Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 33-1




Editor: Xám

Cuối học kỳ, các lớp sẽ được phát phiếu phân ban Tự nhiên và Xã hội.

Đại khái là cho mọi người điền vào phiếu muốn học ban Tự nhiên hay Xã hội, sau đó mang về cho nhà cho bố mẹ ký, rồi giao lại cho giáo viên chủ nhiệm. Đến khi lên lớp 11, thể theo nguyện vọng của từng người mà tách lớp thành hai ban Tự nhiên và Xã hội để học tập.

Trường chúng tôi rất chú trọng ban Tự nhiên, nghe nói lớp 11 sẽ chia thành mười lớp Tự nhiên và hai lớp Xã hội. Vì vậy lớp Xã hội đều là những học sinh nhỏ lẻ từ các lớp Tự nhiên gộp lại, còn các lớp vẫn giữ nguyên như cũ.

Đương nhiên có một số người là trường hợp ngoại lệ —— ý tôi là, những người ấy theo Xã hội hay Tự nhiên đều đã được các giáo viên quyết định xong từ lâu.

Chẳng hạn như Lục Hi, cậu ấy đã được định sẵn phải theo ban Tự nhiên.

Tôi cầm lấy tờ phiếu phân ban, thờ phào một hơi, chọc vào lưng Lục Hi: "Em có cảm giác cuối cùng cũng được giải thoát."

Lục Hi mỉm cười: "Không cần phải học thuộc Lịch sử với Giáo dục nữa rồi."

"Em nghe vào mỗi Địa lý, hai môn kia toàn chép đáp án......" Tôi gác đầu lên người cậu, "Học mệt chết đi được, phân tích, trình bày và giải đề một cách ngắn gọn, em chẳng viết được một chữ nào cả!"

"Rồi rồi, không học nữa."

Vì tôi đang dựa lưng cậu, nên Lục Hi không thể quay lại được, chỉ có thể vỗ về bàn tay tôi an ủi: "Nhưng cuối kỳ vẫn phải kiểm tra thêm một lần nữa."

"Không sao, tương lai xán lạn, đây là lần cuối rồi, chỉ cần qua môn là được." Tôi nói những lời này mà không thèm đỏ mặt.

—— vì tôi đã quyết định theo ban tự nhiên từ lâu, cho nên môn Sinh-Hóa-Lí luôn được tôi đầu tư học hành, đến nỗi Sử-Địa-Giáo dục bị tôi ném vào trong xó, bụi phủ chồng chất.

Có một kiểu người luôn nỗ lực hết mình, cho dù đấy là kiến thức gì đi chăng nữa họ vẫn gắng sức học để có kết quả tốt nhất. Nhưng hiển nhiên kiểu người ấy không phải tôi, tôi cũng không có ý định biến bản thân mình thành kiểu người ghê gớm như vậy.

Lục Hi không bỏ quá nhiều tâm tư cho mấy môn Sử, Địa nhưng cậu ấy lại là kiểu người trước khi kiểm tra chỉ cần lật qua sách vở là có thể hoàn thành tốt bài thi. Cho dù cậu ấy có theo ban Xã hội chăng nữa, tôi nghĩ thành tích cậu ấy vẫn sẽ rất tốt.

Nhưng ở một ngôi trường coi trọng ban Tự nhiên, khó khăn lắm năm nay mới có hạt giống Trạng Nguyên tương lai, các thầy cô chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha rồi.

Tôi ngồi thẳng người, vỗ nhẹ vào đầu, gấp tờ phiếu phân ban bỏ vào trong cặp sách. Việc tôi muốn học ban Tự nhiên hay Xã hội bố mẹ tôi đều không có ý kiến gì, nhưng mẹ tôi cũng có nói học Tự nhiên cơ hội chọn trường đại học trong tương lai sẽ nhiều hơn, có thể thoải mải nộp đơn xét tuyển.

—— Mặc dù tôi vốn dĩ không có nhiều nguyện vọng lắm. Song tôi cũng không dám nói cho mẹ nghe, bản thân biết là được rồi.

Sáng nay trời mưa, cho nên tiết thể dục bị hủy đổi thành tiết tự học.

