Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 17-2




Edit: Xám
Beta: Rosry_Ha

Tôi cảm nhận được sau khi mình thẳng thừng từ chối, vẻ mặt của học tỷ rạn nứt trong giây lát.

"Đúng không......"

Dường như trong phút chốc học tỷ đã để lộ ra phần tính cách đáng sợ nào đó, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

"Đừng từ chối nhanh như thế, trưởng ban học sinh là một vị trí tốt đó!" Học tỷ xinh đẹp vô cùng chân thành cầu xin tôi, hai tay thậm chí đã chắp lại thành chữ thập, "Cho dù chị có khuyên thế nào Lục Hi cũng dửng dưng, nhưng chị cảm thấy em có thể. Em hãy nghĩ xem bạn trai mình là thành viên hội học sinh, sau này còn có thể trở thành chủ tịch hội học sinh. Không phải rất tự hào sao?"

Đừng dùng giọng điệu như chị đang dỗ một đứa trẻ bằng kẹo để nói với tôi.

"Lục Hi nói cho chị biết em là bạn gái cậu ấy sao?"Tôi khống chế không được nhíu mày.

"Chưa nói bao giờ nhưng giờ em phủ nhận thì đã quá muộn rồi." Học tỷ nhướng mày tự đắc.

"Em không định phủ nhận." Cũng không thể phủ nhận, nếu không cảm xúc của Lục Hi sẽ không thể khống chế được.

"Vừa đúng lúc, em suy nghĩ chút đi? Nếu là bạn gái cậu ta, em cũng phải có chút hiểu biết về Lục Hi chứ? A, đương nhiên, có thể hiểu biết của em về cậu ta không thể toàn diện bằng góc độ của chị với tư cách chủ tịch hội học sinh được." Học tỷ vòng tay qua trước ngực, giống như người lớn giáo dục trẻ nhỏ càm ràm tôi "Nhưng mà, đã là bạn gái thì nên vì cậu ấy mà suy nghĩ. Vị trí trưởng ban học sinh này em có biết bao nhiêu người muốn không? Những người ấy chị vẫn còn thử thách đấy."

......Hả?

Chị nói, tôi không hiểu gì về Lục Hi nếu không có chị?

Tôi hít một hơi thật sâu cũng khoanh tay lại giống như chị ta. Mặc dù hiệu quả tư thế bị suy giảm lớn vì khí chất và chiều cao của tôi nhưng nó không hề ảnh hưởng đến thái độ tôi muốn thể hiện.

"Năng lực của Lục Hi tốt bao nhiêu cũng không liên quan tới chuyện này, quan trọng là......cậu ấy không muốn, thì tôi tuyệt đối sẽ không giúp chị khuyên cậu ấy. Giống như chị nói, em là bạn gái cậu ấy, vậy em tại sao phải giúp chị?"

"Có năng lực làm việc thì bắt buộc phải đi làm chính là ép giá trị thặng dư, cưỡng bức làm việc là không công bằng với Lục Hi!"

Học tỷ tựa hồ nghẹn lại một giây: ". . . . . .Em có biết ép giá trị thặng dư là như thế nào không?"

"Không biết." Tôi oai phong lẫm liệt, dù sao nghe giảng tiết chính trị là người tôi liền mệt mỏi rã rời, "Em chỉ muốn nói chị đây là đang cưỡng ép Lục Hi."

Học tỷ vừa muốn nói gì đó, tôi bỗng nhiên sửng sốt, nhìn phía sau chị gọi to: "Lục Hi?"

"Lục Hi !" Học tỷ quay đầu lại —— không có ai.

Quay đầu lại, tôi đã phóng hết tốc lực chuồn mất.

Phong độ là gì? Ăn được không? Người đẹp cao lãnh có gánh nặng nhưng tôi thì không.

