Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 36: Hôn Anh Đi, Ngay Bây Giờ, Ngay Lập Tức!




Trong phòng khách, TV đang chiếu một bộ phim thần tượng cực hot dạo gần đây.

Ninh Mật Đường ngồi tách hạt lựu, vừa tách vừa ăn vừa xem phim cực chăm chú. Viết bản thao xong thi thoảng sẽ có thời gian rảnh rỗi, mỗi lúc rảnh cô sẽ xem phim thần tượng, không chỉ phân tích kịch tính trong phim, bố cục câu chuyện mà con có góc độ nhân vật, để còn hiểu thêm về mấy vấn đề lưu hành hiện nay.

Lúc này, Mạc Hoài đi từ phòng bếp ra, trêи người anh có đeo một cái tạp dề in hình hoa lá hẹ tươi mát, dáng người cao dài kết hợp với chiếc tạp dề không có chút lạnh lẽo nào, cởi bỏ hơi thở lạnh lẽo lại có vài phần ấm áp của một người đàn ông thuộc về gia đình.

Anh đi đến sô pha ngồi xuống cạnh cô.

“Đường Đường.” Mạc Hoài nhỏ giọng gọi.

“Ơi?”

Ninh Mật Đường đáp lại, động tác trêи tay không ngừng lại, cô dùng ngón tay tách hạt lựu hồng hồng trong trong, không ngừng bỏ vào miệng.

Mạc Hoài ánh mắt lưu chueyẻn.

Ngón tay cô gái non mịn tinh tế kết hợp với màu hồng đỏ nhuận của hạt lựu, hạt lựu cứ thế di chuyển giữa hai ngón tay cô như viên bạch ngọc, đẹp đến trong suốt. Nhật là khi hạt lựu kia chuyển vào miệng cô, đôi môi phấn nộn, đầu lưỡi nhỏ cuốn vào, một màn này mê hoặc người ta không thôi, nhìn đến mức trong lòng anh cũng nóng lên.

Anh nhịn không được kéo cô vào lòng, đôi tay đưa mặt cô chuyển qua nhìn anh, Ninh Mật Đường ngơ ngác, anh dùng trán mình dán lên trán cô, nhẹ cọ cọ vài cái: “Đường Đường, em nhìn anh đi.” Anh thấp giọng nói.

Ninh Mật Đường đặt chiếc đĩa trong tay sang một bên bàn trà, đôi tay vươn ra ôm lấy cổ anh, đan lại ở sau cổ anh. “Sao thế?”

Trong nhà có bật máy sưởi nên trêи người Ninh Mật Đường chỉ mặc một chiếc áo màu vàng nhạt rộng thùng thình, tay áo cánh dơi lỏng lẻo theo động tác của cô mà trượt lên trượt xuống, hai cánh tay trắng nõn tinh xảo đẹp mẹ nó đến khủng khϊế͙p͙.

Mạc Hoài bị hành động của cô lấy lòng đến chết, anh thân mật cọ cọ cái trán trơn bóng của cô, da thịt chạm nhau, cảm giác gần gũi này anh cực kỳ thích.

“Đường Đường.” Âm thanh trầm thấp, mười phần từ tính.

“Dạ.”

Mắt đen như mực của Mạc Hoài chứa đầy ý cười, nhìn ra được tâm tình của anh khá tốt, anh nhẹ giọng dỗ: “Em nhắm mắt một lát được không?”

“Sao phải thế?” Ninh Mật Đường chớp chớp mắt nhìn anh, đầy nghi hoặc.

“Đợi một lát là em biết ngay, nhắm mắt trước đã.”

Nói rồi, anh đưa tay che đôi mắt cô lại, Ninh Mật Đường phối hợp, khép đôi mắt lại.

Xác định cô không nhìn thấy nữa, Mạc Hoài với tay vào túi trước của tạp dề, rất nhanh móc ra một chiếc lắc tay.

Phát sáng dưới ánh đèn, lắc tay mê người lộng lẫy dưới ánh sáng.

