Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 7-1




Editor: Xám

"Chị Tiểu Nhạc, sao anh Lục Hi cứ gối đầu lên đùi chị thế?"

Tôi thấy Lục Hi muốn mở miệng nói chuyện, kịp thời duỗi tay bịt kín miệng cậu ấy, một bên để cho hai hàm răng Lục Hi nhẹ nhàng cắn ngón tay, một bên mặt không đổi sắc trả lời: "Anh Lục Hi mệt mỏi, anh ấy cũng muốn ngủ trưa, nhưng ở chỗ này không có giường cho anh ấy, cho nên mới gối đầu lên đùi chị ngủ một lát. Em cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, không nói chuyện nữa."

Hàm răng tăng lực đạo thêm một chút, tôi đoán xíu nữa ngón tay tôi thảo nào cũng có dấu răng cho mà coi. Đây là cách Lục Hi biểu đạt sự bất mãn, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể trấn an cậu ấy như vậy, không thể để cậu mở miệng đe doạ thằng nhóc được.

Trẻ con so với người lớn thì thường mẫn cảm hơn rất nhiều, cho nên rất có khả năng sẽ bị Lục Hi doạ cho khóc.

—— xong rồi á, điểm thực tiễn xã hội nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vì không xin đến thư viện hỗ trợ hoạt động thực tiễn được, tôi và Lục Hi đành phải đến nhà trẻ làm việc một ngày, mà việc này làm cho Lục Hi từ tối hôm qua đã bất mãn, cậu ấy giận dỗi rất lâu nào là mình không thích trẻ con, rồi lại kêu ca trẻ con ấu trĩ tuỳ hứng hay khóc nhè, mãi sau mới nói ra nguyên nhân chính không vui —— cậu ấy biết tôi sẽ bị trẻ con cuốn lấy.

Tôi luôn được trẻ con thích, tôi không biết vì sao lại vậy. Cho dù tôi mặt đơ ngồi một góc, nhưng tụi nhóc vẫn thích chạy qua chỗ tôi chơi.

"Thật đáng ghét." Lục Hi cau mày, ở nơi giáo viên mầm non không nhìn thấy, cắn lỗ tai tôi thấp giọng oán giận, "Tiểu Nhạc......Cậu không thể mặc kệ tụi nhóc đấy sao? Tất cả là vì mấy đứa này, tớ với cậu còn chưa nói chuyện với nhau được câu nào tử tế......Cái thứ này chỉ biết quấn lấy cậu ríu ra ríu rít thêm phiền phức, có gì tốt chứ......"

Mắt thấy giáo viên mầm non quay lại, tôi nhanh chóng hôn lên môi Lục Hi một cái—— thực ra cũng không xem như hôn môi, nhiều nhất là tôi chỉ mới chạm nhẹ vào môi cậu ấy.

Nhưng hiệu quả rất cao, lời Lục Hi muốn nói đều bị nuốt lại vào bụng, cả người cậu ngốc tại chỗ, khuôn mặt hiện ra biểu cảm quá mức vui sướng lẫn kích động.

Không có biện pháp, tôi rất ít khi hôn môi cậu ấy, nhiều nhất chính là gương mặt.

"Chỉ hôm nay thôi, tớ hứa sau này chúng ta sẽ không bao giờ tới nơi này nữa, được không?" Tôi nhéo vào lòng bàn tay cậu ấy một cái, nhỏ giọng ghé vào tai cậu dỗ dành, "Được rồi, Lục Hi, tớ cũng không thích bị tụi nhóc quấn lấy, cậu giúp tớ được không?"

Biểu đạt ra tôi cũng không thích đám trẻ con kia rồi yêu cầu Lục Hi giúp đỡ —— hai việc này cạnh nhau, vô cùng hữu hiệu làm cho Lục Hi bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng mà, trên thế giới này trẻ con là sinh vật không biết sợ ai hết.

"Anh Lục Hi, sao anh luôn đi theo chị Tiểu Nhạc? Một người to cao như vậy vẫn bám lấy chị gái, anh thật hề hước!"

—— Ôi trời ơi, đôi khi trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ thật là muốn lấy mạng mà.

Tôi chạy nhanh ngồi xổm xuống, nghiêm túc giải thích cho đứa bé: "Không phải như thế,
anh Lục Hi là bảo vệ chị. Vì chị chân tay vụng về, đôi khi sẽ té ngã, anh Lục Hi khi đó sẽ đỡ chị."