Một đường vọt thẳng tới trước cửa văn phòng chủ nhiệm —— Lục Hi đang ở trong —— tôi mới nhẹ nhàng thở ra. Cho dù học tỷ có đuổi theo tới đây, tôi không tin nàng dám cãi nhau với tôi ở đây.

Nhưng tôi cũng rất sợ nếu cứ phải giằng co với học tỷ một thời gian dài, tôi không có tự tin bản thân có thể tự tin thoát khỏi.

Suy cho cùng chị ấy đi được lên chức vị này có thể coi là người có năng lực rất mạnh, rất có trách nhiệm và là kiểu thề sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình. Mà tôi lại cực kì không biết cách giao thiệp với những người như vậy.

......Không bằng nói ngoại trừ Lục Hi ra, tôi có lẽ chẳng biết cách giao thiệp với bất cứ ai. Tôi không sợ người lạ, nhưng lại không giỏi ở chung với người khác.

Cũng chính vì điều này khi còn nhỏ, tôi mới được bố mẹ khuyến khích kết bạn với Lục Hi bị nhốt trong nhà. Nền móng cho tình cảm của chúng tôi bắt đầu bằng việc trao đổi túi bánh Oreo qua cánh cửa chống trộm.

——Với lại, tôi không thích bản thân trở thành điểm yếu của Lục Hi. Việc Lục Hi coi trọng tôi, cá nhân nào cũng nhìn ra được, có khi họ còn nghĩ đến việc thông qua tôi bảo Lục Hi đi cứu nước cũng không chừng, nhưng tôi không thích thế, tôi sẽ nói với bọn họ đó là điều không có khả năng xảy ra.

Chờ một lát, Lục Hi đẩy cửa đi ra , lần này hai mắt cậu sáng ngời hiển nhiên là đã thành công .

"Tiểu Nhạc, có thể , cậu có thể cùng tớ đến lớp luyện thi!" Cậu ấy vô cùng vui vẻ nâng tôi khỏi mặt đất, ôm chầm lấy tôi, "Tuyệt vời, tớ vui quá đi mất. . . . . ."

"Có thể là tốt rồi." Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nở nụ cười, vỗ vỗ lưng hắn, "Được rồi, thả tớ ra, đây là khu phòng làm việc."

Ngày hôm qua tôi chợt nghĩ, nếu giáo viên không cho phép Lục Hi rời khỏi lớp luyện thi kia vậy tôi sẽ thêm vào?

Tuy rằng thành tích của tôi không đủ tư cách nhưng thêm một người thì bài giảng vẫn như vậy, ít đi một người cũng chẳng khác gì. Nói như thế thì độ khó thuyết phục sẽ giảm đi đáng kể, đúng chứ?

Chẳng qua khi cùng Lục Hi nói chuyện, tôi mới biết thật ra cậu đã sớm nghĩ ra cái phương pháp như vậy: "Kỳ thật tớ cũng đã nghĩ qua, đối với Tiểu Nhạc mà nói, nội dung bài học của lớp luyện thi vừa khó hiểu vừa nhàm chán. Chỉ vì tớ muốn cậu đi cùng tớ mà cậu phải ngồi trong cái phòng học nhàm chán ấy......Nếu có khả năng, tớ chẳng muốn vậy đâu."

"Cậu đúng là ngốc, Lục Hi, tớ khi nào là không muốn ở cạnh cậu chứ? Dù sao thì tớ cũng có bài tập cần phải làm." Tôi bóp hai má Lục Hi, cảm giác rất sướng.

Mọi chuyện sau đó đều được định đoạt xong xuôi rồi, như vậy Lục Hi đã có thể trải qua kỳ nghỉ đông thật vui vẻ, trọn vẹn.

Tôi kéo Lục hi ra bên ngoài khu lớp học: "Chúng ta trốn một lát đã."

"Tại sao. . . . . . Kiều Tử Dương tới tìm cậu?"

"Kiều Tử Dương?"

