Bạn Trai Xấu Xa

Chương 16




Người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Tú Linh đã ẩn thân trong bóng tối, che dấu thân phận của mình bằng cách cải trang, và hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi trên đường.

Lúc Tú Linh bước xuống xe ô tô, đi vào trong sân trường, người vệ sĩ cũng đi theo cùng vào.

Ăn mặc giống như một người bình thường, vóc dáng cao lớn, và khá bảnhbao khiến nhiều cô sinh viên phải ngước mắt ngắm nhìn, thậm chí có người còn lầm tưởng anh vệ sĩ là sinh viên trong trường.

Khi Tú Linh theo chân Trợ lý Tân ra cổng trường sư phạm để gặp Vũ GiaMinh, anh vệ sĩ cẩn thận đi cách xa họ một đoạn, đội mũ lưỡi trai chelấp đi nửa khuôn mặt.

Đứng nấp sau một gốc cây, anh vệ sĩ chăm chú quan sát từng diễn biếnhành động của Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng củaVũ Gia Minh.

Anh vệ sĩ định xông lên ngăn cản không cho phép Vũ Gia Minh vô cớ bắtngười ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng được sự dặn dò của HoàngTuấn Kiệt là tuyệt đối không được phép để Tú Linh chịu bất cứ thương tổn gì, nên đành phải cố nhẫn nhịn.

Ngay sau khi chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh rời khỏi cổngtrường đại học sư phạm, anh vệ sĩ lập tức phóng xe máy đuổi theo.

……………………….

Ngồi trên xe ô tô, Tú Linh không ngừng la hét, tay đập mạnh vào cửa kính xe ô tô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì thú cưng dám làm phản và chống đối lại mệnh lệnh của mình.

“Bạch Tú Linh!” Vũ Gia Minh quát: “Cô có ngồi im không?”

“Dừng xe!” Tú Linh hét to, hai tay vỗ vào cánh cửa xe ô tô, “Mau dừng xe lại!”

Vũ Gia Minh bực mình, ngay lập tức lôi Tú Linh ngồi lên lòng, tay ôm ngang người Tú Linh.

“Cô đừng gào thét nữa!” Vũ Gia Minh dịu giọng, dụ dỗ Tú Linh, “Tôi sẽ không thả cho cô xuống đâu.”

Tú Linh căm phẫn, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Thả tôi xuống ngay lậptức! Tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi và anh bây giờ không còn quanhệ gì cả.”

“Im ngay!” Vũ Gia Minh tức tối, rống to: “Cô không được phép nói là hai chúng ta không còn quan hệ gì cả. Cô vẫn còn là nhân tình của tôi.”

“Buồn cười!” Tú Linh nghiến răng, tay siết chặt thành hình nắm đấm:“Chiều tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng rằng giao dịch giữa hai chúng tađã bị hủy bỏ. Dù anh không nhận số tiền 400 triệu mà anh Kiệt trả choanh, cũng không sao. Tôi chấp nhận để anh kiện tôi ra tòa, chấp nhận tùmấy tháng, còn hơn nhận lời làm nhân tình của anh.”

Bình thường Tú Linh tuyệt đối không dám nói ra những lời thẳng thắn vàtuyệt tình như thế. Nhưng Vũ Gia Minh hết lần này đến lần khác đem TúLinh ra để đùa giỡn, không thèm quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Tú Linh.

“Bạch, Tú, Linh!” Vũ Gia Minh gằn từng từ từng chữ, hỏa khí đã bốc caolên đến tận đỉnh đầu, “Cô càng chống đối, tôi càng muốn giữ cô bằngđược. Hừ! Đừng tưởng bây giờ cô được Hoàng Tuấn Kiệt chống đỡ và hỗ trợ ở sau lưng, thì cô cho rằng có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Một khi tôi đã chọn trúng cô làm nhân tình của tôi, thì khi nào tôi cảmthấy chán, tôi sẽ để cho cô đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn nghelời của tôi đi.”

“Anh…” Tú Linh chết lặng, mắt trân trối nhìn Vũ Gia Minh. Trên đời nàyTú Linh chưa từng gặp phải một tên nào mặt dày, xấu xa và vô liêm sỉgiống như Vũ Gia Minh. Thật không ngờ những câu nói không có một chúttình người nào như thế, mà hắn cũng có thể vô tư nói ra miệng được.

“Thế này thì quá lắm! Dù mình không phải là một thiên kim tiểu thơ, một công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng mình là người, là một công dân tựdo, có quyền sống bình đẳng giống như ai. Tại sao hắn dám vũ nhục mình,dám coi mình là một món đồ chơi của hắn?” Càng nghĩ Tú Linh càng tức,càng căm hận Vũ Gia Minh.

Ngồi thọt lõm trong lòng Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mườiđầu ngón tay cứng đờ, môi mím chặt, đôi mắt đen láy to tròn long lanhnước, Tú Linh hít một hơi thật dài, hai bàn tay từ từ đưa lên.

Cổ áo Vũ Gia Minh bị túm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tú Linh.

“Vũ Gia Minh! Anh nghe cho rõ đây!” Tú Linh nhấn mạnh từng tiếng, “Tôi không phải là một con rối của anh, cũng không phải là nhân tình củaanh. Đối với tôi, anh là một tên xấu xa, một kẻ kiêu ngạo không hiểu lýlẽ, không tôn trọng người khác. Tốt nhất là anh nên thả cho tôi xuống,nếu không tôi sẽ không để cho anh sống yên.”

Trợ lý Tân thích thú cười thầm, khóe miệng khẽ cong lên. Từ khi trởthành trở thành trợ lý riêng của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân chỉ nghe Vũ Gia Minh mắng chửu người khác, chưa từng nghe người khác quát thẳng vào mặt hắn bao giờ. Nay Trợ lý Tân mới được mở rộng tầm mắt, xem ra hai chị em Tú Linh quả thật là rất gan dạ và khác người.

Vũ Gia Minh gia lực đạo vào tay, Tú Linh nhăn nhó, buột miệng kêu lên một tiếng vì đau.

“Cô giỏi lắm! Dám thách thức tính kiên nhẫn của tôi.” Vũ Gia Minh tứctối, trầm giọng cảnh cáo Tú Linh, “Cô đừng tưởng tôi không ra tay đánhcô, thì cô muốn nói thế nào thì nói. Cô có tin là ngay bây giờ tôi sẽtrừng phạt cô không?”

“Anh…Đồ…đồ xấu xa!” Vốn là một cô gái hơi nhút nhát, khờ khạo, và dễsiêu lòng, Tú Linh ít khi nào mở miệng mắng người khác, nên những ngôntừ mà Tú Linh dùng quá văn vẻ, chẳng có một chút xíu sát thương nào cả.

Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh: “Cô muốn mắng chửu gì, thì cứ nói hết ra đi. Nói hết đi, để tôi trừng phạt cô một thể.” Vũ Gia Minh cố tìnhkhiêu khích Tú Linh, vì hắn thừa hiểu Tú Linh chỉ có thể nói đôi ba câuấy là hết.

Từ bé đến giờ Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào có tính cách vô sỉgiống như Vũ Gia Minh, người ta nói con giun xéo mãi cũng đến lúc quằn,Tú Linh bộc phát tức giận, mím môi mắm mỏ, dơ bàn tay nhỏ nhắn lên.

Vũ Gia Minh nắm chặt lấy cô tay Tú Linh, rít giọng quát: “Cô dám dơ tay đánh tôi?”

Tú Linh cố giằng tay ra khỏi gọng kìm của Vũ Gia Minh: “Buông tay!”

“Cô phải xin lỗi tôi ngay lập tức!” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, mặt lạnh như băng.

“Tại sao tôi phải xin lỗi anh?” Tú Linh tủi thân chất vấn Vũ Gia Minh,“Tôi đâu có làm sai việc gì. Anh nên nhớ người bắt cóc tôi lên xe làanh, người ép tôi phải đi cùng anh cũng chính là anh.”

“Cô giỏi lắm, càng ngày cô càng học được cách cãi lại mệnh lệnh tôi rồiđấy.” Vũ Gia Minh trào phúng khen ngợi Tú Linh, lúc này hắn có một mongmuốn mãnh liệt là có thể hảo hảo trừng phạt Tú Linh một phen. Nếu TúLinh biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, thì có lẽ Tú Linh đã khóc thét vì sợ hãi, sau đó ngất xỉu vì không chịu đựng được.

