Bạn Trai Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Chương 23: Chương 23





Không có hồi đáp, Soojin lại mở mắt.

Nhớ rồi, cô gái nhỏ gan lớn đó đã nhân lúc cậu không ở nhà mà chạy trốn.

Đúng là một hành động ngu ngốc.

Cho dù cô có chạy trốn được thì khả năng bị bọn buôn người để ý đến cũng rất cao.

Dù gì cũng có người lo liệu thay rồi không việc gì cậu phải quan tâm nữa.

Hajoon mở mắt do có thứ gì đó đang dụi vào người cô, khó khăn cựa quậy ngồi dậy.

Dường như người đối diện đang cố gắng làm gì đó.

Cô quơ tay lần mò một hồi thì chợt cảm nhận được tay của người kia.

Cô ấy cũng cảm nhận được tay của đối phương liền nhét vào tay Hajoon một chiếc chìa khoá, ước chừng nó có vẻ khá sắc.

Hajoon như tìm thấy cơ hội, cô vội vàng lần mò cứa vào dây chói của đối phương.

Có lẽ người đó đã cố cứa dây trói quá lâu dẫn đến mu bàn tay bị sưng tấy và mất sức.

Cũng may dây trói của cô ấy đã lỏng ra một tẹo, Hajoon ra sức dùng chìa khoá cứa dây trói.


Hì hục mãi cô đã cảm thấy mệt nhưng cứ nghĩ đến có thể thoát khỏi đây cô lại thêm điên cuồng cứa.
Cuối cùng cũng để lại thành quả.

Dây trói thật sự đã bị đứt.

Người đối diện nhanh chóng cởi trói cho bản thân.

Cả Hajoon cũng vậy, cô hồi hộp chờ người đó cởi trói cho mình.

Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, cô gái đó thay vì cứu cô đã tìm cách bỏ trốn trước.

Hajoon như chết lặng, mọi thứ cứ thế lại chấm dứt sao? Đến giờ cô đã quá kiệt sức rồi, do bị bịt miệng mà việc hít thở cũng trở nên khó khăn hơn.

Dù tuyệt vọng đến mấy nhưng hiện giờ trong tay cô vẫn còn cầm chìa khoá, gắng thêm chút nữa sẽ có thể cứu được mình thôi.

Nhưng trước hết phải tháo được băng bịt miệng đã không thì cô sẽ chết ngạt ở đây mất.

Do hoạt động vừa rồi mà mồ hôi đã làm bong tróc chỗ băng dính, Hajoon dùng lưỡi đẩy phần băng dính ra.

Có tác dụng, phần băng dính bị lột ra từ từ rồi rơi xuống.

Hajoon th ở dốc một hơi để hít thở không khí.

Cô khẽ cười run, giờ chỉ còn cởi trói nữa là được.

Nhưng có vẻ ông trời không muốn để cô yên ổn.

Hajoon vừa định dùng chìa khoá tiếp tục cưa dây chói thì lại có tiếng cửa mở.

" Chết tiệt! Có một đứa trốn rồi." Một tên đi vào bực bội quát tháo.
" Thôi! Vẫn còn một đứa nữa mà." Tên còn lại vội vàng chấn an.

" Hử? Băng bịt miệng của nó bị rơi rồi kìa."
Hajoon run rẩy cảnh giác.

Dù là không thể nhìn thấy nhưng biết chắc hai tên đó đang tiến lại gần mình.

Một bàn tay đưa lên vuốt v e má cô, Hajoon sợ phát khiếp, cô né tránh trong sự run rẩy.
" Cũng là sinh viên nhỉ? Không tồi đâu." Một tên trong số đó cười đắc ý quay sang người bên cạnh.


" Trước khi lên xe hàng, chúng ta vui vẻ một chút nhỉ?"
Hajoon giật mình khi hiểu được hàm ý của hắn.

Cô mấp máy môi không thể thốt lên câu nào do sợ hãi.

Tên còn lại cũng bắt đầu hùa theo.

" Không!" Hajoon ra sức lùi lại nhưng hai tên đó cũng không buông tha.
Tầm mắt đen kịt đáng sợ cùng với tình cảnh lúc này càng khiến Hajoon sợ hãi.

Cảm giác vùng vẫy trong tuyệt vọng thật đáng sợ.

Có bướng, vùng vẫy thế nào thì sức của một đứa con gái không thể lại được hai thằng con trai được.
Một bàn tay vân vê gương mặt cô rồi từ từ lướt xuống cổ.

Hajoon run rẩy như một con thú nhỏ càng làm hai tên đó thêm phấn khích.

Một tên từ từ tháo từng khuy cúc áo làm lộ ra bộ đồ lót bên trong.

Hajoon đầy sự ghê tẩm, nước mắt dàn dụa làm ướt khăn bịt mắt.

Cô nghiến răng rồi căn mạnh vào tay tên kia.

Tên bị căn rút tay lại đau đớn, chúng tức giận đè chặt Hajoon xuống đất.

" Cô bé đừng cố vùng vẫy nữa, chỉ càng làm bản thân kiệt sức thôi."
Một tên ghì cổ Hajoon xuống cười mỉa mai.

Hắn tiến đến sát chiếc cổ mảnh khảnh của cô không nhịn được mà cắn nhẹ, đôi tay còn lại nghịch ngợm vuốt v e vòng eo nhạy cảm làm Hajoon khóc nấc.
" Người nó mềm thật đó." Tên còn lại vuốt nhẹ mái tóc bị rối tung.


" Nhưng sao lại có mùi dầu gội của đàn ông vậy?"
Hajoon bất lực nằm liệt ra nền đất, cô đã kiệt sức rồi.

Mặc cho hai tên đàng ông đang dở những hành động đồi bại cô không thể làm gì được.

Ahhh..sao lúc như thế này đầu óc cô lại chống rỗng thế này? Sau những gì cô còn có thể hy vọng vào điều gì nữa đây? Người duy nhất có thể cứu cô cũng bỏ cô mà đi.

Ha, sẽ chẳng ai có thể đến đây đâu.

Đời cô đến đây là tàn rồi.

Nhưng mà, cô không muốn chấp nhận.
Hajoon dàn dụa nước mắt, cơ thể kiệt quệ, đôi môi cô khẽ mấp máy:
" Soojin!...Cứu tôi với."
" Soojin? Là thằng nào? Bạn trai em sao?" Một tên cười khúc khích.Tiếng cười của hai tên con trai càng khiến Hajoon tuyệt vọng.

Bốp!
Một tiếng động đột ngột phát ra, sau đó là tiếng hét của tên còn lại:
" Mày là thằng nào?"
Bốp!
Hajoon nằm bất động, cô dường như đoán ra người đó là ai..