"Là tên chủ tịch hội học sinh."

Tôi gật đầu: "Phải, chị ấy tới tìm tớ, hy vọng tớ khuyên cậu đồng ý cô ta. Vừa rồi tớ chuồn đi, có lẽ bây giờ chị ấy đang đứng trước cửa lớp chờ mình về."

"Tiểu Nhạc muốn tớ làm không?"

Tôi liếc mắt nhìn cậu một cái: "Nếu cậu muốn làm, thì tớ muốn cậu làm. Cậu không muốn làm, thì tớ cũng không muốn."

Một nụ cười trong sáng hiện lên trên mặt Lục Hi: "Tớ không muốn, tớ chỉ muốn sáng đi học chiều về nhà, đều đặn 6 ngày một tuần không hơn không bớt, chứ ai rảnh đi dính vô chuyện chị ấy làm gì!"

"Có chuyện gì sao?"

"Thật ra Kiều Tử Dương muốn tìm trưởng ban học sinh vì chỉ có vị trí này trong hội học sinh là chị ấy được tự mình chọn người. Chị ấy với phó chủ tịch từ xưa đến nay đã không hợp. Hai ứng cử viên cho chức chủ tịch hội học sinh đang cạnh tranh rất gay gắt. Nhưng trước mắt thì thành viên trong hội học sinh, Kiều Tử Dương chưa tìm thấy người nào có thể kế nhiệm nên chị ấy mới tìm đến tớ. Chị ấy rất có mắt nhìn người, chí ít chị ấy có thể nhìn ra tớ có khả năng hỗ trợ cho hội học sinh. Nhưng tại sao tớ phải đi dọn dẹp đống lộn xộn thay chị ấy chứ?" Lục Hi nhún vai, bày ra bộ dạng buôn chuyện của lão Vương hàng xóm. Thậm chí còn nhìn tôi cười tủm tỉm lắc lắc ngón tay, "Vừa hay nhắc tới, phó chủ tịch với Kiểu Tử Dương trước kia là một đôi, sau này vào hội học sinh thì chia tay vì cả hai người đều muốn nắm quyền, nói chung là kẻ thù không đợi trời chung, tớ không điên mà chui vào đó."

Tôi nghe mà đau cả đầu: "......Uầy, mấy chuyện này cậu nghe ở đâu ra đấy?

"Hỏi thăm một chút là biết, tớ cũng có cách riêng của mình mà. Tớ còn biết, thật ra phó chủ tịch vẫn rất muốn quay lại với Kiều Tử Dương nhưng vì thể diện nên không dám mở lời." Lục Hi chớp chớp mắt, biểu tình chờ mong giành công trạng, "Trong trường có chuyện gì Tiểu Nhạc không biết không? Tớ đi dò la rồi kể cậu nghe!"

"Không có, không có hứng thú." Tôi quyết đoán lắc đầu.

Tuy nhiên sau khi biết nội tình, nhìn học tỷ, tôi cảm thấy có chút......Không biết nói như thế nào, tâm tình phức tạp.

Cùng bạn trai cũ đấu đá nhau ra sao thì ra, kéo theo Lục Hi vào làm cái gì chứ.

Tôi có chút không vui, kéo tay Lục Hi, nhéo lòng bàn tay cậu: "Cậu không cần để ý chị ấy."

Lục Hi đem tôi ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi như dỗ trẻ con: "Được, không để ý tới chị ấy, một chút cũng không để ý chị ấy, một chữ cũng không để ý chị ấy, được không?"

"Được." Tôi rúc vào ngực cậu cọ cọ, thỏa mãn .

"Thực ra tớ rất ghét chị ấy, tớ ghét tất cả những người vì tớ mà gây phiền toái cho cậu." Sau một lúc im lặng, Lục Hi đột nhiên nhẹ giọng nói, giọng nói có chút mơ hồ, "Nhưng tớ ghét chính mình hơn, nếu tớ có thể giải quyết chị ấy, hoặc là giấu cậu ở chỗ nào đó kín hơn nữa.......Vậy sẽ không xảy ra những chuyện phiền não như này nữa rồi."