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước khiến tôi trở nên buồn ngủ, nhịn không được muốn nằm sấp ra bàn ngủ một giấc.

Trời mưa thì buồn ngủ, buồn ngủ thì năng lượng không được dồi dào cho lắm.

Lục Hi nhìn tôi gật gù —— so với cậu ấy, dường như tôi lúc nào cũng gà gật —— thế là cậu cầm bình nước đi lấy nước cho tôi.

Vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, chưa đầy hai giây, bỗng tôi bị ai đấy kéo: "Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc!"

"Hả?" Tôi hé một mắt nhìn.

Là Lâm Linh với vẻ mặt nôn nóng.

Tôi nhắm con mắt kia vào luôn, chuyện có thể khiến Lâm Linh mang vẻ mặt nôn nóng tới tìm tôi chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành. Nếu có thể, tôi hoàn toàn không muốn mình bị cuốn vào.

"A a a! Đừng ngủ nữa mà! Gấp lắm rồi, tớ canh mãi mới thấy Lục Hi đi ra để chạy vào đây......" Cô ấy bắt đầu ra sức kéo cánh tay tôi.

Tôi đành phải mở mắt: "Đừng có kéo......"

Đang buồn ngủ mà bị túm tay lắc qua lắc lại thì chẳng ai tâm trạng tốt nổi, nhưng tôi cũng lười nổi giận.

Nhìn ánh mắt tôi có lẽ không vui vẻ gì cho cam, thế nên Lâm Linh lập tức dừng tay.

Nhưng giây tiếp theo, cô nàng bắt đầu lải nhải: "Tiểu Nhạc, bạn gái anh trai tớ là chị họ cậu hả? Hôm đấy ông ấy có nhắc đến, tên là cái gì nghiên phải không?"

"Quan Nghiên."

Nói tới đây, lâu lắm rồi Quan Nghiên không chủ động liên lạc với tôi. Tôi nghĩ Lâm Tinh Hàm đã nói hoặc làm gì đó ngăn chị ấy tìm tôi xin lời khuyên.

Mà tôi cũng chẳng biết mình có thể giúp Quan Nghiên chuyện gì, có một số việc phải dựa vào chính bản thân mình mới nghĩ thông suốt được, cho dù kết quả ra sao.

"A đúng đúng! Ấy chuyện này không quan trọng!" Lâm Linh gật đầu lia lịa, xong lại lắc đầu lia lịa, "Tiểu Nhạc, xin cậu hãy gọi cho chị họ một cuộc! Anh trai tớ mấy ngày nay bị bệnh nằm viện, chị ấy cũng chẳng thèm ngó tới! Mặc dù anh trai tớ là người hiền lành chẳng nói chẳng rằng còn quay ra an ủi tớ......Nhưng chắc chắn là ông ấy rất buồn!"

Tôi mất vài giây để tiêu hóa lời Lâm Linh nói, tốc độ bắn chữ của cô ấy quá nhanh.

"Anh trai cậu có biết cậu tìm tớ để liên hệ với Quan Nghiên không?"

"Sao ông ấy biết được, suốt ngày bảo tôi gần đây Quan Nghiên rất bận việc trong trường, đừng lấy chuyện của ông ấy làm phiền người ta......" Lâm Linh bĩu môi, "Anh trai tớ quá là hiền lành, tớ thân là em gái tất nhiên phải giúp ông ấy rồi!"

Tôi lặng lẽ thở dài: "Tớ không thể giúp gì cho cậu được rồi, trước đây tớ đã đồng ý với anh trai cậu, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của anh ấy với Quan Nghiên. Thế nên Quan Nghiên không muốn đi gặp anh ấy, hay là chị ấy bận thật, tớ đều không chuyển lời được."

Lâm Linh trợn tròn đôi mắt: "Ấy —— đừng mà, như thế nào như vậy! Tiểu Nhạc cậu là người tốt, tớ biết, mặc dù trông thì có vẻ lạnh lùng, nhưng cậu cũng thật lòng quan tâm hai người họ! Cậu cũng hy vọng hai người sẽ hòa hợp phải không!? Giúp anh tớ đi mà......"