Ninh Mật Đường nhắm mắt, trước mắt là một khoảng đen bao phủ, cô cảm giác được có một đôi tay ôm lấy cơ thể cô đang cử động, sau đó tay trái chợt có cảm giác lạnh lẽo.

“Đường Đường, em mở mắt được rồi.” Lời nói nhẹ như tiếng đàn của Mạc Hoài vang lên bên tai.

Ninh Mật Đường tò mò nhìn tay trái của mình, nháy mắt đã bị chiếc lắc tay hấp dẫn.

“Đây là….”

“Đường Đường, đây là quà anh tặng em.” Mi mắt Mạc Hoài cười tít.

Lắc tay màu tím nhạt, trêи đó có những viên pha lê màu tím được khảm bốn góc, rồi còn chứa những hạt đá trắng bạc ở giữa, chiếc lắc được làm từ bạc mà thành, vừa tinh xảo vừa đẹp. Da Ninh Mật Đường lại trắng, trơn bóng nhỏ nhắn, lắc tay màu tím nhạt càng làm cái trắng trẻo của cô thêm đẹp như ngọc trắng như tuyết.

Mạc Hoài nhấp môi mỏng, bên tai ửng đỏ cả lên rồi, anh hơi vội mở miệng: “Em…. Em thích không?”

Lắc tay trêи cổ tay, mang theo thứ ánh sáng thuần khiết lại lỗng lậy, thật là một chiếc lắc tay xinh đẹp.

Ninh Mật Đường rút lại ánh mắt kinh ngạc: “Lắc tay anh mua bằng tiền lương à?” Vừa nhìn đã thấy chiếc lắc tay này không rẻ, hơn nữa mặt trêи còn có nhiều chi tiết cầu kì, với Mạc Hoài mà nói, rõ ràng là giác trị chiếc lắc này quá xa xỉ.

“Có một chút.”

Mi mỏng của Mạc Hoài hơi rũ xuống, anh xấu hổ: “Tiền lương của anh không mua nổi chiếc lắc này đâu, số còn lại anh làm việc khác kiếm tiền mua.”

“Việc khác kiếm tiền?” Cô nghi hoặc.

“Đường Đường, anh bị ông chủ công ty khuân vác đuổi việc rồi.” Mạc Hoài nhấc mi mắt lên, trộm liếc biểu cảm của Ninh Mật Đường, rất nhanh lại nói tiếp: “Anh không còn việc làm nữa, em đừng ghét bỏ anh.”

Hai mắt đen bóng nhuận ướt như mực, đáy mắt mang theo vài phần hoảng loạn, giọng nói chẳng tự tin chút nào: “Anh sẽ lại kiếm tiền.”

“Anh sẽ kiếm rất nhiều tiền.” Anh cường điệu hơn.

Nhìn người đàn ông này sốt ruột, Ninh Mật Đường vươn tay xoa xoa sườn mặt anh, giọng nói mềm mại như nước: “Ừ, em biết.” Cô trấn an anh: “A Hoài nhà ta là lợi hại nhất, làm sao em ghét bỏ anh được đây. Lắc tay này đẹp lắm, em rất thích.” Đôi môi căng mọng ấn lên môi người đàn ông một chút: “Cảm ơn anh.”

Cảm xúc trêи môi quá mềm mại, tâm tình hoảng loạn của Mạc Hoài nháy mắt đã ổn lại.

Vành tai nóng lên, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Ninh Mật Đường, mũi ngửi được môi có hương thơm của hạt lựu, nhàn nhạt mà lại ngọt ngào.

ɭϊếʍ một cái thật tốt.

Nghĩ vậy, anh liền thuận tiện ngậm lấy đôi môi đang muốn bỏ trốn kia. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, công phá vào, rồi anh nếm được vị lựu thơm ngọt như mong ước.

Ninh Mật Đường chỉ hơi kinh ngạc chút rồi lại thôi, ngay sau đó thả lỏng thân thể, ngửa đầu phối hợp hôn lại anh.