"Đây không phải chuyện phiền não, Lục Hi." Đến lượt tôi vỗ lưng cậu ấy, "Tất cả họ đều cho rằng có thể nhờ tớ khuyên cậu. Nói cách khác, họ đều biết tớ quan trọng đối với cậu. Đó là do cậu đối xử với tớ rất tốt, vì vậy đừng ghét bỏ chính mình."

"Tớ đối với cậu tốt lắm sao?" Lục Hi cúi đầu nhìn tôi ánh mắt trong veo như hồ nước, "Cậu nghĩ vậy sao? Thật sự thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Thật sự đó, tớ cảm thấy cậu đối với tớ rất tốt." Tôi cười xoa mắt cậu, "Cậu cảm thấy không tốt sao ?"

Lục Hi lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Rốt cuộc là tốt hay không tốt?" Tôi bị hành động của cậu chọc cười.

Lục Hi ôm tôi chặt hơn nữa: "Tớ không biết, tớ đã cố gắng hết sức để đối tốt với cậu nhưng tớ không biết như vậy có được coi là tốt không. Và tớ cũng không biết sẽ có ai sẽ đối xử với cậu tốt hơn tớ không..... Tớ muốn là trở thành người đối với cậu tốt nhất trên đời này. Nhưng nhiều việc phải từ từ, không thể lập tức làm ngay được và tớ sợ, nếu có ai đó làm được trước tớ thì sao bây giờ......Như thế, có phải là tớ sẽ không còn đủ tư cách?"

"......"

"Hơn nữa, tớ từng đối xử với cậu rất tệ......" giọng Lục Hi nhỏ dần , có chút run rẩy, cậu ấy luôn như vậy mỗi khi chột dạ, "Cái hồi tớ không biết mình thích cậu, khi ấy tớ đã đối xử với cậu rất tệ......Cho dù hiện tại đối xử tốt với cậu, nhưng không tốt chính là không tốt, không có cách để quay lại sửa chữa......"

"Lục Hi." Tôi vẫn không nhúc nhích dựa vào hắn, chậm rãi đem trọng tâm câu chuyện ra khỏi quá khứ, "Chúng ta đâu có chuyện gì đâu, những chuyện cũ không tính, chuyện sau này mới tính, tớ không trách cậu, cậu cũng không trách tớ. Bởi vì khi đó cậu không biết, tớ cũng không biết. Cậu đã hứa với tớ sẽ không tự trách bản thân nữa rồi mà."

"......Xin lỗi, tớ không nghe lời cậu."

"Không cần xin lỗi, chuyện gì không chắc chắn thì cứ hỏi tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết tớ cảm thấy cậu tốt với tớ đến nhường nào."

Thay vì nói "không nghe lời", không bằng nói, Lục Hi chỉ muốn nghe tôi nói với cậu ấy là "không sao cả", và muốn xác nhận rằng tôi sẽ nói cho cậu ấy nghe câu "Tớ cảm thấy cậu đối xử với tớ rất tốt". Cậu ấy muốn nghe, tôi sẽ nói cho cậu nghe, bởi vì cậu l cần.

Cho dù chỉ là những lời đơn giản nhất. Cho dù sau này phải nói vô số lần, thì mỗi lần nói cho Lục Hi nghe đều rất quan trọng.

Khi lớp học sắp bắt đầu chúng tôi quay trở lại lớp, quả nhiên học tỷ vẫn rất kiên trì đứng chờ trước cửa.

Tuy nhiên Lục Hi trực tiếp bỏ qua cô ta, đừng nói một câu, ngay cả một ánh mắt cũng không liếc tới.

