Bạn Trai Xấu Xa

Chương 35




Chiếc du thuyền màu trắng đã lênh đênh trên biển mất một ngày, một đêm mới về đến đất liền, nơi tiếp giáp với thành phố. Hoàng Tuấn Kiệt được ông thuyền trưởng và hai chàng thủy thủ mang lên bờ, được cô gái cho người gọi xe chở vào bệnh viện.

Các bác sĩ đã nhanh chóng tiến hành khâu lại vết thương, bôi thuốc và băng bó cho Hoàng Tuấn Kiệt. Ngoài ra họ còn tiến hành khám và chụp tổng quát toàn bộ cơ thể hắn.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, yên tâm khi biết sức khỏe của Hoàng Tuấn Kiệt không có gì đáng lo ngại. Hắn chỉ bị thiếu máu, bị ngạt khí và bị trầy xước đôi chỗ, ngoài vết thương trí mạng trên bụng thì không còn vết thương nào khác.

Cô gái đã thức canh và chăm sóc Hoàng Tuấn Kiệt cả đêm, lúc nào cũng thầm cầu nguyện hắn mau chóng tỉnh lại, mau tai qua nạn khỏi. Tính cách của cô gái rất yếu đuối và nhu nhược, hay khóc, lại hướng nội, nên ít khi chia sẻ tâm tư của mình với người khác. Có đau khổ gì cũng giữ kín trong lòng. Yêu mà không dám nói, thành ra đã chờ đợi Hoàng Tuấn Kiệt trong ba năm, cũng không một lần dám nghĩ đến việc gặp mặt trực tiếp, để nói cho hắn biết tình cảm thật sự trong lòng mình.

Chỉ dám đứng nhìn và ngưỡng mộ Hoàng Tuấn Kiệt từ xa, khiến nhiều khi cô gái thấy mình thật đáng thương và thật ngu dại. Vẫn biết rằng đây là tình yêu đơn phương, không bao giờ có thể trở thành sự thật, nhưng cô gái không thể ngăn cấm mình không mơ tưởng đến một ngày có thể chạm được vào người Hoàng Tuấn Kiệt, xa hơn một chút là được hắn đáp lại tấm chân tình đã lỡ trót trao cho hắn hơn ba năm nay.

Hơn 10 giờ sáng hôm sau, Hoàng Tuấn Kiệt mới tỉnh lại. Người đầu tiên mà hắn nhìn thấy, là cô gái có khuôn mặt vừa xa vừa lạ. Cô gái tên Trác Phi Tuyết này không hề xa lạ với hắn, trước kia hắn từng gặp mặt vài lần.

Đột nhiên Hoàng Tuấn Kiệt giật mình. Hắn không hiểu lý do vì sao vừa mới tỉnh lại, đã gặp Trác Phi Tuyết. Chớp chớp mắt mấy cái, khẽ cựa quậy người, cơn đau nhức xuyên thấu từ bụng, lan tràn khắp toàn thân nói cho hắn biết, hắn vẫn chưa chết, mà vẫn còn đang sống tại dương gian. Hắn đang nằm trong một căn phòng thuộc một bệnh viện nào đó.

Tiếng rên của Hoàng Tuấn Kiệt, khiến Trác Phi Tuyết ngủ ngà ngủ gật, giật mình, mở to mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

“Hoàng…Hoàng Tuấn Kiệt!” Cô gái vì quá vui sướng, đã vừa cười vừa khóc: “Anh thấy trong người thế nào?”

Hoàng Tuấn Kiệt nghi hoặc nhìn Trác Phi Tuyết: “Tại sao cô lại ở đây? Tôi tưởng….” Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt lại, miệng rên lên một tiếng, vết thương trên bụng khiến hắn đau quá.

“Anh đừng gấp.” Trác Phi Tuyết vội vàng đỡ Hoàng Tuấn Kiệt ngồi dậy, tay luống cuống kê hai chiếc gối dưới lưng Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tại sao tôi lại nằm ở đây? Tôi tưởng mình đang nằm trong một chiếc thùng gỗ, trôi nổi trên mặt biển.” Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt nhíu mày, giọng trầm đục hỏi Trác Phi Tuyết.

