Đột nhiên bị người ta ôm bất ngờ như vậy,vẻ mặt cô hoảng sợ đẩy mạnh người đàn ông kia ra.
Đôi mắt bồ câu của cô khẽ nhíu lại bây giờ cô mới có thể nhìn kĩ người trước mặt.
Bỗng cô sững sờ tại chỗ,cỗ tức giận từ lồng ngực không còn nữa liền chuyển thành vui mừng.
“Anh Tống Hạo”
Tống Hạo hơn Thẩm Đường 5 tuổi.
Nhà của anh gần nhà của ông bà ngoại từ nhỏ cô đã chạy theo sau anh như cái đuôi,lớn lên mối quan hệ của cả hai càng tốt.
Trong lòng cô thì anh chính là một người anh trai ruột vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vui mừng không thôi,lúc nãy còn đề phòng bây giờ liền đưa tay khoác lấy tay của Tống Hạo.
“Không phải sang năm anh mới về sao,em còn tưởng anh quên mất em cơ đấy”
Tống Hạo một thân nho nhã,anh đeo gọng kính màu vàng càng tôn lên vẻ chững chạc trưởng thành.
Khuôn mặt tuấn tú.
Chính là mẫu con rể lý tưởng của các bà mẹ.
Anh khẽ đưa tay lên sờ tóc của cô,ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Đường.
“Anh vừa xuống máy bay thôi,nghe mẹ nói gia đình em chuyển đến đây.
Tiện đường ghé qua thăm em”
Ở một bên kia Lục Viễn nhanh chân đi lại phía hai người kia rồi kéo cánh tay của Thẩm Đường ra khỏi người của Tống Hạo.
Ánh mắt lãnh đạm mà nhìn về phía người đàn ông kia.
Bị một lực mạnh kéo đi cô có hơi bất ngờ nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt khó ở kia của Lục Viễn rồi lại đưa mắt nhìn về phía anh Tống Hạo.
Cô cười khẽ trong lòng,anh đây là ghen rồi sao.
Thẩm Đường liền lên tiếng giải thích.
“Lục Viễn đây là anh Tống Hạo,hơn chúng ta 5 tuổi đấy.
Tớ cùng anh ấy như anh em ruột trong nhà vậy”
Nói xong cô mau lẹ nhìn về phía Tống Hạo nói tiếp.
“Anh Tống Hạo đây là Lục Viễn.
Bạn học của em”
“!.
.
”
Cô nhìn cái biểu cảm như đang cảnh giác kẻ thù kia của anh thì khẽ chọt anh một cái.
Cô đưa mắt ra hiệu cho anh mau chào hỏi Tống Hạo đi dù sao anh ấy cũng lớn tuổi hơn mà,nên giữ lễ phép.
Lục Viễn vừa nhìn cái biểu cảm kia của cô thì cũng hiểu ngay ý,tay anh chuyển từ cổ tay cô xuống thành nắm tay rồi mới nhìn Tống Hạo cất giọng.
“Chào anh”
“!.
.
”
Đôi mắt thâm sâu của Tống Hạo nhìn lướt qua Lục Viễn rồi di chuyển xuống đôi bàn tay của thiếu niên đang gắt gao nắm lấy tay Thẩm Đường thì nhíu chặt mày.
Vẻ mặt khó chịu mau chóng qua đi anh liền nhìn về phía Lục Viễn gật nhẹ đầu coi như chào hỏi lại.
Sau đó anh lại nhìn về phía Thẩm Đường vẻ mặt mới dịu dàng hơn hẳn.
Giọng điệu từ tốn nói.
“Anh định ở đây chơi vài hôm.
Ngày mai anh sẽ tới chào hỏi ba mẹ em sau nhé,nay đi vội quá anh chưa kịp chuẩn bị quà”
“Dạ được ạ.
Vậy ngày mai gặp lại anh nhé”
Nói xong cô liền đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt anh.
Khuôn miệng của cô không che nổi niềm vui cứ thế mà cười rộ lên.
