Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 62: Có Trời Mới Biết Anh Thích Cô Đến Nhường Nào




Trêи Weibo rối loạn còn trong trường đã có khá nhiều người biết về Ninh Mật Đường. Vốn đang khinh thường với cô ở ngoài đời thực, nghĩ cô chỉ có bề ngoài ai ngờ bị sự thật đánh cho không còn lời nào để nói.

Đùa à, ai mà không biết Bạch Tam Điềm là tác giả của tác phẩm mới được quay. Nếu bọn họ thi đỗ đại học B dĩ nhiên là vì muốn tương lai tìm được công việc tốt, còn Ninh Mật Đường thì không cần rồi. Chỉ dựa vào danh sách tác phẩm mấy năm trước thì cô đã kiếm được bội tiền, bỏ qua ưu thế gia đình, cô hoàn toàn có tư cách nghiền nát bọn họ. Cho nên, có rất nhiều người nhìn Ninh Mật Đường với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng với sự thay đổi chóng mặt của những người xung quanh, Ninh Mật Đường chưa từng để ý đến, nên dẫu đang đi trêи đường mà gặp phải sự nhiệt tình của ai đó tiến lên chào hỏi hoặc đuổi theo, hoặc quá khích của một số bạn học, cô đều không kiêu ngạo không tự kiêu.

Cô công khai thân phận tác giả của mình không phải để nổi tiếng mà chỉ đơn thuần nói cho mọi người biết rằng, Ninh Mật Đường cô xứng hay không xứng với Mạc Hoài không đến lượt bọn họ quyết định.

Dưới sự khẩn trương ôn luyện, chớp mắt đã thi cuối kỳ xong. Bạn học trong trường sôi nổi thu dọn hành lý về nhà, có người quê ở tỉnh khác đã nửa năm không về, trước khi thi còn chuẩn bị hành lý đâu ra đó rồi.

“Mật Đường, cậu ăn tết ở thành phố B à?”

Tưởng Từ Từ thoải mái tâm tình ăn đồ ăn vặt, thi xong, trong lòng không còn gánh nặng nào nên ăn uống trôi quá đi mất.

Ninh Mật Đường dọn vài món đồ, chuẩn bị mang về chung cư, “Ừm, năm nay không về thành phố Thanh.”

Tưởng Từ Từ biết ít chuyện trong nhà Ninh Mật Đường, bố mẹ không còn nữa, nhà chú cũng chẳng tốt lành gì, nếu cô về thành phố Thanh, có lẽ năm mới cũng sẽ không vui vẻ, “Vậy tốt quá, ăn tết mình có thể đến tìm cậu.”

“Được thôi.”

Người vui vẻ nhất kì nghỉ đông này có lẽ là Mạc Hoài, khi anh biết Ninh Mật Đường có hơn một tháng nghỉ ngơi nhàn rỗi đã nhanh chóng sắp xếp kế hoạch nghỉ đông đâu ra đó.

“Đây là gì thế?”

Ninh Mật Đường nhận lấy tờ giấy Mạc Hoài đưa, nghi hoặc hỏi.

Lông mày nhẹ nhướn, môi mỏng của Mạc Hoài hơi nhếch lên, ý bảo: “Đường Đường, em xem đi đã, nếu có chỗ nào không thích thì bảo anh điều chỉnh.” Đây vốn là chuyện hai người, anh rất vui lòng nghe theo ý kiến của cô.

Ninh Mật Đường nhìn nội dung trêи giấy, mặt trước là giờ giấc thân mật mỗi ngày:

Buổi sáng rời giường: Một cái hôn buổi sáng.

Sau khi ăn bữa sáng: Hôn một cái + ôm một cái.

Trước khi ra cửa đi làm: Một nụ hôn dài năm phút + ôm một cái.

Sau ăn trưa: Hôn ngọt ngào mười phút + ôm một cái.