“Sáng hôm qua, em đang thưởng ngoạn cảnh trên du thuyền. Ông thuyền trưởng thấy có một chiếc thùng gỗ lạ đang trôi nhấp nhô trên mặt biển, đã hiếu kì sai hai thủy thủ vớt lên.” Trác Phi Tuyết hơi đỏ mặt, trái tim đập thật nhanh, khi tay chạm vào lưng và tóc Hoàng Tuấn Kiệt.

“Là em đã cứu anh?” Chỉ bằng vài câu giải thích của Trác Phi Tuyết, Hoàng Tuấn Kiệt đã hiểu được toàn bộ.

Trác Phi Tuyết bẽn lẽn nở một nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu không nói gì cả.

Sự im lặng của Trác Phi Tuyết đã thừa nhận tất cả. Hoàng Tuấn Kiệt luồn tay vào tóc, bối rối bảo Trác Phi Tuyết: “Cảm ơn em.”

“Không có gì.” Trác Phi Tuyết nhỏ nhẹ đáp.

Nghĩ đến hoàn cảnh nguy hiểm của mình, Hoàng Tuấn Kiệt hỏi Trác Phi Tuyết: “Em có thể cho anh mượn điện thoại một chút được không?”

“Dạ, được.” Trác Phi Tuyết mở túi xách, lấy điện thoại cho Hoàng Tuấn Kiệt mượn.

Hoàng Tuấn Kiệt run run bấm số. Ban đầu hắn định gọi cho Tuấn Hùng, nhưng lại nghĩ Tuấn Hùng hiện giờ đang ở Việt nam, có muốn giúp hắn cũng không được. Cuối cùng, bất đắc dĩ, hắn đành gọi cho ông Hoàng – trợ lý của bố hắn.

Hơn một ngày gần đây ông Hoàng đã cho người đi dò la khắp nơi tìm kiếm Hoàng Tuấn Kiệt. Sự mất tích đột ngột của hắn đã khiến tất cả vệ sĩ được cử đi bảo vệ Hoàng Tuấn Kiệt đều bị trách phạt.

Cũng may, trước khi vội vã rời khỏi nhà, Hoàng Tuấn Kiệt đã vứt lại điện thoại di động, nên ông Hoàng đã dò xem các cuộc gọi trong buổi tối Hoàng Tuấn Kiệt mất tích. Khi phát hiện Hoàng Tuấn Kiệt đã nhận được một cuộc gọi của Thư Phàm, ông Hoàng khẳng định ngay được đây là một cái bẫy. Cuộc truy tìm do ông Hoàng dẫn đầu đã lần ra manh mối đến bến cảng. Đến nơi họ chỉ thấy xác một cô gái, ngoài ra không tìm được thứ gì khác.

Dưới mệnh lệnh của ông Hoàng, gần năm chiếc ca nô đã lướt ra hướng biển. Thậm chí ông còn thuê cần cẩu mò xung quanh khu vực gần bển cảng. Kết quả, sau một ngày một đêm, cũng không tìm thấy gì ngoài những thứ rác rải như vỏ lốp xe ô tô, và những thứ linh tinh khác, cuộc truy tìm đi vào bế tắc.

Ông Gia Huy bệnh tình càng thêm nặng khi nhận được tin thằng con trai của mình đã biến mất, không còn thấy bóng dáng. Lúc nghe ông Hoàng báo cáo kết quả sau một ngày một đêm tìm kiếm quanh bến cảng mà không có kết quả gì, ông Gia Huy và ông Hoàng cả hai đều cho rằng Hoàng Tuấn Kiệt lành ít dữ nhiều. Có thể hắn đã bị bọn chúng giết chết rồi đem vứt xác xuống giữa biển.

Giữa lúc nước sôi lửa bóng thế này, ông Hoàng nhận được một cuộc gọi lạ. Vốn không muốn nghe, nhưng ông nghĩ hiện giờ Hoàng Tuấn Kiệt đang mất tích. Biết đâu kẻ bắt cóc Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện đến thì sao. Để đề phòng bất trắc và không cho phép mình bỏ qua bất cứ cơ hội nào, ông Hoàng nhận cuộc gọi.