“Cô không muốn làm nhân tình của tôi, cũng không muốn đi cùng tôi?” VũGia Minh đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười tựa một tên ác ma đang chuẩnbị hút hồn người đối diện, sau đó đưa người đó xuống địa ngục cùng vớimình.

Tú Linh mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thà rằng Vũ Gia Minh quát mắng, còn không đáng sợ bằng lúc trông thấy nụ cườinhư không cười của hắn.

“Đúng…đúng…” Tú Linh lắp bắp, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh, trong đầu không ngừng cầu nguyện.

Vũ Gia Minh dùng chân đá vào một nút bấm ở thành xe bên phải.

“Cạch!”Cửa kính xe ngăn cách giữa băng ghế trước và băng ghế sau được hạ xuống.

Tú Linh giật nảy người, màu sắc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, mắt kinh hoàng quay lại nhìn cửa xe kính ở đằng sau lưng.

“Cái…cái kia…” Tú Linh run run chỉ tay, không hiểu vì sao Vũ Gia Minh lại hạ kính xe.

Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt rực sáng nhìn Tú Linh.

“Chúng ta có nhiều chuyện riêng tư cần nói với nhau, nên không thể đểcho người ngoài nghe.” Vũ Gia Minh khàn giọng trả lời, đôi mắt sắc béncủa hắn mãnh liệt nhìn ngắm Tú Linh từ trên xuống dưới.

Tú Linh co rúm ngồi trong lòng Vũ Gia Minh, trông Tú Linh chẳng khác gìmột con thỏ đang chuẩn bị dâng vào miệng con sói Vũ Gia Minh.

“Bạch Tú Linh!” Vũ Gia Minh gọi nhỏ, đầu cúi thấp xuống.

Tú Linh ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Khi thấy đôi môi mỏng đỏnhư son của hắn sắp chạm vào môi mình, Tú Linh trợn tròn mắt, cổ họngkhô khốc, trái tim gần như ngừng đập, ngồi cứng ngắc trên đùi Vũ GiaMinh, sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Hai tay Vũ Gia Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng ngườicủa Tú Linh, đầu lưỡi lướt trên môi, luồn vào miệng, quét nhẹ vào hàmrăng nanh trắng bóng, khuấy đảo đầu lưỡi đinh hương có vị ngọt của ongmật, mùi thơm của hoa.

Tú Linh nửa mơ nửa tỉnh, mắt vẫn mở to nhìn Vũ Gia Minh không chớp. Nụhôn của Vũ Gia Minh đã khiến Tú Linh có cảm giác mình đang bay lên, lúclại thấy mình bị nhấn chìm xuống nước.

Từ từ bàn tay Vũ Gia Minh thâm nhập vào trong váy của Tú Linh, vuốt nhẹtừ bắp chân lên đùi. Nụ hôn ướt át, nóng bỏng chuyển dần từ môi đến mang tai, răng Vũ Gia Minh cắn nhẹ vào vành tai.

Người Tú Linh từ lạnh toát, biến thành nóng như lò lửa. Bằng khả năngđiêu luyện và dày dạn kinh nghiệm trong tình trường của mình, Vũ GiaMinh đã khiến thần trí Tú Linh trở nên mơ hồ, nhanh chóng có phản ứngvới sự đụng chạm của hắn.

Nụ cười tà ác trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hắn khoái trá cười thầm vì có thể thành công chế phục được con mèo nhỏ, chịu ngoan ngoãnđể cho hắn sử dụng móng vuốt của mình.

Một tấc rồi lại một tấc, Vũ Gia Minh càng được nước lấn tới, tay hắnchuyển dần lên đến ngang eo Tú Linh, môi hắn chạm nhẹ vào cổ. Trong khiTú Linh chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của hắn, răng hắn đã cắnvào làn da trắng mịn và mỏng manh trên cổ của Tú Linh, mấy vết cắn đã để lại mấy dấu răng thể hiện chủ quyền của hắn đối với thân thể Tú Linh.

Tú Linh kinh hoàng thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mặt đỏ như gấc chín, tay siết chặt, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh.

Vừa thẹn vừa giận, cục tức trong người vo lại thành một khối thuốc nổ,Tú Linh dồn tất cả vào bàn tay phải, nhanh như chớp dơ lên.

“Bốp!” Quả đấm của Tú Linh bay thẳng vào má trái của Vũ Gia Minh, nụcười ác ma trên môi hắn tắt ngấm. Tú Linh đấm rất chuẩn xác, dùng toànlực, tuy rằng không thể so sánh được với một người đàn ông khỏe mạnhnhưng cũng khiến Vũ Gia Minh ê ẩm một bên hàm.

Cũng may cửa ngăn giữa băng ghế trước và băng ghế sau đã được hạ xuốngnên Trợ lý Tân và anh vệ sĩ không nhìn và nghe thấy được gì. Nếu không,họ đã phải trợn mắt há mồm, cười khoái trá trong lòng vì có người đãthay họ dạy cho Vũ Gia Minh một bài học vì tội khinh người và coi ngườikhác là đồ chơi của mình.

“Cô…” Vũ Gia Minh tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợn, mặt đỏ gay vì cáu.

Tú Linh luống cuống tìm cách rời khỏi lòng hắn, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ nấp.

Vừa mới loạng choạng đứng dậy, Vũ Gia Minh đã chồm lên như một con báosăn mồi. Đẩy ngã Tú Linh xuống sàn xe, Vũ Gia Minh nằm đè lên.

“Bạch Tú Linh! Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Nếu xảy ra chuyện gìthì cô cũng đừng có trách tôi đối xử tàn nhẫn và vô tình với cô.” Vũ Gia Minh phát tiết tức giận bằng cách cắn mạnh vào môi Tú Linh, hai tay giữ chặt lấy tay Tú Linh trên đỉnh đầu.

Tú Linh lảng tránh nụ hôn của Vũ Gia Minh, mặt hết quay sang trái lạisang phải, co chân đạp vào người hắn, miệng la hét không ngừng, mắt long lanh lệ.

Vũ Gia Minh giờ giống hệt một con sói nổi điên, hoàn toàn quên mất câu:“Thương hương tiếc ngọc”, lúc này hắn để cho giận dữ và phẫn nộ trongngười điều khiển suy nghĩ và hành động của chính mình.

Lúc chiếc váy tuột khỏi vai, cũng là lúc Tú Linh rơi lệ, nỗi đau tronglòng đang khoét sâu vào tận xương tủy, căm hận và chán ghét Vũ Gia Minhcàng lúc càng tăng.

Khi nỗi sợ hãi kiểm soát toàn bộ cơ thể, thần kinh vượt quá sức chịuđựng, Tú Linh nhỏ bé, đáng thương đã ngất xỉu, mềm nhũn nằm trên sànnhà, hơi thở thoi thóp, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực, mặt trắngbệch giống hệt một người sắp chết.

Khi cơn giận trôi qua đi, Vũ Gia Minh vò đầu bứt tóc, vội bế Tú Linh lên.

“Bạch Tú Linh!” Tay run run chạm vào mũi Tú Linh, mắt đục ngàu, lòngđau như cắt, Vũ Gia Minh hối hận mãi không thôi. Hắn biết hắn sai rồi,lẽ ra hắn không nên hành động một cách hàm hồ và thô bạo như thế mớiphải. Tú Linh không giống như những cô gái hám tiền và lẳng lơ khác. Lần trước gây tổn thương, hắn vẫn chưa kịp giảng hòa, thế mà nay hắn lạitiếp tục đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng Tú Linh. Có lẽ Tú Linh sẽ không bao giờ còn để ý đến hắn nữa.

Ôm chặt Tú Linh vào lòng, đau xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tú Linh,dáng vẻ Vũ Gia Minh trông lôi thôi lếch thếch, không còn trông phong độvà gọn gàng giống như lúc mới ra khỏi nhà. Bây giờ hắn mới nhận ra khilàm đau người con gái mà mình thích, cũng làm đau chính bản thân mình.

………………………

Bệnh viện Gia Long được xây dựng cách đây hơn 10 năm, gồm sáu tầng, cóhơn 100 bác sĩ và y tá, trang thiết bị hiện đại, là bệnh viện nổi tiếngcủa thành phố.