Sau khi ăn cơm tối: Một nụ hôn chúc ngủ ngon dài hai mươi phút + ôm một cái.

Trước khi ngủ: Hôn dài ba mươi phút trước khi ngủ + ôm một cái + XXX.

Ghi chú: Suốt cả ngày cứ cách nửa tiếng đến một tiếng là có thể hôn một lần.

“XXX là ý gì?” Ninh Mật Đường thuận miệng hỏi.

Đôi mắt đen của Mạc Hoài nhìn cô, bên tai hơi đỏ lên, “Chính là chuyện phát sinh khi ôm ấp hôn hít đó.”

Mặt Ninh Mật Đường nóng lên, cô ném tờ giấy giờ giấc cho anh, “Anh xem anh có ấu trĩ không, còn viết thời gian biểu như vậy nữa?”

Mạc Hoài nhanh tay tiếp nhận tờ giấy đó, bỏ vào túi áo gió, ánh sáng trong mắt như phát sáng, tựa như có mấy luồng sáng nhộn nhạo.

Gương mặt thanh tuấn chỉ trích cô: “Đó là vì Đường Đường không tự giác đó.”

Anh đi qua ôm dáng người nhỏ nhắn, thấp giọng tố cáo: “Bình thường những người yêu nhau cần phải hôn môi hơn mười lần, vì muốn nhắc em nhớ, thời gian tới anh sẽ nghiêm khắc dựa theo bảng thời gian biểu để bắt em chấp hành.”

Hơi trở trêи người anh đã giống những người khác, thơm ngọt dễ ngửi. Cánh tay bên hông ôm cô chặt hơn, Ninh Mật Đường lại ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực anh, ý cười bên khóe miệng ngày càng sâu, nghe giọng nói vô lại của người kia, cô cười mắng: “Anh học đâu được mấy cái luận điệu vớ vẩn thế.”

Mạc Hoài khom người gác đầu mình lên vai cô, thân mật vuốt ve vài cái lên da thịt non mịn đầy hương thơm, anh nói chuẩn xác: “Anh thấy cách nói này quá hay và chính xác mà.” Tóc anh ngắn, cọ vào cổ cô ngứa ngứa, giọng nói anh trầm ấm, “Đường Đường, chính xác là chúng ta còn cần phải học tập thêm đấy.”

“Vậy anh cũng không thể hôn thường xuyên thế chứ.” Cô nói nhỏ bên tai Mạc Hoài.

“Cái này anh không thể đảm bảo được.”

Bộ dáng không nề hà của anh, có trời mới biết anh thích cô đến nhường nào, hận không thể để hai người dính liền nhau, mỗi phút mỗi giây đều không rời.

“Chắc chắn em không hề biết, anh suy nghĩ bao nhiêu đến việc muốn nước sữa hòa lẫn nhau, cá nước thân mật với em đâu.”



Còn mấy ngày nữa là đến tết, bầu không khí tết trêи phố ngày càng rộn ràng, các cửa hàng xung quanh đã giăng đèn kết hoa, nơi nơi trang trí màu đỏ may mắn, bắt mắt.

Đi chợ ở khu bán thức ăn, Ninh Mật Đường mặc áo khoác lông màu vàng nhạt, bên dưới mặc quần jean, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, gương mặt trắng nõn cứ thế để lộ ra, xinh đẹp động lòng người, cô gái thoải mái thanh tân, tâm trạng thư thái.

Nơi bán thưc ăn ồn ào huyên náo, cô có dáng người hơi cao nên thu hút kha khá người nhìn.

Ninh Mật Đường nghiêm túc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.

“Ui, cô gái, hôm nay không thấy bạn trai đi cùng sao?”

Bà chủ bán hải sản liếc mắt một cái đã nhận ra Ninh Mật Đường, lần trước cô dẫn theo bạn trai đến mua đồ, ấn tượng đặc biệt khắc sâu. Sống lâu vậy rồi còn chưa gặp qua con nhà ai lớn lên đẹp thế đâu, hai người xứng đôi vừa lứa đến mức thân là một bà lão mà còn hâm mộ không thôi.

