2.
Sau bốn, năm lần thử, cái đầu đầy trí tuệ của tôi vẫn không thể rút ra. Ngay khi tôi chuẩn bị dùng hết sức thử lần nữa thì...đã phải hét toáng lên "A..."
Tại sao đột nhiên tay Bác Bác lại chạm vào m.ô.n.g tôi?
Anh ta đã sờ tôi? Trong khi tôi đang mắc kẹt?
Lại còn sờ trước mặt nhiều người như vậy?
Đúng lúc tôi đang định thốt ra những lời thô tục thì Bác Bác chạy tới nói thầm vào tai tôi: “Váy của cô vừa bị xốc lên…”
...
Chết tiệt!
Vậy mà tôi lại quên mất hôm nay mình đang mặc một chiếc váy JK??? Váy này có tên gọi là “Nhát Dao Dịu Dàng” nhưng bây giờ tôi rất muốn mạnh bạo tự cho mình một nhát dao.
Nếu tiếp tục ngọ nguậy như này thì không biết khuôn mặt của tôi sẽ trông như thế nào? Và bàn tay của Bác Bác vẫn chưa rút lại. Kết quả là Bác Bác cao 1m8 đang dùng bàn tay mạnh mẽ, to lớn của mình kéo váy cho tôi. Để không chạm vào m.ô.n.g tôi, tay anh chỉ có thể treo lơ lửng trên không.
Thật khó cho anh, tôi đoán hành động hiện tại của anh nhìn không nam tính lắm. Tôi cảm thấy rất có lỗi với Bác Bác vì sau một hồi vật lộn, đầu tôi vẫn kẹt trong tay vịn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ sớm hòa làm một với cái tàu mất.
MIKO
Sau một lúc quan sát, đội trưởng của Bác Bác quả quyết nói: "Chắc phải dùng cưa điện rồi."
Lúc thứ “ù ù” đó đưa tới sát mặt tôi, Bác Bác lấy tay che mắt tôi lại. Ông trời ơi! Sau hơn 20 năm sống trên cuộc đời này, cuối cùng con cũng tìm thấy một người đàn ông có thể gi.ết ch.ết con bằng những cử chỉ trìu mến rồi! Nhưng cuộc đời tôi chưa bao giờ là một cuốn tiểu thuyết tình cảm, bởi chính những lời cổ vũ đầy kích động từ đám đông xung quanh đã lập tức đưa tôi và mối tình ngọt ngào trở về hiện thực.
"Cố lên! Cố lên"
"Cái đầu sắp ra rồi!"
"Chúc mừng cô, đã sinh được một bé gái!" Tôi tự nhủ trong lòng như vậy.
Thế nhưng, không có một người chồng nào xuất hiện với vẻ mặt đau lòng bên cạnh tôi, cũng không có đứa con nào đang gào khóc, chỉ có khoảng chục khuôn mặt xa lạ đang phấn khích cùng với tiếng “răng rắc” bên tai.
Cuối cùng tôi cũng rút được đầu ra.
3.
"Phù" cuối cùng tôi cũng có thể ngồi hẳn dậy và tay của Bác Bác đã rời khỏi m.ô.n.g tôi. Anh đưa bàn tay xinh đẹp này ra trước mặt tôi.
"Để tôi đỡ cô dậy."
Tôi đặt tay mình lên cánh tay của Bác Bác để mượn lực đứng lên. Nhưng do giữ nguyên một tư thế quá lâu, chân của tôi đã sớm tê rần nên chưa kịp đứng vững, đột nhiên chân tôi khuỵu xuống. Tốc độ phản ứng của người lính cứu hỏa không phải là giả, anh nhanh tay đỡ lấy tôi theo bản năng.
Toàn bộ cơ thể tôi lập tức được đỡ lấy. Thế nhưng...bộ n.g.ự.c 34C tôi luôn tự hào cũng nhân tiện được Bác Bác đỡ lấy. Hai mắt tôi bỗng tối lại như bị mù, tôi chỉ còn biết im lặng nhìn Bác Bác. Thật ra, tôi đang rất xấu hổ, bây giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố trên mặt đất để chui xuống, nhưng lại vô tình thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bác Bác thay đổi.
...
Mặt của anh ấy cũng đỏ bừng.
Cuối cùng lúc tôi có thể đứng vững, Bác Bác giả vờ ho khan, rồi cất giọng giáo huấn tôi.
"Cô gái, buổi tối đừng uống nhiều như vậy, mau nhìn xem mặt cô vẫn còn đỏ."
Tôi uống rượu nên mặt sẽ đỏ, nhưng sao mặt của anh ấy cũng đỏ?
"A, sao mặt của anh cũng đỏ thế?"
Bác Bác vô thức sờ mặt mình, với vẻ mặt cứng đờ. Sau đó anh nói xe cấp cứu đang chờ bên ngoài, bảo tôi mau lên xe, còn anh ấy phải quay về trạm cứu hỏa. Vừa dứt lời Bác Bác đã đi luôn, để lại cho tôi một bóng lưng dứt khoát. Chắc anh đang cảm thấy bối rối và hơi khó chấp nhận việc khuôn mặt mình đang đỏ lên?
Chờ Bác Bác đi xa tôi chợt nhớ ra mình đã quên mất một chuyện quan trọng là quên hỏi tài khoản WeChat của anh ấy.
Aaaa!