"Tớ vì hy vọng hai người hòa hợp nên mới mặc kệ." Tôi bị Lâm Linh làm cho phát sầu, ngẫm nghĩ, nhắc nhở cô ấy thêm một câu, "Cậu tốt nhất đừng có nhúng tay vào, nếu không tớ cảm thấy, anh trai cậu khả năng sẽ không vui đâu."

"Tại sao chứ?"

Tôi không trả lời cô ấy, yên lặng đưa tầm mắt về phía sau cô ấy.

"Ủa, vì sao, Tiểu Nhạc?" Lâm Linh không hề nhận ra, vẫn tiếp tục truy hỏi tôi.

"Không vì gì cả." Lục Hi đứng phía sau lưng Lâm Linh lạnh giọng nói, "Bây giờ lập tức rời đi, đừng để tôi đuổi cậu ra khỏi lớp."

"Á! Sao cậu về nhanh thế hả!?" Lâm Linh nhảy dựng, ba bước thành hai chạy như bay, "Tớ đi trước nha Tiểu Nhạc, xin cậu giúp luôn á! Coi như cậu giúp tớ chuyển lời đi mà!"

Sau đó cô ấy tốc biến, khiến một đám người nhìn.

"Cuối cùng anh đã về." Tôi chân thành khen ngợi Lục Hi.

Dù tôi không ghét Lâm Linh, nhưng suốt ngày bị cô ấy bám lấy thì cũng phiền lắm, trọng điểm là, tôi muốn ngủ.

Lục Hi vì lời này mà sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Cậu ngồi xuống, mở bình nước của tôi ra, cho mấy hạt cẩu kỷ vào: "Cô ta tới tìm em làm cái gì thế?"

Tôi kể cho cậu ấy nghe đầu đuôi gốc ngọn, nhấn mạnh mình không hề có hứng thú đồng thời đã thẳng thừng từ chối Lâm Linh.

Tuy Lục Hi chưa từng nói rõ, nhưng tôi biết cậu ấy không thích tôi tiếp xúc với Lâm Linh hay là Lâm Tinh Hàm. Sở dĩ cậu ấy có thái độ tốt với Lâm Linh (đây là thái độ tốt lắm rồi) hoàn toàn là do lần trước cậu ấy bóp cổ người ta vô thẳng bệnh viện. Mà tôi đã từng nói với cậu ấy tôi không thích chuyện này nên cậu ấy mới luôn kiềm chế không biểu hiện ra.

Lục Hi nhíu mày, sắc mặt không tốt tí nào: "Đúng là lũ người phiền phức."

"Anh nói ai?"

"Cả ba người họ. Một người thì im ỉm nhập viện, một người còn chẳng biết người kia nhập viện, một người thì chẳng bao giờ lắp não suốt ngày đi làm loạn." Lục Hi không hề khách khí nói ba người kia.

Không biết bây giờ có ai đang hắt hơi không nữa.

Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lục Hi: "Nhưng em cảm thấy Quan Nghiên không phải kiểu người biết đối phương bị bệnh mà vẫn không thèm quan tâm tới."

"Đúng vậy, ở trong mắt chị ấy, người bệnh là có đặc quyền." Lục Hi gật đầu.

"Vậy nên mới nói chị ấy không biết Lâm Tinh Hàm nhập viện."

Lục Hi tiếp lời tôi: "Nói cách khác, hai người họ đã ngừng liên lạc một khoảng thời gian rồi. Nếu thời gian ở bên nhau lâu hơn chút, đối phương bỗng dưng không xuất hiện sẽ nhận ra ngay."

"......Cho nên là?" Đầu óc không đủ dùng thì cứ nghe Lục Hi nói.

Lục Hi nhướng chân mày, khóe miệng cong lên, búng nhẹ trán tôi: "Không có cho nên, làm sao anh biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, dù gì cũng không cần chúng ta giúp đỡ, đừng suy nghĩ làm gì cho mệt đầu."

Chuyện là như vậy, thế nên tôi liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Nhưng không thể ngờ, ngày hôm sau, Lâm Linh lại chạy tới quấy rầy tôi: "Tiểu Nhạc, cậu có chuyển lời tới chị cậu không? Chị ấy nói gì? Sẽ đến thăm anh tớ chứ?"