Đã là sinh viên y khoa, ai cũng ước mơ khi ra trường có thể làm việc tại bệnh viện Gia Long, làm việc ở đây chẳng những lương cao, tương lai đảm bảo, mà còn có thể phát huy hết khả năng của mình, được cử đi học ởnước ngoài để nâng cao tay nghề.

Thư Phàm là một sinh viên ưu tú, đoạt nhiều bằng khen và giải thưởng,nên chưa rời khỏi ghế nhà trường, đã được nhận vào làm tại bệnh viện Gia Long.

Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm hơn một năm nay, ôngrất quý cô học trò ham hỏi học hỏi và chăm ngoan. Kể từ lúc vào làm việc tại bệnh viện Gia Long, Thư Phàm không xin nghỉ phép một ngày nào,nhưng đã gần một tuần mà không thấy Thư Phàm đi làm, cũng không thấy gọi điện đến xin nghỉ ốm hay bận việc gia đình, giáo sư Trần và mấy bác sĩtrong khoa nội cảm thấy khó hiểu và thắc mắc tại sao Thư Phàm lại độtnhiên biến mất một cách kì lạ như thế.

Thư Phàm vừa bước chân vào tiền sảnh, hai y tá làm việc trong khoa nội vội vàng chạy lại gần, thân thiết bấu lấy tay Thư Phàm.

“Thư Phàm! Em đã đi đâu mấy ngày hôm nay?” Một cô ý tá hơn 30 tuổi, mỉm cười hỏi.

“Em bận việc đột xuất.” Thư Phàm lấp liếm, không muốn nói cho cô y tá biết chuyện xảy ra vào buổi tối mấy ngày hôm trước.

“Bận việc riêng?” Cô y tá hơn 20 tuổi nhắc lại câu trả lời của ThưPhàm, “Lạ thật! Trước đây mình chưa thấy cậu nghỉ việc ở nhà bao giờ.”

“Trước khác, nay khác. Mấy hôm nay ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không?” Thư Phàm đơn giản nói, cố gắng hướng sự chú ý của hai cô y tá sangmột vấn đề khác.

“Mấy ngày hôm nay, bệnh viện chúng ta đã nhận hơn 100 bệnh nhân.” Cô ytá trẻ hơn thông báo tình hình bệnh viện cho Thư Phàm biết.

“Xem ra mùa này có rất nhiều người bị ốm đau.”

Thư Phàm cùng hai cô y tá đi lên lầu hai, rẽ phải, vượt qua bốn gianphòng, gian phòng cuối cùng là khoa nội nơi Thư Phàm cùng hai cô y táđang công tác.

Buổi sáng là thời điểm bệnh nhân cùng thân nhân đến khám chữa bệnh, nênkhá ồn ào và náo nhiệt. Người đi qua đi lại trên hành lang bệnh việnđông như mắc cửi. Mọi người đủ mọi loại lứa tuổi, già có, trẻ có, ăn mặc trong những bộ quần áo đầy đủ màu sắc, kích cỡ, điểm vào khung cảnh đólà những chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ, những chiếc áo cánh của y tá.

Thư Phàm mở cửa, chân rảo bước vào trong, lòng hồi hộp không biết giáosư Trần sẽ nói gì với mình. Thư Phàm rất mong, giáo sư Trần không giậnviệc mình dám biến mất hơn bốn ngày mà không thông báo trước một tiếng,cũng không gọi điện thoại xin phép.

Giáo sư Trần đang ngồi trên ghế, mắt chăm chú đọc cuốn sổ bệnh án, máitóc điểm sương rũ xuống che khuất đi vầng trán rộng hơi hói. Nhìn giáosư trông đạo mạo, giống hệt một nhà hiền triết, thấu hiểu hết nhân tìnhthế thái.

“Giáo sư!” Thư Phàm rụt rè lên tiếng.

Giáo sư Trần ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Thư Phàm đang đứng ở giữa phòng.

“Thư Phàm! Cuối cùng thì em cũng đã chịu xuất đầu lộ diện!” Giáo sư Trần cười, hài hước bảo Thư Phàm.

“Em xin lỗi.” Thư Phàm cười hì hì, hai tay xoa xoa vào nhau, điệu bộ hệt một đứa trẻ con phạm lỗi, đang tìm cách lấy lòng người lớn.

“Thầy sẽ không hỏi mấy ngày vừa qua em đã đi đâu và làm gì, nhưng màviệc em nghỉ không xin phép, cũng không gọi điện thông báo cho thầy,khiến thầy rất không hài lòng.” Giáo sư Trần nghiêm khắc, trừng mắt nhìn Thư Phàm.

“Dạ, em biết lỗi rồi. Lần sau em sẽ không nghỉ việc một cách vô phép như thế nữa.” Thư Phàm vội vàng lên tiếng xin lỗi, đồng thời không quên hứa hẹn cho giáo sư Trần yên tâm.

“Lúc nữa, em theo thầy đi khám bệnh cho bệnh nhân.” Giáo sư Trần hiểutính cô học trò nghịch ngợm và quậy như quỷ sứ, đã dễ dàng bỏ qua cholỗi lầm của Thư Phàm.

“Vâng.” Thư Phàm dạ dan, cười tươi như hoa nở, nhanh tay gỡ túi xách ra khỏi vai.

Mỗi bác sĩ đều có một ngăn đựng đồ riêng, Thư Phàm là bác sĩ làm việc trong bệnh viện nên cũng không ngoại lệ.

Đút túi xách vào trong hộc tủ, đóng khóa, mặc áo blouse vào người, Thư Phàm đã sẵn sàng cho một ngày làm việc.

………………………..

Chiếc xe ô tô màu xám từ từ tiến vào cổng công ty Hoàng Thị, nhân viên gác cổng kính cẩn cúi đầu chào Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không để ý đến hiện tại xung quanh, trong đầuđang ngập tràn hình bóng của Thư Phàm, đang lo lắng cho sự an toàn củaThư Phàm, lo sợ khi không có hắn ở bên cạnh, Thư Phàm sẽ gặp phải chuyện bất trắc không may.

Là người từ trước đến nay không coi trọng chuyện sống chết của bản thân, cũng không để nguy hiểm vào mắt, nhưng kể từ khi quen biết Thư Phàm,hắn lại trở nên lẩn thẩn, hay lo sợ vu vơ, có đôi lúc hắn còn ước giá mà mình không phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoàng Thị thì hay biếtmấy.

Nếu không phải, hắn sẽ không liên lụy đến sự an nguy của Thư Phàm. Nhưng mà nếu hắn không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị, không bị người ta đuổi giết, không ngất xỉu trước cổng nhà trọ của Thư Phàm, thì hắn đâu có được gặp Thư Phàm. Xem ra mọi chuyện trên đời này đều có cái giá của nó.

Tuấn Hùng lái xe vào tầng hầm để xe của tập đoàn Hoàng Thị.

Tắt máy xe, bước xuống, Tuấn Hùng mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu chủ!” Tuấn Hùng gọi nhỏ, lịch sự nhắc nhở “Đã đến nơi rồi.”

Đang suy nghĩ đến xuất thần, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, vội bước xuống xe.

Tuấn Hùng đóng cửa xe, cùng Hoàng Tuấn Kiệt tiến đến cửa thang máy.

Bấm mũi tên chỉ xuống dưới, Tuấn Hùng quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang chìm vào suy tư ở bên cạnh.

“Cậu chủ có cho rằng Vũ Gia Minh sẽ chấp nhận đồng ý xóa nợ cho cô Tú Linh không?”

Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, cười lạnh: “Tôi nghĩ là không. Một kẻ caongạo như hắn, làm sao có thể chấp nhận bị người khác dành mất đồ chơicủa mình, hơn nữa chúng ta còn ngang nhiên mang người đi trước mặt hắn.”

“Nếu thế thì cô Tú Linh sẽ nguy hiểm mất, ngay cả cô Thư Phàm cũng không an toàn.” Tuấn Hùng lo lắng thay cho sự an toàn của Tú Linh và ThưPhàm.

“Chính vì hiểu điều này nên tôi mới cử người đi theo, ngầm bảo vệ họ từxa.” Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, nỗi bất an và lo lắng trong lòngcàng lúc càng tăng.

