Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 30-3




Trans: Dịu Meng
Beta: Xám

............

Tự nhiên cảm thấy đầu có hơi nặng, giống như bị cái gì đè trên đầu.

Nhưng buồn ngủ quá, thôi ngủ tiếp tí tính sau.

............

Chờ một chút, trên đầu?

Đôi mắt không tài nào mở ra được, cả người mê man, có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ khi nào. Tôi cố cử động các ngón tay để giúp mình tỉnh táo hơn, lại phát hiện tay mình đang bị nắm lấy.

Độ ấm và lực đạo này là của Lục Hi, cũng chỉ có cậu ấy mỗi lần nắm tay sẽ dùng sức vừa đủ để tay tôi không tuột ra cũng không thấy đau.

Thật vất vả mở mắt, chớp chớp, tôi cũng rõ cái sức nặng trên đầu mình là gì.

Lục Hi đã ngủ say, và vì tôi dựa vào cậu ấy ngủ, đầu kề trên vai cậu. Thế nên sau khi cậu ấy ngủ, rất tự nhiên nghiêng người sang phía tôi, má áp lên đỉnh đầu tôi.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, cơ bắp cậu ấy dựa vào tôi cũng thả lỏng, Lục Hi đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Sợ đánh thức Lục Hi, nửa người bên phải không dám động đậy, tôi nhích tay trái từng chút một, cẩn thận lấy cái chăn đang đắp trên người mình xuống, sau đó cẩn thận đắp lên người Lục Hi.

Tay trái túm lấy cái chăn đắp sang phía tay phải mình. Trọng lượng cơ thể Lục Hi đè hơn nửa lên bên phải người tôi làm tôi không tài nào động đậy được, độ khó thật sự có chút lớn.

Chưa kể đến việc tôi không thể cử động đầu, chỉ có thể hướng mắt hết cỡ sang phía bên phải, cảm thấy mắt sắp rớt khỏi tròng.

Thật vất vả mới xiêu xiêu vẹo vẹo đắp tấm chăn lên người Lục Hi, tôi đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, nhưng cũng chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt mồ hôi.

Thật ra bị Lục Hi dựa vào xong còn đè đầu thế này, tôi cảm thấy nửa người gần như tê dại, cổ cũng cứng ngắc, còn có chút đau, nhưng ngẫm lại thấy Lục Hi ngủ say, tôi ngay lập tức thấy chuyện này chẳng đáng là bao.

Khó có lúc cậu ấy dựa người vào tôi ngủ, cho dù có là tình huống gì thì cũng đều là tôi dựa vào cậu ấy ngủ, sau khi tôi tỉnh dậy, cậu ấy vẫn cứ thức, rồi nhẹ nhàng giúp tôi xoa huyệt thái dương giảm bớt cơn đau đầu khi tỉnh dậy.

......A, vậy có phải là lần này chờ Lục Hi tỉnh ngủ, tôi cũng có thể xoa huyệt Thái Dương cho cậu ấy?

Không hiểu sao tự dưng tôi phấn khích hẳn lên, cũng vì thế mà tôi thả lỏng bản thân, toàn tâm toàn ý hưởng thụ Lục Hi dựa vào người tôi.

Thật kỳ quái, ngày thường lúc tôi dựa vào cậu ấy, rất nhanh sẽ thiếp đi, nhưng bây giờ vì cậu ấy ngủ rồi, tôi lại trở nên vô cùng tỉnh táo, một chút cũng không buồn ngủ, cũng không thấy nhàm chán khi phải giữ nguyên một tư thế để cậu dựa vào.

Chẳng lẽ mỗi lúc tôi dựa vào Lục Hi, cậu ấy cũng có cảm giác như vậy sao?

—— Cơ mà chắc chắn sẽ không giống tôi ở điểm nặng đầu.

Tôi bắt đầu bội phục những người phụ nữ ở một số quốc gia, trên đỉnh đầu luôn đội những vật nặng mà vẫn có thể bước đi như bay......

