Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 14: Tôi Muốn Nắm Tay Cô




“Anh là ai?”

Nhìn hai người đứng bên ngoài, đôi lông mày của Mạc Hoài vô thức nhíu lại, trực giác nói cho anh biết, anh không thích hai người này, đặc biệt là người có vóc dáng cao ráo kia.

“Thì ra là cặp đôi yêu đương cùng thuê nhà.” Phương Dương lẩm bẩm.

Kiều Tử Nham mở miệng: “Chúng tôi là cảnh sát phân khu 9 quận Phú Thành, yêu cầu cô Ninh Mật Đường đến cục một chuyến, hỗ trợ chúng tôi điều tra án.”

Mạc Hoài vừa nghe đến tên Ninh Mật Đường, thân thể cao lớn chặn ngang cửa, trêи người là hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, mang theo khí thế bức người, tóc mái trêи trán rũ xuống: “Tôi không hiểu anh nói gì.”

Nhìn người trước mặt còn cao hơn cả đội trưởng nhà mình, Phương Dương thực sự kinh ngạc với khí thế của đối phương, không biết là người có lai lịch thế nào, vô duyên vô cớ làm anh ấy phát run trong lòng. Theo bản năng, liếc nhìn đội trưởng nhà mình một cái, âm thầm lẩm bẩm, vẫn là đội trưởng lợi hại, đối diện với người ta vẫn hiên ngang bất động như núi.

“Đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ.” Âm thanh của Kiều Tử Nham giống như được xử lý qua, máy móc nói.

Gương mặt sạch sẽ của Mạc Hoài nhăn lại, môi mỏng phun ra từng chữ: “Các anh không thể vào.”

Hai người giằng co, không khí xung quanh đông cứng lại. Ngay lúc Phương Dương cho rằng bọn họ sắp đánh nhau tới nơi thì nghe được giọng nói dễ chịu.

“Mạc Hoài.”

Ninh Mật Đường nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, đi ra, không nghĩ ngoài Mạc Hoài còn hai người xa lạ khác.

“Sao thế?"

Nghe giọng nói, sau đó nhìn người, chẳng trách giọng lại dễ nghe như vậy, tiếng nói cùng diện mạo hoàn toàn xứng đôi. Phương Dương cảm thán, đúng là em gái xinh đẹp.

Mạc Hoài nhìn cô, sự lạnh lùng trong mắt mất đi, anh mách: “Hai người này là người xấu, tôi không cho họ vào đâu.”

Phương Dương bị che chắn bên ngoài có chút ngốc, không ngờ người kia lại thay mặt nhanh đến vậy, mà bọn họ tự dưng sao lại thành người xấu rồi? Rõ ràng bọn là là những cảnh sát vì chính nghĩa cơ mà.

Ninh Mật Đường ra cả, kinh ngạc: “Xin hỏi, hai người là?”

“Chúng tôi là cảnh sát phân khu 9 quận Phú Thành, thẻ ngành của tôi đây.” Kiều Tử Nham hỏi: “Cô là Ninh Mật Đường?”

“Phải, là tôi, có chuyện gì sao?” Nhìn qua thẻ ngành, Ninh Mật Đường tuyệt đối tin tưởng họ là cảnh sát, hơn nữa, cô có chút ấn tượng về bọn họ lúc ở hiện trường trưa nay.

“Liên quan đến cái chết của Lương Diễm Đình, có người nhìn thấy hai ngày trước, cô cùng người chết phát sinh xung đột, hiện tại mời cô cùng chúng tôi về cục hỗ trợ điều tra.”

Mày Ninh Mật Đường nhíu chặt: “Lương Diễm Đình?” Cô nhớ tới thi thể hôm nay nhìn thấy, nháy mắt thông suốt.

“Không sai.”

“Được, tôi đi cùng các anh.”

“Không được.” Mạc Hoài giữ tay Ninh Mật Đường, ngăn cản: “Tôi không thể để họ tùy tiện mang cô đi.” Anh vừa nói vừa lườm hai người bên ngoài.

