Trong phòng bếp,
Lưu Anh đôt nhiên thăm dò hỏi Đỗ Tu Nhiên “Con à, nhà chúng ta gạo cùng
dầu ăn như thế nào lại hết nhanh như vậy?” Bà nhớ rõ mấy hôm trước mới
mua, như thế nào hiện tại đã hết nửa thùng gạo, chai dầu thì thấy đáy.”
Đỗ Tu Nhiên gục xuống bàn có vẻ đang học bài, nghe vậy một hồi chột dạ…
Lưu Anh tại phòng bếp vòng vo hai vòng, phát hiện thùng trứng gà cũng gần
hết, đếm lại còn không đến mười quả, bà càng thêm nghi hoặc, thời gian
trở lại đây, giữa trưa bà không có về nhà, Đỗ Hà lại ở trường học, theo
lí thì hẳn là tiết kiệm được gạo cùng trứng gà, nhưng bây giờ như thế
nào so với ba người ăn trước đây còn tốn lương thực hơn?
Lưu Anh thấy Đỗ Tu Nhiên ghé vào bàn cắn bút không lên tiếng, liền hỏi lại: “Con trai, trong nhà có người đến a? Trước còn đầy một thùng trứng gà,
sao một hai ngày mà còn lại mấy quả?”
Đỗ Tu Nhiên biết không thể giấu mãi, nghĩ nghĩ liền hạ bút, nhảy từ ghế
xuống, mình trong mắt mẫu thân luôn luôn là hài tử thành thật, lớn như
vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói dối trước mặt bà, cho nên
Đỗ Tu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này hẳn là ăn ngay nói
thật, vì vậy nửa ngày sau, anh mới vò vò đầu mở miệng: “Mẹ, cái kia
người không ở nhà, trứng gà…bị con nấu ăn.” 囧
Lưu Anh nhìn Đỗ Tu Nhiên, chợi cảm thấy con trai mấy ngày nay như thế nào
mà hơi gầy đi, đau lòng một phen ôm vào trong ngực dụi dụi hai cái, lão
Nhị nhà bà so với hài tử nhà khác đều biết nghe lời hơn, tốn ít trừng gà cùng cơm có tính là gì? Cũng là tại chính mình suốt ngày vội vàng làm
công, trong nhà ba bữa hầu như toàn là Đỗ Tu Nhiên làm, nó đã đến trường còn phải nấu cơm, hài tử cũng đang trong giai đoạn lớn, có thể ăn nhiều cơm cũng là bình thường, so với hài tử nhà bà ăn chút ít trứng, hài tử
nhà khác bên ngoài còn ăn đồ vặt nhiều hơn, vì vậy bà áy náy nói: “Con
ngoan, mẹ sai rồi, từ nay về sau nhớ ăn nhiều một chút, thân thể có lớn
mới học tốt được, tương lai cùng ca con đồng dạng thi đại học a.”
Đỗ Tu Nhiên kì thật so với mẹ càng áy náy, anh biết rõ con người của mẹ,
phương diện ăn uống đặc biệt chăm sóc, hài tử mình ăn thì không sao,
nhưng nếu đem cho người ngoài có chút phiền toái, nếu anh nói thật ra,
mẹ không chừng có điểm xót những trứng gà kia, lúc nãy nói là mình ăn,
bà không có giận, vốn bà suốt ngày bận bịu công việc đã đủ mệt, thật
không nên để những sự tình thế này làm hao tổn tâm trí.
Thời điểm ra ngoài, Lưu Anh lưu lại trong ngăn kéo chút ít tiền, dặn Đỗ Tu
Nhiên nếu hết gạo thì gọi cho tiệm gạo Vương thúc thúc dưới lầu mang
lên, thích ăn cái gì thì chính mình mua về làm, Đỗ Tu Nhiên nhẹ gật đầu.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến thi cuối kì, một loạt các bài thi, lão sư lại giao rất nhiều bài tập, sang năm Đỗ Tu Nhiên phải lên cấp, cho
nên thứ tự thành tích lần này rất quan trọng, cái này còn quan hệ đến
việc phân lớp, tuy anh học tập luôn dẫn đầu, nhưng lúc thi vẫn có chút
khẩn trương, hơn nữa mỗi ngày đều làm cơm đưa đến chỗ tiểu quỷ, xong lại vội vàng trở về nhà làm bài tập, quả thực đem Đỗ Tu Nhiên lăn qua lăn
lại đủ mệt.