Lại nói, khi còn nhỏ, Lục Hi kỳ thật cũng từng dựa vào tôi ngủ như vậy, nhưng từ khi lên cấp hai thì không còn nữa. Lúc ấy Lục Hi nho nhỏ, mặc dù biết cậu ấy lớn hơn tôi vài tháng, nhưng mỗi lúc cậu ấy ngủ, tôi luôn cảm thấy cậu ấy thật nhỏ bé. Lúc ấy tôi đối với khái niệm "Bạn trai", "Bạn gái" còn rất mơ hồ, trong lòng nhiều khi còn cảm thấy, Lục Hi nho nhỏ, rất giống tôi có một em trai.

Cũng chỉ có lúc ngủ mới giống, còn khi mở mắt há mồm nói chuyện, chẳng còn tí điểm nào của một đứa trẻ cả.

Không biết từ khi nào đã trưởng thành, trở thành như bây giờ, cho dù nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy mỗi dáng vẻ Lục Hi người lớn.

Tôi cũng lớn lên như cậu ấy sao? Có một chút thì tốt.

Tiếp viên hàng không chậm rãi đẩy xe đồ uống lại đây, tôi dựng thẳng ngón trỏ ý bảo các chị nói nhỏ, sau đó lấy hai ly nước ấm đặt lên bàn nhỏ trước mặt.

Lục Hi có vẻ còn ngủ thêm một lát nữa, đến khi cậu ấy tỉnh là có thể uống được ngay.

Tôi chậm rãi nhấp từng ngụm nước nhỏ, vừa đặt ly nước lên bàn liền nghe thấy Lục Hi "Ưm......" một tiếng.

Tôi cho rằng cậu ấy tỉnh ngủ, liền gọi cậu một tiếng: "Lục Hi?"

Không phản ứng, ngược lại còn truyền đến vài câu mơ hồ không rõ, giống như đang chịu đựng cái gì đó.

Nắm chặt lấy tay tôi, rồi lại run rẩy buông ra.

Tôi không dám cử động đầu, đành phải nâng tay trái lên xoa mặt cậu ấy: "Lục Hi, Lục Hi, anh tỉnh chưa? Gặp ác mộng sao?"

Kiên trì gọi cậu ấy một hồi, cậu ấy mới nhỏ giọng kinh hô, cơ thể chợt giật một cái tỉnh ngủ.

"Lục Hi." Tôi khẽ kéo tay cậu.

Cậu đưa mắt, ngơ ngác nhìn tôi, nửa ngày không nói lời nào, chỉ vươn tay, đầu ngón tay chạm vào mặt tôi.

Tựa như một đứa trẻ tìm hiểu thế giới, cậu tỉ mỉ sờ khuôn mặt tôi.

"Là nhiệt độ......" Cậu lẩm bẩm.

Tôi tiến lại cậu gần hơn một chút, vùi mình vào vòng tay cậu khiến cậu ấy đứng hình mất hai giây mới duỗi tay ôm lấy tôi, khựng lại một chút, bỗng dùng sức ôm chặt tôi vào lòng.

"Anh mơ thấy......" Cậu nói ba chữ, rồi lại không nói gì nữa.

"Không sao, không muốn nói thì không nói. Anh uống chút nước nhé? Nước đã nguội bớt rồi."

"......Giấc mơ nói ra mới không thành sự thật, cho nên vẫn phải nói." Cậu đè thấp giọng, "Anh mơ thấy năm mười một tuổi, lần đó......Chỉ là, trong mơ anh không thể ngăn được em, không lấy được con dao, cho nên em đã chảy rất nhiều máu......"

"...... Phải không."

"Rất nhiều, rất nhiều......Toàn bộ sàn nhà đều nhuộm một màu đỏ, anh rất sợ, muốn chạy tới, nhưng lại không thể cử động được, em vẫn luôn nhìn anh, một câu cũng không nói......Rồi em nhắm mắt lại, không nhúc nhích, mãi anh mới cử động lại được, cố gắng đi đến cạnh em, nhưng cơ thể em lạnh toát...... Giống như nhân ngư, lạnh lẽo, trên tay anh toàn là máu, còn làm dơ mặt em......"

Cậu ấy đưa tay phải đặt lên mặt tôi, như trút được gánh nặng mà thở dài.