“Chú Hoàng phải không?” Ngay câu đầu tiên, Hoàng Tuấn Kiệt đã muốn xác định người đang nghe máy có phải là ông Hoàng không. Do vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu muốn giết mình, nên tạm thời hắn không còn tin tưởng ai cả.

Ông Hoàng bàng hoàng, tai ù đi. Cả người ông căng cứng, các dây noron thần kinh trong cơ thể đều trong trạng thái treo lơ lửng giữa không trung.

“Cậu..cậu chủ.” Ông Hoàng khàn giọng, run run nói, thì thào như thể sợ rằng tất cả đây không phải là sự thật, mà là đang mơ.

“Chú Hoàng! Đúng là chú rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt chưa có lúc nào lại thấy mình may mắn như thế. Bị nhốt trong một thùng gỗ, bị thả ra giữa biển, chẳng những chưa chết, còn được người quen cứu sống, giờ hắn còn được nói chuyện với người thân tín của cha hắn.

“Cậu chủ! Hiện giờ cậu đang ở đâu? Cậu có sao không?” Ông Hoàng sau khi khẳng định được người đang gọi điện cho mình là Hoàng Tuấn Kiệt, đã sung sướng nở một nụ cười, đặt cho hắn một lô lốc câu hỏi.

“Cháu đang ở bệnh viện.” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, nụ cười nửa miệng nở trên môi. Hắn

thật sự không thể cười nổi. Trải qua chuyện sinh tử vừa rồi, đã rút cạn đi sức lực trong cơ thể hắn.

“Bệnh viện? Cậu chủ lại bị thương sao? Cậu chủ mau nói tên bệnh viện mà cậu chủ đang nằm, để chúng tôi tới đón.” Ông Hoàng nôn nóng giục Hoàng Tuấn Kiệt. Ông lo sợ nếu để Hoàng Tuấn Kiệt nằm một mình trong bệnh viện, không có ai ở bên cạnh bảo vệ và canh chừng, sẽ sớm bị sát thủ ẩn nấp trong bóng tối giết chết.

Hoàng Tuấn Kiệt bịt tay vào ống nghe, quay sang hỏi Trác Phi Tuyết: “Bệnh viện mà anh đang nằm tên là gì?”

Trác Phi Tuyết loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Tuấn Kiệt và người đàn ông tên Hoàng. Tuy hơi buồn vì hắn sắp được người nhà đến đón, nhưng Trác Phi Tuyết cố nén nỗi đau vào trong, gượng nở một nụ cười, nói: “Đây là bệnh viện Lan Châu.” Ngoài ra Trác Phi Tuyết còn nói rõ cho hắn biết bệnh viện đang nằm trên thành phố và khu vực nào.

Hoàng Tuấn Kiệt nói lại cho ông Hoàng nghe. Trao đổi thêm vài câu với ông Hoàng, Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy và trả lại điện thoại cho Trác Phi Tuyết.

Trác Phi Tuyết run run cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Hoàng Tuấn Kiệt. Khi hai năm đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt, có một luồng điện chạy dọc thân thể Trác Phi Tuyết.

“Anh…anh đã đói chưa? Có muốn ăn gì không?” Trác Phi Tuyết đút điện thoại vào túi xách, ngượng ngùng hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.

“Anh không thấy đói.” Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu, cười đáp.

Hai người rơi vào im lặng. Trác Phi Tuyết là một cô gái hay ngượng ngùng, ít khi nói chuyện và tiếp xúc với người lạ, hơn nữa với người mà mình thích, lại càng không biết phải nói gì.

Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, hắn nheo mắt nhìn Trác Phi Tuyết. Ngay lần đầu tiên mới gặp mặt Trác Phi Tuyết, hắn đã coi Trác Phi Tuyết là một cô em gái nhỏ, dễ thương và ngoan hiền.

