Bạn Trai Tôi Là Soái Ca

Chương 11: Bạn trai tôi quả thực là soái ca!




Sáng nay không học nên tôi với Nam sẽ về nhà, đi hai tiếng tới nơi.

Tôi mở cửa, bố mẹ tôi chạy ra đón. Nam bước vào theo sau.

Bố tôi tuy rất điềm tĩnh, nhưng hiện tại lại hơi đứng hình, có chút lắp bắp: "Na...Nam"

"Con chào bố mẹ, con đã quay về rồi ạ"

Bố tôi nhanh chóng phục hồi lại, vỗ vỗ vai hắn: "Về là tốt rồi"

Sau đó tôi đi nấu ăn với mẹ, để hai người nói chuyện với nhau cho thoải mái.

Chẳng thể giải thích vì sao, chỉ trong gần một tiếng, cả đại gia đình tôi biết tin hắn về, gọi điện hỏi han tôi tới tấp.

Bố tôi pha một cốc nước cam, uống thử một chút rồi chìa cho tôi uống. Tôi nhấp một ngụm thì nghe bố nói: "Uống xong thì rửa cốc úp ngược cho nhanh khô nhé!"

Tôi đang vui vẻ uống, nghe tới đó vội vội nói: "Bố pha ngọt quá, con không uống hết. Bố uống nốt hộ con đi"

Ý là, con lười rửa lắm, bố uống sau cùng thì tự rửa đi nha!

Mẹ tôi đi qua, mặt thẳng tưng: "Con gái anh đấy!"

Bố mặt đau khổ hỏi hắn: "Con xác định thật sự vẫn thích nó?"

Hắn trả lời, giọng chắc nịch: "Vâng"

Bố thở phào một hơi, quay sang khoe với mẹ tôi: "Mẹ nó ơi, may quá! Có người hốt con bé này đi rồi"

Hai ông bà nọ còn rất sung sướng ăn mừng chứ!!!

Tôi khều khều tay hắn: "Tao tệ thế hả mày?"

-"Thế mới cần có tao chứ!"

_____________________Black An.Jell________________

Chỗ tôi học ngay gần trung tâm thành phố, tức là gần nơi hắn làm việc.

Con mẹ nó, mới 18 tuổi, 80% cố gắng, 20% 'bợ đít', hắn dã leo lên chức giám đốc kinh doanh thành công. Đây là công ty của bố Hòa, còn công ty của hắn chỉ là một chi nhánh do hắn tự thành lập bên Đức.

Tôi hốt. Khéo hắn là giám đốc trẻ nhất Việt Nam ấy chứ!

Kể ra lương giám đốc một công ty mà 50 triệu vẫn tốt nhỉ? Chưa kể đến vài chục triệu tiền một số công ty lớn hơn mua bản quyền ứng dụng ở chi nhánh nữa.

Quá giàu rồi! Đại gia chứ còn gì nữa!

Ầy, trong đầu tôi vang lên giọng nói, mày vớ được rùa vàng rồi, mày vớ được rùa vàng rồi!

Cơ mà nghe vẫn hơi vô lí tí, 18 tuổi mà kiếm được ngần đó tiền.

___

Hắn bảo từ bây giờ dù có bận đến đâu hắn cũng sẽ đưa đón tôi di học. Tôi đương nhiên vui vẻ nhận lời. Thực ra ban đầu còn chưa dám vì sợ ảnh hưởng công việc của hắn.

Sáng nay tôi dậy từ 6 rưỡi, chuẩn bị các kiểu rồi đợi hắn 7h45 đón đi học. Tôi phải học 3 tiết, từ 8h đén 11h45.

Mở cửa sẵn, trong lúc đợi tôi gác chân lên bàn an nhàn xem phim "Thiếu gia ác ma"

Hà hà hà, đang hot đóa!

- "Dáng ngồi như thế mà chấp nhận được à?"

Tôi quay lại, nhìn đồng hồ, mới 7h20. Tôi lôi tay hắn kéo vào ghế, chỉ chỉ vào tab khác của màn hình máy tính: "Lúc nào rảnh dẫn tao đi mua đôi giày này đê"

Hắn gật gật, chỉ vào đôi Nike: "Thích đôi này không?"

Đắt quá! 2 triệu cơ!

Toi chẹp chẹp miệng: "Cắt cổ tao đi! Đang học sinh, nghèo dã man. Tao lại còn là chúa phá đồ nữa, đi 1 2 tháng hỏng ngay ý mà! Thôi đi"

- "Thích thì mua. Tao bỏ tiền ra chứ có phải may đâu mà lo"

- "Cơ mà còn tiết kiệm sau này nữa chứ!"

- "Á à, nhận rồi nhé! Ý là sau này lấy tao đúng hem?"

Tôi quay mặt đi, không thèm nói.

- "Thôi thôi, đi học. Chiều nay đi mua sau"

Hắn cầm tay tôi ra cửa, chỉ vào chiếc xe màu đen đỗ ở cổng khu trọ.

Tôi hào hứng chạy lại gần cái xe, ngắm kĩ một hồi, la thất thanh.

Úi giời ơi! ~~~ BMW chứ còn gì khác???

Kinh ~~~

Chi tiết ra thì là BMW 420i. Ừ thì tôi la ở cái giá tiền, nghe đâu bảo xe này 2 tỉ 8 chứ ít ỏi gì đâu?

- "Nam! Nam! Nam! Xe xịn lấy đâu ra?"

Hắn cười cười, vỗ đầu tôi: "Đây là bố mẹ mua cho làm vốn. Tao mới thi lấy bằng lái xe được một tháng"

- "Thế nào, thích không?"

Tôi mải ngắm siêu xe, chẳng còn nghe thấy gì.

...

Tới trường, mọi người đều biết tôi có bạn trai đẹp trai lại còn giàu. Hơi sáo rỗng nhưng mà thú thật tôi hơi bị phổng mũi đó nha! ~

Khánh hú hét: "An ơi An ơi, tên Nam nhà mày đúng không? Mày có phúc quá đi. Trùi ui!"

Phương xem vào: "Thế này bắt tao đợi đến 30 tao cũng nguyện luôn. Hahahaha. Ù uôi, mày sướng vãi"

Tôi cười ngoác tới mang tai.