Hắn tay phải dán ở ta trên mặt, rồi sau đó hắn như trút được gánh nặng mà thở dài một cái.

"Thật sự rất chân thật, anh đã nghĩ đó chính là sự thật...... Lúc tỉnh dậy thấy em, anh còn giật mình, nghĩ làm sao anh lại thấy được em, liệu có phải lúc đó anh  đã cùng em sang thế giới bên kia rồi hay không, vì em đã tha thứ cho anh nên mới để anh gặp được em."

Dường như cậu ấy muốn thay đổi không khí một chút, khẽ nhún vai, mỉm cười tự giễu, nhưng nụ cười ấy thật chật vật, trong mắt toàn là tơ máu, hộc mắt cũng đỏ lên.

Dáng vẻ này của cậu khiến ngực tôi thắt lại, tôi rất muốn an ủi cậu, nhưng không tài nào nói nên lời.

Chỉ có một điều, mặc kệ tôi nói với cậu ấy không sao cả, cảm giác ấy của cậu vẫn không hề tiêu tan.

"Cứ thế quên đi cũng không tốt, đây là anh đáng nhận được, như thế này sẽ giúp anh nhắc nhở bản thân, không để chuyện ấy xảy ra thêm một lần nào nữa."

—— Lục Hi dùng giọng điệu không sao cả nói với tôi.

Chờ cậu ấy bình tĩnh một chút, tôi nâng mặt cậu, hôn lên khóe môi cậu ấy: "Em và anh đã từng nói qua rồi, em từ trước tới nay chưa từng trách anh."

"Anh biết." Cậu chớp mắt, lưu luyến trán chạm trán, "Cho nên anh......Càng không muốn tha thứ cho bản thân mình, cũng không tìm ra lý do để làm vậy."

"......Cứ như này là được." Cậu vùi đầu vào cổ tôi, ôm chặt tôi, thấp giọng nói như vậy.

Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ấy.

Cậu ấy mơ thấy chuyện này, làm tôi mơ hồ nhớ tới một chút kí ức khi ấy.

Hoặc là nói...... Một chút ý nghĩ.

Lúc đó do suy sụp, nên tôi đã làm mà không nghĩ đến việc mình có chết hay không, sau này có trở nên tàn tật hay không......Những việc này, cái gì cũng chưa nghĩ qua. Là do tôi may mắn nên mới chỉ để lại một vết sẹo.

Khi đó đâu có nghĩ được cái gì......Chẳng qua tôi muốn chống đối lại Lục Hi mà thôi, không muốn bị cậu ấy đưa ra những mệnh lệnh áp bức, nhưng vì không biết phải làm thế nào nên đã trực tiếp dùng cái phương thức không muốn sống này.

Tôi rất tức giận.

Nhưng sau khi nhìn thấy cậu ấy trong bệnh viện, thấy gương mặt chật vật đó, thấy cậu cẩn thận nói chuyện với tôi, bị tôi mắng đến mức mặt tái nhợt cũng không dám ho he nửa câu, cơn tức giận liền bay đi mất.

"Lục Hi."

"Hửm?"

Tôi nhéo vào sau cổ cậu ấy: "Em phát hiện anh chính là một tên ngốc."

Cậu rầu rĩ cười rộ lên: "Bị Tiểu Nhạc phát hiện rồi."

"Ngốc hơn em một chút, nhưng vẫn tạm chấp nhận được."

"Thật không?"

"Thật 100%."

Tiêu tan không được cũng không sao, bởi vậy mà sinh ra cảm giác bất an cũng không quan trọng.

Có những thứ đồ không tốt lành gì, nhưng nếu không khai ra thì vẫn có thể cầm theo mọi lúc mọi nơi. Con người không ai là hoàn hảo.

"Trời tối rồi." Lục Hi bỗng nói, cằm tì lên vai tôi, "Sắp tới rồi."

"Đúng vậy, sắp tới rồi.......Xíu xe ăn tới, anh cho em một phần bánh mì nha."

"Được."

Xám: Đau quá không ngủ được nên tôi dậy beta T.T