Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 15-1




Edit: Xám
Beta: Tiểu Hạ

"Lục Hi."

"Hửm? . . . . . . Làm sao vậy, Tiểu Nhạc?" Lục Hi sửng sốt một chút, sau đó thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của tôi, "Cậu không vui à? Xảy ra chuyện gì? Không phải là tớ. . . . . . Có người làm cậu tức giận? Là ai?"

Khi nói đến hai chữ cuối cùng, giọng điệu của cậu trở nên rất dịu dàng.

Mặt tôi không chút thay đổi mà chỉ chính mình.

"Ai?" Lục Hi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt hoang mang, "Tiểu Nhạc làm Tiểu Nhạc tức giận?"

—— Hầy, nhìn thấy bộ dạng này của Lục Hi, tôi không nghĩ mình còn có thể căng da mặt nữa.

Tôi lặng lẽ dựa vào người Lục Hi, Lục Hi rất hợp tác đỡ lấy vỗ nhẹ vào lưng tôi như đang dỗ dành: "Được rồi, cậu đừng tức giận, Tiểu Nhạc ngoan."

"Lục Hi, cậu không có cảm giác gì sao không?" Tôi rầu rĩ hỏi.

"Có, đương nhiên là có." Lục Hi tâm trạng rất tốt xoa đầu tôi, "Tiểu Nhạc mềm mại, ấm áp, khi dựa vào vòng tay tớ luôn khiến tớ cảm thấy an tâm."

Tôi bị hắn dỗ thoải mái đến mức suýt nữa híp mắt buồn ngủ.

"Còn cảm giác khác thì sao? Cảm giác khác ấy?" Tôi tiếp tục dựa vào cậu ấy, gần như không đứng vững được. Lục Hi khiến tôi lộ ra nét vui vẻ, giúp tâm trạng tôi được ổn định

"Cái khác thì. . . . . . Rất vui, muốn tớ cõng cậu không?"

"Không còn gì để nghĩ nữa à?" Tôi vắt óc nghĩ cách để gợi ý vòng vo, "Ví dụ như nếu tớ tiếp tục dựa vào cậu thì cậu có cảm thấy mệt không. . . . . ."

"Không." Lục Hi vô tội lắc đầu, hai mắt sáng lên, "Tiểu Nhạc cứ dựa vào đi, không muốn đi bộ thì tớ sẽ ngày ngày cõng cậu đi!"

Trong lòng tôi bưng kín mặt.

Nói chung, tôi rất ít khi nói chuyện vòng vo, nhưng chuyện này tôi thực sự không muốn nói thẳng. Đáng tiếc ám chỉ rõ ràng hơn nửa ngày, Lục Hi vẫn không thể nắm bắt được trọng điểm.

Vì thế tôi chỉ có thể đứng thẳng người —— Lục Hi miễn cưỡng buông tay ra —— nghiêm mặt chỉ vào mặt tôi cho Lục Hi nhìn, "Cậu không cảm thấy mặt tớ có vẻ tròn?"

"Tiểu Nhạc mặt luôn tròn mà, rất đáng yêu, tớ thích nhất khuôn mặt này." Lục Hi nhanh chóng trả lời.

Tôi dẫn dắt từng bước: "Ý tớ là. . . . . .Hơn cả trước kia chẳng hạn như hôm qua, một tuần trước, một tháng trước, có phải càng ngày càng tròn không?"

Lục Hi nghiêm túc nhìn tôi hồi lâu, dần dần nhíu mày.

"Sao. . . . . . Thế nào?" Tôi bị ánh mắt cau lại của Lục Hi làm cho chột dạ —— mặc dù lấy hiểu biết của tôi với Lục Hi mà nói, cậu ấy sẽ không để ý. Nhưng hồi hộp thì vẫn có, tôi nghĩ mọi nữ sinh đều đã trải qua cảm giác này rồi ?

Nói gì thì nói tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi, ngoại trừ việc bạn trai tôi là Lục Hi.

"Tiểu Nhạc. . . . . ." Lục Hi cuối cùng cũng lên tiếng, lo lắng nói: "Môi của cậu hơi khô, vừa nãy chơi có uống nước không? Là tớ không tốt, nên để ý tới cậu. Cậu từ nhỏ đến trường toàn không nhớ được việc uống nhiều nước......"

Vừa nói vừa vươn ngón tay đè lên môi tôi, trên mặt lộ ra đầy vẻ tự trách.

Trong tích tắc tôi bị cậu làm cho cạn lời.

Cuối cùng tôi đã bị đánh bại , đành phải nói thẳng ra: "Lục Hi, cậu không cảm thấy tớ béo lên à?"

Lục Hi vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi: ". . . . . . Tiểu Nhạc cậu béo lên sao?"

". . . . . . Béo , lâu ngày không cân, sáng hôm nay phát hiện ra . . . . . ."