Lần này cô nàng thông minh hơn, chọn WC để chặn đường tôi.

"Tớ không nói cho chị ấy biết, anh trai cậu đâu?"

"Này! Sao cậu lại không nói cơ chứ, cậu có thể giúp......Tuy rằng anh trai tớ có bảo không cho cậu nhúng tay vào, nhưng lần này, chính là lần này! Ổng sẽ không trách cứ cậu đâu, không chừng còn cảm kích cậu chứ lị!"

—— Không, không trách tôi là do ông trời phù hộ, còn cảm kích hay gì đấy chắc chắn nằm mơ mới có.

Lâm Linh cau mày, bắt đầu nghĩ cách: "A, nếu thế không được, vậy cậu đưa phương thức liên lạc của chị họ cậu cho tớ được không, tớ sẽ nói chuyện với chị ấy!"

"Thế này khác gì tớ tự mình chuyển lời." Tôi nhắc nhở cô ấy.

"Vậy phải làm sao bây giờ ——" Lâm Linh gấp đến độ xoay vòng, "Tớ không thể cứ dửng dưng nhìn anh trai tớ sa sút tinh thần tiếp được! Ông ấy ở bệnh viện cơm không ăn nước không uống, chị họ cậu cũng thật là, rõ ràng là bạn gái, thế mà cái gì cũng không quan tâm!"

"......Tôi nghĩ rằng chị ấy không biết anh trai cậu bị bệnh."

"Kể cả vậy......" Tinh thần Lâm Linh đột nhiên sa sút hẳn, "Nhưng anh trai tớ hình như không muốn để chị gái cậu biết mình bị bệnh, hôm qua tớ hỏi ông ấy vì sao Quan Nghiên không tới thăm, ông ấy bảo đúng lúc không hợp nhau......"

"Nếu thế chẳng phải tới sẽ không tốt lắm sao?" Tuy là lời này nghe thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

"Không đâu, anh trai tớ kiểu vậy đấy, làm cái gì cũng không nói cho người khác biết......Ông ấy tức giận lắm mới nói ra những lời này, hai người không chừng cãi nhau, cho nên tớ muốn thừa dịp anh tớ bị bệnh để cho họ gặp nhau. Chắc chắn bây giờ hai người này vẫn còn đang ầm ĩ, không chừng lần này sẽ hòa hợp lại......" Lâm Linh gảy ngón tay mình, lầm bà lầm bầm.

Tôi bỗng nhiên hơi tò mò: "Tình cảm anh em các cậu vẫn luôn tốt thế sao?"

"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn tới giờ, bố tớ không có thời gian chăm nom tụi tớ, hồi nhỏ toàn là anh tớ chăm tớ, chẳng khác gì mẹ."

"Vậy cậu thử đem những lời vừa nãy nói cho anh cậu xem, không chừng nhìn thấy phần tâm ý này của cậu, anh ấy sẽ đồng ý để cậu gọi Quan Nghiên tới thăm mình."

Lâm Linh tròng mắt xoay chuyển: "Hẳn là có thể, em gái đáng yêu lo lắng cho mình, ngay cả anh trai tớ cũng sẽ vui lên!"

—— Lâm Tinh Hàm ở trong mắt Lâm Linh, rốt cuộc là có hình ảnh như thế nào?

Nhưng có lẽ Lâm Linh trong mắt Lâm Tinh Hàm mới chân thật nhất, tôi không biết anh ta, cho nên cũng chẳng có lập trường gì đi đánh giá.

Lâm Linh ý chí chiến đấu sục sôi rời đi, tôi rửa tay xong, ngơ ngác quay về chỗ ngồi.

Lòng hiếu kỳ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, tôi quyết định tìm cách khắc chế.

Thế là tôi kéo tay áo Lục Hi: "Lục Hi, Lục Hi ơi."

"Ơi?"