Quá mệt mỏi, chỉ mở mắt được một lúc, Hoàng Tuấn Kiệt dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Khuôn mặt tuấn tú, màu da hơi sạm đen của hắn vì mất máu đã chuyển sang màu trắng nhợt.

Trác Phi Tuyết ngây ngẩn cả người, ngồi ngắm nhìn Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt ngủ. Trong lòng Trác Phi Tuyết có biết bao nhiêu điều muốn nói cho Hoàng Tuấn Kiệt biết. Nhưng khi gặp mặt, Trác Phi Tuyết lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hoàng Tuấn Kiệt vừa mới gọi điện, chưa đầy một tiếng, ông Hoàng và mấy người vệ sĩ mặc vét đen đã đến đón Hoàng Tuấn Kiệt đi.

Biết Trác Phi Tuyết là ân nhân cứu mạng của Hoàng Tuấn Kiệt, ông Hoàng đã khẩn khoản mời Trác Phi Tuyết đến tư gia nhà họ Hoàng làm khách. Trác Phi Tuyết định từ chối, nhưng thiết nghĩ, hiếm mới có cơ hội được gần gũi với Hoàng Tuấn Kiệt, nên đã nhận lời.

Tin tức Hoàng Tuấn Kiệt chẳng những chưa chết, hơn nữa còn được cứu sống và đang trên đường trở về nhà, nhanh chóng được báo cáo lại cho người đứng trong bóng tối. Người bí ẩn đó đã lạnh lùng ra lệnh, phải sớm diệt trừ Hoàng Tuấn Kiệt. Nếu không sẽ thuê người khác và báo cảnh sát khai trừ bỏ tổ chức sát thủ.

Hoàng Tuấn Kiệt có thể thoát chết hai lần, nhưng không có nghĩa là hắn có thể thoát được lần thứ ba, và lần thứ tư. Xem ra tính mạng của hắn vẫn trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Hắn chỉ an toàn, khi người đứng đằng sau thuê bọn sát thủ giết hắn, bị bắt. Buổi chiều, người đi theo dõi Châu Kiệt Phong đã báo cáo lại toàn bộ cho Vũ Gia Minh nghe, đồng thời anh ta còn giao cả máy ghi âm và ảnh chụp đã được rửa cho Vũ Gia Minh.

Sau khi nghe xong đoạn băng ghi âm, và xem hết hơn 10 tấm ảnh, Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, tay vỗ bàn: “Đào Tuyết Viên! Cô đúng là kẻ không biết tốt xấu! Tôi đã nhường cho cô một con đường sống khá giả, nhưng cô lại không muốn. Cô muốn tôi đích thân ra tay thì cô mới hiểu được là tốt nhất không nên động vào đồ của tôi chứ gì?”

Vỗ thật mạnh xuống mặt bàn, Vũ Gia Minh trầm giọng bảo Trợ lý Tân đứng bên cạnh: “Chuẩn bị xe cho tôi. Tôi cần đến nhà Châu Kiệt Phong một chuyến.”

Trợ lý Tân lau mồ hôi trán, ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại không dám.

Vũ Gia Minh cau mày, trừng mắt, quát Trợ lý Tân: “Không mau đi làm nhiệm vụ tôi giao phó đi? Còn ngơ ngác đứng ở đấy làm gì?”

“Cậu chủ!” Trợ lý Tân run giọng, liên tiếp dùng khăn tay lau mồ hôi trán: “Có điều này tôi không biết là có nên nói hay không?”

“Nói mau!” Vũ Gia Minh hiện giờ đang bị nộ khí công tâm. Hắn không thích nghe chuyện dài dòng.

“Việc cô Tú Linh bị mất trí nhớ, chắc cậu chủ cũng rõ. Nếu cậu chủ đột nhiên xông thẳng vào nhà Châu Kiệt Phong mang người đi, e rằng không thích hợp. Tôi sợ cô Tú Linh sẽ tin những gì mà Châu Kiệt Phong nói, hơn là tin cậu chủ.” Trợ lý Tân nuốt nước bọt. Mặc dù rất sợ Vũ Gia Minh, nhưng những gì cần phải nói vẫn phải nói ra. Đi theo Vũ Gia Minh gần 10 năm nay, cũng có ít nhiều tình cảm và giao tình.

