn ra được.
Đan Hiểu Nhiễm đi theo vào phòng, cô lau khô nước mắt trên mặt, nghèn nghẹn hỏi Lữ Kỳ Diệu: "Chỗ chị có notebook, em có muốn thử bút chút không?"
Lữ Kỳ Diệu gật nhanh, nhận lấy notebook từ tay Đan Hiểu Nhiễm, "Cám ơn chị Phiến Tử."
Khi rửa bút cô bé không đổ mực đi, khi viết ra ba chữ "Lữ Anh Kỳ" trong mực bút còn trộn lẫn máu của con mắt, nhìn rất kỳ dị. Bút còn viết được nhưng ngòi bút đã biến dạng vì va chạm, viết không tốt như trước.
Mặt than của Lữ Kỳ Diệu chậm rãi hiện lên vẻ khổ sở, Đan Hiểu Nhiễm an ủi con bé, "Cái bút này chắc rất quan trọng với em, không sao đâu, bút có thể sửa được, tìm thợ sửa là cos thể biến nó trở về hình dạng ban đầu rồi."
Lữ Kỳ Diệu rầu rĩ, "Cái này là sau khi anh em bị tai nạn liệt nửa người dùng khoản lương đầu tiên mua cho em. Có nó bên cạnh, em mới có thể kiên trì học một ngày 14 tiếng đồng hồ. Học kỳ sau em phải nhảy lớp đến 12, sang năm thi đại học. Đêm qua lúc làm bài thi em không cẩn thận ngủ mất nên mới mang nó vào cùng. Em có thể dùng bút máy phá hư con mắt đó chắn chắn là do anh bảo hộ em."
Đan Hiểu Nhiễm quay mặt đi, lau nước mắt đang tràn ra, "Kỳ Diệu, chị giúp em lấy khăn trải giường, em thay quần áo trước đi." Chờ Lữ Kỳ Diệu thay xong quần áo, Đan Hiểu Nhiễm đã khóc một hồi.
Giang Vấn Nguyên đang ở trên ban công cùng Tề Tư Viễn, lực chú ý của họ đều đặt trong phòng vệ sinh, không chú ý đến chỗ Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu. Gan Tề Tư Viễn rất lớn, hắn vặn tay nắm mở rộng cửa rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh đầy máu. Hắn vươn tay dính chút máu dư trên tường, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa cảm nhận độ sệt, còn rất biết tìm đường chết liếm một chút, "Theo kinh nghiệm của tôi, máu này hẳn là máu người, vị thiên về nam, có thể là B hoặc AB."
Giang Vấn Nguyên: "... ..."
Tuy năng lực của Tề Tư Viễn rất hữu dụng trong trò chơi, nhưng Giang Vấn Nguyên không cảm thấy hắn lợi hại chút nào. Năng lực này của Tề Tư Viễn chẳng lẽ do tổ tiên có huyết thống quỷ hút máu?!
Tề Tư Viễn lại chọn một vết máu khá lớn khác nếm một lần, tràn đầy ngạn nhiên, "Trần Miên, máu này có lẽ là của nữ, khẳng định là nhóm máu O! Số mắt kia đến từ những người khác nhau! Đến khi chúng ta điều tra sự cố phát sinh những năm gần đây của trường có thể thu hẹp phạm vi lại, chỉ tìm kiếm sự kiện nhóm người tử vong.
Giang Vấn Nguyên thầm khuyên mình phải ôn hòa nhã nhặn, phải biển chứa trăm sông, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, "Tề Tư Viễn, anh ra đây một chút."
Tề Tư Viễn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu thì nghĩ cậu có phát hiện quan trọng gì, kết quả vừa đi ra thì thấy Giang Vấn Nguyên gỡ vòi hoa sen xịt trôi toàn bộ máu trong phòng.
Tề Tư Viễn: "... ..."
Tủi thân, buồn.