“Cậu chủ!” Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, lựa lời nói, “Cậu đừng lo lắng quá, hai chị em Thư Phàm sẽ không sao đâu.”

“Ring!” Cánh cửa thang máy mở ra, Tuấn Hùng và Hoàng Tuấn Kiệt bước vào trong.

“Tôi cũng hy vọng họ được bình an vô sự. Nếu Vũ Gia Minh dám dở trò, tôi sẽ không tha cho cậu ta, sẽ bắt cậu ta trả giá gấp đôi cho những gì màcậu ta đã gây ra.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, trầm giọng tuyên thệ vớilòng.

Đứng ở bên cạnh, Tuấn Hùng rùng mình ớn lạnh, nuốt nước bọt, tay vỗngực. Tuấn Hùng thấy mình may mắn vì không phải là kẻ thù của Hoàng Tuấn Kiệt, nếu không hắn đã băm thây ra hàng trăm hàng nghìn mảnh rồi.

……………………….

Chiếc xe ô tô màu xám bạc bon bon trên đường, chở Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân cùng người vệ sĩ riêng ra sân bay.

Tú Linh ngủ mê mệt trên ghế xe, đầu gác lên đùi Vũ Gia Minh. Tú Linhngất xỉu, tuy rằng Vũ Gia Minh đau lòng và thấy có lỗi với Tú Linh,nhưng đồng thời lại giúp cho kế hoạch của hắn dễ dàng thực hiện hơn.

Bình thường khi đi công tác, Vũ Gia Minh không bao giờ mang theo bạngái, hay người tình, nhưng lần này lại khác. Hắn muốn trong thời gian đi khảo sát tình hình kinh doanh và kí kết hợp đồng với đối tác, hắn sẽgiữ Tú Linh ở bên cạnh, cùng Tú Linh trải qua những giờ phút vui vẻ,muốn dẫn Tú Linh đi chơi khắp nơi.

Đối với việc mình quan tâm quá mức đến Tú Linh, Vũ Gia Minh cho đến giờvẫn chưa lý giải được nguyên nhân vì sao, nhưng hắn đã biết làm theotiếng nói của con tim mình, làm theo ước muốn của bản thân.

“Bíp! Bíp!” Hai tiếng chuông vang lên cùng một lúc.

Vũ Gia Minh cau mày, dùng chân ấn nút dưới thành xe ô tô.

“Xoạch!” Cánh cửa ngăn cách băng ghế trước và băng ghế sau được kéo gọn lên trên.

“Có chuyện gì?” Vũ Gia Minh lạnh lùng hỏi.

Trợ lý Tân quay lại nhìn Vũ Gia Minh, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt say ngủ của Tú Linh.

“Hừ!” Vũ Gia Minh trừng mắt cảnh cáo Trợ lý Tân, hắn không cho phép Trợ lý Tân nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ trông ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp động lòng người của Tú Linh.

Trợ lý Tân hốt hoảng vội thu lại ánh mắt của mình, tự trách bản thânmình sơ suất đã quên mất tính cách bá đạo và không biết đến lý lẽ của Vũ Gia Minh.

“Có chuyện gì thì nói đi!” Vũ Gia Minh tức tối, nhắc nhở Trợ lý Tân.

“Cậu chủ! Xe của chúng ta đang bị theo dõi.” Trợ lý Tân dùng khăn taylau mồ hôi trán, run giọng thông báo tin tức cho Vũ Gia Minh nghe.

“Là nam hay nữ?” Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt lóe sáng, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

“Là một người đàn ông mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò đã bám theochúng ta từ lúc rời khỏi trường đại học sư phạm đến tận bây giờ.”

“Tìm cách cắt đuôi, đồng thời cũng tìm hiểu xem người đàn ông đó đang làm việc cho ai.” Vũ Gia Minh vuốt mũi, nở một nụ cười.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân rùng mình ớn lạnh khi trông thấy nụ cười có thể giết chết người của Vũ Gia Minh.

…………………….

Người vệ sĩ đã bám theo chiếc ô tô màu xám bạc đang chạy bon bon đằng trước được hơn 20 phút.

Do tâm trạng bồn chồn, sợ bị bỏ lại phía sau và mất dấu vết, anh vệ sĩđã chủ quan không biết rằng hành động lộ liễu, tiếp cận quá gần chiếc xe ô tô màu xám bạc đã khiến Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của Vũ GiaMinh nghi ngờ.

Nếu là một người bình thường sẽ không phát hiện ra được nguy hiểm vàđang bị người khác theo dõi, nhưng một khi đã làm việc cho Vũ Gia Minh,thì không thể là một người bình thường.

Chiếc xe ô tô phía trước đột nhiên tăng tốc, luồn lách, vượt qua mấy chiếc xe ô tô đang đi cùng chiều.

Anh vệ sĩ vội tăng ga, bám theo sát nút.

Nhìn gương chiếu hậu, Vũ Gia Minh có thể nhìn rõ hình ảnh của ngườithanh niên mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò, đi xe máy phân khối lớn ở phía sau.

Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng trở nên đáng sợ, đôi mắt sắcbén nhìn chăm chú vào gương xe, tay chống cằm, dáng vẻ ung dung nhànnhã, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng khẩn trương và đề cao cảnh giác củahai người ngồi trên băng ghế đằng trước.

Vuốt tóc Tú Linh, cúi đầu xuống, Vũ Gia Minh hôn nhẹ lên má, phả hơinóng vào tai Tú Linh: “Tôi đoán người thanh niên đang bám theo xe ô tôcủa tôi kia, là người mà Hoàng Tuấn Kiệt cử đi theo bảo vệ cô.”

“Ha ha ha! ” Vũ Gia Minh cười như điên, ghen tuông và thù hận bùngphát, tay hắn siết nhẹ vào tay Tú Linh, “Tôi sẽ dạy cho hắn một bài học. Hừ! Dám mơ tưởng là có thể ngăn cản được tôi tiếp cận cô?”

Trợ lý Tân và anh vệ sĩ kín đáo trao đổi ánh mắt, cả hai lắc đầu thởdài, đồng thời cầu nguyện là có thể tìm cách cắt được đuôi người vệ sĩđang theo dõi ở phía sau, nếu không số phận của họ sẽ giống như cá nằmtrên thớt, mặc cho Vũ Gia Minh băm chém.

Càng nghĩ họ càng thấy ớn lạnh, vội nghiêm túc vâng mệnh làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh.

Đến một ngã tư, chiếc xe ô tô màu xám bạc rẽ phải, anh vệ sĩ vẫn bám theo không rời.

Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại, hàng cây hai bên đường caochưa quá ngang đầu, bồn hoa được trồng ở giữa đường phân thành hai chiều rõ rệt.

Chiếc xe ô tô màu xám bạc đi chậm dần, người vệ sĩ đi ở phía sau cáchkhoảng hơn 500 trăm mét. Thấy chiếc xe ô tô đằng trước giảm tốc độ, anhvệ sĩ cũng giảm theo.

Tình trạng vừa đi vừa bò ra đường này kéo dài khoảng năm phút, đột nhiên có hơn 10 chiếc xe ô tô phân khối lớn không biết từ đâu, ùn ùn kéo tới, vây lấy người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi bảo vệ Tú Linh vào giữa, cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ anh vệ sĩ không còn tiếp tụclén lút theo dõi Vũ Gia Minh được nữa, mà đã bị Vũ Gia Minh phát hiện.

Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, phất tay phân phó: “Đi thôi!”

“Vâng!” Trợ lý Tân toát mồ hôi hột vì cách làm việc nhanh gọn và khôn khéo của Vũ Gia Minh.

Người vệ sĩ kia sẽ bị Vũ Gia Minh cho người tạm giữ làm khách trong mộtcăn nhà ở ngoại ô mấy ngày. Dù cho Hoàng Tuấn Kiệt có biết được việc TúLinh bị Vũ Gia Minh bắt cóc đi chăng nữa, cũng không thể nhanh chóng tìm ra được nơi mà Tú Linh và Vũ Gia Minh đang ở. Xem ra trong trận chiếnnày, Vũ Gia Minh vẫn thông minh và biết sử dụng mưu kế hơn Hoàng TuấnKiệt.

Dùng chân bấm nút trên thành xe, Vũ Gia Minh thỏa mãn nở một nụ cười vui vẻ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tú Linh.

