Không biết có phải Thẩm Đường bị bệnh thần kinh rồi hay không mà sao tiếng cáu của Lục Viễn truyền vào tai cô nghe nó quyến rũ thế nhỉ.Vẻ mặt cô bắt đầu đăm chiêu nghiền ngẫm tiếng cáu vừa rồi của cậu.
Lục Viễn sau khi nhìn thấy người chọt vào vai cậu không phải Cố Nhiên mà là cô gái trước mặt thì vẻ mặt mới thu lại nét tức giận vừa rồi.Im lặng hồi lâu cũng chẳng ai lên tiếng nói trước , cậu hơi nhướng mày quan sát cô gái trước mắt.
Ồ con nhóc bữa bị giựt túi sách đây mà.
Một khoảng trời im lặng tôi nhìn anh , anh nhìn tôi.
Cuối cùng Thẩm Đường mới mấp máy đôi môi đỏ mọng của mình.
“ Mục Sơ bị đau bụng nên về kí túc nghỉ ngơi cậu ấy nhờ tớ đem vở qua cho cậu”
Nói xong cô đặt nhẹ cuốn vở lên trên bàn của cậu rồi len lén nhìn khuôn mặt điển trai kia.
Lục Viễn nhìn qua cuốn vở rồi lại nhìn cô tỏ ý là đã biết thản nhiên nói hai từ rồi lại chăm chăm vào điện thoại chơi game.
“Cảm ơn”
“...” hết rồi sao
Đôi mắt bồ câu của cô khẽ chớp rồi lẳng lặng nhìn cậu con trai đang chăm chú chơi điện thoại,một lúc cô cũng quay gót ra khỏi lớp rồi trở lại lớp của mình.Ngồi vào bàn cô lại bắt đầu thơ thẩn nhìn bảng rồi lại đứng lên tiến đến bàn của lớp trưởng khẽ hỏi.
“ Lớp Trưởng này tớ có việc muốn hỏi?”
Trần Húc hơi ngạc nhiên khi cô tiến đến hỏi mình rồi cậu cũng nhẹ nhàng đáp.
“Sao thế?”
“ Ừm điểm số ấy ,hết năm nay sẽ phân lại lớp đúng không.
Vậy tớ cần bao nhiêu điểm thì được vào lớp chọn thế”
Trần Húc nhìn chằm chằm Thẩm Đường sau đó thành thật nói,bởi vì cậu cũng đặt mục tiêu vào lớp chọn nên rành rồi.
“ Lớp chọn theo tớ nắm chắc thì học sinh bên đó ai cũng trên mức 600 điểm , nếu cậu trên 600 điểm thì có cơ hội được vào đó”
“Ừm cám ơn Lớp Trưởng,tớ biết rồi”
Nghe cậu nói xong khoé miệng của cô khẽ nheo lên mỉm cười ngọt ngào,đôi mắt cũng theo đó mà cong cong như vầng trăng vậy.Đẹp không sao tả hết.Trần Húc cũng ngây người bởi nụ cười đó của cô,cậu hơi mất tự nhiên nhìn xuống giả vờ nhìn vào đọc sách.
Thẩm Đường nghe xong đáp án thì tung tăng về chỗ ngồi.Cô nghĩ trên 600 điểm cũng không khó lắm , không phải cô tự cao mà là thành tích của cô vốn rất tốt do đợt thi vừa rồi cô hơi sa sút nên mới bị đẩy đến lớp 2 nhưng mà xếp hạng trong lớp cô cũng đứng thứ 2 sau Trần Húc thôi.Chỉ cần cô cố gắng học nữa thôi thì cơ hội vào lớp chọn sẽ đến tay cô.
Nghĩ đến đó thôi mà khoé miệng của cô đã không tự chủ mà cong cong cả lên.
Vui hết chỗ nói.
Tri Tri khó hiểu quay xuống nhìn cô nói.
“ Cậu mới trúng sổ số đó à”
“Ừm còn hơn trúng sổ số luôn “
Tri Tri liếc nhìn Tri Miên rồi cả hai cùng lắc đầu bất lực đồng thời quay lên:Tiểu Đường với Tiểu Sơ sao cứ ngơ ngơ ngốc ngốc như nhau ấy nhỉ.
Buổi chiều Thẩm Đường nhận được tin nhắn của Mục Sơ nên liền đợi cô nàng trước cổng trường.
Từ xa đã trông thấy bóng đang cao gầy của cô nàng chạy đến,vẻ mặt hớn hở khoác lấy tay cô:
“ Này đi thôi,dẫn cậu đi chơi “
“ Chúng ta không rủ song Tri sao”
*song Tri: chị em song sinh Tri Tri với Tri Miên á gọi vậy cho ngắn gọn nhe.
Mục Sơ vừa khoác tay cô vừa nói.
“Hai cậu ấy không đi đâu,chiều nào hai cậu ấy cũng đến lớp học thêm hết.Chúng ta đi thôi”
Không phải ai cũng giống cô sinh ra đã có đầu óc thông minh buổi tối chỉ cần về ôn lại bài cũ là được.Các cậu ấy ngồi ở lớp này đã phải siêng năng học đến như vậy,cô cảm thấy mình thật may mắn mà hưởng gen trội thông minh của baba.
“Ừm” Thẩm Đường đáp rồi lại hỏi tiếp.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Câu hỏi vừa dứt thì hai cô nàng đã đứng trước mặt ba nam sinh.
Cả ba người này cô đều biết nam thần của cô Lục Viễn , nam thần của Mục Sơ...Tống Nhiên còn cậu kia là cậu bạn ban sáng cô mới nhờ gọi Lục Viễn ra lấy vở là Cố Nhiên.
Mục Sơ quay sang hơi đẩy cô lên trước một chút rồi cất giọng trong trẻo.
“Giới thiệu với mọi người đây là chị em mới của tớ Thẩm Đường”
Thẩm Đường cũng nhìn ba cậu chàng rồi mỉm cười ,cong cong mắt.
“Chào các cậu”
Cố Nhiên nhanh nhẹn chen lên cười đáp lại cô.
“Chào cậu tớ là Cố Nhiên”
“Tớ là Tống Nhiên”
“...”
Không phải nên đến lượt ai đó rồi sao.
Tống Nhiên khẽ giơ củ trỏ chọc vào tay Lục Viễn.Lúc này cậu chàng mới cất giọng thản nhiên.
“ Lục Viễn”
Rất chi là kiệm lời nha
Mục Sơ thấy tình hình hơi ngượng nên ôm lấy Thẩm Đường đi lên trước rồi nhanh nhẩu nói.
“Đi ăn lẩu thôi,lẹ lên nào”
Thế là cả năm người cùng tiến vào tiệm lẩu.Vừa bước đến bên bàn thì đã có hai cô nàng nũng nịu đi qua.
Vẻ mặt ngại ngùng nhìn chằm chằm Lục Viễn.
“Tớ có thể xin wechat của cậu được không ?”
Lục Viễn mắt vẫn nhìn dưới màn hình điện thoại bấm game một lúc thì mới ngẩng đầu.
Gương mặt đẹp trai khó cưỡng kia khẽ cong môi nở nụ cười như không nhưng đủ khiến con gái nhà người ta mê mệt rồi.
“Tôi không dùng điện thoại”
“....”
Một đám người trợn tròn mắt nhìn Lục Viễn ném điện thoại trong tay qua cho Tống Nhiên rồi lại bắt chéo chân nhướng mày nhìn hết sức lưu manh.
“Trả điện thoại cho cậu”
Một câu không đầu không đuôi cũng đủ khiến người nghe hiểu ý..