Lần đầu tiên Lục Viễn cảm thấy nụ cười của cô trông khó coi như vậy đấy.
Tạm biệt là được rồi còn vẫy tay cười ngu ngơ như thế làm cái gì.
Thấy người kia đi khỏi anh mới quay sang dò hỏi.
“Hai người rất thân?”
“Đúng rồi,rất rất thân.
Tớ cũng rất thích anh ấy nữa”
Ba vệt đen xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên,đột nhiên anh siết chặt bàn tay đang nắm tay cô,làm cô cũng phải A lên một tiếng.
“Này! ,cậu làm đau tớ”
Anh không buông tay cô nhưng giảm lại lực khẽ đưa ngón cái xoa xoa tay cô rồi lại khàn giọng,trong giọng nói có chút tủi thân.
“Không phải cậu nói thích tớ sao”
“!.
.
”
Thẩm Đường ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn lấy anh.
Lúc này đây cô mới nhìn rõ biểu cảm của anh cứ như cún con bị bỏ rơi ấy.
Lời vừa nãy của cô hình như có hơi mập mờ nhỉ thế là cô bèn bổ sung thêm.
“Sao mà giống nhau được.
Tớ coi anh Tống Hạo như anh trai ruột mà,chính là kiểu thích người thân trong nhà ấy.
Sao có thể so sánh với cậu được cơ chứ”
Vẻ mặt buồn rầu kia của anh liền lập tức biến mất.
Anh ho khan hai tiếng giữ thể hiện rồi lại lạnh mặt nói với cô.
“Ừmm”
Cô giương cặp mắt nhìn thiếu niên trước mặt,mây đen cũng không còn nữa.
Rất tốt cô hoàn thành nhiệm vụ dỗ anh rồi.
Thẩm Đường đưa mắt nhìn xuống bàn tay đang được anh nắm,rồi giơ lên trước mắt của cả hai người.
Mười ngón tay xen kẽ lẫn nhau,cô khẽ hỏi.
“Vậy chúng ta bây giờ!.
”
Lục Viễn nhanh chóng rụt tay lại,giả bộ nhìn về hướng khác giọng lắp bắp.
“Tớ! tớ chưa suy nghĩ kĩ,cậu! cậu cho tớ thêm chút thời gian được không”
Anh không để cô trả lời mình,lỡ cô không đồng ý thì sao,thế là anh liền giả bộ nhận điện thoại như có việc gấp rồi mau chóng rời đi.
Giữa công viên vắng tanh,một mình Thẩm Đường ngơ ngác như nai con đứng đó.
Cô không kiềm nổi cơn tức giận liền dặm chân tại chỗ rồi mắng mỏ tên tra nam Lục Viễn.
Cô không phát tiết được hết liền nhấn gọi điện cho Mục Sơ hẹn cô nàng gặp mặt ở quán cafe.
Cả hai cô nàng tới tiệm cafe phòng riêng.
Sau đó là một chàng dài tiếng nói không ngớt của Thẩm Đường,cô kể đầu đuôi mọi việc cho Mục Sơ nghe.
Anh rõ ràng là ghen còn không cho cô thích người khác nhưng chẳng cho cô một cái danh phận nào cả,xem có tức không cơ chứ.
Mục Sơ vừa nghe cô bạn trình bày vừa gật đầu phụ hoạ.
Qua một hồi lâu thì Mục Sơ đã nắm được điểm mẫu chốt.
Chuyện tình cảm rối rắm này cần phải có cái gì đó để đột phá nó.
Cô biết anh họ mình rõ ràng là có tình cảm với Thẩm Đường nhưng sao lại hành động như vậy chứ,chắc chắn là anh họ cô chưa hiểu rõ lòng mình cô phải bày mưu cho Thẩm Đường mới được.
Nghĩ tới đó Mục Sơ liền nói.
“Tớ có ý này ,cậu lại đây”
“!.
.
”
Thẩm Đường nghe xong thì liền quơ tay từ chối.
Sao cô có thể lợi dụng anh Tống Hạo để làm cho Lục Viễn sáng mắt được cơ chứ.