Vũ Gia Minh lắng nghe những gì mà Trợ lý Tân nói. Ban đầu, hắn thấy rất bực mình và phiền chán. Nhưng sau đó, hắn thấy Trợ lý Tân nói đúng. Tú Linh hiện giờ đang mất trí nhớ. Châu Kiệt Phong là người duy nhất ở bên cạnh chăm sóc Tú Linh hơn nửa tháng qua. Mặc kệ Châu Kiệt Phong chính là người đã đâm vào Tú Linh, nhưng hơn nửa tháng vừa qua Châu Kiệt Phong đã có đủ thời gian để nhồi nhét vào đầu Tú Linh những thông tin sai sự thật. Nếu hắn muốn danh chính ngôn thuận mang Tú Linh trở về và khiến Tú Linh tin rằng hắn mới chính là người yêu của mình, hắn cần phải tìm cách khác khôn ngoan hơn.

Vũ Gia Minh rơi vào trầm tư, khủy tay chống bàn.

“Nói ra được những điều này, chắc cậu đã nghĩ ra được cách gì đó?” Vũ Gia Minh lừ mắt nhìn Trợ lý Tân. Ánh mắt của hắn ngụ ý, nếu Trợ lý Tân không nghĩ ra được cách gì đó, thì sẽ không sống yên với hắn.

Trợ lý Tân toát mồ hôi vì sợ.

“Theo tôi thấy, chúng ta không nên đánh trực diện, mà nên tiến hành một cách ngầm ngầm.” Lau mồ hôi trên trán, Trợ lý Tân kích động nói, đôi mắt lóe lên những tia nhìn sắc bén.

“Có ý gì?” Vũ Gia Minh dựa cằm vào lòng bàn tay, hứng thú nhìn Trợ lý Tân.

“Nghĩa là chúng ta sẽ ngấm ngầm bắt cóc cô Tú Linh. Sau đó sẽ cho người lần lượt xử Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên.” Trợ lý Tân nói một hơi không ngừng nghỉ. Vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh nhếch mép. Một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi hắn. Hắn nhìn Trơ lý Tân bằng đôi mắt tán thưởng: “Ý tưởng này không tồi. Nhưng có điều, Tú Linh suốt ngày bị Châu Kiệt Phong nhốt trong nhà, chúng ta làm sao mà ra tay.” Thật ra Vũ Gia Minh đã nghĩ ra cách, nhưng hắn thích nghe người khác nói hơn.

“Chúng ta sẽ dụ người làm trong nhà mang cô Tú Linh ra ngoài đi dạo. Lúc đó chúng ta sẽ phục kích sẵn ở bên ngoài, và mang cô ấy đi.” Trợ lý Tân mỉm cười, tự tin nói ra kế hoạch của mình.

Vũ Gia Minh cười, khóe môi hắn cong cong: “Xem ra từ lúc đi theo tôi, cậu đã tiếp thu được nhiều bài học bổ ích.”

Lời nói nửa khen nửa giễu cợt của Vũ Gia Minh, khiến Trợ lý Tân xấu hổ đỏ mặt.

“Được rồi, kế hoạch cứ theo như thế mà làm.” Vũ Gia Minh chốt lại câu cuối: “Tuy nhiên cần phải thay đổi một chút.”

Trợ lý Tân chăm chú lắng nghe Vũ Gia Minh nói. Vừa nghe Trợ lý Tân vừa nhìn Vũ Gia Minh bằng con mắt kính phục. So về trí thông và cách dùng mưu mẹo, Trợ lý Tân chỉ là một học sinh tiểu học. Còn Vũ Gia Minh đã được liệt vào hàm giáo sư.

Đã phân công đâu vào đó, và an bài ổn thỏa, Vũ Gia Minh nhẹ thở ra một hơi thật dài. Chỉ nay mai thôi, Tú Linh sẽ sớm trở về bên hắn. Mà cũng không mất nhiều thời gian lâu như thế. Với kế hoạch mà hắn đã vạch ra, chẳng mấy chốc Tú Linh lại ngoan ngoãn là một thú cưng được hắn yêu thương và chiều chuộng.