“Bọn họ là cảnh sát, hôm nay ở trường xảy ra chút chuyện, họ yêu cầu tôi hỗ trợ điều tra, không sao đâu.” Cô giải thích cho anh hiểu.

“Tôi lo cho cô.” Mạc Hoài nắm chặt tay cô không buông, lòng bàn tay lạnh băng của anh kết hợp với nhiệt độ ấm áp của cô hình như không thích hợp lắm.

“Đừng lo, tôi sẽ về nhanh thôi, ngoan, ở nhà chờ tôi.” Cô nửa khuyên giải nửa an ủi anh.

Trầm mặc một lúc.

Mạc Hoài biết ngăn cản cũng không được, chỉ có thể nghe lời Ninh Mật Đường, anh chậm rãi mở miệng: “Vậy cô đi nhanh về nhanh, nếu chờ lâu không thấy cô về, tôi sẽ đi tìm cô.” Anh nhìn Ninh Mật Đường, nhưng ánh mắt lại mang theo tia lạnh lẽo bắn về phía Kiều Tử Nham cùng Phương Dương đứng bên ngoài cửa kia.

Ninh Mật Đường dở khóc dở cười, tuy có chút khó khăn, nhưng lại là lần đầu tiên không cảm thấy anh phiền phức.

“Được.” Cô gật đầu: “Vậy buông tay ra nhé?” Ninh Mật Đường nhìn tay mình còn bị anh nắm.

Mạc Hoài dùng đầu ngón tay lạnh lẽo của mình vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô mãi mới chịu buông ra.

Nhìn Ninh Mật Đường xoay người đi theo hai người xa lạ kia, đối với bóng dáng cô, anh dặn dò: “Đường Đường, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ cô về.”

Ninh Mật Đường dừng chân, Đường Đường?

Cô không biết sao nữa, thế nào lại thấy xác ướp này có chút… Đáng yêu?

Phương Dương đi đằng trước không nhịn được run rẩy, trai gái yêu đương bây giờ đều thích tung thức ăn cho chó thế à? Anh ấy nhìn qua sườn mặt đội trưởng, đường cong lạnh lẽo, căng chặt, thần sắc vô vị. Quả nhiên, không hổ là đội trưởng, khả năng chịu áp lực thật cường đại.

Tại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc.

Đối mặt với màn thẩm vấn của cảnh sát, Ninh Mật Đường không hề khẩn trương, cô đem sự tình ngày đó trải qua thuật lại một lần: “Lúc ấy tôi đi quá nhanh, nhất thời không để ý nên đã đụng phải cô ấy, khiến cô ấy ngã, sau đó đã xin lỗi rồi.”

“Nhưng có người nói cô cùng người chết có tranh chấp?” Phương Dương viết.

“Phải, lúc ấy có cãi hai câu, sau đó cô ấy liền rời đi.”

Sắc mặt Kiều Tử Nham đứng đắn, nghiêm cẩn, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai anh tuấn. “Lúc đó cô có phát hiện ra người chết có gì đó khác lạ không?” Căn cứ vào những điều pháp y báo cáo, người chết tử vong vào giữa trưa hai ngày trước, đó chính là thời gian sau khi phát sinh cãi vã cùng Ninh Mật Đường.

Tròng mắt Ninh Mật Đường đen như mực lưu ly, ngồi đối diện với Kiều Tử Nham, cô suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi còn nhớ lúc đó hình như cô ấy đã khóc, hốc mắt đều phiếm hồng, ngoại trừ tỏ thái độ với tôi thì hình như tâm trạng còn rất buồn bã…”

Kiểu Tử Nham gõ gõ mặt bàn, ngón tay siết chặt: “Cô xác định?”

“Phải, tôi nhớ rất rõ.”

Ninh Mật Đường đi rồi, Phương Dường ngồi sửa sang bản khẩu cung, anh ấy phỏng đoán: “Lúc còn sống đã khóc, lại còn buồn bã, khả năng tự sát cũng không phải là không thể.” Cây bút mực đen quay vài vòng qua những ngón tay linh hoạt: “Đại La đã điều tra, trước khi chết, người đó không phát sinh chuyện gì đặc biệt, gia đình không, học hành cũng không, còn nữa…”

“Tình yêu!” Kiều Tử Nham đứng lên, ánh mắt sắc bén: “Lập tức đưa bạn cùng phòng Liêu Kỳ Kỳ của người đã chết tới, cần phải thẩm vấn lần nữa rồi.”