Nửa tháng mau trôi qua, học sinh thi xong liền được nghỉ đông, Đỗ Tu Nhiên
cũng nhẹ nhàng thở ra, buổi chiều lấy chút tiền lẻ trong ngăn kéo đi
siêu thị mua bột ngô, về nhà trộn cùng bột mì làm bánh bột ngô, bởi anh
phát hiện tiểu quỷ kia đặc biệt thích ăn bánh ngô, cùng với quái vật
kiếp trước đồng dạng yêu thích.
Bánh bột
ngô Đỗ Tu Nhiên làm vừa vặn bàn tay nhỏ, màu vàng nhạt, bên dưới lớp vỏ
giòn là phần ruột hương vị càng ngọt ngào, nhai trong miệng đặc biệt dẻo mềm, lại quện thêm hương vị đặc trưng của bắp ngô, ăn kèm với dưa muối
cực kì vừa miệng.
Kì thật bánh bột ngô
cũng là Đỗ Tu Nhiên đành phải làm, hiện tại gạo cùng dầu ăn cái gì cũng
không tiện, mẫu thân bên ngoài làm công đã không dễ dàng, lại còn nuôi
thêm Ngô Kình Thương một người nữa, chỗ nào Đỗ Tu Nhiên cảm thấy tiết
kiệm được thì tiết kiệm, cũng may tiểu quỷ phương diện này cũng không
kiêng ăn, Đỗ Tu Nhiên có thời gian sẽ đem tiền mua thức ăn mẫu thân cho
anh đến siêu thị mua chút đồ ăn kèm với bao bột ngô, biến đổi đa dạng
cho nó.
Lúc này thời gian rảnh
rỗi, Đỗ Tu Nhiên rốt cục không cần bận rộn như trước, anh thuận tiện mua lấy hai cân thịt ba chỉ, rất xa xỉ đem xào hết với cải thìa làm một
món, lại làm bánh bột ngô sáng sớm đi đến khu nhà xưởng. (sao cảm giác
tiểu Nhiên bị gả đi mất rồi thế này =’’=)
Mấy ngày nay không biết
là được Đỗ Tu Nhiên cho ăn đến no bụng, hay là sau thời gian dài tiếp
xúc trở nên quen thuộc, giữa hai người đã có chút tình cảm, ít nhất tiểu quỷ kia không còn như trước phòng bị anh, bình thường Đỗ Tu Nhiên có
đẩy cửa tiến vào, nó cũng không ý kiến nữa, cũng không còn muốn đuổi anh đi.
Chính là sáng sớm tới
nơi, tiểu quỷ kia đã không thấy bóng dáng, anh đem bánh ngô cùng thức ăn đặt trên mặt bàn, chạy đi hỏi lão đầu.
Vừa đi vào, lão đầu thấy anh cười vui vẻ lấy từ trong túi quần túi kẹo đường, nói là con nuôi
lão cho, lão đầu cả đời không có con cái, chỉ nhận một người nuôi, hiện
tại hình như làm quan trong bộ đội gì đó, rất muốn lão đầu về sau được
hưởng phúc, lão nhân gia đã như lá rụng về vườn, cho nên con trai nuôi
luôn luôn đến thăm ông, xe than trở đến tháng trước chính là hắn sợ mùa
đông lạnh, thân thể lão đầu không chịu được, sai người đem đến để ở chỗ
cửa.
“Đường này cũng là con
trai ông cho.” Lão đầu ngôn ngữ đều biểu tình vui sướng, trong phòng còn có vài hộp thuốc bổ thân thể, lão đầu nói: “Nó trước kia ở E thị, hiện
tại điều đến B thị, cách nới này gần hơn nhiều, đến thăm ta cũng thuận
tiện, ngồi xe hai giờ là đến, đứa con nuôi này đối với ta thật tốt, rất
hiếu thuận, tựa như chính con đẻ của mình vậy…”
Lão đầu vừa nói xong,
bên ngoài liền nghe “phác thông” một tiếng, qua cửa sổ vừa tan băng có
thể nhìn ra là Ngô Kình Thương, tiểu quỷ kia không đi lối cổng chính,
lại nhảy qua tường, còn xông vào cửa sau nhà lão đầu nhìn một cái, nhanh chóng chạy về phía phòng mình.