Trước kia lúc hôn trúc trắc bao nhiêu thì giờ hoàn toàn khác, xem như kỹ thuật hôn của Mạc Hoài tiến bộ thần tốc.

Đầu lưỡi không chỉ cường thế mà đoạt lấy từng tấc thịt mềm trong miệng nhỏ của cô mà còn chọc phá mấy chỗ mẫn cảm trong miệng cô. Tựa như lúc này, vẫn cứ mang theo cảm xúc lạnh lẽo nơi đầu lưỡi dây dưa với lưỡi cô, ɭϊếʍ ɭϊếʍ giữa lưỡi, một chút lại một chút đi trêu đùa lưỡi cô. Cho đến khi bên tai vang lên tiếng người con gái đầy trêu chọc, tiếng hừ nhẹ phát ra đến tinh thế, anh mới kìm nén lại.

Cảm giác không được thỏa mãn, Mạc Hoài duỗi tay đè lại cái ót cô, đem toàn bộ người cô áp lên người mình, lực độ trêи môi càng tăng thêm nhiều hơn, hôn đến nhập tâm, thâm nhập đến không muốn chia lìa.

Không biết qua bao lâu, Mạc Hoài không muốn tha cô nhanh vậy, cố hôn vài cái nữa mới rút đầu lưỡi mình khỏi miệng Ninh Mật Đường. Thấy đôi môi căng mọng bị hôn đến mức bừng sáng, bên môi còn dính lại vết nước, anh nhịn không được lại ɭϊếʍ ɭϊếʍ, chỉ là ɭϊếʍ hết vệt nước, ɭϊếʍ tới khô rồi mới nguyện ý dừng lại.

“Đường Đường.”

“Đường Đường.”

“Đường Đường.”

…..

Mặt mày anh giờ toàn là xuân sắc, mắt đen gợn nước nhộn nhạo. Mạc Hoài cứ kêu thế, một tiếng lại một tiếng mà lẩm bẩm, trong lồng ngực có một sự thoải mái đầy thỏa mãn không nói thành lời.

Khóe miệng Ninh Mật Đường cong lên cực cao, trong mắt chứa đầy ngượng ngùng, cô chôn khuôn mặt nóng như đổ lửa của mình trong lồng ngực Mạc Hoài, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh không quá mức lạnh băng nữa.

Một hồi lâu sau, nhiệt độ khuôn mặt mới giảm xuống. Cô đưa lỗ tai kề sát lồng ngực kiên cố của anh, nghe tiếng tim đập bên trong, khóe miệng vẫn vậy, không cách nào không cong lên cho được. Âm thanh bên trong mỏng manh gần như không có, nhưng đối với cô mà nói, đây là âm thanh êm tai nhất trêи thế giới này.

“Vừa rồi anh nói làm việc khác kiếm tiền, là việc gì thế?” Ninh Mật Đường nhớ tới lời anh vừa nói.

Ngực Mạc Hoài thịch một tiếng, trái tim vừa đập, không chỉ chứng minh anh đang sống mà còn chứng minh anh đối với cô gái trong ngực có vô hạn vui mừng.. Anh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để Ninh Mật Đường thoải mái ghé đầu vào ngực mình, sau đó mới giải thích: “Đường Đường, tiền mua lắc tay có được vì anh giúp một ông cụ già vẽ tranh.” Anh bắt đầu kể mọi chuyện xảy ra hôm nay cho cô nghe.

Mạc Hoài nói rất ngắn gọn, Ninh Mật Đường nghe xong cảm xúc biến chuyển phức tạp. Cô hơi tức giận, A Hoài nhà cô bị người ta bắt nạt, lại cảm thấy có chút kiêu ngạo, A Hoài nhà cô thế mà còn biết vẽ tranh nữa đó. Có thể làm một người thích sưu tập tranh của người nổi tiếng thích tranh anh vẽ như vậy, nhất định là anh vẽ rất đẹp.

“A Hoài, anh lợi hại quá.” Ninh Mật Đường thu lại cảm xúc, dùng giọng nói cực mềm mại khen anh một câu.