“Rõ, Kiều đội.” Phương Dương thả bút xuống, anh ấy cũng nghĩ rằng đối phương có khả năng khai báo khẩu cung giả.

Trêи con đường nhỏ ở đại học B, ánh đèn đường thẳng tắp, mờ nhạt, ẩn ẩn giấu giấu, xung quanh đêm đen là một mảnh yên tĩnh.

“Đã nói tạm thời không liên lạc cơ mà? Em gọi anh tới có chuyện gì?”

Giọng nam vang lên.

Liêu Kỳ Kỳ nhẹ giọng trấn an: “Tiêu Hạo, đừng co lắng gì cả, lúc cảnh sát thẩm vấn, em không hề nhắc tới anh.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hạo có chút không kiên nhẫn. “Em cho rằng em không nói thì cảnh sát không điều tra ra sao? Hiện tại Lương Diễm Đình chết rồi, liệu có liên lụy đến chúng ta hay không?”

Giữa đêm tối, giọng nói của Liêu Kỳ Kỳ đặc biệt dịu dàng, gương mặt trắng nõn mang nụ cười nhàn nhạt: “Anh yên tâm, chỉ có em biết anh là bạn trai của Lương Diễm Đình, hai người lại chưa từng công khai thì làm gì có ai biết.”

Lời nói của đối phương hình như có tác dụng trấn an, bực bội của Tiêu Hạo giảm bớt: “Vậy được, thời gian này tốt nhất chúng ta đừng liên hệ, chờ mọi chuyện qua đi lại nói tiếp.”

Liêu Kỳ Kỳ nhìn anh ta: “Vậy em nhớ anh thì phải làm sao?”

Tiêu Hạo cực hưởng thụ những lúc Liêu Kỳ Kỳ làm nũng: “Trước kia còn Lương Diễm Đình chắn, không thể gặp nhau thường xuyên em cũng chịu được mà, ngoan đi, chịu đựng một chút.”

Liêu Kỳ Kỳ cắn môi, không cách nào thay đổi, đành cắn răng chấp nhận: “Cũng được.” Không nghĩ tới Lương Diễm Đình chết rồi vẫn còn gây trở ngại cho cô ta.

Điều khiến cô ta trở tay không kịp, đó là sau khi tách ra khỏi Tiêu Hạo, vừa trở lại ký túc xá, cô ta đã bị Phương Dương đưa về cục cảnh sát.

Sau khi thẩm vấn ở cục cảnh sát xong, Ninh Mật Đường gọi taxi về chung cư. Cô đã hứa với Mạc Hoài sẽ về rồi, phải giữ trữ tín, nếu không anh sẽ lại chạy tới ký túc xá nữ sinh tìm người mất.

Lục Loan Uyển là chung cư cao cấp, lúc trước Ninh Mật Đường thuê nhà ở đây không chỉ vì nơi này an toàn mà còn vì cấu trúc xây dựng tốt. Thích hơn cả là những thiết kế ở đây đều được xanh hóa, rất đẹp.

Trăng đêm nay mờ nhạt, ánh trăng bạc nằm rải rác trêи mặt đất, từng lớp mỏng manh.

Ninh Mật Đường đi thật chậm, trong lòng nghĩ ngợi về cái chết của Lương Diễm Đình. Hôm nay ở thi thể của cô ấy, cô ngửi được mùi hương gay mũi, theo lý mỗi người chết cô đều ngửi thấy mùi giống nhau, không hề khác chút nào, lạ là hôm nay có thêm mùi khác, cô không biết cái chết này còn có nguyên nhân gì khác nữa?

Cây xanh hai bên đường thẳng tắp, dưới ánh trăng hàng cây đổ bóng xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc cô đã về đến nhà. Chưa đến gần, cô đã thấy bóng đen cao lớn ngồi bất động trước cửa.