Đỗ Tu Nhiên ngay sau đó
liền đi theo, đẩy cửa phòng, chỉ thấy tiểu quỷ kia gục đầu xuống một tay cầm bánh ngô một tay cầm cải thìa xào thịt, ăn đến ngon lành, Đỗ Tu
Nhiên có lại gần nó cũng không thèm liếc.
Lang thôn hổ yết xong,
hai tay xoạt xoạt bôi bôi bên người qua loa một cái liền xong, Đỗ Tu
Nhiên thở dài, cái này coi như đã thành thói quen, anh biết Ngô Kình
Thương nhất thời cũng không sửa được, chỉ có thể từ từ, vì vậy anh móc
từ trong túi kẹo đường đưa cho Ngô Kình Thương.
Phỏng chừng Ngô Kình
Thương tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua kẹo là dạng gì, nó nhìn chằm
chằm vào gói giấy đang bọc cái gì đó trong tay Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên giúp nó đem vỏ ngoài bóc ra, sau đó cầm lấy viên kẹo nhét vào miệng nó, tiểu quỷ từ đầu không dám ăn, nhưng sau khi ăn vào miệng, lập tức tiếng “bẹp bẹp” vang lên.
Nhai nhai mấy ngụm xong, sau đó một phen túm tay Đỗ Tu Nhiên cầm giấy bọc còn hương vị kẹo
đường, dùng đầu lưỡi liếm vài cái, tắc lưỡi nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên.
Nó vừa liếm môi tưởng tượng lại hương vị kia vừa nói: “Đây là cái gì?”
Đỗ Tu Nhiên thấy nó thèm đến chảy nước miếng, vừa cười vừa nói: “Đây là kẹo đường.”
Nó dùng mu bàn tay lau miệng, con mắt liếc về túi quần anh: “Còn nữa không?”
Đỗ Tu Nhiên bụm lấy quần nói: “Cậu còn muốn ăn?”
Ngô Kình Thương gật gật
đầu, sau đó vươn tay chuẩn bị đón lấy, Đỗ Tu Nhiên chầm chậm lấy trong
túi ra một viên nói: “Vậy sau này cơm nước xong phải dùng khăn lau tay
sạch sẽ.”
Ngô Kình Thương bất mãn nhìn anh, ánh mắt ác liệt hiển nhiên không nghĩ thỏa hiệp.
Đỗ Tu Nhiên nói: “Đáp ứng cậu mới có kẹo ăn.”
Ngô Kình Thương nghĩ
nghĩ, lại nhìn viên kẹo, mục quang đột nhiên nhìn về phía cạnh cửa, Đỗ
Tu Nhiên tự nhiên cũng nhìn theo ánh mắt nó, đợi lấy lại tinh thần thì
viên kẹo trên tay đã bị Ngô Kình Thương lấy đi, lúc này chính là đang
ngồi xổm ở góc tường vụng trộm bóc vỏ nhét vào miệng, còn quay đầu nhăn
mặt nhìn anh, điều này thực sự làm anh tức giận, người này đã ở bẩn,
thật thà không xong đã học giảo hoạt, thật sự là đáng giận.
***
Con nuôi lão đầu gọi là
Vu Chính, hơn 40 tuổi, lần này trở về dự định ở đây thêm mấy ngày, năm
trước nghĩ kĩ hảo hảo cùng một chỗ với lão đầu, nghe nói hắn ở trong
quân đội, cụ thể là làm gì Đỗ Tu Nhiên không rõ lắm, chỉ biết dưới hắn
còn có ba người lính, sẽ ở khách sạn phụ cận trong mấy ngày này, buổi
sáng còn thức dậy sớm luyện tập, khu nhà xưởng trong lúc này chính là
sân bãi hoang phế, người bình thường cũng không có đến, sân bãi cũng khá lớn, vừa vặn thích hợp bọn họ huấn luyện.
Đỗ Tu Nhiên ngày hôm sau đến đã thấy bốn người trong bộ quần áo đơn bạc đang chạy bộ trong sân,
sau khi chạy xong bắt đầu hoạt động giãn gân cốt, giúp nhau luyện quyền
cước.