"Thật ạ? Vậy được rồi, anh đi theo chị Tiểu Nhạc đi."

Cuối cùng đem đứa bé đuổi đi, vẫn còn đứa lớn cần phải trấn an.

Lục Hi nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng dáng đứa bé vừa rồi ——
tôi không chút nghi ngờ, nếu không phải tôi giành trước một bước đuổi đứa bé đi, Lục Hi tuyệt đối sẽ làm cho đứa bé lưu lại bóng ma tâm lý.

"Lục Hi." Tôi đem tay cậu kéo lên, dán vào má tôi, "Nhìn tớ."

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi vài giây, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi biến mất.

Tuy rằng có điểm giảo hoạt, nhưng đây là phương pháp trước mắt tôi có thể tìm được nhanh nhất —— bởi vì Lục Hi không thể dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tôi quá mười giây, nếu vượt qua mười giây, cậu ấy sẽ bởi vì bất an và áy náy mà trở nên yếu ớt.

Cậu ấy không thể đối xử lạnh lùng với tôi. Nếu không phải thời gian lẫn địa điểm không thích hợp, tôi thật sự không muốn sử dụng phương pháp nhằm chỗ yếu này.

"Lời của trẻ con nói đừng coi là thật, cậu không phải đã nói sao, bọn nhóc chỉ gây thêm phiền phức."

Lục Hi nhấp miệng: "Tớ ghét trẻ con."

"Tớ biết." Tôi nhéo mặt cậu, "Cho nên đừng để ý tụi nhóc, tớ thích cậu ở bên cạnh tớ."

Lục Hi tuyệt đối không phải không hiểu chuyện, cũng không phải không rõ, cậu ấy chỉ là không thích tôi bị bất cứ kẻ nào chiếm mất thời gian cùng tinh lực mà thôi, ngay cả khi đấy là một đám trẻ con cần được chăm sóc.

Rất lâu trước đây cậu ấy đã nói với tôi rồi, nếu tôi ở trước mắt cậu ấy bị người khác chiếm mất lực chú ý, cậu ấy sẽ trở nên tức giận lẫn bất an, bất an tích tụ đến một mức nhất định, cậu ấy sẽ hoàn toàn không thể khống chế chính mình.

——giống như bắp chân tôi có một vết sẹo. Rất dài, dữ tợn, nhưng so với ban đầu thì đã phai nhạt rất nhiều, nhìn trông như một loài bò sát nào đó uốn lượn trên da.

Sợ dọa đến người khác, mùa hè tôi luôn mặc quần dài tới mắc cá chân, kể cả có nóng nực.

Nói thật, tôi không trách Lục Hi, một chút cũng không có. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ ngừng lại được, tôi có thể cảm giác nó.

Bình an vô sự tới giờ ăn trưa, một đám trẻ con cơm nước xong, dựa theo quy định cởi giày lên giường ngủ trưa, cuối cùng cũng yên tĩnh. Kế tiếp, chỉ cần chờ thời gian ngủ trưa kết thúc, chống đỡ thêm hai tiếng buổi chiều, nhiệm vụ thế là xong.

Lục Hi rầu rĩ không vui mà gối lên đùi tôi, tôi đem tay trái đưa cho cậu để cậu cầm lấy, ngay sau đó cậu cũng yên tĩnh.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi toát ra một ý niệm —— Lục Hi tuyệt đối không phải là một người bố tốt.

Sau đó tôi ngẫm nghĩ.

Mặc dù tôi khá thu hút trẻ con, giống như cỏ bạc hà thu hút mèo vậy.

Nhưng tôi có lẽ cũng không phải người mẹ tốt, nghiêm túc mà nói, tôi mệt muốn chết, một chút cũng không cảm giác được trẻ con đáng yêu, không chỉ là Lục Hi muốn nổ tung, tôi cũng sắp nổ tung.

"Lục Hi, Lục Hi." Tôi chọc chọc mặt cậu ấy.

"Ừm?" Cậu mở một con mắt, vô tội mà nhìn tôi.

"Không có việc gì, ngủ đi." Tôi che lấy mắt cậu, cảm giác được lông mi cậu cào vào lòng bàn tay tôi, ngứa ngáy.

Tôi vừa rồi suýt nữa thì buộc miệng nói—— có một mình cậu là đủ rồi.

Xám: Được 20 follow tớ up tiếp 2 chương nữa :3