Xung quanh tối om, người ngồi đó cõng theo ánh trăng khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm trêи mặt.

Ninh Mật Đường trong lòng nhộn nhạo, xung quanh quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, đột nhiên lại có một cái bóng đen kỳ quái ngồi kia, có chút dọa người.

Lấy chìa khóa mở cửa, Ninh Mật Đường bước qua, không dừng lại bước nào, khi sắp đi qua hình bóng kia rồi thì đối phương lại ngẩng đầu lên.

“Cô về rồi.”

Đôi mắt Mạc Hoài sáng rõ trong đêm đen, tinh tường đến sáng rực.

“Là anh ư?” Ninh Mật Đường thở nhẹ ra, tay nắm chặt chìa khóa cũng buông lỏng, phát hiện vừa nãy hơi dùng sức, lòng bàn tay đã bị in vết khóa rồi.

Nhịp tim đập thình thịch yên ổn một chút: “Sao anh lại ngồi đó?” Ninh Mật đường kinh ngạc hỏi.

Mạc Hoài đứng lên, giọng nói mang theo nghẹn ngào cùng vui sướиɠ: “Tôi ở đây chờ cô, chỉ cần cô trở về là có thể thấy tôi rồi.”

Ninh Mật đường sửng sốt, trong lòng như có sợi lông vũ nhẹ quét qua, hơi rung động lại ngưa ngứa. Đối với sự trông mong trong ánh mắt của Mạc Hoài, nhất thời cô bị anh làm xúc động, xúc động đến lợi hại, sắp sửa hít thở không được rồi.

Kể từ sau khi mất đi bố mẹ, lâu lắm rồi không có ai để ý tới cô như vậy.

Cô mở miệng, thanh âm dành cho Mạc Hoài mềm mại xưa nay chưa từng có: “Anh đợi bao lâu rồi?”

Mí mắt Mạc Hoài rũ xuống, lông mi cong cong, có chút ngượng ngùng, giọng nói anh trầm thấp: “Cô vừa đi một lúc tôi liền đi theo xuống dưới.” Đôi môi nhạt màu hơi khô: “Cô đừng mắng tôi, tôi rất nghe lời cô mà, ở chung cư chờ, mà dưới này cũng vẫn thuộc chung cư.”

Anh có hỏi người khác, xác thực nơi này vẫn trong địa bàn chung cư, anh nghe lời cô thế đấy.

Tia sáng vất vưởng, lọt qua bóng tối, Ninh Mật Đường im lặng một lúc mới mở miệng: “Tôi không mắng anh đâu, chúng ta lên nhà đi.”

Nghe được lời này, đuôi lông mày mới nhíu đã giãn ra, lời nói mang theo vui sướиɠ: “Được.”

Anh đi bên cạnh cô, qua một lúc, chân thành nói: “Đường Đường, tôi muốn nắm tay cô.”

“Không phải lúc nãy mới hút máu rồi à?”

“Không phải hút máu, chỉ là muốn nắm tay.” Mạc Hoài nhìn một bên tay nhỏ trắng nõn của cô, vô cùng thèm muốn: “Không thì một ngón tay cũng được.” Anh nhượng bộ rồi đó.

Ninh Mật Đường nhìn anh, môi hồng căng mọng cong lên đường cung nho nhỏ: “Được, nắm đi.”

Mạc Hoài vươn bàn tay to lạnh lẽo, gắt gao nắm chặt lấy ngón trỏ của Ninh Mật Đường, cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay, anh thỏa mãn: “Về nhà thôi.”

~Hết chương 14~

Tác giả nói nè:

Xác ướp: “Đường Đường.”

Ninh Mật Đường: “Ơi.”

Xác ướp: “Đường Đường.”

Ninh Mật Đường: “Sao nào?”

Xác ướp nửa nằm nửa ngồi, hơi thẹn thùng: “Anh…anh muốn… hôn hôn.”

Ninh Mật Đường: “Được.” (づ ̄3 ̄)づ

Tôi cũng muốn hôn.