Ánh mắt đen sâu thăm thẳm của Mạc Hoài sáng lên tựa vì sao, anh hoan hỉ: “Ừ, anh cũng biết mình lợi hại mà.” Anh giỏi như vậy, Đường Đường nhất định lại thích anh thêm chút nữa rồi.

“A Hoài, kiếp trước chắc anh cũng vẽ tranh đến lợi hại đó.”

Mạc Hoài cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, trêи mặt cô còn mang theo ửng hồng bởi vừa hôn xong, giống như viên ngọc thượng đẳng cực phẩm, gương mặt nhỏ, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đến động lòng người, đẹp thật sự.”

Anh dùng đầu ngón tay cọ nhẹ, cảm giác được cái non mịn bóng loáng: “Có lẽ thế, anh không nhớ gì cả. Có thể vẽ tranh cũng là hôm nay phát hiện ra, nhìn đến giấy và bút mực liền có loại cảm giác cực thân thuộc.”

Ninh Mật Đường nhìn anh, cô cắn cắn môi: “A Hoài, anh hy vọng khôi phục được ký ức ư?”

Động tác trêи tay dừng lại, Mạc Hoài nhanh chóng lắc đầu.

“Vì sao?”

“Đối với anh, chuyện trước kia có nhớ hay không đều không sao cả, anh chỉ cần nhớ được những ký ức ở bên Đường Đường là thỏa mãn rồi.” Mạc Hoài nghiêm túc, trịnh trọng nói.

Đôi mắt đen nhánh yểu điệu của Ninh Mật Đường yên lặng nhìn người đàn ông này, ừ, môi mỏng anh nói ra lời này đều say đắm như lúc hôn cô, đều ngọt như vậy.

Tay Mạc Hoài luyến tiếc rời khỏi mặt cô, tinh tế mềm mại: “Đường Đường, em biết anh vẽ gì đẹp nhất không?”

“Vẽ gì?”

Đôi mắt anh ước lượng: “Em đó.”

“Chưa vẽ qua bao giờ nhưng chắc chắn anh vẽ Đường Đường là đỉnh nhất.” Cũng không chờ Ninh Mật Đường nói gì, cõi lòng anh đầy mong chờ: “Đường Đường, anh vẽ em được không?” Nói xong, ôm lấy người trong lồng ngực lên, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ninh Mật Đường, anh vui vẻ mà nói: “Chúng ta tới thư phòng đi.”

Tại thư phòng.

“Em ngồi vậy được chưa?”

Ninh Mật Đường ngồi trêи ghế, hơi cách xa anh, không biết phải làm sao.

Ninh Mật Đường đặt bút bắt đầu nhẹ miêu tả, phác họa hình dáng: “Ừ, Đường Đường, em cứ ngồi đó đi.”

“Em ngồi xa vậy anh cũng thấy rõ?” Ninh Mật Đường không thể không hỏi, khoảng cách vị trí này có thể xa bàn làm việc quá không?

Mạc Hoài vận dụng đầu bút, anh rũ mi mắt che đậy sự thẹn thùng: “Không cần nhìn anh cũng có thể vẽ được Đường Đường.” Anh chỉ cần nhắm mắt lại là có thể phác họa mỗi tấc hình dáng của cô rồi.

Ninh Mật Đường: “…”

“Đường Đường ngồi đó đi, anh muốn em nhìn anh vẽ tranh.” Anh cầm bút, cúi đầu, gương mặt tuấn tú trắng nhợt đã có vài phần huyết khí.

Lúc trước nghe Tào Dương nói, người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, anh lớn lên vốn đẹp thế này, nếu còn nghiêm túc lamf việc có khi lại còn đẹp trai hơn, ha… Không biết Đường Đường có vui khi anh đẹp trai hơn không.

“Nhưng mà nếu Đường Đường ngồi gần anh quá, anh… Anh sẽ bị em ảnh hưởng, không có tâm trạng nào mà vẽ cả.” Anh nhấc mí mắt, nhìn về phía Ninh Mật Đường, mắt đen bóng nhuận ướt, tựa như có vô số nhộn nhạo.