“Tú Linh! Hãy chờ đấy, nhất định tôi sẽ đưa cô trở về bên cạnh tôi.” Vũ Gia Minh nghiến răng, mắt căm phẫn phóng điện về phía trước: “Châu Kiệt Phong! Nếu cậu dám động chân động tay vào người Tú Linh, dù chỉ là một sợi tóc, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.”

Kể từ lúc gặp mặt và nói chuyện với Đào Tuyết Viên, Châu Kiệt Phong không còn tâm tư để làm việc. Hắn đã bỏ dở công việc của buổi chiều, để lái xe về nhà. Ngay cả tài xế là ông Cao, hắn cũng không cần.

Hắn sợ, rất sợ, sợ rằng Tú Linh sẽ nhanh chóng nhớ ra được mình là ai. Hơn nữa nguy cơ từ phía Vũ Gia Minh là lớn nhất. Vũ Gia Minh là một kẻ thâm trầm, khó đoán, thủ đoạn có thừa. Một kẻ ích kỉ, tự cao tự đại như Vũ Gia Minh làm sao có thể để cho người khác động tay động chân vào đồ vật của mình.

Điều đáng sợ nhất là cho đến tận thời điểm này, Vũ Gia Minh không có bất cứ một hành động hay động tĩnh gì cả. Người ta nói chỉ tìm được sơ hở của đối phương, khi người đó hành động. Nhưng đằng này, Vũ Gia Minh lại án binh bất động. Hắn không nói rõ Tú Linh là người yêu của hắn, cũng không làm gì để chứng tỏ Tú Linh thuộc về hắn, thậm chí một biểu hiện ghen tuông và tức giận cũng không có.

Được hay, hắn đã không còn cần một thú cưng như Tú Linh nữa rồi? Càng nghĩ Châu Kiệt Phong càng thấy rối rắm, càng thấy khó hiểu, giống như đã rơi vào sương mù.

Lái xe trở về đến nhà, Châu Kiệt Phong giao chìa khóa xe cho ông quản gia, nhanh chân đi vào trong nhà tìm Tú Linh. Mới xa Tú Linh có hơn 10 tiếng đồng hồ, hắn đã thấy nhớ Tú Linh rồi. Nếu mai sau Tú Linh nhớ ra được mình là ai, và quay trở về bên cạnh Vũ Gia Minh. Hắn không biết mình sẽ sống như thế nào trong những ngày sắp tới?

“Tú Linh!” Vừa đặt chân vào phòng khách, Châu Kiệt Phong nôn nóng, lên tiếng gọi Tú Linh.

Tú Linh đang cùng hai cô giúp việc lau chùi nhà cửa trên lầu hai. Tiếng nói chuyện, cười đùa vọng xuống lầu, lọt vào tai Châu Kiệt Phong.

Châu Kiệt Phong mỉm cười, thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tú Linh. Vậy là Tú Linh vẫn còn ở bên cạnh hắn. Tú Linh chưa đi đâu cả.

“Tú Linh!” Châu Kiệt Phong bước lên cầu thang, vừa đi vừa gọi tên Tú Linh.

Đang lau hành lang, nghe tiếng gọi của Châu Kiệt Phong, Tú Linh ngẩng đầu, mỉm cười tươi như hoa nở, miệng ấp úng: “Anh Kiệt Phong!”

Chỉ một tiếng nói của Tú Linh thôi cũng đủ khiến Châu Kiệt Phong mềm nhũn cả người, mềm từ trong xương cốt mềm ra.

Châu Kiệt Phong bước lại gần Tú Linh, nắm lấy tay bàn nhỏ nhắn đang đeo găng của Tú Linh: “Em mới lành bệnh, không nên làm những công việc nặng nhọc này.”

Tú Linh mỉm cười, lắc đầu đá

p: “Em không mệt, vả lại sức khỏe của em cũng đã tốt hơn nhiều rồi còn gì. Nắm một chỗ, em sợ mình sẽ phát phì và người trở nên phù thũng mất.”