Ninh Mật Đường cười với bà chủ, gương mặt trắng bị gió thổi đỏ bừng, “Anh ấy còn bận việc ạ.”

Trời ạ, nụ cười này, gương mặt cô gái sắp nở hoa đến nơi luôn rồi, đẹp không chịu được, nếu con gái bà lớn lên đẹp bằng một nửa cô gái này thì bà cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nghĩ như vậy, bà chủ cười híp mắt, “Đàn ông chăm chỉ làm việc, mới có thể nuôi vợ.” Cô gái nhỏ giống hệt bông hoa, phải che chở thật tốt, không có tiền làm sao nuôi được. “Hôm nay muốn mua gì, tôi giảm giá cho.”

“Cháu muốn mua một con cá đã lọc xương.” Từ khi Mạc Hoài khôi phục vị giác giống người bình thường, cô phát hiện anh rất thích ăn cá, đặc biệt là cá không có xương, thịt cá tươi mới.

“Được được, vừa vặn có một con đã lọc xương rồi đây.”

Mua thêm vài nguyên liệu rồi Ninh Mật Đường mới về chung cư.

Cô đặt đồ ăn lại phòng bếp, Mạc Hoài cần phải tăng ca để hoàn thành một bức tranh nên chắc sẽ về muộn, thế nên cô không cần vội nấu cơm.

Ngồi trêи sô pha một lúc, Ninh Mật Đường nhận được tin nhắn của Tưởng Từ Từ: Mật Đường, mình gặp chút phiền toái, cậu về trường một chuyến được không.

Về trường?

Đã nghỉ một tuần rồi, Tưởng Từ Từ còn về trường làm gì?

Cô nghi hoặc gọi lại, nhưng bên kia không có ai nghe. Cô hơi lo lắng Tưởng Từ Từ xảy ra chuyện gì thì sao, Ninh Mật Đường lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Trong cục cảnh sát.

Vì trước đấy phát sinh liên tiếp mấy vụ giết người, Kiều Tử Nham không dám buông lỏng việc giám sát những người liên can.

“Lâu rồi hung thủ chưa gây án mới, chẳng lẽ ấn núp chạy trốn rồi?” Một cảnh sát có dáng người cao nói.

“Không.”

Kiều Tử Nham trả lời. Anh nhìn bản phân tích, mắt đen sâu, lông mày nhíu chặt, “Hắn nhất định còn ở thành phố B.”

“Kiều đội, làm sao có thể khẳng định vậy?”

Tay Kiều Tử Nham chống ở bàn làm việc, dưới bóng đèn là gương mặt với ánh mắt đen sâu, “Hung thủ là người địa phương hoặc là người đã sống lâu ở thành phố B, điểm này chúng ta có thể phân tích ra từ địa điểm hung thủ vứt xác.”

Anh ấy đặt một chồng tư báo cáo phân tích lên mặt bàn, “Nơi phát hiện thi thể đều là những góc chết không thể theo dõi, biết những chỗ này nên hung thủ phải là người quen thuộc với địa điểm này, hung thủ sẽ nghiên cứu địa hình trước khi hành động. Hơn nữa ngày phát hiện ra địa điểm vứt xác của vụ thứ tư vừa đủ bốn phía Đông Nam Tây Bắc, nếu không sống ở thành phố B một thời gian dài, nhất định hung thủ sẽ không thuộc địa hình vậy đâu.”

“Vậy, ý của Kiều đội là…..”

“Có tin tức mới.”

Phương Dương đi tới, cậu ấy vội vàng đưa một bức ảnh cho Kiều Tử Nham, “Kiều đội, ở hẻm nhỏ gần đây phát hiện một camera theo dõi trong cửa hàng kim hoàn, theo lời ông chủ nói thì do cửa hàng thường xuyên bị mất trộm nên mới lắp đặt camera.”