“Ừ, em biết rồi.”

Ý cười nồng đậm trong mắt Ninh Mật Đường, cô nhấp môi căng mọng, nhiệt độ trêи mặt vẫn luôn tăng, một lòng một dạ nhảy lên không ngừng.

Mạc Hoài nhìn cô thật sâu, cúi đầu, thần sắc mười phần nghiêm túc.

Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, rèm cửa màu trắng xuyên thấu qua ánh trăng bên ngoài, cơn gió thổi tới đến phiêu diêu động lòng.

Một tay Ninh Mật Đường chống cằm, như Mạc Hoài mong muốn, cô nhìn anh đến không chớp mắt, nhìn chằm chằm anh vẽ tranh.

Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Hoài cực kì nghiêm cẩn lấy mực, bút ở ngón tay thon dài của anh lướt đi, nhẹ tựa mây gió, vẽ đến tự nhiên.

Cô cảm giác khi Mạc Hoài vẽ tranh, khí chất cả người đều thay đổi, có cảm giác xa xôi với không tới. Dáng người đàn ông cao lớn thon dài, cho dù khom lưng vẽ trang cũng không ảnh hưởng tới khí chất của anh chút nào, đẹp đến mức chỉ nhìn thôi cũng không đủ, muốn nhìn thêm một chút lại một chút. Ninh Mật Đường nhịn không được lấy di động ra, chụp lại một tấm ảnh Mạc Hoài đang cúi đầu vẽ tranh.

Cô nhìn ảnh mình chụp, cảm thấy quá vừa lòng. Trong lòng lại có cảm xúc, ngón tay dài vuốt vài cái, ảnh chụp đã được đăng lên Weibo, mà nội dung cô viết là: Lộ mặt này.

Ngay sau đó, ảnh vừa đăng không đến một phút đồng hồ, người đọc vốn muốn F5 chờ tải lại, thấy Weibo xuất hiện tấm ảnh chụp, một người đứng bên bàn làm việc, cầm bút, người đàn ông cao lớn cúi đầu, nháy mắt cảm giác như tạc tượng.

Một hồ cá: “Hình như tôi đã biết chuyện gì đó rồi thì phải!”

Khanh Khanh là ta đây: “A, đây là bạn trai của Bạch Tam Điềm đại đại sao?”

Hãy gọi tôi là đại thiếu nữ: “Không nhìn được chính diện mặt, vóc dáng quá cao, tôi biết mà, gần đây văn phong của đại đại ngọt ngấy, thì ra là yêu đương rồi.”

Bới tuyết tìm soái ca: “A a a a a, Bạch Tam Điềm đại đại thế mà lại yêu đương, chúc hạnh phúc nha, khi nào đó đăng ảnh chụp chung lên thì còn tốt hơn.”

Cô gái ôn nhu: “Ô ô, đại đại yêu rồi, vì sao tôi lại có cảm giác thất tình thế này. Không nhìn được chính mặt của bạn trai, tôi không tán thành chuyện tình này!!”

…..

Mười phút ngắn ngủn trôi qua, bình luận đã tới hàng vạn.

Ninh Mật Đường đọc từng bình luận một, nhìn nhìn rồi nhắn lại, khóe miệng không kìm hãm được mà cong lên. Được người người chúc phúc là điều tốt đẹp nhất trêи đời.

Không biết qua bao lâu, Mạc Hoài thu giấy bút lại.

“Vẽ xong rồi sao?” Ninh Mật Đường đặt điện thoại xuống, đứng lên, đi tới xem anh vẽ thế nào.

“Ừ.”

Mạc Hoài ngăn cản bước chân cô tới gần bàn làm việc, anh kéo người vào ngực, ngón tay nâng cằm cô lên, giọng nói đột nhiên sốt ruột lạ thường: “Đường Đường, hôn anh đi.”

“Hả?” Ninh Mật Đường bị một loạt động tác của anh dọa ngốc luôn rồi.

“Hôn anh, ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!”