Hai chị giúp việc che miệng cười trộm, mắt len lén nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Châu Kiệt Phong.

Châu Kiệt Phong thật không có cách nào để dạy dỗ một cô gái có tính cách trẻ con, thích làm theo ý mình như Tú Linh.

“Giá mà em tăng lên được vài kí nữa thì may cho anh quá. Em xem, người em sau khi nằm viện nửa tháng đã biến thành một cây củi khô rồi.” Châu Kiệt Phong nắm chặt lấy tay Tú Linh, ánh mắt thâm tình nhìn Tú Linh không rời.

Tú Linh đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Châu Kiệt Phong. Trong lòng Tú Linh có một cảm giác ấm áp và ngọt ngào không ngừng lan tỏa. Tuy cảm giác mà Châu Kiệt Phong mang lại không băng cảm giác của chàng trai lạ mặt tên là Vũ Gia Minh kia, nhưng Tú Linh tin rằng mình đã tìm được một người chồng tốt để nương tựa cả đời.

Châu Kiệt Phong giúp Tú Linh tháo găng tay, tháo bỏ tạp dề màu trắng. Chuyển tay đưa cho hai cô giúp việc, Châu Kiệt Phong nắm tay Tú Linh dắt đi.

“Anh Phong! Anh Phong! Em vẫn còn chưa làm xong công việc nhà.” Tú Linh dẩu môi, bất mãn khi bị bắt ép phải đi theo Châu Kiệt Phong.

Châu Kiệt Phong vừa cười vừa nói: “Nếu em muốn anh cho hai cô giúp việc nghỉ làm, thì em cứ tiếp tục cùng họ lau nhà, rửa chén bát và nấu cơm. Còn nếu không, em nên ngoan ngoãn đi theo anh.”

Đây là hàm ý đe dọa? Tú Linh mím chặt môi, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Châu Kiệt Phong.

“Sao thế? Em không vui à?” Châu Kiệt Phong thừa hiểu trong đầu Tú Linh đang nghĩ gì. Nhưng hắn xấu xa muốn trêu đùa Tú Linh.

Tú Linh giận dỗi quay mặt, ngó lơ không thèm nhìn Châu Kiệt Phong.

Dáng vẻ phồng mồm, và khuôn mặt phụng phịu của Tú Linh đáng yêu đến nỗi, Châu Kiệt Phong muốn cắm hai má Tú Linh mỗi bên một ngụm.

Cố đè nén ham muốn của mình, Châu Kiệt Phong kéo Tú Linh vào phòng riêng.

Mở vòi hoa sen trong phòng tắm cá nhân, Châu Kiệt Phong rửa tay cho Tú Linh.

Tú Linh im lặng, tận hưởng cảm giác được Châu Kiệt Phong chăm sóc và chiều chuộng. Có đôi lúc Tú Linh không vui và thấy phiền muộn khi trong mắt của Châu Kiệt Phong, và người làm trong nhà, Tú Linh chỉ là một cô bé chưa trưởng thành cần chăm sóc và bảo vệ từng li từng tí theo kiểu “Nâng như nâng trừng, hứng như hứng hoa”, nhưng thật lòng Tú Linh rất cảm động và biết ơn Châu Kiệt Phong.

Giữa lúc Tú Linh không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, Châu Kiệt Phong đã xuất hiện như một bạch mã hoàng tử. Châu Kiệt Phong chẳng những cho Tú Linh một mái nhà để tránh nắng tránh mưa, còn sắp cùng Tú Linh tạo dựng một gia đình ấm áp và hạnh phúc.

Rửa xong tay cho Tú Linh, Châu Kiệt Phong nhấc bổng Tú Linh, đặt Tú Linh ngồi trên giường.

Tú Linh sợ hãi, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Châu Kiệt Phong. Đây là lần đầu tiên Châu Kiệt Phong chủ động đưa Tú Linh vào phòng ngủ, hơn nữa còn táo tợn muốn cúi xuống hôn Tú Linh.