Tôi không muốn nhớ lại những con số trên cân sáng nay. Tóm lại, chiều cao của tôi không tăng, nhưng cân nặng của tôi lại tăng đột ngột hai ký .....Tiêu rồi, hay ba ký? Tôi không dám nhìn kỹ lại .......

Chiều cao của tôi đã cố định như thế này từ lâu rồi. Đánh giá chiều cao của bố mẹ thì tôi không thể cao thêm được nữa nên đã có lúc tôi nghĩ cân nặng của mình sẽ chỉ có nặng như vậy. Ai ngờ suy nghĩ nông nổi đi cân rồi cân ra cái kết quả này......

"Có đúng không?" Lục Hi gật đầu, giọng điệu tỏ vẻ chấp nhận, "Béo thì béo, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Tớ nhớ hôm trước cậu bảo muốn ăn bánh creep."

"Lục Hi. . . . . ." Tôi gục đầu vào hắn thở dài một tiếng, trong lòng vừa cảm động vừa phức tạp.

"Sao?"

"Tớ nói béo ý là . . . . . Tớ phải giảm béo!"

Lục Hi lập tức sững người lại.

Một lát sau, cậu ấy thật cẩn thận hỏi tôi: "Tiểu Nhạc. . . . . . Cậu không lẽ định nhịn ăn ư?"

Tôi thừa nhận rằng tôi đã hơi bối rối trước câu hỏi của cậu ấy: "Ăn thì vẫn ăn......Nhưng có lẽ sẽ ăn ít lại."

"Ăn ít đi. . . . . ." Lục Hi đột nhiên trở nên ỉu xìu tốc độ ủ rũ có thể dùng mắt thường cũng nhìn ra rõ. "Vậy không phải là tớ mất đi cơ hội đút đồ ăn cho cậu rồi......"

Lục Hi rất thích để tôi ngồi một chỗ rồi đút tôi ăn từng chút một. Tuy tôi là người ăn nhưng cậu ấy nhìn trông còn hưởng thụ hơn cả tôi. Nhưng chuyện này làm ở trường hay ở nhà đều là chuyện viển vông, chỉ có cuối tuần đi chơi mới thỏa mãn được đam mê của cậu ấy.

Tôi nhất thời có chút không đành lòng: "Thật ra. . . . . Cậu vẫn có thể đút tớ ăn mà, nhưng đừng cho tớ ăn mấy thứ gây tăng cân là được, cậu có thể cho tớ ăn. . . . . . Ừm, súp lơ? Rong biển? Cải trắng?"

. . . . . . Tại sao lại cảm thấy mình giống như một con thỏ thế này.

"Nhưng như vậy Tiểu Nhạc khi ăn sẽ không còn vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc nữa. . . . . ." Lục Hi buồn bực nhìn tôi, "Như thế làm tớ buồn!"

Trợn mắt há hốc mồm, không có gì để nói lại.

"Hơn nữa, tớ không muốn cậu vì giảm cân mà ăn ít đi, như thế rất tội......Béo một chút thì đã sao, cho dù có béo thì cậu vẫn là Tiểu Nhạc mà tớ thích."

Lục Hi nhìn trông rất tủi thân, xem ra con đường ăn ít đi không thể thực hiện được rồi.

Tôi suy nghĩ một hồi đầu liền nảy ra ý tưởng mới: "Nếu không như vậy đi đồ ăn các thứ tớ vẫn sẽ ăn như bình thường, nhưng mỗi ngày tập thể dục nhiều hơn một chút? Chẳng hạn sau khi tan học tớ sẽ ra sân thể dục chạy hai vòng, buổi tối ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo bộ cậu đi cùng tớ nhé?"

Để tôi tập thể dục đến đầm đìa mồ hôi là điều không thể, thể lực của tôi trước giờ đã kém. Nhưng ông cha ta đã nói kiên trì ắt thành công. Cho dù khối lượng vận động không lớn nhưng cứ kiên trì tập chắc sẽ có tác dụng phần nào đi?

Nói như vậy, cho dù tôi đã tăng hai ký ( tôi tin chắc chỉ hai ký). Dù không gầy đi nhưng ít nhất sẽ không tiếp tục béo lên, điều này cũng...Ừm, cũng có thể mà.

Sau khi nghe xong đề nghị này, Lục Hi rõ ràng đã phấn chấn tinh thần.

"Cậu xem, nếu cậu đi cùng tớ, ta hẳn là sẽ kiên trì giảm cân, như vậy thân thể cũng sẽ tốt hơn." Tôi không ngừng khích lệ.

"Được!"

Lục Hi cuối cùng cũng trở nên vui vẻ, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo.

Nói đi nói lại thì sự nghiêm túc và kiên trì khi làm việc của Lục Hi đã được công nhận là xuất sắc, để cho cậu ấy giám sát tôi hẳn có thể giảm đáng kể xác suất lười biếng.

Nhưng điều làm tôi không ngờ tới chính là để Lục Hi giám sát tôi là một bức tranh hoàn toàn khác.

Xám: Mọi người quên tớ rồi ('ρ')