"Làm sao bây giờ, vừa rồi em lại đụng phải Lâm Linh, cô ấy nói mấy lời làm em để ý mãi." Tôi kể cho Lục Hi nghe cuộc đối thoại từ đầu tới cuối, "...... Kết quả là bây giờ em bắt đầu tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng em lại không muốn mình tò mò như thế, anh nhanh nói một câu 'Tiểu Nhạc em đừng suy nghĩ nhiều' gì đó để em khỏi suy nghĩ đi."

Cặp mắt màu trà xinh đẹp của Lục Hi lẳng lặng nhìn tôi, nhưng không hề cất lời nào.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi —— chỉ cần Lục Hi mở miệng nói một câu cậu ấy không muốn tôi tò mò, tôi nghĩ phần hiếu kỳ trong lòng này có thể bị dập tắt, vì tôi sẽ lo lắng cho tâm trạng của cậu ấy.

Suy cho cùng cũng không phải chuyện gì quan trọng, rất bình thường khi con người đột nhiên nảy sinh sự tò mò với việc gì đấy.

Rốt cuộc Lục Hi cũng mở miệng, lời nói ra lại ngoài dự kiến của tôi: "Nếu tò mò, vậy đi hỏi Quan Nghiên là được, hoặc là để anh hỏi giúp em. Đây là sự tò mò của riêng em, không có quan hệ gì với Lâm Tinh Hàm."

"......Dạ?"

"Tiểu Nhạc, em đó." Lục Hi khẽ thở dài, nâng tay trái lên xoa đầu tôi, "Anh biết, em rất để ý tới tâm trạng của anh, tương tự, anh cũng để ý tới cảm xúc của em......Nếu chỉ là chuyện ấy, em cứ hỏi là được."

"Nhưng em không muốn anh vì chuyện này mà tâm trạng xấu, nói thật, em không nhất thiết phải biết."

Lục Hi mỉm cười: "Nhưng em muốn biết mà. Anh rất thích khi em để ý tới tâm trạng của anh, nhưng anh cũng rất thích thỏa mãn nguyện vọng của em, cho dù nguyện vọng này làm anh không vui lắm, nhưng điều ấy không quan trọng, anh biết em chỉ lo lắng về nó mà thôi."

Nói xong, cậu ấy yên lặng di dời tầm mắt: "Nhưng không phải chuyện gì cũng được, anh rất hẹp hòi đấy."

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc.

Tự nhiên cảm thấy hình như Lục Hi đột nhiên trưởng thành.

Cách nói này có vẻ không chuẩn lắm, nhưng đúng là đã có một số thứ đang từng chút từng chút thay đổi, rồi đột nhiên từ lượng biến đổi thành chất, nó trở nên như này.

Tôi đã quen kiềm chế cảm xúc của bản thân vì Lục Hi, mặc dù điều đó không dễ dàng chút nào, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy nó khổ cực hay mệt mỏi. Trên thế giới này luôn có những thứ quan trọng nhất, thứ yếu và thứ không đáng để tâm tới, theo như lời Lục Hi nói, đó thậm chí ko thể gọi là "Từ bỏ", mà chỉ là sự lựa chọn của tôi.

Nhưng dường như tôi đang vì Lục Hi mà thay đổi, cậu ấy cũng yên lặng vì tôi mà thay đổi.

—— Chỉ điều này thôi đã đủ làm tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tôi luôn cho rằng tôi biết rất rõ chuyện tương lai tôi và Lục Hi sẽ ở bên nhau, nhưng sẽ có những vấn đề mới phát sinh, làm cho bức tranh ấy càng trở nên rõ ràng và càng thêm háo hức đợi mong.

"Lục Hi ơi......"

"Ơi?"

"Em phát hiện, em thật sự rất là yêu anh."

Cuối cùng, lần đầu tiên, tôi có thể chuyển từ "Thích" thành "Yêu".

Đây là một chữ đầy nặng nề và trách nhiệm, nhưng đến thời điểm bạn cảm thấy cảm thấy sẵn sàng để nói ra, nó sẽ tự nhiên tuôn ra mà thôi.

Xám: Từ chương sau tôi sẽ đổi đại từ nhân xưng của Lục Hi từ "cậu ấy sang "anh ấy" nhe vì Tiểu Nhạc đã có những suy nghĩ khác dành cho Lục Hi rùi :3