Vào lúc Châu Kiệt Phong cúi xuống, môi sắp chạm môi, một hình bóng có khuôn mặt nửa xa lạ nửa thân quen xuất hiện trong đầu Tú Linh. Người đàn ông đó có khuôn mặt rất đẹp trai và phong độ, ánh mắt vừa u oán vừa nồng nàn thương yêu nhìn Tú Linh. Người đó rất giận dữ khi thấy Tú Linh đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác, hơn nữa còn để cho anh ta hôn.

“Không!” Tú Linh đẩy Châu Kiệt Phong ra, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng rên rỉ thống khổ.

Châu Kiệt Phong kinh hoàng vội ôm lấy Tú Linh, run giọng hỏi: “Em không sao chứ? Em thấy trong người thế nào? Căn bệnh đau đầu lại tái phát đúng không?”

“…………..” Tú Linh đau đầu quá, đau đầu đến nỗi nước mắt cùng mồ hôi lạnh trộn lẫn vào nhau. Những kí ức mờ nhạt đang ồ ạt kéo về. Mỗi lần nghĩ về người đàn ông lạ mặt đó, Tú Linh lại không khống chế được suy nghĩ và cảm giác chính mình. Chỉ cần Tú Linh có bất cứ ý nghĩ thân cận với Châu Kiệt Phong, sẽ bị hành hạ đến chết đi sống lại.

Tú Linh không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Người đàn ông xa lạ ấy, bất quá chỉ gặp có một lần. Tại sao mình lại mơ về anh ta nhiều hơn bất cứ ai, nhớ về anh ta nhiều hơn Châu Kiệt Phong gấp vạn lần. Hơn nữa còn ngày nhớ đêm mong về anh ta. Tại sao? Tại sao điều vô lý này lại xảy ra?

Tú Linh luôn tự hỏi bản thân lý do vì sao ở gần bên cạnh Châu Kiệt Phong hơn nửa tháng mà không có cảm giác gì mãnh liệt cả. Mỗi khi Tú Linh vận dụng hết khả năng và tập trung hết sức vào trí nhớ cũng không thể nhớ được một chút gì về kỉ niệm đã có giữa hai người. Có nhiều lúc, Tú Linh lại cho rằng giữa hai người chỉ đơn giản là hai người bạn tốt, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.

Lo sợ tình hình sức khỏe của Tú Linh chuyển biến xấu đi, Châu Kiệt Phong đã cho người gọi bác sĩ riêng đến.

Gần 10 phút sau, bác sĩ đến. Tú Linh được ông ta đo nhịp tim và huyết áp, ngoài ra ông ta còm tiêm cho Tú Linh một mũi và thay toàn bộ số thuốc cũ bằng đơn thuốc mới.

Chỉ ít phút sau khi được tiêm thuốc, Tú Linh an ổn ngủ trên giường. Ông bác sĩ dặn dò Châu Kiệt Phong đôi câu, sau đó ông cáo từ ra về.

Châu Kiệt Phong cho người tiễn ông bác sĩ, một mình ngồi trên mép giường ngắm nhìn Tú Linh ngủ say. Hắn rất muốn ngay lập tức biến Tú Linh trở thành một người phụ nữ của mình. Nhưng thấy Tú Linh bệnh tình ốm đau, sức khỏe yếu, hắn lại không đành lòng. Có lẽ hắn cần phải nghĩ ra một cách chu toàn. Nghĩ ra một cách mà Vũ Gia Minh không ngờ tới được, cũng không thể cướp mất Tú Linh đi. Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi Châu Kiệt Phong, cúi xuống hắn hôn phớt lên môi Tú Linh.

“Tú Linh! Nhất định em phải là của tôi.” Châu Kiệt Phong thì thầm vào tai Tú Linh.

Không biết Tú Linh có nghe được những gì mà Châu Kiệt Phong nói không. Chỉ biết Tú Linh khẽ cau mày, miệng rên lên một tiếng, tỏ ý không hài lòng trước hành động quấy phá của Châu Kiệt Phong.