Bạn Trai Tui Hình Như Có Bệnh

Quyển 3 - Chương 12




Tui có thể nghĩ chuyện gì kỳ lạ được chứ, hừ, vì sao anh ấy cứ hiểu lầm tui thế.

Tui sờ sờ túi áo vest của mình. Ngày hôm nay tui đã chuẩn bị cho một việc vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất nào.

Khách hàng ngáo ngơ mặc nguyên một bộ Âu phục trắng toát, tay còn cầm một bó hồng đỏ, xem ra đúng là có chút thú vị. Hắn nhét bó hồng kia vào trong lồng ngực sếp, đầy áy náy nói: “Xin lỗi nhé honey, em đến muộn.”

Sếp vừa cầm lấy hoa vừa nắm chặt tay hắn: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không đến.”

Khách hàng cười đến là si hán: “Đồ ngốc, làm sao có chuyện đó được, chỉ là trên đường đi hơi tắc thôi.”

Tui buốt răng.

Sếp nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi?”

Khách hàng gật gật đầu, hắn kéo tay sếp rồi xoay người, liếc mắt liền trông thấy tui trong đám người.

Khách hàng: “…”

Tui ngẫm nghĩ, tốt xấu gì cũng quen biết nhau, hắn cũng đã trông thấy tui rồi, không chào hỏi thì hình như không lễ phép lắm. Thế là tui bèn vẫy vẫy tay với khách hàng ngáo ngơ.

Sắc mặt của khách hàng lập tức đen xì xì. Sếp đứng bên cạnh hắn hoàn toàn không hiểu chi mô, chầm chậm quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người tui và bạn trai tui.

Khách hàng lập tức rảo bước về phía tui, kéo tui đi qua một bên.

Khách hàng: “Sao anh lại ở đây!”

Tui: “Tôi…”

Khách hàng: “Bây giờ anh muốn gì! Vơ vét tôi à!”

Tui: “…”

Khách hàng: “Cầm tiền rồi thì cút cho tôi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mơ mộng chia rẽ hai chúng tôi!”

Cái tên ngáo ngơ này.

Bạn trai và sếp cũng đã đi tới đây rồi. Sếp hiếu kỳ hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Khách hàng: “Không.”

Tui: “Có.”

Khách hàng: “…”

Khách hàng hung dữ trừng mắt với tui, bạn trai thì vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tui chỉ có thể cười cười nói: “Mới lâu không gặp mà đã quên tôi rồi à?”

Khách hàng ngáo ngơ hừ lạnh một tiếng, dường như không muốn để ý đến tui nữa.

Sếp lại vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, giới thiệu quan hệ giữa tui và bạn trai với khách hàng rồi nói: “Đúng là trùng hợp quá, không ngờ hai người đã quen nhau trước rồi.”

Khách hàng kinh ngạc nhìn tui. Vẻ mặt đó giống như đang lớn tiếng chất vấn ở trong lòng ——

Con mẹ nó sao mi không nói với ta bọn mi có một chân?!

Tui nỗ lực kìm chế ý muốn trợn trắng mắt với khách hàng ngáo ngơ. Ánh mắt của bạn trai chuyển qua chuyển lại giữa hai người tụi tui trong chốc lát, cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Khách hàng: “Ặc thì là…”

Tui cười cười: “Bạn học! Chúng tôi là bạn học!”

Khách hàng: “Đúng! Bạn học!”

Bạn trai cười cợt nhìn tui: “Trước giờ anh không hề biết em từng học ở nước ngoài đấy.”

Tui: “… Hở?”

Khách hàng: “…”

Khách hàng nói thầm với tui: “Sau năm lớp Một tôi đã sang nước ngoài du học rồi.”

Tui: “Há, chúng tôi là bạn học thời mẫu giáo.”

Bạn trai: “Ha ha.”

Khách hàng: “…”

Sếp: “…”

Bạn trai có phải đã nhìn thấu chuyện gì mới hỏi tui như thế không.

Làm sao đây, tui hơi hoảng rồi.