Ngô Kình Thương tựa hồ
bị hấp dẫn bởi những động tác của bọn họ, đứng ở cửa ra vào, ngay cả Đỗ
Tu Nhiên gọi nó ăn cơm đều không nghe được.
Đợi Đỗ Tu Nhiên thu thập xong chỗ canh nó ăn còn thừa lại, liền thấy nó ở bên cạnh chăm chú nhìn mấy người kia, xem đến mắt không chớp, vì vậy Đỗ Tu Nhiên có chút tò mò đi qua xem rốt cuộc Ngô Kình Thương đang nhìn cái gì.
Lúc này thuộc hạ của Vu
Chính có đặt một cục gạch, tay hắn tùy ý vung lên một cái, lực đạo phi
thường lớn, gạch bị đập bể, một mảnh vụn đột nhiên bắn ra hướng ngay mặt Đỗ Tu Nhiên, anh có chút sững sờ nhất thời không kịp phản ứng, trong
chớp mắt cảm tưởng mảnh gạch kia đập tới, lúc này một bàn tay nhỏ đột
nhiên chặn ngang, thoáng cái đem miếng gạch kia nắm trong tay.
Vu Chính cùng người bổ gạch đột nhiên dừng động tác, hướng bên này nhìn tới, trên mặt tất cả đều là kinh ngạc.
Ngô Kình Thương thu tay
lại, cúi đầu nhìn phiến gạch trong lòng bàn tay, sau đó ngón tay dùng
sức bóp một cái, miếng gạch lập tức vỡ vụn, theo kẽ ngón tay chảy xuống.
Vu Chính cùng ba người
khác thấy thế liền hướng chỗ Đỗ Tu Nhiên đi tới, cách một đoạn Vu Chính
hô to: “Uy, bên kia là hài tử nhà ai, tên gì?”
Ngô Kình Thương đứng ở nơi đó không trả lời hắn, chỉ là ánh mắt quật cường nhìn lại họ không chút nào lùi bước.
Vu Chính đi đến trước
mặt nó, trước liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên bên cạnh,sau đó lại nhìn Ngô Kình
Thương hỏi: “Hắc, tiểu tử còn quá cứng đầu, ngươi như thế nào không có
tên?”
Ngô Kình Thương biến
sắc, đột nhiên giữ chặt lấy tay Đỗ Tu Nhiên lùi phía sau một bước, cùng
Vu Chính giữ khoảng cách, nó lạnh lùng nhìn Vu Chính không khách khí trả lời: “Tôi tại sao lại phải nói cho ông biết.”
Vu Chính nhìn tiểu quỷ có chút kiêu ngạo trước mặt, không khỏi cười ha ha: “Tiểu quỷ, ngươi đây là đang sợ ta sao?”
Ngô Kình Thương phòng bị nhìn hắn, tiếp túc lớn tiếng trả lời: “Tôi mới không sợ ông.” Thanh âm
vô cùng tinh tường, Đỗ Tu Nhiên vẫn là lần đầu nghe được nó nói chuyện
lớn tiếng như vậy.
Vu Chính lập tức đem mặt lại gần, xoay người sát vào mặt nó, nói ra: “Không sợ ta, vậy ngươi lùi về sau làm cài gì?”
Ngô Kình Thương nhìn Vu
Chính, trong lúc đó buông tay Đỗ Tu Nhiên ra, bước về trước một bước,
trực tiếp nhìn thằng vào Vu Chính, tuy lớn lên nhỏ gầy, nhưng động tác
có chút uy vũ sinh uy.
Vu Chính cao thấp đánh
giá Ngô Kình Thương, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đó là thỏa mãn gật đầu, sau đó đứng thẳng lên, khả hắn không nghĩ được tại sao hài tử vừa gầy
vừa nhỏ này tại so lại có khí chất hơn người như vậy a.
Đứng phía sau Đỗ Tu
Nhiên âm thầm thay Ngô Kình Thương lau mồ hôi một phen, anh cứ nghĩ mà
sợ, sợ Ngô Kình Thương vừa rồi đột nhiên đem móng tay duỗi ra trảo trên người kia một cái, nếu là như vậy, sự tình anh cũng không dám nghĩ nữa.