“Nhóc con! Để xem khi không còn Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh, cô có thể chống cự được tôi bao lâu?” Vũ Gia Minh tà ác thì thào,thích thú ngây người ngồi ngắm Tú Linh say ngủ.

Người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Tú Linh đã ẩn thân trong bóng tối, che dấu thân phận của mình bằng cách cải trang, và hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi trên đường.

Lúc Tú Linh bước xuống xe ô tô, đi vào trong sân trường, người vệ sĩ cũng đi theo cùng vào.

Ăn mặc giống như một người bình thường, vóc dáng cao lớn, và khá bảnhbao khiến nhiều cô sinh viên phải ngước mắt ngắm nhìn, thậm chí có người còn lầm tưởng anh vệ sĩ là sinh viên trong trường.

Khi Tú Linh theo chân Trợ lý Tân ra cổng trường sư phạm để gặp Vũ GiaMinh, anh vệ sĩ cẩn thận đi cách xa họ một đoạn, đội mũ lưỡi trai chelấp đi nửa khuôn mặt.

Đứng nấp sau một gốc cây, anh vệ sĩ chăm chú quan sát từng diễn biếnhành động của Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng củaVũ Gia Minh.

Anh vệ sĩ định xông lên ngăn cản không cho phép Vũ Gia Minh vô cớ bắtngười ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng được sự dặn dò của HoàngTuấn Kiệt là tuyệt đối không được phép để Tú Linh chịu bất cứ thương tổn gì, nên đành phải cố nhẫn nhịn.

Ngay sau khi chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh rời khỏi cổngtrường đại học sư phạm, anh vệ sĩ lập tức phóng xe máy đuổi theo.

……………………….

Ngồi trên xe ô tô, Tú Linh không ngừng la hét, tay đập mạnh vào cửa kính xe ô tô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì thú cưng dám làm phản và chống đối lại mệnh lệnh của mình.

“Bạch Tú Linh!” Vũ Gia Minh quát: “Cô có ngồi im không?”

“Dừng xe!” Tú Linh hét to, hai tay vỗ vào cánh cửa xe ô tô, “Mau dừng xe lại!”

Vũ Gia Minh bực mình, ngay lập tức lôi Tú Linh ngồi lên lòng, tay ôm ngang người Tú Linh.

“Cô đừng gào thét nữa!” Vũ Gia Minh dịu giọng, dụ dỗ Tú Linh, “Tôi sẽ không thả cho cô xuống đâu.”

Tú Linh căm phẫn, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Thả tôi xuống ngay lậptức! Tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi và anh bây giờ không còn quanhệ gì cả.”

“Im ngay!” Vũ Gia Minh tức tối, rống to: “Cô không được phép nói là hai chúng ta không còn quan hệ gì cả. Cô vẫn còn là nhân tình của tôi.”

“Buồn cười!” Tú Linh nghiến răng, tay siết chặt thành hình nắm đấm:“Chiều tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng rằng giao dịch giữa hai chúng tađã bị hủy bỏ. Dù anh không nhận số tiền 400 triệu mà anh Kiệt trả choanh, cũng không sao. Tôi chấp nhận để anh kiện tôi ra tòa, chấp nhận tùmấy tháng, còn hơn nhận lời làm nhân tình của anh.”

Bình thường Tú Linh tuyệt đối không dám nói ra những lời thẳng thắn vàtuyệt tình như thế. Nhưng Vũ Gia Minh hết lần này đến lần khác đem TúLinh ra để đùa giỡn, không thèm quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Tú Linh.

“Bạch, Tú, Linh!” Vũ Gia Minh gằn từng từ từng chữ, hỏa khí đã bốc caolên đến tận đỉnh đầu, “Cô càng chống đối, tôi càng muốn giữ cô bằngđược. Hừ! Đừng tưởng bây giờ cô được Hoàng Tuấn Kiệt chống đỡ và hỗ trợ ở sau lưng, thì cô cho rằng có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Một khi tôi đã chọn trúng cô làm nhân tình của tôi, thì khi nào tôi cảmthấy chán, tôi sẽ để cho cô đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn nghelời của tôi đi.”

“Anh…” Tú Linh chết lặng, mắt trân trối nhìn Vũ Gia Minh. Trên đời nàyTú Linh chưa từng gặp phải một tên nào mặt dày, xấu xa và vô liêm sỉgiống như Vũ Gia Minh. Thật không ngờ những câu nói không có một chúttình người nào như thế, mà hắn cũng có thể vô tư nói ra miệng được.

“Thế này thì quá lắm! Dù mình không phải là một thiên kim tiểu thơ, một công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng mình là người, là một công dân tựdo, có quyền sống bình đẳng giống như ai. Tại sao hắn dám vũ nhục mình,dám coi mình là một món đồ chơi của hắn?” Càng nghĩ Tú Linh càng tức,càng căm hận Vũ Gia Minh.

Ngồi thọt lõm trong lòng Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mườiđầu ngón tay cứng đờ, môi mím chặt, đôi mắt đen láy to tròn long lanhnước, Tú Linh hít một hơi thật dài, hai bàn tay từ từ đưa lên.

Cổ áo Vũ Gia Minh bị túm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tú Linh.

“Vũ Gia Minh! Anh nghe cho rõ đây!” Tú Linh nhấn mạnh từng tiếng, “Tôi không phải là một con rối của anh, cũng không phải là nhân tình củaanh. Đối với tôi, anh là một tên xấu xa, một kẻ kiêu ngạo không hiểu lýlẽ, không tôn trọng người khác. Tốt nhất là anh nên thả cho tôi xuống,nếu không tôi sẽ không để cho anh sống yên.”

Trợ lý Tân thích thú cười thầm, khóe miệng khẽ cong lên. Từ khi trởthành trở thành trợ lý riêng của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân chỉ nghe Vũ Gia Minh mắng chửu người khác, chưa từng nghe người khác quát thẳng vào mặt hắn bao giờ. Nay Trợ lý Tân mới được mở rộng tầm mắt, xem ra hai chị em Tú Linh quả thật là rất gan dạ và khác người.

Vũ Gia Minh gia lực đạo vào tay, Tú Linh nhăn nhó, buột miệng kêu lên một tiếng vì đau.

“Cô giỏi lắm! Dám thách thức tính kiên nhẫn của tôi.” Vũ Gia Minh tứctối, trầm giọng cảnh cáo Tú Linh, “Cô đừng tưởng tôi không ra tay đánhcô, thì cô muốn nói thế nào thì nói. Cô có tin là ngay bây giờ tôi sẽtrừng phạt cô không?”

“Anh…Đồ…đồ xấu xa!” Vốn là một cô gái hơi nhút nhát, khờ khạo, và dễsiêu lòng, Tú Linh ít khi nào mở miệng mắng người khác, nên những ngôntừ mà Tú Linh dùng quá văn vẻ, chẳng có một chút xíu sát thương nào cả.

Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh: “Cô muốn mắng chửu gì, thì cứ nói hết ra đi. Nói hết đi, để tôi trừng phạt cô một thể.” Vũ Gia Minh cố tìnhkhiêu khích Tú Linh, vì hắn thừa hiểu Tú Linh chỉ có thể nói đôi ba câuấy là hết.

Từ bé đến giờ Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào có tính cách vô sỉgiống như Vũ Gia Minh, người ta nói con giun xéo mãi cũng đến lúc quằn,Tú Linh bộc phát tức giận, mím môi mắm mỏ, dơ bàn tay nhỏ nhắn lên.

Vũ Gia Minh nắm chặt lấy cô tay Tú Linh, rít giọng quát: “Cô dám dơ tay đánh tôi?”

Tú Linh cố giằng tay ra khỏi gọng kìm của Vũ Gia Minh: “Buông tay!”

“Cô phải xin lỗi tôi ngay lập tức!” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, mặt lạnh như băng.

“Tại sao tôi phải xin lỗi anh?” Tú Linh tủi thân chất vấn Vũ Gia Minh,“Tôi đâu có làm sai việc gì. Anh nên nhớ người bắt cóc tôi lên xe làanh, người ép tôi phải đi cùng anh cũng chính là anh.”