“Bóng dáng này, hai cô gái ư?” Góc bên có thể nhìn thấy dáng.

“Một người là người đã chết, còn một người khác chính là hung thủ.” Phương Dương cau mày, “Nếu nói hung thủ là nữ, thì không phải phương hướng điều tra đang đi sai sao? Không đúng, nếu hung thủ là nữ thì làm sao có thể cưỡng gian với nạn nhân được?”

Ngón tay Kiều Tử Nham vuốt ve ảnh chụp, giọng nói lạnh lẽo vang lên, “Đi thôi, dựa theo hướng cũ tiếp tục điều tra.”

“Vâng, Kiều đội.”

Đi vào cổng lớn của trường đại học, nơi ngày thường đông người qua lại giờ phút này lại quạnh quẽ tiêu điều, mọi người đã về nhà hết rồi, cả thường học yên tĩnh đến kinh dị.

Ninh Mật Đường cầm di động gọi cho Tưởng Từ Từ một lần nữa, vẫn không có người nghe, nhưng cô lại nhận được tin nhắn cô ấy gửi tới, bảo cô chạy đến phòng khảo cổ học tìm cô ấy.

Cửa lớn đóng chặt, chỉ vừa lại khe hở chỗ cửa nhỏ, vốn định chào bác bảo vệ già một tiếng, không ngờ bác đã ngủ rồi, Ninh Mật Đường bất đắc dĩ cười đi vào bên trong.

Dọc đường không có một ai, trường học vắng lặng chỉ còn tiếng gió thổi. Đôi tay Ninh Mật Đường nhét vào túi áo lông vũ, khuôn mặt nhỏ chôn trong khăn quàng cổ, không biết Tưởng Từ Từ giục cô về đây có chuyện gì.

Lớp cố định của Tưởng Từ Từ nằm ở phòng 204 của tầng 2. Trêи hành lang lúc này yên tĩnh quỷ dị chỉ có cửa phòng khép hờ.

Ninh Mật Đường duỗi tay đẩy cửa, “Từ Từ, cậu tìm mình có chuyện gì?”

Nhưng bên trong trống rỗng, cửa sổ đóng kín, không có bóng dáng người nào hết.

Trong lòng bỗng nhiên có bất an, cô lấy di động gọi tiếp cho Tưởng Từ Từ, vẫn không có người nhận, ngay sau đó gửi một tin nhắn cho cô ấy, “Từ Từ, mình tới rồi, cậu ở đâu?”

Đối phương trả lời rất nhanh, “Chờ mình hai phút.”

Bất an nơi đáy lòng Ninh Mật Đường dần phóng đại lên, đang lúc cô xoay người muốn rời đi, cửa sổ lại xuất hiện một bóng người phụ nữ.

“Cậu đến rồi.”

Ninh Mật Đường buột miệng thốt ra.

Nhưng ngay sau đó, mi cô nhíu chặt, “Cậu là ai?” Ánh sáng chiếu lên, cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ thấy bóng dáng yểu điệu cao gầy của nữ sinh chứ không phải của Tưởng Từ Từ.

Đối phương mỉm cười, dần dần hướng đến vị trí Ninh Mật Đường đứng, giọng nói cố gằn không nghe rõ: “Cậu sẽ biết nhanh thôi.”

Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phát ra từ người đối phương, Ninh Mật Đường rất đề phòng, “Tôi tới tìm bạn tôi, không hứng thú với cậu.”

Nói xong, cô không muốn để ý đến cô gái cao gầy này nữa, xoay người đi hướng ra cửa.

Chân sắp bước ra cửa thì sau gáy truyền đến cơn đau.

Mặt Ninh Mật Đường đầy kinh ngạc, trước khi hai mắt nhắm lại, cô thấy được đôi môi đỏ của nữ sinh đó cùng viền cằm trắng nõn.