"Học tỷ." Tôi gọi cô ta một tiếng, "Lục Hi nói, về sau sẽ không nói chuyện với chị nữa, và cậu ấy tuyệt đối sẽ không vào hội học sinh. Nhưng cậu ấy đã yêu cầu em nói chuyện với chị một chuyện."

". . . . . . Cái gì?"

"Khụ." Tôi hắng giọng, cố gắng để mặt nghiêm túc, bắt chước giọng điệu lạnh lùng mang khí chất tinh anh của Lục Hi: "Tôi biết chị vì chuyện gì mà cứ khăng khăng muốn tôi vào hội. Nhưng lí do khiến chị cứ cố chấp thật nhàm chán. Đây chỉ là hội học sinh trường trung học mà thôi. Đừng khiến nó trở thành nơi phô bày bản thân. Đến làm phiền tôi nữa, thì đừng hỏi sao một số công việc rơi vào tay hội lại chạy mất, chị không phải là người ngu ngốc, chắc đã rõ rồi."

Không biết có phải do thành quả bắt chước của tôi hay không, vẻ mặt học tỷ bị nghẹn đến rối rắm.

Tôi nhanh chóng chuồn vào lớp trước khi chị ấy bùng nổ.

"Nói với chị ấy như thế đã đủ chưa?" Tôi ngồi trở lại chỗ ngồi rồi hỏi Lục Hi.

"Được rồi." Lục Hi không chút để ý gật đầu, tay phải xoay cây bút liên tục, "Dù không được thì tớ vẫn sẽ đem mọi chuyện lặng lẽ truyền ra."

"......Là chuyện gì cơ?"

"Thật ra toàn chuyện vô vị, nhưng ngẫu nhiên nghe được chuyện này, tình cờ biết được chuyện kia." Lục Hi cười tủm tỉm, giơ ngón trỏ xoay quanh thái dương, "......Thế là nối thành một chuyện."

"Woa. . . . . ." Tôi không kiềm chế được lặng lẽ vỗ tay.

Lục hi bỏ tay xuống, quay người chống má lên bàn học, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: "Tại sao lại vỗ tay?"

"Tớ cảm thấy rất lợi hại."

"Tớ lại cảm thấy Tiểu Nhạc lợi hại hơn."

"Chỗ nào?"

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên nắm lấy một tay tôi, lông mi cụp xuống, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay tôi một cái.

"Tớ cảm thấy Tiểu Nhạc đối xử với tớ đặc biệt đặc biệt tốt."

Đôi môi rất mềm mại, tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua khớp ngón tay tôi vậy.

"Chính là chỗ này."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tôi dầm mưa ướt như chuột lột.

Cả người ướt đẫm, nước vào giày, váy thì dính chặt lên người.

Một bên thì bực vcc nghĩ biết thế chen chúc đi tàu điện ngầm, một bên lại ước.

A, nếu mà là Lục Hi, thì sẽ không để cho Tiểu Nhạc đi lại chật vật như thế này đâu.

Sẽ có ô lớn đưa đi.

. . . . . .

Gì mà ô lớn chứ, Lục Hi đại nhân có tiền, chắc chắn sẽ trực tiếp gọi xe chở đi.

Thèm gì mà đi bộ, đi tàu điện ngầm chứ!

Thật đáng ghét!

. . . . . .

Ha ha ha, ai bảo cậu chưa đủ tuổi vị thành niên, không có tiền mua xe.

Thấy ngu chưa, Lục Hi?

. . . . . .

Lục Hi: Cút

Xám: Chương này là chương khó dịch nhất luôn các cậu ạ :(((  không phải vì dài mà nhiều từ khó, bà tác giả bà viết như viết teencode luôn, tớ phải chai mặt đi hỏi 7749 người rồi mấy ông/bà bạn người Trung xem bà ấy viết cái gì cơ. Vì công sức mấy ngày nay của tớ mà vote với cmt mạnh lên nha =))))