Tề Tư Viễn đang định khép cửa lại coi đống mắt kia có mọc ra nữa không, nhưng bị Giang Vấn Nguyên cực tuyệt thẳng thừng, bảo hắn hỏi rõ tình huống của Lữ Kỳ Diệu rồi quyết định. Chờ hai người kết thúc điều tra trở lại, Lữ Kỳ Diệu và Đan Hiểu Nhiễm đã thay quần áo rồi. Lữ Kỳ Diệu ngơ ngác ngồi trên ghế nhìn bút máy và quần áo Lữ Anh Kỳ, Đan Hiểu Nhiễm nhìn cô bé liên tục lau nước mắt.
Giang Vấn Nguyên nhìn Đan Hiểu Nhiễm khóc không ngừng, lại nhìn Lữ Kỳ Diệu ngoan ngoãn nghe lời một lời không hợp lại lấy ra bút máy hung tàn chói mắt, sau cậu còn một tên miệng pháo Max tìm đường chết năng lực mạnh Tề Tư Viễn. Giang Vấn Nguyên chỉ cần nghĩ đến đội hình sốt ruột này thì trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa, nếu không thể thay đổi gnf được chọn làm đồng đội thì nên thay đổi bản thân thôi!
Giang Vấn Nguyên lấy một máy tính bảng đã sạc đầy pin ra khỏi túi, trên đó có một sợi dây đeo để đeo lên cổ. Giang Vấn Nguyên đến cjanh Đan Hiểu Nhiễm, sau khi khởi động thì đưa cho cô, "Từ giờ trở đi, chỉ cần cô cảm thấy muốn khóc thì mở video bên trong ra xem."
"Đây là cái gì... ..." Đan Hiểu Nhiễm click vào video nào đó được cậu chuẩn bị.
Chỉ thấy video giới thiệu chương trình tên là "Tuyển tập sai lầm cười to của người chủ trì khi phát sóng"
Hình ảnh đầu tiên là một câu tự thuật nói nhầm: Bây giờ, mời mọi người thông qua dây diện nói chuyện với anh ấy.
Sau một âm thanh cười ầm lên thì hình ảnh thứ hai xuất hiện, là một tiết mục giới thiệu du lịch, người chủ tì đứng trước màn hình lớn, nói: "Mời mọi người bên dưới xem điểm tham quan tiếp theo." Nhưng màn hình lớn lại chiếu ra một Logo của đài*. Dưới khuôn mặt bất ngờ của người chủ trì, tiếng cười rộ lớn hơn nữa...
*Từ gốc là 台标 (Digital on-screen graphic), giống với dạng logo đài truyền hình hay chèn lên góc TV để đánh dấu bản quyền á. (Có thiếu hay gì thì mọi người cmt mình bổ sung nha)
Âm thanh cười ầm lại thêm cắt ghép biên tập phù hợp với phụ đề, kết quả cực kỳ mạnh mẽ.
Giang Vấn Nguyên nói với Đan Hiểu Nhiễm: "Cô rất dễ sa vào cảm xúc tiêu cực, rất dễ khóc. Đây là tính cách của bản thân, không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nên tôi muốn dùng ngoại lực can thiệp cảm xúc của cô. Thật ra khóc cũng cần không khí, chỗ này đều là video hài hước tôi tỉ mỉ chọn, chỉ cần cảm thấy muốn khóc, bất luận là trong tình huống gì cũng mở nó ra xem. Nếu gặp nguy hiểm, cô vừa niệm mật mã xin giúp đỡ của chúng ta vừa xem."
Đan Hiểu Nhiễm: ".................."
Khi Giang Vấn Nguyên nói chuyện, phụ đề đang hiện lên màn hình: "Mắt cá chân trái vận động viên XX đang gãy xương cứng ngắc, còn cách ngày quay về sân đấu rất xa, thật làm người vô cùng thương tiếc, xin chúc mừng cùng anh XX... ..."*
*Tui nghĩ đoạn này ông MC muốn nói "xin chia buồn cùng anh" mà nói nhầm "chia buồn" (zhì āi) thành "chúc mừng" (zhùhè).
Tề Tư Viễn bên cạnh nhìn vài lần, nghe đến đoạn này thì rốt cuộc không nhịn được nữa phụt cười ra tiếng.
Đan Hiểu Nhiễm đã ngừng rơi nước mắt, Không! Khóc! Được!
...