“Cô giỏi lắm, càng ngày cô càng học được cách cãi lại mệnh lệnh tôi rồiđấy.” Vũ Gia Minh trào phúng khen ngợi Tú Linh, lúc này hắn có một mongmuốn mãnh liệt là có thể hảo hảo trừng phạt Tú Linh một phen. Nếu TúLinh biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, thì có lẽ Tú Linh đã khóc thét vì sợ hãi, sau đó ngất xỉu vì không chịu đựng được.

“Cô không muốn làm nhân tình của tôi, cũng không muốn đi cùng tôi?” VũGia Minh đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười tựa một tên ác ma đang chuẩnbị hút hồn người đối diện, sau đó đưa người đó xuống địa ngục cùng vớimình.

Tú Linh mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thà rằng Vũ Gia Minh quát mắng, còn không đáng sợ bằng lúc trông thấy nụ cườinhư không cười của hắn.

“Đúng…đúng…” Tú Linh lắp bắp, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh, trong đầu không ngừng cầu nguyện.

Vũ Gia Minh dùng chân đá vào một nút bấm ở thành xe bên phải.

“Cạch!”Cửa kính xe ngăn cách giữa băng ghế trước và băng ghế sau được hạ xuống.

Tú Linh giật nảy người, màu sắc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, mắt kinh hoàng quay lại nhìn cửa xe kính ở đằng sau lưng.

“Cái…cái kia…” Tú Linh run run chỉ tay, không hiểu vì sao Vũ Gia Minh lại hạ kính xe.

Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt rực sáng nhìn Tú Linh.

“Chúng ta có nhiều chuyện riêng tư cần nói với nhau, nên không thể đểcho người ngoài nghe.” Vũ Gia Minh khàn giọng trả lời, đôi mắt sắc béncủa hắn mãnh liệt nhìn ngắm Tú Linh từ trên xuống dưới.

Tú Linh co rúm ngồi trong lòng Vũ Gia Minh, trông Tú Linh chẳng khác gìmột con thỏ đang chuẩn bị dâng vào miệng con sói Vũ Gia Minh.

“Bạch Tú Linh!” Vũ Gia Minh gọi nhỏ, đầu cúi thấp xuống.

Tú Linh ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Khi thấy đôi môi mỏng đỏnhư son của hắn sắp chạm vào môi mình, Tú Linh trợn tròn mắt, cổ họngkhô khốc, trái tim gần như ngừng đập, ngồi cứng ngắc trên đùi Vũ GiaMinh, sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Hai tay Vũ Gia Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng ngườicủa Tú Linh, đầu lưỡi lướt trên môi, luồn vào miệng, quét nhẹ vào hàmrăng nanh trắng bóng, khuấy đảo đầu lưỡi đinh hương có vị ngọt của ongmật, mùi thơm của hoa.

Tú Linh nửa mơ nửa tỉnh, mắt vẫn mở to nhìn Vũ Gia Minh không chớp. Nụhôn của Vũ Gia Minh đã khiến Tú Linh có cảm giác mình đang bay lên, lúclại thấy mình bị nhấn chìm xuống nước.

Từ từ bàn tay Vũ Gia Minh thâm nhập vào trong váy của Tú Linh, vuốt nhẹtừ bắp chân lên đùi. Nụ hôn ướt át, nóng bỏng chuyển dần từ môi đến mang tai, răng Vũ Gia Minh cắn nhẹ vào vành tai.

Người Tú Linh từ lạnh toát, biến thành nóng như lò lửa. Bằng khả năngđiêu luyện và dày dạn kinh nghiệm trong tình trường của mình, Vũ GiaMinh đã khiến thần trí Tú Linh trở nên mơ hồ, nhanh chóng có phản ứngvới sự đụng chạm của hắn.

Nụ cười tà ác trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hắn khoái trá cười thầm vì có thể thành công chế phục được con mèo nhỏ, chịu ngoan ngoãnđể cho hắn sử dụng móng vuốt của mình.

Một tấc rồi lại một tấc, Vũ Gia Minh càng được nước lấn tới, tay hắnchuyển dần lên đến ngang eo Tú Linh, môi hắn chạm nhẹ vào cổ. Trong khiTú Linh chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của hắn, răng hắn đã cắnvào làn da trắng mịn và mỏng manh trên cổ của Tú Linh, mấy vết cắn đã để lại mấy dấu răng thể hiện chủ quyền của hắn đối với thân thể Tú Linh.

Tú Linh kinh hoàng thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mặt đỏ như gấc chín, tay siết chặt, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh.

Vừa thẹn vừa giận, cục tức trong người vo lại thành một khối thuốc nổ,Tú Linh dồn tất cả vào bàn tay phải, nhanh như chớp dơ lên.

“Bốp!” Quả đấm của Tú Linh bay thẳng vào má trái của Vũ Gia Minh, nụcười ác ma trên môi hắn tắt ngấm. Tú Linh đấm rất chuẩn xác, dùng toànlực, tuy rằng không thể so sánh được với một người đàn ông khỏe mạnhnhưng cũng khiến Vũ Gia Minh ê ẩm một bên hàm.

Cũng may cửa ngăn giữa băng ghế trước và băng ghế sau đã được hạ xuốngnên Trợ lý Tân và anh vệ sĩ không nhìn và nghe thấy được gì. Nếu không,họ đã phải trợn mắt há mồm, cười khoái trá trong lòng vì có người đãthay họ dạy cho Vũ Gia Minh một bài học vì tội khinh người và coi ngườikhác là đồ chơi của mình.

“Cô…” Vũ Gia Minh tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợn, mặt đỏ gay vì cáu.

Tú Linh luống cuống tìm cách rời khỏi lòng hắn, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ nấp.

Vừa mới loạng choạng đứng dậy, Vũ Gia Minh đã chồm lên như một con báosăn mồi. Đẩy ngã Tú Linh xuống sàn xe, Vũ Gia Minh nằm đè lên.

“Bạch Tú Linh! Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Nếu xảy ra chuyện gìthì cô cũng đừng có trách tôi đối xử tàn nhẫn và vô tình với cô.” Vũ Gia Minh phát tiết tức giận bằng cách cắn mạnh vào môi Tú Linh, hai tay giữ chặt lấy tay Tú Linh trên đỉnh đầu.

Tú Linh lảng tránh nụ hôn của Vũ Gia Minh, mặt hết quay sang trái lạisang phải, co chân đạp vào người hắn, miệng la hét không ngừng, mắt long lanh lệ.

Vũ Gia Minh giờ giống hệt một con sói nổi điên, hoàn toàn quên mất câu:“Thương hương tiếc ngọc”, lúc này hắn để cho giận dữ và phẫn nộ trongngười điều khiển suy nghĩ và hành động của chính mình.

Lúc chiếc váy tuột khỏi vai, cũng là lúc Tú Linh rơi lệ, nỗi đau tronglòng đang khoét sâu vào tận xương tủy, căm hận và chán ghét Vũ Gia Minhcàng lúc càng tăng.

Khi nỗi sợ hãi kiểm soát toàn bộ cơ thể, thần kinh vượt quá sức chịuđựng, Tú Linh nhỏ bé, đáng thương đã ngất xỉu, mềm nhũn nằm trên sànnhà, hơi thở thoi thóp, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực, mặt trắngbệch giống hệt một người sắp chết.

Khi cơn giận trôi qua đi, Vũ Gia Minh vò đầu bứt tóc, vội bế Tú Linh lên.

“Bạch Tú Linh!” Tay run run chạm vào mũi Tú Linh, mắt đục ngàu, lòngđau như cắt, Vũ Gia Minh hối hận mãi không thôi. Hắn biết hắn sai rồi,lẽ ra hắn không nên hành động một cách hàm hồ và thô bạo như thế mớiphải. Tú Linh không giống như những cô gái hám tiền và lẳng lơ khác. Lần trước gây tổn thương, hắn vẫn chưa kịp giảng hòa, thế mà nay hắn lạitiếp tục đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng Tú Linh. Có lẽ Tú Linh sẽ không bao giờ còn để ý đến hắn nữa.

Ôm chặt Tú Linh vào lòng, đau xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tú Linh,dáng vẻ Vũ Gia Minh trông lôi thôi lếch thếch, không còn trông phong độvà gọn gàng giống như lúc mới ra khỏi nhà. Bây giờ hắn mới nhận ra khilàm đau người con gái mà mình thích, cũng làm đau chính bản thân mình.

………………………

Bệnh viện Gia Long được xây dựng cách đây hơn 10 năm, gồm sáu tầng, cóhơn 100 bác sĩ và y tá, trang thiết bị hiện đại, là bệnh viện nổi tiếngcủa thành phố.

Đã là sinh viên y khoa, ai cũng ước mơ khi ra trường có thể làm việc tại bệnh viện Gia Long, làm việc ở đây chẳng những lương cao, tương lai đảm bảo, mà còn có thể phát huy hết khả năng của mình, được cử đi học ởnước ngoài để nâng cao tay nghề.

Thư Phàm là một sinh viên ưu tú, đoạt nhiều bằng khen và giải thưởng,nên chưa rời khỏi ghế nhà trường, đã được nhận vào làm tại bệnh viện Gia Long.

Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm hơn một năm nay, ôngrất quý cô học trò ham hỏi học hỏi và chăm ngoan. Kể từ lúc vào làm việc tại bệnh viện Gia Long, Thư Phàm không xin nghỉ phép một ngày nào,nhưng đã gần một tuần mà không thấy Thư Phàm đi làm, cũng không thấy gọi điện đến xin nghỉ ốm hay bận việc gia đình, giáo sư Trần và mấy bác sĩtrong khoa nội cảm thấy khó hiểu và thắc mắc tại sao Thư Phàm lại độtnhiên biến mất một cách kì lạ như thế.

Thư Phàm vừa bước chân vào tiền sảnh, hai y tá làm việc trong khoa nội vội vàng chạy lại gần, thân thiết bấu lấy tay Thư Phàm.

“Thư Phàm! Em đã đi đâu mấy ngày hôm nay?” Một cô ý tá hơn 30 tuổi, mỉm cười hỏi.

“Em bận việc đột xuất.” Thư Phàm lấp liếm, không muốn nói cho cô y tá biết chuyện xảy ra vào buổi tối mấy ngày hôm trước.

“Bận việc riêng?” Cô y tá hơn 20 tuổi nhắc lại câu trả lời của ThưPhàm, “Lạ thật! Trước đây mình chưa thấy cậu nghỉ việc ở nhà bao giờ.”

“Trước khác, nay khác. Mấy hôm nay ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không?” Thư Phàm đơn giản nói, cố gắng hướng sự chú ý của hai cô y tá sangmột vấn đề khác.

“Mấy ngày hôm nay, bệnh viện chúng ta đã nhận hơn 100 bệnh nhân.” Cô ytá trẻ hơn thông báo tình hình bệnh viện cho Thư Phàm biết.

“Xem ra mùa này có rất nhiều người bị ốm đau.”

Thư Phàm cùng hai cô y tá đi lên lầu hai, rẽ phải, vượt qua bốn gianphòng, gian phòng cuối cùng là khoa nội nơi Thư Phàm cùng hai cô y táđang công tác.

Buổi sáng là thời điểm bệnh nhân cùng thân nhân đến khám chữa bệnh, nênkhá ồn ào và náo nhiệt. Người đi qua đi lại trên hành lang bệnh việnđông như mắc cửi. Mọi người đủ mọi loại lứa tuổi, già có, trẻ có, ăn mặc trong những bộ quần áo đầy đủ màu sắc, kích cỡ, điểm vào khung cảnh đólà những chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ, những chiếc áo cánh của y tá.

Thư Phàm mở cửa, chân rảo bước vào trong, lòng hồi hộp không biết giáosư Trần sẽ nói gì với mình. Thư Phàm rất mong, giáo sư Trần không giậnviệc mình dám biến mất hơn bốn ngày mà không thông báo trước một tiếng,cũng không gọi điện thoại xin phép.

Giáo sư Trần đang ngồi trên ghế, mắt chăm chú đọc cuốn sổ bệnh án, máitóc điểm sương rũ xuống che khuất đi vầng trán rộng hơi hói. Nhìn giáosư trông đạo mạo, giống hệt một nhà hiền triết, thấu hiểu hết nhân tìnhthế thái.

“Giáo sư!” Thư Phàm rụt rè lên tiếng.

Giáo sư Trần ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Thư Phàm đang đứng ở giữa phòng.

“Thư Phàm! Cuối cùng thì em cũng đã chịu xuất đầu lộ diện!” Giáo sư Trần cười, hài hước bảo Thư Phàm.

“Em xin lỗi.” Thư Phàm cười hì hì, hai tay xoa xoa vào nhau, điệu bộ hệt một đứa trẻ con phạm lỗi, đang tìm cách lấy lòng người lớn.

“Thầy sẽ không hỏi mấy ngày vừa qua em đã đi đâu và làm gì, nhưng màviệc em nghỉ không xin phép, cũng không gọi điện thông báo cho thầy,khiến thầy rất không hài lòng.” Giáo sư Trần nghiêm khắc, trừng mắt nhìn Thư Phàm.

“Dạ, em biết lỗi rồi. Lần sau em sẽ không nghỉ việc một cách vô phép như thế nữa.” Thư Phàm vội vàng lên tiếng xin lỗi, đồng thời không quên hứa hẹn cho giáo sư Trần yên tâm.

“Lúc nữa, em theo thầy đi khám bệnh cho bệnh nhân.” Giáo sư Trần hiểutính cô học trò nghịch ngợm và quậy như quỷ sứ, đã dễ dàng bỏ qua cholỗi lầm của Thư Phàm.

“Vâng.” Thư Phàm dạ dan, cười tươi như hoa nở, nhanh tay gỡ túi xách ra khỏi vai.

Mỗi bác sĩ đều có một ngăn đựng đồ riêng, Thư Phàm là bác sĩ làm việc trong bệnh viện nên cũng không ngoại lệ.

Đút túi xách vào trong hộc tủ, đóng khóa, mặc áo blouse vào người, Thư Phàm đã sẵn sàng cho một ngày làm việc.

………………………..

Chiếc xe ô tô màu xám từ từ tiến vào cổng công ty Hoàng Thị, nhân viên gác cổng kính cẩn cúi đầu chào Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không để ý đến hiện tại xung quanh, trong đầuđang ngập tràn hình bóng của Thư Phàm, đang lo lắng cho sự an toàn củaThư Phàm, lo sợ khi không có hắn ở bên cạnh, Thư Phàm sẽ gặp phải chuyện bất trắc không may.

Là người từ trước đến nay không coi trọng chuyện sống chết của bản thân, cũng không để nguy hiểm vào mắt, nhưng kể từ khi quen biết Thư Phàm,hắn lại trở nên lẩn thẩn, hay lo sợ vu vơ, có đôi lúc hắn còn ước giá mà mình không phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoàng Thị thì hay biếtmấy.

Nếu không phải, hắn sẽ không liên lụy đến sự an nguy của Thư Phàm. Nhưng mà nếu hắn không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị, không bị người ta đuổi giết, không ngất xỉu trước cổng nhà trọ của Thư Phàm, thì hắn đâu có được gặp Thư Phàm. Xem ra mọi chuyện trên đời này đều có cái giá của nó.

Tuấn Hùng lái xe vào tầng hầm để xe của tập đoàn Hoàng Thị.

Tắt máy xe, bước xuống, Tuấn Hùng mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu chủ!” Tuấn Hùng gọi nhỏ, lịch sự nhắc nhở “Đã đến nơi rồi.”

Đang suy nghĩ đến xuất thần, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, vội bước xuống xe.

Tuấn Hùng đóng cửa xe, cùng Hoàng Tuấn Kiệt tiến đến cửa thang máy.

Bấm mũi tên chỉ xuống dưới, Tuấn Hùng quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang chìm vào suy tư ở bên cạnh.

“Cậu chủ có cho rằng Vũ Gia Minh sẽ chấp nhận đồng ý xóa nợ cho cô Tú Linh không?”

Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, cười lạnh: “Tôi nghĩ là không. Một kẻ caongạo như hắn, làm sao có thể chấp nhận bị người khác dành mất đồ chơicủa mình, hơn nữa chúng ta còn ngang nhiên mang người đi trước mặt hắn.”

“Nếu thế thì cô Tú Linh sẽ nguy hiểm mất, ngay cả cô Thư Phàm cũng không an toàn.” Tuấn Hùng lo lắng thay cho sự an toàn của Tú Linh và ThưPhàm.

“Chính vì hiểu điều này nên tôi mới cử người đi theo, ngầm bảo vệ họ từxa.” Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, nỗi bất an và lo lắng trong lòngcàng lúc càng tăng.

“Cậu chủ!” Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, lựa lời nói, “Cậu đừng lo lắng quá, hai chị em Thư Phàm sẽ không sao đâu.”

“Ring!” Cánh cửa thang máy mở ra, Tuấn Hùng và Hoàng Tuấn Kiệt bước vào trong.

“Tôi cũng hy vọng họ được bình an vô sự. Nếu Vũ Gia Minh dám dở trò, tôi sẽ không tha cho cậu ta, sẽ bắt cậu ta trả giá gấp đôi cho những gì màcậu ta đã gây ra.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, trầm giọng tuyên thệ vớilòng.

Đứng ở bên cạnh, Tuấn Hùng rùng mình ớn lạnh, nuốt nước bọt, tay vỗngực. Tuấn Hùng thấy mình may mắn vì không phải là kẻ thù của Hoàng Tuấn Kiệt, nếu không hắn đã băm thây ra hàng trăm hàng nghìn mảnh rồi.

……………………….

Chiếc xe ô tô màu xám bạc bon bon trên đường, chở Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân cùng người vệ sĩ riêng ra sân bay.

Tú Linh ngủ mê mệt trên ghế xe, đầu gác lên đùi Vũ Gia Minh. Tú Linhngất xỉu, tuy rằng Vũ Gia Minh đau lòng và thấy có lỗi với Tú Linh,nhưng đồng thời lại giúp cho kế hoạch của hắn dễ dàng thực hiện hơn.

Bình thường khi đi công tác, Vũ Gia Minh không bao giờ mang theo bạngái, hay người tình, nhưng lần này lại khác. Hắn muốn trong thời gian đi khảo sát tình hình kinh doanh và kí kết hợp đồng với đối tác, hắn sẽgiữ Tú Linh ở bên cạnh, cùng Tú Linh trải qua những giờ phút vui vẻ,muốn dẫn Tú Linh đi chơi khắp nơi.

Đối với việc mình quan tâm quá mức đến Tú Linh, Vũ Gia Minh cho đến giờvẫn chưa lý giải được nguyên nhân vì sao, nhưng hắn đã biết làm theotiếng nói của con tim mình, làm theo ước muốn của bản thân.

“Bíp! Bíp!” Hai tiếng chuông vang lên cùng một lúc.

Vũ Gia Minh cau mày, dùng chân ấn nút dưới thành xe ô tô.

“Xoạch!” Cánh cửa ngăn cách băng ghế trước và băng ghế sau được kéo gọn lên trên.

“Có chuyện gì?” Vũ Gia Minh lạnh lùng hỏi.

Trợ lý Tân quay lại nhìn Vũ Gia Minh, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt say ngủ của Tú Linh.

“Hừ!” Vũ Gia Minh trừng mắt cảnh cáo Trợ lý Tân, hắn không cho phép Trợ lý Tân nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ trông ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp động lòng người của Tú Linh.

Trợ lý Tân hốt hoảng vội thu lại ánh mắt của mình, tự trách bản thânmình sơ suất đã quên mất tính cách bá đạo và không biết đến lý lẽ của Vũ Gia Minh.

“Có chuyện gì thì nói đi!” Vũ Gia Minh tức tối, nhắc nhở Trợ lý Tân.

“Cậu chủ! Xe của chúng ta đang bị theo dõi.” Trợ lý Tân dùng khăn taylau mồ hôi trán, run giọng thông báo tin tức cho Vũ Gia Minh nghe.

“Là nam hay nữ?” Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, mắt lóe sáng, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

“Là một người đàn ông mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò đã bám theochúng ta từ lúc rời khỏi trường đại học sư phạm đến tận bây giờ.”

“Tìm cách cắt đuôi, đồng thời cũng tìm hiểu xem người đàn ông đó đang làm việc cho ai.” Vũ Gia Minh vuốt mũi, nở một nụ cười.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân rùng mình ớn lạnh khi trông thấy nụ cười có thể giết chết người của Vũ Gia Minh.

…………………….

Người vệ sĩ đã bám theo chiếc ô tô màu xám bạc đang chạy bon bon đằng trước được hơn 20 phút.

Do tâm trạng bồn chồn, sợ bị bỏ lại phía sau và mất dấu vết, anh vệ sĩđã chủ quan không biết rằng hành động lộ liễu, tiếp cận quá gần chiếc xe ô tô màu xám bạc đã khiến Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của Vũ GiaMinh nghi ngờ.

Nếu là một người bình thường sẽ không phát hiện ra được nguy hiểm vàđang bị người khác theo dõi, nhưng một khi đã làm việc cho Vũ Gia Minh,thì không thể là một người bình thường.

Chiếc xe ô tô phía trước đột nhiên tăng tốc, luồn lách, vượt qua mấy chiếc xe ô tô đang đi cùng chiều.

Anh vệ sĩ vội tăng ga, bám theo sát nút.

Nhìn gương chiếu hậu, Vũ Gia Minh có thể nhìn rõ hình ảnh của ngườithanh niên mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò, đi xe máy phân khối lớn ở phía sau.

Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng trở nên đáng sợ, đôi mắt sắcbén nhìn chăm chú vào gương xe, tay chống cằm, dáng vẻ ung dung nhànnhã, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng khẩn trương và đề cao cảnh giác củahai người ngồi trên băng ghế đằng trước.

Vuốt tóc Tú Linh, cúi đầu xuống, Vũ Gia Minh hôn nhẹ lên má, phả hơinóng vào tai Tú Linh: “Tôi đoán người thanh niên đang bám theo xe ô tôcủa tôi kia, là người mà Hoàng Tuấn Kiệt cử đi theo bảo vệ cô.”

“Ha ha ha! ” Vũ Gia Minh cười như điên, ghen tuông và thù hận bùngphát, tay hắn siết nhẹ vào tay Tú Linh, “Tôi sẽ dạy cho hắn một bài học. Hừ! Dám mơ tưởng là có thể ngăn cản được tôi tiếp cận cô?”

Trợ lý Tân và anh vệ sĩ kín đáo trao đổi ánh mắt, cả hai lắc đầu thởdài, đồng thời cầu nguyện là có thể tìm cách cắt được đuôi người vệ sĩđang theo dõi ở phía sau, nếu không số phận của họ sẽ giống như cá nằmtrên thớt, mặc cho Vũ Gia Minh băm chém.

Càng nghĩ họ càng thấy ớn lạnh, vội nghiêm túc vâng mệnh làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh.

Đến một ngã tư, chiếc xe ô tô màu xám bạc rẽ phải, anh vệ sĩ vẫn bám theo không rời.

Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại, hàng cây hai bên đường caochưa quá ngang đầu, bồn hoa được trồng ở giữa đường phân thành hai chiều rõ rệt.

Chiếc xe ô tô màu xám bạc đi chậm dần, người vệ sĩ đi ở phía sau cáchkhoảng hơn 500 trăm mét. Thấy chiếc xe ô tô đằng trước giảm tốc độ, anhvệ sĩ cũng giảm theo.

Tình trạng vừa đi vừa bò ra đường này kéo dài khoảng năm phút, đột nhiên có hơn 10 chiếc xe ô tô phân khối lớn không biết từ đâu, ùn ùn kéo tới, vây lấy người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi bảo vệ Tú Linh vào giữa, cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ anh vệ sĩ không còn tiếp tụclén lút theo dõi Vũ Gia Minh được nữa, mà đã bị Vũ Gia Minh phát hiện.

Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, phất tay phân phó: “Đi thôi!”

“Vâng!” Trợ lý Tân toát mồ hôi hột vì cách làm việc nhanh gọn và khôn khéo của Vũ Gia Minh.

Người vệ sĩ kia sẽ bị Vũ Gia Minh cho người tạm giữ làm khách trong mộtcăn nhà ở ngoại ô mấy ngày. Dù cho Hoàng Tuấn Kiệt có biết được việc TúLinh bị Vũ Gia Minh bắt cóc đi chăng nữa, cũng không thể nhanh chóng tìm ra được nơi mà Tú Linh và Vũ Gia Minh đang ở. Xem ra trong trận chiếnnày,